Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 119

Ngày thứ ba sau khi hội họp, bầu trời vốn trong lành bắt đầu âm trầm đi, trong đám lang đang phi nước đại trên bãi cỏ, có một con lang từ từ chạy theo quỹ đạo nghiêng, sau đó lại dừng lại ở vòng ngoài, nó ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt bất giác lộ ra một chút lo lắng.

“Sao vậy?”

“…….Không, không có gì.” Nhìn Lang Vương vừa chạy ra khỏi đội ngũ đuổi tới, Lâu Ánh Thần trả lời, nói xong ẩn đi bất an giữa chân mày, sau đó vội vàng trở về đội ngũ cùng đối phương.

Luôn cảm thấy mây đen ở chân trời khiến người ta…….. lo lắng.

Tựa hồ là vì chứng minh sự bất an của Lâu Ánh Thần là xác thật, khi chúng tiếp tục chạy không đến một canh giờ thì bắt đầu đổ mưa, đám lang nhìn ngóng theo mặt cỏ rộng lớn trải dài, chỉ đành đội mưa tiến tiếp, khi bị ướt đến triệt để cuối cùng mới nhìn thấy được đỉnh núi, không cần ai phân phó. Chúng nhanh chóng chui vào trong hang động đầu tiên đập vào mắt để trú mưa, khiến Lâu Ánh Thần cảm thấy thỏa mãn chính là, đám lang đã thích ứng với tiết tấu hiện tại, cho dù là thê thảm chạy vào sơn động, cũng không quên trước khi đặt chân vào ngừng lại một chút, hít hửi vị đạo xem bên trong có nguy hiểm không. Đây là một hang động cũng xem như rộng rãi, không khô ráo lắm, nhưng cũng đủ tránh mưa.

“Trời ơi…….” Đặt gấu con xuống đất mặc cho nó lăn lộn, Phù Xuyên lúc này mới có cơ hội mở miệng báo oán, “Sao lại đột nhiên đổ mưa chứ, như vậy không phải chậm trễ việc lên đường sao?”

“……. Đây cũng không có quan hệ gì.” Lâu Ánh Thần đi tới chỗ hơi cách xa đám lang, run lắc nước một chút, nhất thời lông ướt đẫm toàn thân đều xù lên, hình tượng thập phần buồn cười, “Chúng ta tuy biết phương hướng đại thể, nhưng không có ai hiểu rõ con đường chân chính, nếu so với việc liều mạng chạy đi, còn không bằng thuận theo thiên mệnh. Dù sao chuyện này cũng không có gì.”

“Ân, nói cũng đúng…….” Phù Xuyên ngẫm nghĩ, chép môi gật đầu, nó cũng coi như thuộc phái vui vẻ, không để ý nữa lắc rơi nước trên người, “Nói như vậy chúng ta cũng thật sự chỉ có thể đi một bước tính một bước, nhưng mà…… như vậy cũng rất kích thích nga.” Nói rồi, cũng không để ý những con lang đang hắc tuyết đầy mặt kế bên, bắt đầu liếm lông thanh tẩy cơ thể. Gấu con lăn tới rồi trèo vào lòng Lâu Ánh Thần, mở to con mắt long lanh nhìn y, mở miệng, thanh âm non nớt nhũn nhão hàm hồ không rõ gọi ‘a ba’, Lâu Ánh Thần cũng hiểu được ngậm nó lên, sau đó bố trí nó thành tư thế đối lưng với mình, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi bắt đầu thanh lý đám lông đen ướt nước trên người nó, động tác này trong mắt của những con lang khác là vô cùng quái dị, dù sao họ cũng không phải thật sự là phụ tử, một con lang và một con gấu, không tính là thiên địch nhưng cũng không phải là gần gũi, tại sao có thể tự nhiên đi bên nhau như thế, huống hồ Lâu Ánh Thần còn là tử huyết. Đám lang sau khi hội họp lại thì Lâu Ánh Thần cũng không muốn che giấu chuyện của mình, nói với Phù Xuyên thì cũng đồng nghĩa với nói cho đám lang, cho dù y cũng là vừa được biết, nhưng đám lang chỉ là xao động một chút rồi không có phản ứng gì nữa, chúng tuy không hiểu rõ Lâu Ánh Thần lắm nhưng cũng hơi hơi biết được sự tích của y, Phù Xuyên gia hỏa này không quên thừa lực đi tuyên bố rộng rãi kỹ thuật quái dị của Lâu Ánh Thần khiến cho đám lang càng thêm hứng thú, dù sao, trong thế giới của lang, thực lực mới là tiêu chuẩn tồn tại cường hãn nhất. Càng huống hồ, đám lang trẻ tuổi này cũng không mấy hiểu rõ cái gọi là tử huyết rốt cuộc là gì.

