Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 83.2

– Không có gì, chỉ là vừa nghĩ tới chuyện phải leo cầu thang, khổ hơn so với quân sự, đúng rồi, chị nói Lâm Dật Phi này là trong khoa nào thế?

Tiếu Nguyệt Như giả bộ làm lơ cẩu hỏi, đi lên theo.

Hành lang có chút âm u, Tiếu Nguyệt Dung cũng không hề phát hiện được em có chút khác thường, cười nói:

– Khoa tân văn, không cùng chuyên môn với em, cũng khó trách em chưa nhìn qua anh ta, chậm một chút, cẩn thận đỉnh đầu.

Nhìn chị nhẹ nhàng bước đi, Tiếu Nguyệt Như cuối cùng cũng nuốt lại câu nói mà cô muốn nói vào trong bụng, bây giờ ngày ngày cô không phải là tập huấn thì là đọc sách, nhưng tin đồn trong phòng thì ít nhiều cũng lọt vào tai nàng.

“Lâm Dật Phi? Chẳng lẽ người này chính là người mà các chị em trong phòng hay bàn luận về hắn? Khoa tân văn không có hai Lâm Dật Phi chứ?” Tiếu Nguyệt Như thầm nói trong lòng, ấn tượng tốt đẹp vừa rồi đối với Lâm Dật Phi đột nhiên biến mất không dấu vết.

Cô rất ít tham gia thảo luận với các chị em trong phòng, càng biết là các cô ấy rảnh chuyện nên hay thảo luận người nào đẹp trai người nào khốc. Đi đâu có thể mua được đồ trang điểm thì đúng là dại trai, suy nghĩ bây giờ của cô chính là mau mau tốt nghiệp, sau đó tìm công việc tốt, chị và ba sẽ không phải cực khổ nữa, nhưng cái này không thể giúp cô che lại lỗ tai của mình.

Đương nhiên là cô đã nghe nói qua về Lâm Dật Phi, gần đây nhất ồn áo huyên náo Chiết Thanh, nhưng cô có nằm mơ cũng không nghĩ là có một ngày,người nam sinh không có chút ấn tượng tốt đẹp nào lại có thể đứng trước mặt của mình!

Trong mắt của Tiếu Nguyệt Như, có tai tiếng này không phải là đồ tốt đẹp gì, một người đàn ông chân chính ưu tú phải có chiều sâu, đáng tiếc đến nay, cô dường như chưa phát hiện được người nào như vậy trong số bạn học của mình.

Huấn luyện quân sự rất buồn tẻ, Tiếu Nguyệt Như nhất quyết cho là như thế, cũng phát hiện ra nhiều ánh mắt của nam sinh nhìn nữ sinh, cố ý có, không có có định cũng có, lúc này chủ động tiền gần mình, giống như cái loại như Lâm Dật Phi ở thư viện, Tiếu Nguyệt Như bình thường thì trực tiếp gạt đi, đây cũng là nguyên nhân khiến cô không có hảo cảm với Lâm Dật Phi.

Vì giảm bớt gánh nặng cho gia đình, cô ghi danh vào đại học trong thành phố, cũng may Chiết Thanh cũng rất nổi tiếng. Điều này đối với Tiếu Nguyệt Như mà nói, không thể không nói là chuyện tốt, nhưng khi thấy cái áp lực lâu năm của sinh viên, sau khi vào đại học sẽ lộ nguyên hình, cô cảm thấy bọn họ rất vô tri, cũng cảm thấy bọn họ rất bi ai, tuy rằng cô nghèo khó, nhưng cảm thấy rất may mắn, vì có một người chị tốt, cũng là bởi vì như vậy, cô càng thêm không để cho Lâm Dật Phi này, tiếp cận chị, nếu có cơ hộ, nhất định phải tìm hắn nói cho rõ ràng, Tiếu Nguyệt Như âm thầm hạ quyết tâm.

Đi ở phía trước nên Tiếu Nguyệt Dung cũng không biết em mình đang có tâm trạng phức tạp, hôm nay tâm trạng của cô tót, thứ cầm trong tay cũng không nhằm nhò gì, lại nhẹ nhàng ca lên ca khúc yêu thích, a khúc đã có chút xưa, vì cô bận việc nên không có thời gian đi học ca khúc mới.

