Ngô Vũ Thân lắc đầu.
– Kì thật người này mặt người dạ thú cũng không tệ. Nhiều người nếu như đã không có bối cảnh, chỉ có thể sống dựa vào bản thân mình thì cho dù là dùng một ít thủ đoạn cũng không đángh trách.
Lâm Dật Phi gật gật đầu.
– Dù sao thì cũng không cần biết là vuông hay tròn.
Ngô Vũ Thân nói tiếp:
– Tóm lại lúc ấy tôi rất nặng, một sợi dây bết bát như vậy chắc chắn không thể chịu được trọng lượng của tôi.
– Bị đứt à?
Lâm Dật Phi hơi kinh hãi.
Ngô Vũ Thân gật gật đầu.
– Đúng vậy, mới dùng sức thì đã bị đứt thành hai đoạn rồi. Lúc đó tôi vốn đang tràn đầy hi vọng bỗng chốc trở nên tuyệt vọng, nhưng Băng Nhi vẫn không bỏ cuộc, bảo tôi ném sợi dây lên. Cả đời này tôi cũng không quên được. Lúc đó cô ấy khích lệ tôi, bảo tôi không được nản chí. Thật sự là lúc ấy cô ấy dường như là một người lớn vậy.
Ngô Vũ Thân hơi kích động, có thể nói là chuyện xảy ra mười năm trước đã ảnh hưởng đến cả cuộc đời của cậu, cũng khiến cậu đưa ra một quyết định vào năm đó mà cậu cho là vô cùng quan trọng.
– Những đứa trẻ nhà nghèo biết lo liệu việc nhà từ rất sớm.
Lâm Dật Phi cũng gật đầu nói:
– Giống như những đứa trẻ trong hoàn cảnh cuộc sống hiện nay, hạnh phúc thì hạnh phúc đấy nhưng hiểu chuyện hay không thì lại rất khó nói. Sau đó hai người làm sao thoát ra được? Sợi dây đã bị mục lại bị đứt một lần như vậy thì tôi nghĩ là vẫn có khả năng bị dứt lần thứ hai.
– Cái này thì cậu nói đúng nhưng lúc ấy làm sao chúng tôi nghĩ được nhiều như vậy. Tôi miễn cưỡng ném sợi dây lên, may là tôi vẫn luôn hoạt động, nếu không sợ là tay chân đều đông cứng lại, chỉ có thể chờ chết thôi.
Ngô Vũ Thân cười khổ nói:
– Lúc ấy Băng Nhi chạy đi chạy lại, dáng vẻ dường như không biết lạnh là gì, nhưng sau đó tôi phát hiện rat tay cô ấy đông lạnh đến mức giống như củ cải trắng vậy.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Cô ấy quả thật là một cô gái tốt, có cái ý chí không đạt được mục đích thì không chịu từ bỏ.
– Nhưng mà dù sao thì ý chí cũng không thể khiến sợi dây trở nên bền chắc được.
Ngô Vũ Thân lắc đầu nói:
– Sợi dây cứ nối lại đứt, đứt lại nối, đứt đến mức độ dài của nó cũng không đủ đến được tay tôi nữa. Lúc đó tôi rất hận cái béo của tôi, thề là nếu ra khỏi đây được thì khi lớn lên nhất định phải gầy đi.
Lâm Dật Phi quan sát Ngô Vũ Thân một chút, gật đầu nói:
– Hiện giờ cậu chắc chắn là không béo, xem ra quyết tâm của năm đó đã có hiệu quả rất lớn.
Ngô Vũ Thân gật gật đầu:
– Đúng vậy. Nếu nhìn dáng người tôi hiện giờ thì rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ của tôi hồi nhỏ. Nhưng đến khi sợi dây đã đứt đến bốn lần thì tôi bắt đầu khuyên Băng Nhi bỏ cuộc, bản thân mình cứ về đã rồi hãy nói nhưng cô ấy không chịu, lớn tiếng khích lệ tôi phải kiên trì. Lúc đó cô ấy chẳng có vẻ gì là một đứa bé mới năm tuổi cả.
– Cuối cùng thì sao? Vẫn là cô ấy nghĩ cách à?
Lâm Dật Phi không kìm được hỏi, cũng đang nghĩ nếu như lúc đó là mình thì sẽ nghĩ cách gì để cứu người.