“Vừa rồi ngươi chính là lo lắng cái này?” Lang Vương lại gần, chủ động giúp Lâu Ánh Thần thanh lý nơi không thể chạm tới ở sau lưng, vì đang ở trước mặt đám đông nên Lâu Ánh Thần có chút không thoải mái nhíu mi, sau khi hơi di động vài tấc cũng để mặc đối phương: “Chỉ là cảm thấy sắc trời có chút quái dị, thời tiết này, sẽ đổ mưa sao?” Bình thường mà nói thì mưa mùa xuân đều là mưa nhỏ lâm râm, nào có thể đổ cơn mưa cuồng bạo này. Bên ngoài rất hợp cảnh đúng lúc nổ sấm oanh oanh, ám thị rằng chúng lang trong một khoảng thời gian ngắn đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi chỗ này. “Chắc là, không có.” Lang Vương nhớ lại một chút, tựa hồ vào trời điểm thế này thì thật sự chưa từng gặp qua thế mưa như thế này.

“Thật ra chỉ là cảm thấy có chút……. bất an, chắc là ta nghĩ nhiều rồi.” Nghĩ tới chẳng qua là mưa lớn một trận, Lâu Ánh Thần thở nhẹ một hơi, trực giác của y luôn rất chuẩn, nhưng lần này đại khái là chuyện nhỏ hóa lớn thôi, trong đầu xẹt qua hình dạng mây uốn éo quái dị trong ấn tượng ban nãy, màu vàng tối đột ngột giật thót một cái.

“Lạnh?” Lang Vương lập tức dán sát vào, dùng nhiệt độ thân thể của mình để sưởi ấm cho y. Không đợi Lâu Ánh Thần nói cái gì, đám lang bên đó đột nhiên bùng phát ra một trận ‘ô ô’ khiến lực chú ý của họ bị hấp dẫn.

Vì không có chuyện gì, cho nên đại bộ phận lang đều đang nghe Phù Xuyên kể chuyện, nhìn cái con lang ở chính giữa đó mặt mày hớn hở, cũng biết nó đang kể đặc sắc thế nào, chẳng qua là nội dung

“…… Sau đó, chỉ thấy Lôi Lạc ở dưới cây run run lấy lại tinh thần, rồi xông về phía cành cây, đáng tiếc, cành cây đó không hề đơn giản như nó đã nghĩ, binh một tiếng, đầu nó liền hung hăng đụng vào.”

Ngạc nhiên, vậy mà là cái đoạn lúc đầu khi y ‘huấn luyện’ cho chúng.

Không biết tại sao Lâu Ánh Thần bắt đầu cảm thấy có chút quẫn bách, đặc biệt là khi những con lang khác thỉnh thoảng lại ném ánh mắt sùng bái qua bên đây, thái độ này, khiến y không những không có cảm giác kiêu ngạo, ngược lại còn cảm thấy tương lai của mình sẽ có rất nhiều phiền toái, quả nhiên, không được mấy phút, Phù Xuyên đeo lên một nụ cười tà tiến lại nói: “A Thần, có thời gian thì tổ chức đặc huấn đi, đặc huấn đó thật sự rất vui a ”

Ngươi xem đó là trò chơi sao

Lâu Ánh Thần co giật khóe miệng, không biết nên đáp ứng hay là dứt khoát từ chối. Lang Vương thì gối đầu lên trên đỉnh đầu của Lâu Ánh Thần, cười mắng: “Phù Xuyên ngươi càng ngày càng to gan nha, hiện tại còn dám trực tiếp gọi ‘A Thần’.”

“Có quan hệ gì đâu, hắc hắc, lâu như vậy rồi dù sao ngươi không để ý A Thần cũng không để ý, ta gọi như thế mới thân mật a ”

Lâu Ánh Thần cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, hơn nữa là một chuyện trước giờ luôn rất kỳ quái, nghĩ nửa ngày mới léo lên linh quang trong đầu: “Hai người các ngươi sao lại ở chung với nhau?” Vốn muốn hỏi sao lại quen thuộc như thế, nhưng vấn đề căn bản chính là tại sao lại hội họp với nhau. Phù Xuyên ngạc nhiên chớp chớp mắt: “Chính là đụng trúng nhau a ”

“…….” Đây tính là đáp án gì chứ.

Lang Vương ngậm đỉnh của cái lỗ tai đang lắc lắc cắn một cái: “Là khi ta ở bên này lan man không mục đích đi loạn thì phát hiện nó, vì nó và ngươi từng gặp nhau mấy lần, lúc đầu tuy không nhận thức, nhưng dù sao cùng ở bên đó, cho nên dẫn nó đi cùng.”

Đây là nguyên nhân…… bỏ đi, là vô lực cúi đầu xuống thuận thế dỡ bỏ trọng lực của Lang Vương trên đỉnh đầu, trong lòng lại có mấy vấn đề, nhưng lên tới miệng rồi lại nuốt xuống, y muốn hỏi tin tức của Phong Khởi Lôi Lạc, nhưng nghĩ chắc Phù Xuyên cũng không biết, hỏi rồi chỉ tổ gia tăng thương cảm và bất an, thế là, cũng tiếp tục trầm mặc.