Mặc dù chỉ là làn điệu, Tiếu Nguyệt Như nghe được, lại càng thêm lo lắng, bởi vì cô biết lời bài hát là cái gì.

Tình yêu của em anh có biết không?

Tình yêu của em cho anh sâu như biển.

Trừ anh ra ai em cũng không yêu.

Đời này kiếp này vĩnh viễn không rời xa nhau….

Lúc Lâm Dật Phi nhìn thấy Bách Lý Băng từ xa, đèn đường vừa lên, cô gái đứng dưới ánh đèn, đèn đường dường như mất đi ánh sáng, Bách Lý Băng đang nghển cổ nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Lâm Dật Phi.

Yên lặng nhìn cô một lúc lâu, Lâm Dật Phi chậm rãi bước ra từ góc tối, tới trước mặt của Bách Lý Băng:

– Chuyện gì vậy?

Bách Lý Băng hoảng hốt, nhìn rõ ràng lại là Lâm Dật Phi, vỗ ngực vài cái, cố tình kinh hãi nói:

– Ôi trời, anh từ đâu bước ra thế, em cứ tìm mãi, chẳng phát hiện ra anh gì cả.

Lâm Dật Phi cười cười:

– Em chỉ nhìn tới chỗ sáng, đương nhiên sẽ không nhìn thấy rất nhiều thứ.

– Nói như vậy thì anh không nhìn thấy ánh sáng à.

Bách Lý Băng cười nói, giơ tay ra:

– Vé xem phim hôm nay, tám giờ đấy, người bận rộn có thời gian chứ.

– Đồn trưởng Cổ đưa à?

Lâm Dật Phi hỏi.

Bách Lý Băng gật gật đầu:

– Có lẽ là thế, lúc lái xe Lưu đưa cho, em cũng chưa hỏi, tuy nhiên ngoại trừ Đồn trưởng Cổ ra, em biết lái xe Lưu sẽ không tốt bụng mà lãng phí tiền mua vé xem phim tặng cho em.

Giơ tay tự nhiên kéo cánh tay của Lâm Dật Phi:

– Rạp chiếu phim cũng không xa, chúng ta đi thôi.

Lâm Dật Phi gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.

– Buổi chiều đã làm gì thế.

Bách Lý Băng tìm lời mà nói:

– Nghe nói có một cô phóng viên xinh đẹp phỏng vấn anh? Có phải là anh đã mời người ta đi ăn cơm.

– Sao em biết?

Lâm Dật Phi có chút ngạc nhiên, đột nhiên cười nói:

– Câu trước nói chính xác, câu sau thì sai bét, không phải là anh mời người ta đi ăn cơm, là người khác mời anh ăn cơm.

– Bảnh chọe, chỉ có em xem anh là bảo bối thôi, anh cho rằng người khác sẽ chủ động mời anh đi ăn cơm à, cho xin ạ, đừng có dày mặt như thế chứ.

Bách Lý Băng hé miệng cười nói:

– Hành tung mỗi ngày của anh ở trong trường, không cần tới em giám sát.

Nhìn xa xăm trên phố, vài ba đám người, Bách Lý Băng cười nói:

– Chỉ cần lên forum Chiết Thanh tìm một cái, là tìm ra ngay, đúng rồi Dật Phi, phóng viên phỏng vấn anh làm gì, điều kỳ quái nhất trên forum chính là nói phỏng vấn anh kinh nghiệm tán gái, buồn cười chết em rồi.

Bách Lý Băng cười ngả nghiêng, một lúc sau mới nói tiếp:

– Nhưng mà em nghĩ là có lẽ là do chuyện buổi sáng, sự việc này trong đài truyền hình chỉ nói sơ lước qua, nhiều nhất chỉ là một câu, dù sao thì cũng ảnh hưởng không tốt.

– Cũng gần như là vậy.

Lâm Dật Phi lắc đầu:

– Cũng chỉ là người tốt việc tốt, thì liên quan tới chuyện kia, Đồn trưởng Cổ nói phỏng vấn, bây giờ anh học điển hình tiên phong, chuyện tốt đều là do một mình anh làm rồi.

– Bảnh chọe.

