Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Cô chuẩn bị giấy bút cho tôi là được rồi.
Cô gái cuống quít chạy vào trong toa tàu lấy giấy bút ra, muốn dẫn Lâm Dật Phi tới phòng chăm sóc để kê đơn. Chị Lưu dường như rất chiếu cô bọn họ, cũng không nói gì thêm. Lâm Dật Phi chỉ mất ba phút đồng hồ để kê đơn, khi cố gái nhận lại thì có chút chần chừ:
– Chỉ có thế này?
Lâm Dật Phi gật gật đầu và đã đứng dậy rời đi. Cô gái nhìn bút tích trên đơn thuốc mạnh mẽ có lực, mà chữ nào cô cũng có thể đọc được, đây rõ ràng không phải là bút tích của bác sĩ, không khỏi có chút kỳ quái. Bởi vì những năm gần đây, đơn thuốc mà bác sĩ kê chính là nhằm để bệnh nhân không xem được, nguyên nhân hơn phân nửa là sợ bệnh nhân và người nhà đọc hiểu sẽ mất đi sự thần bí và tôn nghiêm. Chữ viết như gà bới phỏng chừng đến bản thân người kê đơn chỉ cần sang ngày thứ hai nhìn cũng không biết là mình viết gì.
Sau một lúc lâu mới phát hiện Lâm Dật Phi đã rời đi, cô gái ngược lại trở nên trấn tĩnh, kéo chị Lưu đang bước vào thấp giọng nói mấy câu, lúc này mới quay về toa giường nằm. Thấy thằng bé như hiểu chuyện mang mì tôm ra ngoài ăn, không khỏi cười khổ. Lần này mang đi không ít đồ ăn ngon, không hiểu sao thằng nhóc Vũ Hi này lại chỉ thích ăn mì tôm. Nhìn thấy ông nội ngủ rất ngon, giống như chưa từng có gì xảy ra vậy, trong lòng cảm thấy an tâm một chút. Chỉ có điều nhớ lại những gì Lâm Dật Phi vừa mới nói, cô không khỏi có chút lo lắng. Nhìn đơn thuốc trên tay một cái rồi cô cẩn thận gấp nó lại và cất đi.
Lâm Dật Phi trở về vị trí ghế ngồi của mình, xe lửa đã sắp vào trạm, đã đến Tiềm Sơn, may mà hắn trở về kịp lúc. Nhìn thấy mấy người ngồi bên cạnh đang như hổ rình mồi chằm chằm nhìn vào túi hành lý của hắn, khi thấy Lâm Dật Phi quay lại liền cuống quít dời ánh mắt đi, nhưng ong vỡ tổ đi ra từ một lối đi nhỏ khác.
Lâm Dật Phi sửa sang lại ba lô, vừa định xuống xe, chị Lưu đã đi tới:
– Bác sĩ Lâm, cậu có việc gấp sao?
Hơi có chút kinh ngạc, Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Tôi phải xuống tàu, sau đó tới núi Thiên Trụ gần đây xem một chút.
– Nếu bác sĩ Lâm không bận có thể cùng tôi đến phòng vip trong nhà ga ngồi nghỉ một lúc không?
Chị Lưu rất khách khí.
– Tôi không mệt, chị muốn làm gì?
Lâm Dật Phi không hiểu hỏi, trong lòng thầm nghĩ, chuyến tàu này của các người khá là thú vị, khi trên tàu không phục vụ, đến khi xuống tàu rồi lại quan tâm đến hành khách.
– Là như vậy, vừa rồi cô Phương có nói, bất luận nói như thế nào vẫn phải cảm ơn cậu đã cứu chữa cho ông Phương, lúc này mới nhờ tôi đến mời cậu tới phòng vip trước, đợi cô ấy xử lý xong chuyện bên đó sẽ đến ngay.
Chị Lưu nói rất hòa hoãn, khẩu khí lại không dễ cự tuyệt:
– Dù sao núi Thiên Trụ cũng còn đó, bác sĩ Lâm đi du lịch không cần phải gấp gáp trong một lúc chứ?
Lâm Dật Phi cười:
– Chị nói không sai, tuy nhiên… Được rồi, phiền chị dẫn đường.
Hắn biết cô nương kia vẫn không chịu từ bỏ ý định tìm hiểu đối với chẩn đoán bệnh của mình, mượn cớ nói cảm ơn là giả, muốn mình xem bệnh mới là thật.
Giơ tay cầm lấy ba lô của Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi ái ngại cầm lại:
– Không cần khách khí, cứ để tự tôi.
Chị Lưu cũng không ép, dẫn hắn xuống tàu, đi tới phòng vip trong nhà ga.
Phòng vip đương nhiên không bằng khách sạn năm sao xa hoa. Ở đây chỉ là an tĩnh thoải mái hơn một chút, còn cung cấp miễn phí nước khoáng, đương nhiên so với phòng chờ hỗn độn chật chội, thì nó cũng khác biệt trời vực.
Sợ Lâm Dật Phi không kiên nhẫn chờ sẽ bỏ đi mất, nên chị Lưu ngồi kè kè bên cạnh hắn nói chuyện. Đương nhiên có ý mà như vô ý hỏi đến chuyện hắn rốt cuộc là tốt nghiệp trường nào, bây giờ làm việc ở đâu…
Lâm Dật Phi giờ mới hiểu đạo lý một khi nói dối gì đó, thì phải dùng nhiều từ nói dối hơn để bù vào đó. Lúc này nếu nói mình không phải là bác sĩ, không biết chị Lưu này có thịt mình hay không, nên chỉ đành hàm hồ trả lời. Bất đắc dĩ lại lôi bác sĩ Tiền ở bệnh viện An Bình ra để làm lá chắn. Đương nhiên, khi giới thiệu bản thân đã biến thành cao đồ, bác sĩ Tiền là bác sĩ có tiếng. Không biết ông bác sĩ Tiền đang cách xa vạn dặm nếu nghe thấy rồi, liệu có kinh sợ, xấu hổ đỏ mặt hay không.
Nhưng lại thật không ngờ nơi này cách thành phố Giang Nguyên khá xa, nhưng tiếng tăm của bác sĩ Tiền lại như loa gào bên cửa sổ, thanh danh vang khắp.
– Bác sĩ Tiền mà cậu nói là Tiền Thúc Hạ ở bệnh viện An Bình à? Ông ta là một lão y tiếng tăm lừng lẫy đấy.
Chị Lưu đột nhiên hai mắt sáng lên, sắc mặt vui mừng.
Lâm Dật Phi do dự một chút, đành phải gật đầu, thầm nghĩ dường như bệnh viện An Bình chỉ có một khoa y, cũng không có nghe nói qua về một bác sĩ Tiền thứ hai, hơn phân nửa người mà chị Lưu nói đến chắc là ông lão đó rồi. Ông sư phụ này của mình cũng thật sơ ý, không ngờ đồ đệ của mình mà đến mình tên gì cũng không bao giờ hỏi qua, lúc nào cũng một bác sĩ Tiền, hai bác sĩ Tiền.
– Vậy thì đơn giản rồi.
Chị Lưu đột nhiên nói ra một câu.
Lâm Dật Phi giật mình:
– Cái gì mà đơn giản? Chị quen ông ấy à?
Khẩu khí của hắn không được cung kính cho lắm, trong nhất thời quên mất tôn xưng của ông sư phụ giả này là gì.
Kỳ thật ý của chị Lưu là, danh sư xuất cao đồ, chả trách Lâm Dật Phi lợi hại như vậy. Không cần hỏi, vị bác sĩ Tiền kia càng không cần phải nói. Tuy Lâm Dật Phi không lạc quan lắm với bệnh tình của ông cụ Phương, nhưng nói không chừng bác sĩ Tiền lại có phương pháp hay hơn.
Tuy nhiên cô sợ Lâm Dật Phi da mặt mỏng, mình nói như vậy có thể trong lòng bất mãn, phẩy tay áo bỏ đi, nên chỉ đành cười xòa, nói sang chuyện khác:
– Tây y ở bệnh viện An Bình vốn rất có tiếng, tuy nhiên một thời gian trước, nghe nói bác sĩ Tiền Thúc Hạ đã trị khỏi một căn bệnh phức tạp hiếm gặp, tôi vô tình đọc được trên báo cho nên mới biết ông ấy. Nói là gặp mặt thì vẫn chưa.
Kỳ thật cô vẫn còn một chút chưa nói ra, chính là cô nhìn thấy bài báo này, liền thông báo cho Phương tiểu thư. Cô Phương và ông nội cô ra ngoài du ngoạn giải sầu là một chuyện, nhân mấy ngày này cầu bác sĩ Tiền xem bệnh mới là chính sự.
Lâm Dật Phi ngược lại tính cách khá tốt, nói chuyện nguyên nửa giờ đồng hồ với chị Lưu mà không hề hấn gì, ngay cả chị Lưu mà cũng cảm thấy có chút không kiên nhẫn. Khi liên tục ló đầu ra ngóng, thì cô gái cuối cùng cũng khoan thai bước tới.
– Thực sự ngại quá.
Ánh mắt cô gái nhìn Lâm Dật Phi mang theo chút áy náy:
– Tôi vừa sắp xếp xong chỗ ở cho ông nội và em trai, để anh phải đợi lâu rồi. Chị Lưu, cảm ơn chị.
Chị Lưu đứng lên, cười:
– Khách khí với tôi như vậy làm gì chứ. Tôi còn có chuyện, phần còn lại để cô tự xử lý nhé.
Vốn định đứng dậy rời đi, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, chị Lưu thấp giọng nói bên tai cô gái hai câu.