Cô gái trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng không kịp nghĩ nhiều, nhận lấy ví da và lấy từ trong ra một tấm danh thiếp:
– Cảm ơn cậu, tôi đang trễ giờ, nếu khi nào cần giúp đỡ thì hãy gọi điện cho tôi.
Ánh mắt vội vàng quét nhìn khuôn mặt của người thiếu niên, cảm thấy tuổi còn rất trẻ, hình như vẫn còn là học sinh.
Nhìn thấy người thiếu niên nhận lấy tấm danh thiếp, cô gái nở nụ cười xin lỗi và quay người rời đi, nhưng lần này thì cô ta lưu tâm hơn, vừa chú ý nhìn đường vừa bấm số điện thoại rồi để lên tai nghe chờ bắt máy, vội vàng men theo đường đi về phía trước.
Lâm Dật Phi nhìn lướt qua danh thiếp, hắn hơi sửng sốt. Nhìn thoáng qua bốn phía, thấy mọi người đã dời ánh mắt đi với đôi phần thất vọng, cuộc náo nhiệt đã hết, lúc công việc nhàn rỗi hiển nhiên đã thiếu đi một chủ đề để đốt cháy thời gian.
Điện thoại reng reng vang lên, Lâm Dật Phi nhìn số gọi đến bên trên màn hình, rồi nhìn cô gái đã đi mỗi lúc một xa một cái, khóe miệng hiện ra ý cười:
– Xin chào, tôi là Lâm Dật Phi.
Một giọng nữ truyền đến từ bên kia đầu dây, nhưng có thể nghe ra sự già dặn:
– Lâm tiên sinh, chào anh, rất mạo muội đã quấy rầy anh, tôi là Hứa Nghiên, phóng viên của đài phát thanh tỉnh.
Nhìn danh thiếp trong tay, Lâm Dật Phi cười:
– Có chuyện gì không?
– Chuyện là như vậy…
Đầu dây bên kia giọng cô gái không nhanh không chậm, thành thạo, nếu không phải còn đang nhìn bóng dáng vội vàng của cô ta, Lâm Dật Phi thật khó có thể tin là cô ta đang dùng tốc độ chạy chậm để nói chuyện:
– Đài phát thanh sắp xếp tôi đến phỏng vấn anh một chút về chuyện làm việc vì nghĩa ngày hôm qua, không biết anh có thời gian không?
Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu, mặc dù biết tin tức Ngô Vũ Thân nói là không sai, nhưng không ngờ cô Hứa Nghiên này lại đến nhanh như vậy:
– Tôi không có thời gian.
Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào lại tòi ra một câu như vậy, Lâm Dật Phi cũng cảm thấy buồn cười, chuyên ngành báo chí hẳn là ngành đi phỏng vấn người khác, không ngờ có một ngày lại được nhận phỏng vấn thế này.
– Sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu.
Giọng nói của Hứa Nghiên vẫn rất từ tốn, nhã nhặn có thừa, không hổ là một chuyên gia:
– Tôi đã nhìn thấy thời khóa biểu của lớp hai khoa báo chí của các anh ở trên mạng rồi, buổi sáng hôm nay các anh có hai tiết lý luận truyền thông, 10h bắt đầu, buổi chiều không phải lên lớp. Đây là nhiệm vụ mà lãnh đạo cấp trên chỉ thị xuống, hi vọng anh có thể thông cảm một chút. Không biết bây giờ tiện hay đến chiều thì tiện cho anh hơn?
Lâm Dật Phi có chút đau đầu:
– Buổi chiều tôi còn có trận bóng rổ, buổi sáng còn phải đi học, cô xem…
– Tốt lắm, vậy thì buổi chiều ba rưỡi tôi đợi anh ở sân vận động Chiết Thanh.
Hứa Nghiên tuy nói rất hòa hoãn, nhưng không dễ có dư chỗ để từ chối, đầu bên kia dường như vang lên tiếng cười:
– Anh yên tâm, tiện thể tôi sẽ xem luôn tư thế oai hùng của anh trên sân bóng, cũng có thể tích lũy được nhiều tư liệu.
– Vậy cũng được.
Lâm Dật Phi có chút bất đắc dĩ đành phải đáp ứng, nhìn chằm chằm di động trên tay chỉ muốn quang quách nó đi.
– Cảm ơn sự hợp tác của anh.
Hứa Nghiêm hoàn toàn mang giọng điệu rất chuyên nghiệp, tuy lễ phép nhưng không có chút cảm tình gì trong đó. Có lẽ trong mắt cô ta, một học sinh nhận được một cuộc phỏng vấn hẳn là một chuyện cầu còn không được, sẽ vô cùng cao hứng, nhưng lại không ngờ rằng Lâm Dật Phi lại mang bộ dạng rất không tình nguyện.