Bách Lý Băng và Lâm Dật Phi cứ hi hi ha ha trên đường tới rạp chiếu phim, tìm được chỗ ngồi, nhìn bốn phía xung quanh một cái, đều là đôi cặp, xì xào tán tỉnh, trước mặt cũng có người chẳng kiêng nể gì, Bách Lý Băng có chút đỏ mặt, lại có chút chờ đợi mà nhìn thoáng qua Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi ngồi bên cạnh cứ như là khúc gỗ, không khỏi cắn cắn môi, liếc nhìn hắn một cái, Lâm Dật Phi làm ra vẻ không nhìn thấy gì.

Không bao lâu thì tắt đèn, trừ ánh sáng từ màn hình, chỗ khác đều mông lung chẳng thấy rõ thứ gì, cơ hội dành chotình nhân, không phải tình nhân, một số người khát vọng trở thành tình nhân, muốn không làm càn cũng không nhịn được mượn cơ hội tỏ vẻ thân thiết và thiện cảm, đã làm càn lại keo như sơn, hận không thể hòa tan vào thân thể của đối phương, đối với tình nhân mà nói, phim diễn cái gì thì rất ít người chú ý, ý nghĩa của việc mua vé xem chính là cái bầu không khí trong rạp kia.

Bách Lý Băng khẽ tựa đầu vào vai của Lâm Dật Phi, nhìn trên màn ảnh bóng người đi qua đi lại, cũng không có chú ý tới nội dung của vở kịch như thế nào, Lâm Dật Phi lại xem với vẻ rất thú vị, chỉ một lát sau, cảm thấy bên vai có chút nằng nặng, đưa mắt nhìn lại, không ngờ thấy Bách Lý Băng đang ngủ trên vai mình.

Lâm Dật Phi cười khổ một tiếng, cẩn thận cởi áo khoác ra, đắp lên người cho Bách Lý Băng, nhưng không hề biết ánh mắt cô đang vụng trộm hé nhìn, nhìn chăm chú vào từng cử chỉ của hắn, thấy sau khi hắn đắp áo lên cho mình rồi lại chẳng có động tĩnh gì, trong lòng có chút thất vọng, nhắm mắt lại, yên lặng cảm thụ hơi ấm của người yêu bên cạnh.

Bộ phim chiếu được nửa tiếng, đối với cá trong nồi nóng thì đó là khoảng thời gian khá dài, nhưng đối với đôi tình nhân mà nói thì lại quá ngắn, điều này lại một lần nữa chứng minh thuyết tương đối, sau khi hết phim, từng đôi từng cặp ôm nhau đi ra khỏi rạp bình luận về nội dung bộ phim thì ít, bàn bạc về việc của đêm nay và ngày mai như thế nào thì nhiều.

– Bộ phim vừa rồi ra sao?

Bách Lý Băng cảm thấy tối nay Lâm Dật Phi có chút trầm mặc, đành phải tự tìm đề tài

– Rất hay, nhưng mà hình như em không hề xem.

Lâm Dật Phi cười nói, nội dung bộ phim hắn xem vô cùng có cảm xúc, tuy nhiên hơi bị khoa học viễn tưởng, bing bing pằng pằng, hắn nghĩ là Bách Lý Băng không có hứng thú nên mới ngủ đây mà.

– Sao anh biết em không xem?

Bách Lý Băng cười nói:

– Là nói về trách nhiệm của người hiện đại với Địa Cầu, kết quả đã thành công.

Lâm Dật Phi cười cười nói:

– Xem ra nhiệm vụ giữ gìn hòa bình thế giới đều đè lên người anh ta, thật vất vả.

– Có gì mà vất vả.

Bách Lý Băng cười nói:

– Chỉ là do đạo diễn biên kịch thôi, đề tài rất vĩ đại, sáng ý rất gay go, hoàn toàn dựa vào kỹ năng đặc biệt đẹp mắt hấp dẫn, anh xem tất cả nhân vật, đều đối đầu với nhân vật chính, phản đối cách nhìn của y, em cũng không hiểu tại sao anh ta vẫn còn muốn cứu Địa Cầu? Sao không để cho địa cầu bị hủy diệt luôn đi.

– Cách nói này của em hình như không phù hợp với tên phim, không phải là mọi người đều phản đối anh ta, ít nhất còn có một nhân vật chính nữ không rời nửa bước.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Bằng không thì anh thấy nhân vật chính cũng không đủ lòng kiên trì.
Bình Luận (0)
Comment