Thanh lang lạnh mắt nhìn một đám náo nhiệt bên này, khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu, dựa gần vào con lang đang nằm thành thành thật thật lo liếm lông ở góc bên trong, “Đừng loạn động!” Nhẹ giọng ngăn cản xao động của đối phương, sau đó không mấy dịu dàng bắt đầu từ cổ của nó, từng vòng từng vòng thanh tẩy vết nước trên lông nó. Lớp lông bị thấm ướt có một vị đạo đặc thù, thanh lang gần như tham lam dùng mũi dán vào đó hít hửi, đối với nó mà nói, vị đạo này rất ấm áp.

Xích Nha nương theo động tác của đối phương hơi run rẩy một chút, quay đầu sang hướng mà đối phương không thể nhìn thấy, thân thể cứng ngắc như cục đá.

“Ta lại không có làm gì ngươi, ngươi khẩn trương cái gì!” Thanh lang tự nhiên biết con lang trong lòng này là thái độ thế nào, cũng biết thân thể của nó thật ra đang dần dần suy yếu, nhưng nó cũng không có biện pháp, phương pháp căn bản để Xích Nha khỏe mạnh lại là nó phải tiêu thất, nhưng chuyện này nó tuyệt đối sẽ không làm, cách khác chính là phải để Xích Nha tiếp nhận nó, đồng dạng chuyện này so với chuyện nó tự mình rời đi còn không có khả năng hơn. Mỗi khi nghĩ tới điểm này thanh lang luôn có cảm giác thất bại trước giờ chưa từng có, nó không hiểu bản thân làm sao lại nhìn trúng một gia hỏa không biết khai thông này, nhưng nhìn trúng thì cũng đã nhìn trúng rồi, nó cũng không thể nói mấy lời không có biện pháp này nọ, nếu đối phương không chịu tiếp nhận, vậy nó cũng rất kiên định làm sẵn chuẩn bị trường kỳ tác chiến, nó sẽ không dịu dàng sẽ không ngọt ngào không hoa ngôn xảo ngữ, nó vẫn thỉnh thoảnh châm biếm thỉnh thoảng nhạo báng thỉnh thoảng ức hiếp tên này, nhưng mà, nó dùng tất cả thời gian còn sót lại để từng chút từng chút bồi thường lại. Sự bồi thường này không phải là vì những ức hiếp đó, nó sẽ không cảm thấy hổ thẹn với những hành vi đó, nguyên nhân nó bồi thường là vì bản thân đã khiến đối phương bị thương, hơn nữa, còn là vì kiếp này cũng không thể có thêm bất cứ người thân nào khác.

“Muốn đi qua đó?” Đợi khi lông trên người Xích Nha đã khô hơn phân nữa thanh lang bắt đầu tự thanh lý cho mình, giống như tùy tiện hỏi dò, dư quang khóe mắt lại cẩn mật chú ý đến phản ứng của đối phương, không ngoài ý muốn, lỗ tai của Xích Nha hơi lắc một chút, sau đó, không có động tác gì nữa, “Ngươi biết ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó” Cho dù là một khắc cũng vậy, nó cũng không thể chịu được sự rời xa của đối phương.

“Ngươi là của ai?”

“ ……. Của ngươi.”

Giống như sớm đã quen lặp lại cả trăm lần, hai con lang cứ hỏi đáp đáp hỏi như cũ, nhưng vẫn không trơn tru.

“Đương nhiên, ngươi là của ta, đồng dạng, ta cũng là của ngươi” Thanh lang dùng thân thể ôm chặt Xích Nha, lớp lông cả hai ma sát lẫn nhau dần dần ấm lên, Xích Nha thỉnh thoảng sẽ liếc sang chỗ của Lâu Ánh Thần, nhưng luôn thu đường nhìn lại trước một giây trước khi thanh lang ý đồ mượn cớ phát uy, lại làm ra bộ dáng như không có chuyện gì.

“Thật ra ta không biết nên làm thế nào đối đãi với ngươi, thật sự.”

Tiếng sấm ngoài hang động càng lúc càng lớn, vang vọng trong động khiến đám lang từng trận trầm mặc, thanh lang ôm chặt lấy tình nhân đang hơi run rẩy, sau đó trong hắc ám cẩn thận hôn lên tai nó, “Nhưng cả đời này của ngươi, đã được định cùng ta quấn quít bên nhau rồi.”

“Ta biết ngươi muốn về bên đó, tuy ngươi không phải sinh ra ở bên đó.”

“Yên tâm đi, ta sẽ bảo hộ an toàn cho ngươi, hơn nữa, trận mưa này, nói không chừng sẽ mang đến cơ hội gì đó.”

“Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi, nếu như mưa tạnh, ta sẽ gọi ngươi.”

Thế mưa càng lớn, trời đất hỗn loạn thành một mảnh…… nước điên cuồng tụ lại chảy về hướng thấp, tình cảnh đó, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất quen thuộc.
Bình Luận (0)
Comment