Binh tướng hoành hành ngang dọc, cuối cùng Chủ tịch Phó cũng phát hiện ra là câu nói này quả thực chính là chân lý, không cần phải chứng minh.
Sân bóng rổ hay bóng đá cũng vậy, đều cần phải có lãnh tụ về tinh thần, nếu như không có tinh thần thì không thể nào giành được thắng lợi. Giống như bóng đá của nước nhà hiện nay, không phải là thiếu tiền mà là thiếu tinh thần. Có chút tinh thần nào thì đều được bọn họ dùng vào việc ăn uống, gái gú, cá cược, tranh giành tình nhân nên trong thi đấu tất nhiên là kém người khác rất nhiều. Trận nào mà thua thì cũng không có gì lạ, nói không tài năng bằng người ta chỉ là ngụy biện mà thôi. Không có tinh thần thì cho dù bậc thầy cấp thế giới đến chỉ dạy thì cũng không sút nổi vào lưới đâu.
Lãnh đạo và lãnh tụ hơi khác nhau một tý, lãnh đạo là trên mặt hành chính, còn lãnh tụ là trên mặt tinh thần.
Rõ ràng là Lâm Dật Phi có thể đem lại sự cổ vũ trên tinh thần cho tất cả mọi người, hắn vừa lên thay một cái, cả cục diện đã lập tức thay đổi.
Cho dù hắn không ném rổ, chỉ phụ trách việc dẫn bóng, thi triển công phu trên không đầy ảo diệu thì bóng cũng luôn luôn có thể được chuyền đến tay thành viên thích hợp nhất trong đội một cách chính xác. Lần này hắn xuống sân đã đem lại sức sống cho toàn sân, tình thế lập tức thay đổi, không như Đỗ Chấn Vũ và Hạ Sảng đã không giúp được gì thì chớ, lại còn khiến mọi việc loạn thêm, khiến cho Vương Tường Hòa và Ninh Chí Viễn lực bất tòng tâm.
Đến khi Lâm Dật Phi trợ thủ đến hơn mười lần thì khoa báo chí đã dẫn trước hơn mười điểm trong lượt đấu tiếp theo.
Cổ động viên của khoa Ngoại ngữ vốn nghĩ sẽ nắm chắc thắng lợi trong tay, không ngờ vịt đã nấu chín lại mọc thêm cánh bay mất, muốn đuổi theo cũng không kịp, không khỏi chán nản, chuẩn bị lui quân.
Khi Lâm Dật Phi ra sân, không biết từ lúc nào đã không thấy Phong Tuyết Quân, hắn hơi ngẩn ra, nhìn sang chỗ Bách Lý Băng cũng không thấy bóng dáng cô đâu cả. Khi hắn còn đang nghi hoặc thì nhìn thấy Bách Lý Băng cười khanh khách từ ngoài sân vận động bước vào.
Một tiếng còi vang lên, chấm dứt trận đấu. Khoa Báo chí dẫn trước 12 điểm, đánh bại khoa Ngoại ngữ, đạt được vị trí thứ 8 nhỏ nhoi. Lâm Dật Phi vừa mới ra khỏi sân, Bách Lý Băng đã là người đầu tiên chạy ra đón, mở rộng đôi tay, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang thì mỉm cười một cái, cô cảm thấy hơi ngại, đành phải khoác tay Lâm Dật Phi bước ra ngoài sân vận động.
– Em cứ như là thay đổi thành một người khác vậy.
Lâm Dật Phi cảm thấy hơi khó hiểu:
– Có chuyện gì vậy?
– Anh đoán xem.
Bách Lý Băng cười không đáp.
Lâm Dật Phi gãi gãi đầu:
– Chẳng lẽ lúc nãy em ra ngoài quyết đấu với Phong Tuyết Quân thắng rồi hả?
– Ra vẻ, bảo anh ngon anh còn tưởng là thật. Anh tưởng anh là bảo bối để em phải đi cướp à?
Bách Lý Băng kéo hắn một cái thật mạnh:
– Vừa nãy bố em đến đây tìm em nói chuyện thôi.
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu:
– Vì chuyện này hả? Nói chuyện gì vậy?