Lúc đầu khi Tiêu Biệt Ly vào hang núi đã phải dựa vào quả dại trong đó để sống qua ngày, sau này nhờ có chút võ công mới có thể thoát ra ngoài được nhưng cũng không thể để Ngô Vũ Thân dùng cách này được. Nếu thế thì đã bị đông lạnh đến chết rồi.
– Vậy tôi mới có thể nói là Băng Nhi không những lương thiện mà còn rất thông minh.
Ngô Vũ Thân nhìn Lâm Dật Phi, ánh mắt hơi phức tạp.
– Cách làm của cô ấy hiện giờ xem ra thì rất đơn giản, hồi còn nhỏ chắc chắn là cậu đã đọc về câu chuyện con quạ uống nước.
– Chuyện con quạ uống nước à? Tôi không biết chuyện đó.
Lâm Dật Phi hơi ngẩn ra, thẳng thắn thừa nhận là mình chưa từng nghe qua. Hồi còn nhỏ, hắn ngoài binh thư, bí tịch võ công ra thì quả thật là chưa từng đọc qua cái gì mà quạ uống nước.
Ngô Vũ Thân đương nhiên không biết rằng Lâm Dật Phi đến từ tám trăm năm trước, lại chưa từng đọc qua mấy câu chuyện ngụ ngôn Ê-dốp nên thấy hơi lạ. Cậu ta có lúc rất thông minh mà tại sao bây giờ lại giả vờ hồ đồ, tuy vậy cũng vẫn kiên nhẫn giải thích:
– Trước kia có một con quạ, thấy trong bình có một nửa nước, do không uống được nước trong bình nên đã ngậm không ít đá bỏ vào trong bình, sau đó thì có thể uống được.
Lâm Dật Phi không kìm được cười:
– Con quạ này rất thông minh nhưng nếu như có bản lĩnh này thì cũng có thể đến nơi khác tìm nước mà. Chẳng lẽ chỗ kia là sa mạc sao? Nhưng mà…một đứa bé năm tuổi như Bách Lý Băng mà có thể nghĩ ra cách kê đá để cứu cậu thì quả thật là không dễ dàng gì.
Ngô Vũ Thân mỉm cười:
– Mọi người đều nói Tư Mã Quang đập vại cứu người nhưng Băng Nhi lại ném đá vào hố để cứu tôi. Tuy nhiên lúc đó băng tuyết ngập trời mà cô ấy có thể tìm được đá, lại còn chở tới, quả thật là đã làm khó cô ấy. Tôi ở trong hố cũng vất vả di chuyển mấy hòn đá, quả thật cũng không biết lúc ấy cô ấy lấy đâu ra sức lực nữa.
– Sau đó thì sao? Cậu thoát ra được bằng cách đó à?
Lâm Dật Phi cũng có chút khâm phục ý chí của Bách Lý Băng. Ý chí của một đứa bé mấy tuổi chỉ sợ nhiều người lớn cũng không thể làm được.
Ngô Vũ Thân gật gật đầu:
– Có mấy tảng đá, lại thêm sợi dây nữa. Coi như ông trời có mắt, sợi dây bị buộc nhiều đến vậy nhưng lại không bị đứt. Sau khi tôi vừa bò vừa trèo ra khỏi cái hố thì trời cũng đã tối nhưng về đến nhà lại không dám nói gì với người nhà, bị bố mẹ mắng cho một trận. Ngày hôm sau tôi mới biết là Băng Nhi cũng bị mắng một trận nhưng cô ấy không hề oán hận gì tôi cả. Hiện giờ nghĩ lại tôi thấy rất xấu hổ, quả thật năm đó tôi là một người không hiểu chuyện.
Lâm Dật Phi nhìn Ngô Vũ Thân, ánh mắt có chút cảm khái:
– Cậu nói cậu vào Chiết Thanh là vì Bách Lý Băng, chẳng lẽ là một chuyện cũ từ thời thơ ấu?
– Việc này cũng để tôi nhớ cả đời rồi.
Ngô Vũ Thân lạnh nhạt nói:
– Nhiều khi một chuyện nhỏ lại thay đổi cả cuộc đời cậu. Từ trước đến nay tôi chưa từng mong đợi một cuộc sống sôi nổi, một cuộc sống bình thản có lẽ là hợp với tôi nhất nhưng có câu nói rất hay là “người trong giang hồ, thân bất do kỷ”. Tuy rằng đã lỗi thời nhưng…
Cậu ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
– Thế giới này rất kì lạ.