Lâm Dật Phi buông điện thoại có chút sững sờ, hiện đại không hổ là thời đại của truyền thông, ngay cả việc mình học tiết gì cái cô Hứa Nghiên này cũng tra ra một cách rõ ràng, còn có cả Bách Lý Hùng, Lưu Minh Lý bao gồm cả Ngô Vũ Thân mà mình mới gặp mặt, người nào cũng điều tra đối phương một cách rõ ràng, xem ra mình cũng nên học hỏi thêm nhiều chút kinh nghiệm về phương diện này mới được.
Lâm Dật Phi nhận lấy tiền thừa mà cô nhân viên phục vụ kia trả lại, suy xét là trả lại cho Ngô Vũ Thân hay là dùng nó cho bữa ăn đêm luôn. Cho đến khi cô gái ở phía trước kia đã đi khuất hẳn, lúc này mới từ từ đi tiếp.
Tuy thời gian đến Chiết Thanh đã được mấy tuần, nhưng tản bộ trên đường phố như hôm nay thì mới là lần đầu. Khi đang hưởng thụ thời khắc an lành hiếm có, cầu cho điện thoại đừng reo, thì đột nhiên ánh mắt ngưng lại, dừng trên chiếc Sedan đậu bên con phố vắng vẻ phía đối diện.
Lâm Dật Phi đột nhiên nhắm hai mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, rồi mới từ từ mở hai mắt ra nhìn về chiếc Sedan kia. Tuy là kính xe màu trà, người bình thường không nhìn rõ có người hay không, nhưng Lâm Dật Phi lại nhìn thấy rất rõ, hắn có chút thất vọng, trong xe không có một ai.
Nhìn biển số xem một chút, cậu thiếu niên lắc đầu, lẽ nào mình đã nhận lầm rồi? Không đâu, vừa rồi nhớ tới cảnh lúc trước Lâm Dật Phi bị đâm, hình dáng chiếc xe giống nhau như như đúc, nhưng biển số xe thì không hoàn toàn giống. Hắn chậm rãi đi về phía trước, đi đến trước chiếc Sedan, quay đầu nhìn một cái, Lâm Dật Phi thở dài, chiếc Sedan này hoàn toàn mới, phía đầu xe cũng không có dấu vết bị va đụng.
Bất đắc dĩ đi thẳng về phía trước, Lâm Dật Phi có chút hoang mang. Hiệu suất phá án ở nơi này thực sự rất thấp, thời gian cách lúc mình nằm viện đã gần ba tuần, vậy mà hai cảnh sát lấy khẩu cung kia cũng không có chút âm tín gì, làm cho mẹ Lâm oán giận một hồi, cha Lâm thì nói bỏ đi, an ủi mẹ Lâm rằng, tiểu Phi giữ được mạng xem như ông trời có mắt, về phần tay lái xe gây chuyện kia, đương nhiên sẽ chịu báo ứng của ông trời.
Cậu thiếu niên không tin về cách nói ông trời báo ứng, cậu chỉ biết nếu quan sai không thể phá án, vậy thì mình sẽ tự đứng ra giải quyết. Nói như thế nào thì thân phận mà hắn vẫn luôn dùng là của Lâm Dật Phi, tuy sẽ không thay cậu ta giải quyết chuyện tình cảm, nhưng ít nhất cũng giúp cậu ta giải quyết ân oán cá nhân!
Chỉ có điều đáng tiếc chính là, ngay lúc đó sự tình thật sự phát sinh quá nhanh, ý thức chỉ được trong một khoảng rất ngắn, cậu thiếu niên tuy thử qua vài lần, nhưng không thể nhớ lại trước đó đã xảy ra chuyện gì, bằng không cũng có thể có chút dấu vết để lại.
Cậu thiến niên đột nhiên dừng bước, một làn hương quen thuộc mơ hồ tỏa đến, trái tim lại nhảy lên kịch liệt rồi cậu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng đó chui vào trong chiếc Sedan. Một người đàn ông thân hình không cao đóng cửa xe lại, sắc mặt có chút tái xanh, hai mắt nhìn mình một cái, sự lạnh lùng ẩn chứa bên trong.
Chiếc Sedan khởi động, âm thanh rất nhỏ, nhanh chóng chạy lướt qua người Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi nhíu mày nhăn mặt, xuyên qua cửa kính xe nhìn theo, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt nghiêng, tuy cũng xem là mỹ mạo, nhưng hai mắt nhìn thẳng phía trước, không chút biểu cảm gì.
Chiếc Sedan cuối cùng biến mất trong tầm mắt, lúc này Lâm Dật Phi mới nhấc bước chân, tiếp tục đi về phía trước, khóe miệng không ngờ lại hiện ra nét cười lành lạnh, hiếm thấy.
Hắn đã biết, cái gì nên đến cuối cùng cũng sẽ đến, có lẽ không cần hắn phải cố đi tìm!