Bách Lý Băng gật gật đầu:
– Không nói gì cả. Em phát hiện ra là dường như đã rất lâu rồi không nói chuyện với bố, không ngờ lần này nói chuyện lại không xảy ra mâu thuẫn gì cả.
Khóe miệng cô gái mỉm cười nhưng không nói cho Lâm Dật Phi biết một bí mật nhỏ của cô, đó là cô đã không nhịn được mà kể chuyện tối qua cho bố mình.
Hiện tại người cô tin tưởng nhất một là Lâm Dật Phi, thứ hai đương nhiên là người bố đã sống nương tựa với cô từ nhỏ đến giờ. Bách Lý Hùng bảo cô không cần lo lắng, Lâm Dật Phi sẽ không sao cả. Nghe thấy lời hứa của bố mình thì Bách Lý Băng mới yên tâm. Tuy cô và bố mình giận hờn nhau mười mấy năm nay nhưng cô biết bố mình là người nói được làm được, sẽ không nuốt lời nên lần này trở lại tâm trạng cô rất tốt.
– Hôm nay em đã nói chuyện với ông rất ôn hòa, không ngờ lại không cãi nhau chút nào.
Bách Lý Băng cười nhìn Lâm Dật Phi:
– Hình như đây là công lao của anh thì phải.
– Vậy thì anh không cần trả tiền nợ em nữa chứ gì?
Lâm Dật Phi nói đùa, ánh mắt lơ đãng nhìn về một góc sân trường. Nơi đó đang có một ánh mắt nhìn về phía này, thấy hắn nhìn sang thì vội vàng né đi.
– Anh nghĩ hay nhỉ? Tiền anh phải trả không thiếu một xu, cùng lắm là giảm lãi suất cho anh một chút thôi.
Bách Lý Băng không để ý đến vẻ mặt khác thường của Lâm Dật Phi:
– Em nhớ cuối tuần này là sinh nhật của bố em, em nói thế nào để ông cho em trở về đây.
Cô giả bộ nói dối, không phải là cô vừa mới nhớ ra, cô chỉ giả quên thôi.
– Em phải mua ít đồ cho ông, anh cho dù có việc quan trọng như thế nào thì cũng phải đi đấy. Còn nữa, sắp đến 11 rồi, em đã đồng ý là sẽ đi du lịch với ông, anh cũng phải đi đấy.
– 11?
Lâm Dật Phi đứng lại:
– Chỉ sợ 11 thì không được, anh còn có việc phải…phải đi một chuyến một mình.
– Đi làm gì vậy? Sao phải đi một mình?
Bách Lý Băng không kìm được hỏi.
– Anh…
Lâm Dật Phi hơi do dự.
– Vậy được rồi.
Bách Lý Băng thấy hắn hơi do dự, cười một tiếng, cũng không truy hỏi.
– Nhưng anh nhớ là anh nợ em một lần thì sau này phải trả lại gấp đôi.
Quán thịt chó “Tốt lại đến” kinh doanh rất phát đạt, tuy mới đến giờ ăn cơm tối nhưng đã có bảy, tám bàn có người ngồi. Đêm thành phố Giang Nguyên vào thu rất mát mẻ, ngồi ăn thịt chó nóng hôi hổi, lại uống thêm ngụm bia ướp lạnh rõ ràng là một chuyện vô cùng thoải mái với những người đã làm việc một ngày mệt mỏi.
Quán lẩu không giống quán cà phê, quán cà phê chú trọng đến không gian riêng tư, là nơi để các cặp tình nhân nói chuyện yêu đương, nói hơi to một tý cũng bị người khác xem thường chán ghét, cho rằng không hiểu lãng mạn. Nhưng quán lẩu lại không để ý nhiều đến như vậy, tuy không thể nói là nơi để đến khi thất tình nhưng cũng là nơi để nhiều người thể hiện sự thất tình. Ở đây mà nói chuyện không to thì chỉ sợ người đối diện cũng không biết bạn đang nói cái gì.
Rõ ràng đây là nơi để trút hết tình cảm, giảm bớt áp lực. Diện tích quán lẩu không nhỏ, tầng dưới khoảng ba, bốn trăm mét vuông, vẫn chưa tính mấy căn phòng đơn trên tầng. Mấy người uống rượu cao hứng, một chân dẫm trên ghế, hò hét đòi vẽ quyền cước, ai cũng mặt đỏ phừng phừng, người ở ngoài không biết còn tưởng là sắp đánh nhau.