Lâm Dật Phi cảm thán nói:
– Càng càng muốn nổi tiếng thì càng khó nổi tiếng, ví dụ như là Phó Thủ Tín hiện nay hình như không được xem là quá nổi tiếng sao? Ngược lại, người không muốn nổi tiếng nhưng không hiểu sao lại cứ khiến người khác phải chú ý. Ví dụ như…
Ngô Vũ Thân cười, gật gật đầu nói:
– Ví dụ như là cậu. Khoa Thông tin của trường Chiết Thanh không được coi là nổi tiếng, chủ tịch khoa Thông tin đương nhiên cũng không tính là nổi tiếng nhưng Lâm Dật Phi của khoa Thông tin hiện giờ chắc chắn là một người được bợ đỡ, danh tiếng vang xa, đồng thời còn là một người có tiếng tăm lớn. Hơn nữa mấy ngày tới còn nhận phỏng vấn của đài truyền hình, danh tiếng chắc chắn sẽ càng lan xa.
Lâm Dật Phi sửng sốt, nhìn cậu ta một lúc lâu:
– Hình như cậu biết rất nhiều chuyện thì phải?
Ngô Vũ Thân mỉm cười nói:
– Cậu cũng vậy thôi. Tôi còn biết là cậu cũng biết rất nhiều chuyện, chỉ có điều mọi người ngầm hiểu trong lòng mà thôi. Nói thật nhé, cậu có biết lúc đầu tôi nhìn cậu như thế nào không?
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Hình như chúng ta vẫn chưa quen nhau được mấy ngày, tôi biết thế nào được?
– Lúc đầu tôi cũng không biết khoa Thông tin có một người là Lâm Dật Phi.
Ngô Vũ Thân nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu. Lâm Dật Phi có chút không quen, cười khổ nói:
– Tôi rất ít khi bị con gái nhìn chằm chằm như vậy đấy.
Ngô Vũ Thân cười, dời ánh mắt đi:
– Tôi nghĩ rằng cậu không phải là Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi chấn động, một lúc lâu sau mới nói:
– Cậu nói gì vậy?
– Tôi chỉ có thể nói là Lâm Dật Phi hiện giờ đã không phải là Lâm Dật Phi của hai năm trước nữa rồi. Lâm Dật Phi hai năm đầu ở Chiết Thanh quả thật là sống một cách rất nhạt nhẽo.
Ngô Vũ Thân thở dài nói:
– Cậu ta tuy là có chút danh tiếng trong hai năm ở đội bóng rổ của Chiết Thanh nhưng cũng chỉ là có chút thôi, chỉ giới hạn trong mấy lớp của khoa Thông tin.
– Cậu mới đến Chiết Thanh không lâu nhưng lại quan tâm đến một người vô danh như Lâm Dật Phi như vậy. Cậu đã điều tra về Lâm Dật Phi à?
Ánh mắt sắc nhọn của cậu thiếu niên lóe lên.
– Có thể nói là như vậy.
Ngô Vũ Thân không hề e dè.
– Tôi rất chú ý đến những người bên cạnh Băng Nhi, hi vọng cậu sẽ bỏ qua.
– Vậy cậu điều tra ra được cái gì?
Cậu thiếu niên khôi phục sự bình tĩnh, chậm rãi hỏi.
– Lâm Dật Phi của hai năm qua có thể dùng hai từ để khái quát.
Ngô Vũ Thân nhìn chén trà, xuyên qua cái bóng trong chén trà có thể nhìn đến khuôn mặt Lâm Dật Phi không gợn chút sợ hãi:
– Đó chính là thất bại.
– Có lẽ thất bại chỉ là cách nhìn của một số người nào đó.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói.
– Theo góc nhìn của người khác thì thất bại chính là sự khởi đầu của thành công.
Ngô Vũ Thân gật gật đầu:
– Cậu nói không sai, trong hai năm đầu cậu chỉ theo đuổi một cô gái, đó chính là Phong Tuyết Quân của khoa Ngoại Ngữ. Đó là một cô gái khá xinh đẹp nhưng lại rất hay nịnh hót, ham hư vinh. Ồ, mong cậu tha thứ cho mấy từ tôi dùng không được ổn cho lắm.