Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 110

Có lẽ là vì mấy ngày trời nắng, thái dương tuy rằng không nóng bức, nhưng vẫn khiến cho tuyết đọng trên mặt đất đông thành một lớp hạt băng cứng ngắc, hễ dẫm chân xuống thì sẽ có âm thành lạo xạo. Lâu Ánh Thần nhìn từng đám dấu chân hỗn loạn in trên mặt tuyết bằng phẳng, đột nhiên lại nổi lên tâm tính trẻ con, nhảy tới chỗ đội ngũ không đặt chân tới mà dẫm thành một chuỗi vết chân.

“……Đây là đang chơi cái gì?” Lang Vương đối với hành vi này rất không lý giải, nhưng xem bộ dáng y cao hứng như thế cũng không đến phá rối. “Hơi thả lỏng một chút mà thôi.” Lâu Ánh Thần cũng phát giác ra hành vi của mình có chút quái dị, cảm thấy cũng đã dậm đủ rồi nên liền quay lại, nhưng trong đội ngũ không ít kẻ hiếu động, Mộc Bàn ngốc ngốc cũng xông ra mặt tuyết, giống như một con chó khi nhìn thấy đĩa được ném đi, khi thắng không kịp thì lại bất cẩn lăn mấy vòng, ngậm một mồm đầy tuyết, sau đó là Phù Xuyên, xông ra ba mét mới nhớ tới gấu con bên mình, vừa quay đầu thì thấy quả cầu đen đó đang lăn tới tạo ra một vết rãnh không sâu lắm kéo dài đến tận đây.

Không có nguy hiểm nữa, lại thêm ăn no uống say, thật ra lang cũng rất thích vui chơi.

Có người dẫn đầu, đám lang đột nhiên giống như bị chìm vào hưng phấn cực độ, nhảy nhót bổ vào trong tuyết, đương nhiên không phải toàn là vì muốn để lại dấu chân, tư duy của chúng không có ‘hướng kỹ thuật’ như người nào đó, mà gom thành một đội hai ba đứa đánh giỡn với nhau, thiện ý cắn nhiết thành một đống, đó là trò chơi từ khi còn nhỏ đã bắt đầu chơi, cũng là trò chơi giúp chúng có thể sinh tồn.

Nhìn qua bên đó, Lâu Ánh Thần ngược lại trở nên trầm mặc, Lang Vương ở sau y, y không tất yếu cứ phải chú ý, ngược lại là Xích Nha, an an tĩnh tĩnh ngồi xổm bên cạnh, thỉnh thoảng dùng vuốt ấn dấu chân lên mặt tuyết không mấy bằng phẳng trước mặt, biểu tình trừ lãnh đạm, chính là không có thứ gì khác nữa. “Xích Nha…… có muốn qua đó không?” Lâu Ánh Thần đứng lên lại gần, con lang nào đó sau lưng lập tức lộ ra thần sắc bất mãn tại sao chuyện này không tìm ta? Nó dùng ánh mắt ngầm mang uy hiếp ném qua Xích Nha, tên kia tự nhiên là nhận được, bất đắc dĩ cười khổ: “Vẫn là không cần đâu. Ta….. không có tâm tình này.” Lâu Ánh Thần rất biết quan sát nhìn sang con lang đồng dạng cũng trầm mặc yên tĩnh ngồi ở cuối đội ngũ: “Là vì gia hỏa đó?”

“Không phải….. đại khái là cảm thấy…… không hợp đàn……”

“……”

Lâu Ánh Thần lần này không biết bản thân nên nói cái gì, thật ra y cảm thấy bản thân cũng không hợp đàn, đám lang mà Lang Vương mang tới đó bản thân cho đến bây giờ cũng không gọi tên, hơn nữa chúng tuy rằng đối với tồn tại của mình không có thần sắc dị thường nào, nhưng cũng không có sự thân thiết công nhận nào, lại thêm trước giờ chưa từng chủ động thân cận người khác, là do thần sắc tự bảo hộ của Lâu Ánh Thần, cho nên quan hệ vẫn rất lãnh đạm. Lang Vương tựa hồ từ trong sự lúng túng của Lâu Ánh Thần nhìn ra tâm tư của y, không hảo khí nói: “Đám tiểu tử đó thật ra đều rất kính phục ngươi là ngươi không biết mà thôi.”

