Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 63

Trong lòng Bì Nhị nặng trịch như chì. Lúc thì nghĩ nếu mình ngồi tù, ai sẽ chăm sóc cho mẹ. Lúc thì nghĩ tí nữa liệu sẽ có mười người cảnh sát ném bom cay hay bom mù gì đó vào phòng. Đến khi mở mắt ra thì có vô số cây súng chĩa vào đầu mình. Cậu ta quăng ánh mắt bất an về phía Lâm Dật Phi. Nhìn thấy hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, không khỏi thở dài một tiếng.

Đôi khi thực không biết quen biết với Lâm Dật Phi là chuyện tốt hay chuyện xấu. Vốn tưởng rằng từ nay về sau sẽ có một công việc ổn định, có thể giúp mẹ đỡ vất vả hơn. Thật không ngờ mộng đẹp mới có một ngày, lại sắp phải tan vỡ như bọt xà phòng. Lẽ nào ngày xưa phần mộ của tổ tiên được xây ở vị trí không tốt, mới khiến ngày nay làm gì việc gì cũng bất lợi như vậy?

Tiếng mở cửa vang lên, Bì Nhị có chút hoảng sợ nhìn về phía bên ngoài. Vừa thấy chỉ có hai người đi vào, thì trong lòng yên tâm không ít. Lâm Dật Phi mở to hai mắt, nở nụ cười đứng lên.

Đồn trưởng Cổ không quan tâm tới Bì Nhị. Làm quan nhiều năm như vậy rồi, dù không có quá nhiều chiến tích, nhưng khả năng nhìn mặt mà nói chuyện vẫn phải có. Anh chàng Bì Nhị này vừa liếc cái là biết không phải là người mà chủ tịch thành phố Lý nhắc tới. Ông ta tiến lên một bước, bắt tay Lâm Dật Phi, thái độ rất nhiệt tình: – Cậu là Lâm Dật Phi phải không?

Bì Nhị thở phào một tiếng, trong lòng không còn bối rối nữa, mà chuyển sang giật mình. Bắt tay là một cử chỉ tỏ vẻ lịch sự. Ông ta không rút súng mà bắt tay, chứng tỏ là không có địch ý. Nói cách khác là tạm thời không động thủ bắt người. Tuy nhiên, ông ta là ai vậy nhỉ? Ngay cả cảnh sát Chu cũng cung kính đứng ở đằng sau, không cần hỏi cũng biết ông ta là quan lớn. Nhưng vì sao ông ta phải tỏ vẻ nhiệt tình với Lâm Dật Phi như vậy?

Lâm Dật Phi không có bất kỳ vẻ giật mình gì cả, mà chỉ gật gật đầu.

Đồn trưởng Cổ một mực nở nụ cười, cẩn thận đánh giá Lâm Dật Phi từ trên xuống dưới. Trong lòng ông ta có chút nghi hoặc. Anh chàng này ăn mặc rất bình thường, không có vẻ hung hăng vênh váo gì cả. Nhưng vì sao mấy lãnh đạo lại coi trọng cậu ta như vậy?

Tuy nhiên ông ta lại cảm nhận được khí chất khác thường trên người thanh niên này. Còn cụ thể như thế nào, thì lại không nói ra lời được. – Rất vinh hạnh được gặp cậu. Đồn trưởng Cổ nhìn xung quanh một lát: – Chỗ này sao thích hợp với vị anh hùng của chúng ta được. Trước tiên tới phòng làm việc của tôi, chúng ta nói chuyện tiếp.

– Anh hùng? Chu Chinh đứng ở phía sau có chút giật mình.

– Đương nhiên là anh hùng rồi. Đồn trưởng Cổ cười dài nói, ánh mắt nhìn qua Chu Chinh có chút bất mãn. Nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười theo chức nghiệp: – Đồng chí Lâm Dật Phi thấy việc nghĩa hăng hái làm, dũng cảm bắt vài tên côn đồ, đó không phải gọi là anh hùng thì gọi là gì? Đúng rồi, đồng chí Lâm Dật Phi, cậu mới tới thành phố Giang Nguyên à?

Câu hỏi của đồn trưởng Cổ tuy đơn giản, nhưng lại dấu diếm huyền cơ trong đó. Ông ta thực sự không biết Lâm Dật Phi có địa vị như thế nào, nhưng lại biết rằng tuyệt đối không thể đắc tội hắn. Ông ta chỉ là một đồn trưởng của một đồn công an nho nhỏ. Nhưng trong vòng mười phút, không ngừng có Chủ tịch thành phố, đội trưởng đại đội đặc công, Trưởng phòng trọng án hình sự đích thân gọi tới. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong hai mươi năm làm việc!

Ông ta không thể không cẩn thận làm việc. Bởi vì bất kỳ người nào trong ba người vừa gọi cũng khiến tiền đồ của ông ta chấm dứt!

Ông ta là người có hùng tâm tráng chí. Nhưng làm ở cái đồn nho nhỏ này đã mười năm rồi mà vẫn không có dấu hiệu lên chức. Cho nên ông ta biết mình không còn trông cậy vào cái gì. Tuổi đã cao, mà các lãnh đạo chỉ quan tâm bồi dưỡng người trẻ tuổi, có bằng cấp, có hậu trường. Vì thế mà tiểu tử Thân Nghị kia mới có thể ngồi được ở vị trí cao.

Ông ta cảm thấy mình đã già rồi, không thể cạnh tranh với người trẻ tuổi. Cho nên bây giờ làm việc đều đúng quy đúng củ. Đối với những hành động của phó đồn trưởng Thân đều mắt nhắm mắt mở. Bởi vì ông ta biết tiểu tử kia sớm muộn gì cũng có một ngày có thể leo lên đầu của mình. Bởi vì y có thể đánh mất lương tâm của y!

Điều kiện đầu tiên để leo lên cao, đó là vứt lương tâm sang một bên. Điểm ấy đồn trưởng Cổ không làm được. Cho nên ông ta nghĩ trước khi về hưu, có thể yên ổn làm tới lúc đó. Trước khi về hưu không nên đắc tội với tiểu nhân. Bằng không những cố gắng trong nhiều năm như vậy sẽ trở thành công cốc.

Tuy nhiên, ông ta biết, nếu không xử lý việc trước mắt này cho tốt, thì ông ta sẽ bị cho nghỉ hưu sớm!

– Đại ca Lâm là người Giang Nguyên. Bì Nhị cẩn thận theo dõi thái độ của vị quan lớn này: – Chuyện này thực ra không trách chúng tôi.

Cậu ta vẫn muốn giải thích một chút. Bị khinh bỉ đã quen, hiện tại người ta quá khách khí lại có chút thấp thỏm không yên!

Bì Nhị không thể bình thản được như Lâm Dật Phi. Địa vị thấp kém khiến cậu ta không thể không cẩn thận. Hiện tại đang có cơ hội tốt để giải thích, cho nên cậu ta không muốn buông tha. Cậu ta càng không muốn phải ngồi tù vài năm.

– Đại ca Lâm? Đồn trưởng Cổ nhíu mày, cảm thấy không thích hợp lắm với cách xưng hô này. Bởi vì nhìn từ góc độ xã hội, thì cách gọi có mang theo từ đại ca không nghi ngờ là phần tử gây sự dẫn đầu!

– Sao tôi có thể trách các cậu được. Nụ cười của đồn trưởng Cổ càng thêm sáng láng, bàn tay nắm Lâm Dật Phi vẫn chưa buông: – Là người Giang Nguyên thì càng tốt, càng là niềm hãnh diện của thành phố Giang Nguyên chúng ta. Nếu người dân ở đây ai cũng giống như Lâm Dật Phi, thấy việc nghĩa hăng hái làm, thì trị an của thành phố Giang Nguyên sẽ được nâng lên một tầng cao mới. Đương nhiên, trị an của khu vực chúng tôi quản lý luôn rất tốt. Chuyện xảy ra hôm này hoàn toàn là bất ngờ.

Ông ta không thể không thuận tiện giải thích luôn. Có rất nhiều lời không thể tùy tiện nói. Bởi vì những lời đó rất có thể rơi vào tai của lãnh đạo. Cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cái nhìn của lãnh đạo đối với mình.

Thái độ nhiệt tình của đồn trưởng Cổ vẫn không giảm, nhưng trong đầu đang lướt qua các cái tên. Giang Nguyên có công tử họ Lâm nào nhỉ? Không nhớ ra là có lãnh đạo nào có họ Lâm. Xem ra cần phải nhờ người kiểm tra thân phận của anh chàng Lâm Dật Phi này.

– Đồng chí Lâm Dật Phi đang làm việc ở đâu? Đồn trưởng Cổ tiếp tục hỏi.

– Đồn trưởng, chúng ta có nên mời đồng chí Lâm Dật Phi ngồi xuống rồi nói chuyện tiếp? Cả tối nay cậu ta đã vất vả rồi, ngay cả một ngụm nước còn chưa vào bụng. Hiện tại Chu Chinh chỉ muốn sửa chữa lại sai lầm của mình. Không phải người xưa đã nói, Mất bò mới lo làm chuồng, biết sai nên sửa đó sao. Có thể vớt vát được chút nào thì vớt vát.

– Đúng đúng, tôi quên mất. Đồn trưởng Cổ rốt cuộc buông bàn tay đang nắm, thuận thế vỗ vai của Lâm Dật Phi, tỏ vẻ thân mật. Thấy hắn không lộ ra vẻ phản cảm, trong lòng hơi định: – Dật Phi, hiện tại cậu rỗi không, tới phòng làm việc của tôi ngồi một lúc?

Xưng hô đồng chí là lễ phép, nhưng có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Đồn trưởng Cổ thấy Lâm Dật Phi không giống như người kiêu ngạo, nên thử đổi cách xưng hô.

– Chờ một chút, để tôi gọi điện thoại. Lâm Dật Phi thấy vị đồn trưởng Cổ này nhiệt tình hơi quá, không thể không xen ngang.

Những chuyện này đều không vượt quá dự liệu của hắn. Đạo lý Quan cao một bậc, đè chết người, hắn còn nhận thức rõ hơn bất kỳ ai. Vừa nãy nhận được điện thoại của Bách Lý Băng, hắn liền biết Bách Lý Băng tuyệt đối sẽ không mặc kệ chuyện này!

Sự thật đúng như lời hắn dự đoán. Hắn không cho rằng ngay cả một chuyện nhỏ như vậy, Bách Lí Hùng cũng không làm được. Một người có thể tiếp khách trong văn phòng của viện trưởng bệnh viện An Bình, tùy tiện đầu tư đã là vài trăm triệu. Cho nên chủ tịch thành phố không có khả năng không ưu ái Bách Lí Hùng. Chỉ là vị đồn trưởng Cổ này ăn nói khép nép như vậy, khiến cho hắn cảm thấy quyền lực trong tay Bách Lí Hùng không hề đơn giản!

– Được chứ. Đồn trưởng Cổ nhìn thoáng qua Chu Chinh, ý bảo y ra ngoài. Chu Chinh có chút không tình nguyện đi ra phòng thẩm vấn. – Đồn trưởng, nước uống tôi đã để trên bàn. Lúc đi tới cánh cửa, Chu Chinh không quên bổ sung thêm một câu. Nhìn thấy đồn trưởng Cổ không kiên nhẫn phất phất tay, rốt cuộc phẫn nộ đi ra ngoài.

– Tôi ở lại không quấy rầy cậu chứ? Đồn trưởng Cổ sợ Lâm Dật Phi đuổi mình ra ngoài, nên thấp thỏm hỏi. Ông ta muốn nghe xem Lâm Dật Phi rốt cuộc gọi điện thoại nói cái gì, liệu có ý kiến gì đối với mình không.

Ông ta có chút tức giận vì Bì Nhị không biết ý. Nhưng lại thực sự không hiểu mối quan hệ giữa hai người này, cho nên chỉ có thể coi cậu ta như không khí, làm như không thấy.

– Ở lại cũng không sao, chỉ là một cuộc gọi bình thường mà thôi. Lâm Dật Phi cười cười, ấn nút gọi: – Anh không sao rồi, em không phải lo lắng. Cái gì, em đang trên đường tới àVậy thì, anh ở chỗ này chờ em.

Lâm Dật Phi buông điện thoại xuống, cười với vẻ bất đắc dĩ: – Chắc phải làm phiền đồn trưởng Cổ một lúc. Một người bạn của tôi sắp tới đón.

– Không sao, không sao. Đồn trưởng Cổ cười hớn hở: – Tới phòng làm việc của tôi ngồi đợi luôn.
Bình Luận (0)
Comment