Lúc Lâm Dật Phi bước vào đã thấy Chương Long Châu ngồi dựa vào một góc, trên bàn là một nồi lẩu cùng một bàn đồ ăn, mặt nhìn ra hướng đầu phố, thấy Lâm Dật Phi vào thì đứng dậy vẫy tay.
Lâm Dật Phi bước đến ngồi đối diện anh ta, nhìn xung quanh:
– Hai người chúng ta thôi hả?
– Ở đây tôi không có bạn bè.
Chương Long Châu không nghiêm túc giống ban ngày nữa, nụ cười dưới ánh đèn chiếu xuống có chút sống động:
– Phó Cục trưởng Phương là người có thân phận, chú trọng sự ảnh hưởng, anh ta có chết cũng không đến những nơi như thế này đâu. Vũ Thân chưa xuống giường được nên chỉ có mình tôi đến thôi.
Anh ta giải thích một chút, tự lấy ra cái bật lửa, đốt nhiên liệu dưới đáy nồi.
– Ở đây sau khi đưa thức ăn lên thì đều tự mình làm gì thì làm. Cậu có uống rượu không?
Lâm Dật Phi nhìn lướt qua một bàn đầy đồ ăn, cười khổ nói:
– Tôi lại có mấy người bạn, nếu biết mấy anh xa xỉ như thế này thì đã gọi bọn họ tới rồi.
Lúc này hắn nhớ đến Đại Ngưu, chắc chắn những nơi như thế này sẽ hợp với khẩu vị của cậu ta.
Chương Long Châu cười cười:
– Bạn cậu cũng biết mọi thứ về cậu à?
– Chẳng lẽ bạn anh cũng biết hết mọi thứ của anh?
Lâm Dật Phi thản nhiên nói.
Nước canh dưới đáy nồi dần dần sôi, trào ra, bốc lên từng luồng khói trắng, khiến vẻ mặt hai người có chút mông lung. Chương Long Châu không đáp, bỏ một ít đồ ăn vào trong nồi, đứng dậy đến quầy của bà chủ lấy hai chai rượu, tiện tay lấy hai cái chén.
– Tôi là người phương Bắc, thích uống rượu mạnh, cậu không ngại uống cùng tôi chứ?
Lâm Dật Phi cười cười, chỉ một người đã say đến mức nằm xuống gầm bàn, nói:
– Nếu như anh giống thế kia thì tôi không dám uống cùng đâu. Tôi không sợ uống rượu nhưng lại sợ người say rượu.
– Vậy thì sẽ không đâu.
Chương Long Châu mỉm cười:
– Tôi chỉ mong là cậu đừng giống như vậy, uống hai hớp mà hận không thể nôn cả dạ dày ra.
Ánh mắt anh ta không sắc bén như ngày thường, bên trong hơi gợn chút lo lắng, lấy một đôi đũa, cánh tay hơi dùng sức, nhanh chóng mở nắp chai rồi rót đầy hai chén, một chén đưa cho Lâm Dật Phi, giơ chén của mình lên, trầm giọng nói:
– Tôi mời cậu trước một chén.
Lâm Dật Phi cũng không từ chối, nâng chén ngửa cổ lên, một hơi cạn chén rượu.
Chương Long Châu nhìn hắn một lúc lâu, khóe miệng cười một cái, nụ cười rất chân thành:
– Không cần uống nhanh quá đâu, rượu này có tác dụng chậm đấy.
Mặc dù anh ta nói vậy nhưng cũng giơ chén rượu đã cạn của mình lên rồi lại rót đầy hai chén, nhưng không uống ngay mà một chén hai hớp, uống liền một hơi. Cho dù anh ta có tửu lượng tốt nhưng vẫn cảm thấy nóng phừng phừng trong bụng, còn đã hơn là ăn sống mười mấy quả ớt.
– Hôm nay anh đến tìm tôi chắc là không chỉ muốn uống rượu chứ?
Lâm Dật Phi nhìn Chương Long Châu, không hề động đũa.
– Tôi rất muốn nghe xem những điều tỉ mỉ mà anh nói là có ý gì.