“Hả?” Lâu Ánh Thần ngạc nhiên, vẻ mặt hoang mang.

“Khi ngươi không ở bên thì chúng chỉ toàn nghiên cứu về vấn đề của ngươi…….” Chính là điểm này lại khiến Lang Vương khá là…… ăn dấm.

Lâu Ánh Thần liếc mắt sang đám lang đang chơi đùa thành một đống, vẫn là cảm thấy không thể tin, cười gượng nói: “Ngươi xác định ở sau lưng người khác nghiên cứu là kính phục mà không phải là bát quái?”

“Bát quái?” Lang Vương nghiêng đầu, không hiểu từ này nghĩa là gì, nghe Lâu Ánh Thần đại thể giải thích sơ qua, lại tiếp tục nói: “Không có đến cạnh ngươi thân cận tựa hồ là vì……. chúng cảm thấy ngươi sẽ không thích chúng tiếp cận…… vân vân này nọ…..” Một lý do khác tự nhiên chính là có tồn tại của nó, dưới chính sách bề trên áp bức, ai dám vượt qua lôi trì để ‘thân cận’ với vợ của Vương, đương nhiên cái này thì Lang Vương không có nói ra.

“…….” Từ trường của ta có thế mạnh như vậy sao? Lâu Ánh Thần tự kiểm điểm, mất nửa ngày sau vẫn cảm thấy là nguyên nhân tính cách, “Bỏ đi, loại chuyện này…… cũng không phải cưỡng cầu mà có.” Có một số người trời sinh có nhân duyên, y thì lại là loại người ẩn mật. Vấn đề vừa nói đến đây, thì thấy ba con lang kì kèo leo nheo đi tới, cẩn thận liếc mắt nhìn Lang Vương một cái, mới hỏi: “Cái kia, Lâu…… Ánh Thần, có thể đánh một lần với ngươi không?”

Đây là khiêu chiến? Lâu Ánh Thần mới lạ nhướng mi, nhưng nhìn bộ dáng của đối phương thì lại không giống, có chút nghi hoặc nhìn sang Lang Vương, tên kia rất trấn định giải thích: “Chính là đoản chiến, dùng từ trước đây ngươi xài thì….. gọi là…… luyện đấu gì đó.”

…… Là luyện tập chiến đấu…..

“Ân, được a.” Bình tĩnh gật đầu đồng ý, lập tức thấy được trong mắt của mấy con lang đó xuất hiện sự cuồng hỉ không giống bình thường, điều này khiến Lâu Ánh Thần có một chút dựng da gà, cảm giác….. bản thân không biết từ lúc nào đã bị xem là sự tồn tại dị thường.

So tài không có kéo dài thời gian, mấy con lang đang đánh đấu tự giác lùi ra xung quanh, vây thành một vòng tròn, Lâu Ánh Thần trầm ổn đi vào chính giữa, trong lòng vẫn còn thầm cười cái này sao giống đấu vật vậy, sau đó một trong ba con lang tới vừa nãy bước ra, xem ra thì tuổi tác khá lớn, ánh mắt sắc bén, nhưng không khiến người ta cảm thấy bị xâm phạm.

“Ta là Hồ Dao.”

“Lâu Ánh Thần.”

Báo danh với nhau xong, hai con lang lập tức bổ vào đối phương, vì không phải là giết chóc, cho nên Lâu Ánh Thần cẩn thận lưu lại ba phần lực, chiếu theo tốc độ của y so với đối phương nhanh một bậc, vừa tiến tới trước lập tức cắn vào cổ đối phương, sau đó lợi dụng sức nặng thân thể hung hăng đè đối thủ xuống đất, hạt tuyết bay lên, híp mắt lại, trong thời gian không đến một giây đó Hồ Dao lại chuẩn xác nắm bắt cơ hội, kéo bộ phận bị khống chế của mình ra, lật người áp lên Lâu Ánh Thần, đương nhiên Lâu Ánh Thần cũng không vì thế mà bó tay, nghiêng đầu cắn chân trước của đối thủ, thoáng chốc Hồ Dao ăn đau nhảy lên thì y cũng bắn dậy, lại đảo khách làm chủ bổ tới, nhưng không cho đối phương thời gian phản kích, trực tiếp chào hỏi phần cổ.

