Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 108

Thanh lang nằm trên bãi cỏ, nghiêng đầu nhìn Xích Nha đang hôn mê nằm bên cạnh, trong một thoáng có chút thất thần.

Dưới mặt trời chiếu rọi, lớp lông của Xích Nha hiện rõ một tầng sắc đỏ, tựa hồ địa chất có chút cứng, lớp lông sau cổ vẫn dựng đứng, kéo dài đến sau lưng, vì vết thương gần đó đã kết sẹo, nên lông cứng lại với nhau, loạn tạp nghiêng ngã trái phải, rất hiển nhiên không có được chăm chỉ thanh tẩy qua.

Không nghĩ gì nhiều, nó đi lại gần, càng dán sát vào Xích Nha, sau đó tỉ mỉ nhẹ liếm trên vết thương chân sau của Xích Nha, lông ở đó dần dần ẩm ướt tách ra, lại bị cố ý cẩn thận liếm thuận qua một bên. Trong khoang miệng có thêm chút vị đọng của máu khô, thanh lang cũng không để ý, một lòng một dạ lo liếm, tựa hồ đột nhiên cảm giác được cái gì, nó ngẩng đầu, miệng thì vẫn tiếp tục nhẹ liếm kéo đứt quãng, ánh mắt lại bắt đầu chuyên chú nhìn gương mặt Xích Nha. Đôi mắt nhắm chặt đó nhẹ run đến khó thấy, đột nhiên lại mở ra.

“……..”

Thanh lang “ngô” một tiếng, tâm tình phức tạp ngẩng đầu lên, nghĩ một lúc cũng không biết bản thân nên nói cái gì dưới tình cảnh này, một lúc lâu trầm mặc, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy ánh mắt mê mang của Xích Nha tản mác, sau khi ý thức thanh tỉnh thì phản ứng đầu tiên là lùi về, rồi nhe răng. Là phòng bị, và cái nhìn địch ý.

Không thể không nói tâm tình thoáng chốc trầm nặng, thanh lang khống chế sự thất vọng trong lòng, lãnh tĩnh nói: “Hiện tại có thể động rồi sao?”

“…….” Cẩn thận lùi về sau mấy bước, Xích Nha nhíu mày nhìn đăm đăm thanh lang, bảo trì cự ly an toàn rồi sắc mặt âm trầm hỏi: “Tại sao….. ngươi lại ở đây?” Nó dùng dư quang khóe mắt đảo đảo xung quanh, không có lang nào khác, chỉ có hai người họ nhận thức này khiến tâm lý Xích Nha một trận lo lắng, nhưng lập tức bị ẩn giấu, nó hung hăng trừng trừng đối phương tạm thời không có vọng động, một mặt quan sát địa hình xung quanh, một mặt chậm rãi lùi về. Thanh lang chú ý tới nhất cử nhất động của nó tự nhiên không thể nào không phát giác…… nhưng không đánh vỡ, ngược lại hỏi: “Ngươi muốn trở về bên chỗ của ‘lão đại’ ngươi?”

Câu nói này quả nhiên khiến lực chú ý của Xích Nha bị thu hút, nó híp mắt lại, trên mặt xuất hiện biểu tình đánh giá: “Ngươi….. có ý gì?” Trở về tự nhiên là mong đợi của nó, nhưng nếu như nói với nó câu đó là thanh lang, nó nhất định phải suy nghĩ hàm lượng trong câu nói đó, và chuẩn bị nhận hậu quả.

“Lẽ nào ta không đáng tín nhiệm đến thế?” Thanh lang cười khổ, tiến tới một bước, lập tức thấy Xích Nha nhảy vọt ra sau, trong lòng ngưng trệ, bất đắc dĩ thu chân vốn dự tính bước tiếp về, “Ngươi trúng độc quá sâu, căn bản không có thời gian chống đỡ được đến khi lão đại đó của ngươi kéo ngươi ra, cho nên ta mới mang ngươi tới đây…..”

“Đây là đâu?” Xích Nha cắt lời đối phương, lãnh đạm hỏi, thân thể thì đã căng cứng chuẩn bị mọi tình huống tấn công. Tựa hồ là vì để nó có thể thả lỏng, thanh lang chủ động lùi về sau ba bước, sau đó ngồi xuống: “Một khe hở bên cạnh hang động nhưng rất may có thể thông ra bên ngoài.” Lời vừa nói xong thì thấy Xích Nha quay người rời khỏi, thanh lang vội vàng hỏi: “Ngươi đi đâu?”

“…….” Xích Nha ngừng một chút, không có quay đầu, cũng không trả lời.

“Nếu như ngươi muốn từ đây đuổi tới chỗ của Lâu Ánh Thần thì không thể.” Câu nói này cũng lần nữa thu hút sự chú ý của Xích Nha, thanh lang đứng lên, nói, “Nếu như không phải từ hang động tiếp tục đi tới, thì không thể gặp được nhau, địa hình ở đây bị mạch núi hoàn toàn phân cách ra Ngươi đi như thế, căn bản không có tác dụng.”

Ánh mắt Xích Nha hơi híp lại, đây là thói quen gần đây nó học được, “Ngươi tựa hồ đối với nơi này rất quen thuộc?”

“……” Trong mắt thanh lang thoáng qua gì đó, nhưng rất nhanh nên không bị nắm bắt, nó vẫn như cũ trấn định hỏi: “Ngươi phải trở về đi, ta không có yêu cầu gì quá phận”

“Nhưng vẫn là có yêu cầu.” Xích Nha hừ lạnh, “Mà ta, tuyệt đối sẽ không đáp ứng.”

Trước giờ chưa từng bị thấp giọng xem thường như thế thanh lang có hơi chịu không nổi, nhưng vẫn ráng áp chế bạo nộ trong lòng: “Ta chỉ là muốn ở bên cạnh ngươi bảo hộ ngươi ngươi đừng…….”

“Bảo hộ? Không nhọc ngươi lo lắng, cách xa ngươi một chút ta cảm thấy bản thân mới tương đối an toàn.”

“Ngươi”

Ngọn lửa trong mắt tăng bạo, thanh lang nguy hiểm híp mắt lại, đầu lưỡi đỏ như máu liếm liếm khóe môi, “Xích Nha…… ngươi có phải đã quên mình đang nói chuyện với ai không?” Xích Nha không đáp, cảm giác được tình huống có chút mất khống chế, nó chậm rãi chuyển trọng tâm ra sau, vừa muốn nhấc chân lên, động tác đó liền chọc giận thanh lang, chỉ cảm giác trên vai nặng nề, thân thể phịch một cái ngã xuống.

“Ngươi tên gia hỏa không biết phản tỉnh……”

Chết tiệt…..

Xích Nha theo tính phản xạ muốn cắn đối phương, nhưng chính tại lúc này.

“Không biết phản tỉnh là ngươi đó”

Một âm thanh đột nhiên xuyên vào, thanh lang còn chưa kịp nghĩ xem đối phương là ai, thân thể đã binh một cái bị đụng văng ra, lăn ba bốn vòng trên đất, sau đó nặng nề đụng vào một góc vách đá, đau đớn như xương sống nứt ra lan tàn khắp cơ thể, nó miễn cưỡng đứng lên, ho mấy tiếng, khóe môi nhướng lên lộ ra một chút điên cuồng về mặt ý nghĩa: “Không ngờ được lại bị ngươi tìm đến tận đây Lâu Ánh Thần ……..”

“Lão đại……”

Xích Nha có chút không kịp phản ứng, tựa hồ không kịp nghĩ cho rõ chuyện gì đã xảy ra, ngây dại tại chỗ.

Như muốn bảo vệ mà chắn trước mặt Xích Nha, Lâu Ánh Thần âm lạnh mài vuốt: “Trước đây bỏ qua cho ngươi quả nhiên là sai lầm tuy chậm trễ một chút, nhưng ta không để ý ngay tại đây giải quyết ngươi.”

“…… Hừ, cũng thật là…… lợi hại a.” Thở cho thuận khí, thanh lang không chút khẩn trương xoay người, ngừng một lát mới nhàn tản nói, “Giả nhân giả nghĩa bày đặt làm người tốt, nếu như không phải ngươi cứ luôn không đi cứu nó, ta sao lại xuất hiện, sao lại mang nó tới nơi này tất cả, đều không phải là do ngươi gây ra sao.”

Lâu Ánh Thần nghe vậy hơi kinh ngạc một chút, trầm mặc khá lâu: “Chuyện này, không quan hệ với ngươi.”

“Không quan hệ?” Nếu nói là bất mãn, không bằng nói là phẫn nộ, thanh lang gần như nhảy lên gầm thét, “Nếu như lúc đó ta không ở đó thì nó đã chết rồi! Ngươi có biết trong sơn động đó rốt cuộc là có nguy hiểm gì không! Ngươi có biết thân thể như vậy của nó có bao nhiêu khả năng sẽ trực tiếp chết ở chỗ đó không cái gì cũng đều không nghĩ liền đi vào đó, ngươi cho rằng có ai có thể may mắn thoát nạn chứ!”

Trong hang động…… có thứ gì, mà thanh lang rất rõ ràng tính chất của thứ trong đó. Đại não của Lâu Ánh Thần nhanh chóng tiêu hóa tin tức này, đồng thời, cũng càng thêm hổ thẹn: Đối với Xích Nha, bản thân đích thật không có chiếu cố tốt.

“Cho dù là chết ở chỗ đó, cũng không cần ngươi lo tới. Chuyện của ta, không cần ngươi phiền não.” Xích Nha hiển nhiên là đứng về phía Lâu Ánh Thần, không chút nào do dự, nó bình tĩnh dị thường nói, sau đó quay người, “Lão đại, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới tên điên này.”

“Tên điên…… hừ……” Thanh lang cười lạnh, “Ta chính là vì điên cho nên mới cố chấp với ngươi như thế!”

“”

Trong một thoáng không biết bản thân nên phản bác thế nào, Xích Nha nghẹn đỏ mặt, ngây ra tại chỗ.

Lâu Ánh Thần thì đã lãnh tĩnh lại, nhìn thanh lang, bất động thanh sắc đánh giá, xem thử những lời đó có bao nhiêu đáng tin. Đương nhiên, thanh lang cũng hiểu vào lúc này so với tốn thời gian đả động Xích Nha, thì càng thực tế hơn khi nói với Lâu Ánh Thần, thay đổi sự lãnh đạm và khinh thường vừa rồi, nó nghiêm túc nói: “Trong mắt của ngươi chỉ có con hắc lang đó, lại thêm một đám gia hỏa bên cạnh, căn bản không có một chút tinh lực thừa để chiếu cố nó Nhưng ta có thể đến đảm nhiệm công việc này, đừng cho rằng ở chỗ này bị thương lành với tốc độ nhanh như thế, thật ra sẽ có hậu di chứng, yêu cầu của ta không cao, chỉ cần cho ta canh chừng bên cạnh nó là được. Đương nhiên, là ở nơi ngươi có thể nhìn thấy.”

“…… Ngươi cảm thấy ngươi là gia hỏa có thể tin tưởng nổi sao?”

“Hừ, ít nhất lời ta nói ra, ta sẽ làm được.”

“……Xích Nha.” Lâu Ánh Thần suy đi tính lại, quay đầu nhìn Xích Nha, Xích Nha có chút lo lắng, có chút không tình nguyện.

Thanh lang thấy vậy, biết bản thân chỉ có thể lần nữa nhượng bộ, mất một lúc, mới mở miệng: “Ta có thể đáp ứng ngươi đến buổi tối, ta sẽ biến mất tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngươi.”

“Vậy thì thành giao.”

Lâu Ánh Thần không chút do dự đồng ý.

Xích Nha ngây ra, cảm giác được giống như mình bị bán đi, hoang mang hỏi: “Lão đại, đây”

“Xích Nha, ngươi nên hiểu rõ, ta chỉ muốn cho người thêm một tầng bảo hộ, đương nhiên, nếu như nó có bất cứ hành động vượt mức nào ta sẽ đích thân xử lý nó.”
Bình Luận (0)
Comment