An tĩnh, không có ai ngờ được cuộc chiến sẽ kết thúc như thế.

“Nga A Thần lại lợi hại hơn một chút rồi…..” Phù Xuyên hai mắt phát sáng, khóe miệng chỉ thiếu điều thành ‘dòng thác nước bọt’ nữa thôi. Xích Nha kinh sợ đổ một thân mồ hôi lạnh, đột nhiên nhớ tới lúc bản thân lần đầu đối kháng với lão đại…… liền run rẩy một cách kỳ lạ. Lang Vương không để ý kết quả cuộc đấu thế nào, từ khi bắt đầu đã không chú ý vào cuộc đấu, nó cảnh giác quan sát một mảng trắng xóa bao quanh, khi không nghe thấy âm thanh đánh nhau mới quay đầu nhìn, lộ ra nụ cười quả nhiên là như thế một chút đắc ý của kẻ làm trượng phu.

“Quả nhiên lợi hại…….” Hồ Dao không có suy sụt, bình tĩnh đứng lên sau khi Lâu Ánh Thần tránh đi, liếm liếm mớ lông loạn cào cào trên người mới cười nói, “Trước đây thấy được phương pháp đánh nhau của ngươi đã cảm thấy rất đặc biệt, hôm nay được lĩnh giáo rồi.”

“Nào có. Ngươi cũng rất lợi hại.”

“Nào có, nếu như không phải ngươi không dùng toàn lực khắc chế, ta cũng sẽ không có cơ hội giãy thoát”

Lâu Ánh Thần không biết bản thân khi được khen tặng thì nên nói cái gì, chỉ đành mỉm cười, kết quả vừa cười lập tức dẫn đến đám lang bình thường không nói chuyện chú mục: “Có thể nào cũng đánh với ta một trận không?” “ Ta cũng muốn cũng đánh với ta đi ” “Vậy ta có thể không? Ta ở nơi này” “Này này ngươi đừng rộn…..”

Đương trường hỗn loạn.

Khóe miệng mỉm cười cuối cùng cũng trở nên co giật, Lâu Ánh Thần đột nhiên phát giác ‘khí chất’ trước đây của mình có bao nhiêu hoài niệm……

Nhiệt độ so với trước đó rõ ràng giảm đi mấy độ, may mà thời tiết không có âm u đi, đám lang lại một lần săn bắt thức ăn bình thường, sau khi lắp bụng thì lại bắt đầu di chuyển, mặt đất trong hoàn cảnh bình thường không có bao nhiêu thực vật, chỉ một mảng trắng xóa tuyết phủ che lấp, đi đường cảm thấy rất phiếm vị, nhưng ít nhất là an toàn. Lâu Ánh Thần thỉnh thoảng sẽ dừng chân đào một số cây cỏ, nhét vào miệng nhai, lập tức lại dẫn đến một đám ánh mắt không biết là quái dị hay là sùng bái.

“Cảm giác bị người ta chú ý……. rất khó chịu…….” Lâu Ánh Thần cảm thấy bản thân có chút thần kinh yếu nhược.

Lang Vương cười tà, trong lòng lại đang tính toán làm thế nào dày vò cái đám hỗn đàn dám dành lấy sự chú ý của vợ nó.

Có lẽ là đi đường đích thật rất nhàm chán, mấy con lang lại sáp tới bắt đầu tán gẫu với Lâu Ánh Thần.

“Tại sao lông của ngươi lại mọc dài hơn chúng ta? Lẽ nào đây là nguyên nhân ngươi không bị trùng cắn?”

“Cái này….” Lâu Ánh Thần đổ mồ hôi lạnh, y cũng không thể giải thích hiện tượng này, dù sao không cách nào hy vọng lang có thể hiểu được cái gì là đột biến gene……. Hoặc nên nói là cái từ ‘tá thi’ này sẽ dẫn đến hoảng sợ.

Ngược lại thanh lang thì không giống bình thường tiến lại gần, mắt nhìn chằm chằm Xích Nha, trong miệng thì nói: “Vì y và chúng ta là sự tồn tại hoàn toàn bất đồng.”

“Hả? Có ý gì?” Đám lang để ý vấn đề này đều thò đầu ra ngóng, ngay cả Lang Vương cũng nhíu mày liếc qua một cái, nhưng đương sự lại rất khoa trương nhướng cao khóe môi, ném cho Lâu Ánh Thần một ánh mắt vô cùng quái dị, sau đó giống như là địch ý mà cho người ta một mấu chốt giải đề nhưng lại không nói ra toàn bộ, ‘thành thật an phận’ đi cuối đội ngũ.

“Hắn có ý gì?” “Cái gì gọi là hoàn toàn bất đồng…..”

“Tất cả yên tĩnh!”

Lang Vương nghiêm túc chấm dứt xao động, đám lang trong nhất thời gần như tịch lặng, Lâu Ánh Thần xem nhẹ ánh mắt phức tạp xung quanh bắn tới, nhìn thanh lang, trong lòng đang suy tính đối phương rốt cuộc là biết được bao nhiêu chuyện liên quan tới y chắc đối với chuyện mình giữa đường thành lang không thể nào biết được đâu…… như vậy….. lời hắn nói vừa nãy rốt cuộc là có ý gì? Là ý ở trên lời, hay là gây hỗn loạn người nghe?

Trong lòng có một chút xao động quái dị, Lâu Ánh Thần quay đầu nhìn Lang Vương, Lang Vương cũng nhìn y, còn chưa kịp nói cái gì, đã nghe Mộc Bàn ở phía trước gầm lớn một câu: “Này này, nhanh tới đây phía trước có con sông!!” Giống như viên đạn vừa được bắn, đám lang đột nhiên hồi thần, chúng mới không để y đến Lâu Ánh Thần rốt cuộc từng là cái gì, bầu không khí từ từ hồi phục lại nhiệt huyết, nghe nói có sông, lập tức xông qua có sông đại biểu là có nước, có nước đại biểu là có cá, cho dù là mùa đông, cá cũng có thể bắt được. Huống hồ họ cũng sớm chán ghét những ngày ngậm tuyết giải khát rồi.

Để mặc đám lang chạy đi, Lâu Ánh Thần nhìn Lang Vương đang dựa gần, thần sắc bình tĩnh, Lang Vương dùng lỗ tai chạm chạm vào mặt y: “Đừng để ý…… ta đang ở đây…..”

“……Ân.”

Đối thoại ngắn ngủi cũng nói rõ sự tín nhiệm của chúng với nhau, cả hai liếm lông trên cổ cho đối phương, hai con lang đi theo sau đội ngũ.

Vượt qua một gò đất nho nhỏ, quả nhiên trước mắt có một con sông chăng kín đường nhìn, tuy rằng tuyết phủ trắng xóa, nhưng mặt băng vẫn còn rất nhiều chỗ nhìn xuyên suốt mỏng manh.

“Đi qua xem bọn chúng đi….. đám tiểu tử đó, nói không chừng lại gây ra chuyện gì.” Trong lòng hơi lo lắng một chút, Lâu Ánh Thần nói, Lang Vương gật đầu, đi theo sau y qua đó. Chỉ là không ngờ một câu lo lắng đơn giản rất nhanh lại biến thành sự thật, Lâu Ánh Thần vừa bước lên mặt băng, đã thấy mấy con lang đang học theo bộ dáng của gấu dùng chân trước đập phá mặt băng, lỗ tai nghe được tiếng băng nứt thanh thúy, mắt nhìn qua, một con lang táo bạo đã đục mở lớp băng, chắc là do quá ngoài ý muốn lớp băng lại nhanh bị đánh vỡ như thế, con lang đó trong một thoáng chưa thu chân đã bị hụt xuống, Lưu Sa ngây ra trên bờ chưa đến gần hét lên một tiếng: “Mộc Bàn!!!” Chỉ thấy Lâu Ánh Thần đã xuất hiện ở chỗ đó, ngậm cổ của Mộc Bàn nhấc lên, trực tiếp ném nó ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment