Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 123

Bên bờ vốn dĩ trống không, đột nhiên xuất hiện một vật thể màu trắng.

“Đó là cái gì?”

Lòng hiếu kỳ bị khơi dậy, Lâu Ánh Thần lặng lẽ lại gần Lang Vương, lỗ tai vì tiếp xúc với nhau mà hơi run lắc. Lang Vương nhịn xuống xung động muốn cắn cho một phát, trả lời: “Là nội tạng của cá Cửu Mạng.”

“A?”

“Cũng xem như là một chủng loại cá hiếm thấy ở bên đó, chúng sẽ dùng nội tạng được nhổ ra để làm mồi dụ tiểu thú lại gần bờ sông, sau đó kéo ngay xuống nước.” Ngừng một chút, “Trước đây khi gặp phải tai nạn lớn, dã thú hình dạng lớn không tìm được thức ăn tụ lại với nhau ở bờ sông để chờ loại cá này nhả thịt ra, cũng coi như là một cách tiếp tế.” “…….” Quá khứ có chút buồn nôn, Lâu Ánh Thần nhịn không được lại một lần cảm thấy cổ họng không dễ chịu, nhưng trong đầu ẩn ẩn phát giác loại cá Cửu Mạng này tựa hồ cũng có trong thế giới nhân loại có một loại sinh vật sống dưới đáy nước cũng sẽ phun nội tạng của nó ra, nhưng là vì để tránh thiên địch……… là mực, bạch tuột hay thứ gì nhỉ? Quên rồi.

Tình trạng hiện tại không cho phép Lâu Ánh Thần để tâm trí bay đâu đâu, Lưu Sa cẩn thận đi lại: “Vương, hình như có gì không đúng……” Lời chưa nói xong mặt nước đã truyền tới âm thanh bõm bõm như bị đập, sau đó lại có hai bộ nội tạng bị vứt lên bờ, cái mớ đó giống như vật thể có sinh mạng, nhẹ run rẩy tại chỗ, tỉ mỉ nghe thì còn có tiếng cô cô.

Nội tạng sẽ phát ra âm thanh? Lâu Ánh Thần cảm thấy lông tơ trên lưng dựng đứng.

“Có chút…… không đúng……..” Lang Vương nhìn hai cục bầy nhầy mới xuất hiện đó rõ ràng lớn gấp đôi cục trước, thần sắc trên mặt dần dần ngưng trọng. Những thứ đó, không có khả năng là thức ăn ‘cứu tế’ cho chúng, vậy thì chỉ có thể là ý đồ nguyên thủy của cá Cửu Mạng dụ mồi. Lẽ nào vừa nãy một thoáng khi chúng lại gần bờ sông đã trở thành con mồi của thứ cá trong nước? Lưu Sa chưa từng thấy qua cá Cửu Mạng, cũng không đặt hết tâm trí vào cái đám màu xám trắng bên bờ đó, nó có chút khẩn trương ngẩng đầu nhìn vách đá chung quanh, mở miệng nói: “Vương, ở trên hình như…… có thứ gì……”

Ở trên?

Lâu Ánh Thần và Lang Vương đồng thời ngẩng đầu, trên đỉnh là một mảng đen kịt, hoàn toàn không nhìn ra có thứ gì ẩn nấp, biểu thị đám lang tiếp tục bảo trì an tĩnh tuyệt đối, nín thở chờ đợi một chút, mới ẩn ẩn nghe thấy vài tiếng lộp bộp, giống như thanh âm khi những cục đá nhỏ trên đường bị kẻ đi ngang đá lăn xuống. Chỉ là, có lúc đá cũng tự động phát ra một chút âm thanh khi bị vỡ, nếu như không có vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Sa, Lâu Ánh Thần sẽ nói đó là hiện tượng tự nhiên. Không biết là có phải vì chú ý đến sắc mặt hoài nghi của Lâu Ánh Thần hay không, Lưu Sa chậm rãi giải thích: “Ta sống trong sa mạc đối mặt với vách đá một thời gian rất lâu, có thể phân biệt được cái nào là thanh âm khi chúng nứt vỡ tự nhiên tuy khoảng cách khá xa, nhưng mà, ta có thể bảo đảm ở trên có thứ gì đó ẩn núp……”

Vì một từ ‘ẩn núp’ của Lưu Sa, Mộc Bàn liền đi lại: “Nói như thế, thứ ở trên đang nhìn chúng ta…… hay là nên nói, nhìn những con cá trong nước?”

Câu nói này khiến một vòng lang đang yên tĩnh suy nghĩ nhíu mày lên, Lang Vương và Lưu Sa càng không chút khách khí lộ ra thần sắc kinh dị, chẳng qua là loại ánh mắt đó không có khiến Mộc Bàn cảm thấy vinh hạnh, ngược lại trở nên không vui: “Này này, các ngươi dùng ánh mắt gì đó….. ta lại nói sai sao?”

Lang Vương lặng lẽ quay đầu sang một bên, Lưu Sa thành khẩn đi sang kéo kéo lông nó: “Ngươi cuối cùng cũng có ngày được khai thông.”

“…….”

Nhắm vào đám lang hay là nhắm vào sinh vật ở trên đỉnh còn chưa biết rõ chân diện, đám lang tự nhiên là hy vọng không phải là mình. Đương nhiên khả năng sinh vật trên đỉnh bị chú ý thì lớn hơn một chút. Trước đó đám kiều trùng chạy khỏi đây nói rõ chúng sớm biết sẽ có nguy hiểm, mà việc này thì không liên quan tới đám lang, lại thêm đám lang tới đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn, đám cá Cửu Mạng đó không thể nào tồn tại vì chúng lang được, cũng chính là nói, sinh vật trên đỉnh kia mới là vai chính.

“Chúng ta tốt nhất nên tránh đi, bị cuốn vào chiến đấu không cần thiết là hành vi không có đầu óc.”

Đám lang nghe mệnh lệnh của Lang Vương bắt đầu lùi lại, ở cuối vách đá có vài cái hang trên vách không tính là lớn nhưng cũng đủ để năm sáu con lang dung thân, mục đích của đám lang là nơi đó đối với vị trí được lựa chọn này Lâu Ánh Thần tương đối an tâm, vì đề xuất ra điều này là thanh lang, gia hỏa luôn trầm mặc chỉ lo bảo hộ Xích Nha đó làm như là không chút để ý dẫn đường tới nơi đó. Đương nhiên Lâu Ánh Thần cũng chú ý thấy gương mặt hơi tái của Xích Nha, y biết bản thân rất đáng khinh khi đẩy con lang tín nhiệm mình đi theo mình ra mà không có nhiều chiếu cố, nhưng mà, sau khi trải qua rất nhiêu chuyện, y cũng tin bản thân không nên chen chân vào chuyện của đối phương, có một số chuyện, trừ đương sự ra, người bàng quan không có chỗ thừa và tư cách để xen vào.

“Đang phát ngốc cái gì.” Lang Vương ở sau lưng nhẹ nhàng đụng vào, Lâu Ánh Thần hồi thần, lắc lắc đầu, theo tiềm thức quay nhìn chỗ thanh lang, tên kia tự nhiên là không có quay lại, kéo Xích Nha ở ngoài sơn động, bộ dáng không gấp gáp đi vào.

Sau lưng đã không còn nghe thấy âm thanh khi nội tạng bị nhổ ra, nhưng đại thế cao có thể nhìn thấy, bên bờ đã giống như được mọc thêm một dãy nấm dài dài trắng bóng.

“Ách, ở đó…… phải cần bao nhiêu con cá Cửu Mạng a……..” Lâu Ánh Thần ghê tởm co giật khóe môi, nhưng trong lòng cũng vì thế mà dâng lên cảm giác nguy cơ. Cẩn thận đi qua đám đá vụn dễ trơn trợt, đi tới một bước, đột nhiên, trong sơn động truyền tới tiếng kêu rú ‘grào grào’, là thanh âm đánh nhau, thân thể tự nhiên phản ứng bắn ra, y cách hốc động không gần, nhưng sức mạnh và tốc độ của thân thể sau khi bạo phát khiến y chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi liền tới được cửa động, cũng gần như đồng thời, trong hốc động bắn ra một cái bóng, Lâu Ánh Thần đại kinh, sau đó thân thể bị đụng binh một cái, hồi thần, mới phát hiện nằm bên người mình là Xích Nha, mà cái thứ từ trong sơn động bắn ra đang vừa phát ra tiếng kêu quái dị vừa chạy về bờ hồ. Âm thanh đó dường như là mệnh lệnh triệu tập, thoáng chốc, vách đá an tĩnh truyền tới những tiếng chói tai chấn động màng nhĩ, vô số sinh vật màu xám kêu chói lói đi ra, may mà màu sắc của đám lang tiếp cận với bóng tối, chúng không để ý tới những vị khách không mời này, mà chỉ chuyện chú chạy về hướng bờ sông.

“Đó là…….. thứ gì?”

Lâu Ánh Thần rảnh được một chút thở dài, sau đó mới chậm chạp phát hiện hai đạo mục quang bất thiện, thanh lang cố sức kéo giãn những nếp nhăn trên mũi, ghen tỵ dựa vào cái gì mà con lang tạp chủng lông xám đó có thể được Xích Nha quan tâm như thế. Một đạo mục quang khác là Lang Vương, hơn nữa trực tiếp lại gần, dùng khí thế âm trầm áp chế hiện trạng:

“Không cần ngươi đa sự.” Nó bất mãn là đối với Xích Nha, vừa rồi ngay khoảng khắc nguy cơ Lang Vương tự nhiên cũng phát giác, chỉ là vì Xích Nha ở gần hơn tốc độ nhanh chóng khiến nó đã xông đi rồi mà phải thắng lại nửa đường, còn xém chút vì thế mà bị cái thứ vừa nãy làm bị thương, hiện tại cũng coi như là nguyên nhân bùng phát.

“Hiện tại không phải là thời gian giằng co….. các vị” Lưu Sa từ trong sơn động kiểm tra một lượt, xác định không có vấn đề gì thì trước đẩy Phù Xuyên và Mộc Bàn vào, “Đi vào sơn động có chuyện gì thì nói sau.”

Đã nói như thế, nhưng hai con lang cũng không nghe theo, thanh lang rất độc đoán hơn nữa còn dứt khoát tha Xích Nha vào trong hang động khác, Lưu Sa có chút không yên tâm đi theo, để phòng ngừa nó làm ra thủ đoạn gì hoặc chạy mất, Mộc Bàn ngược lại không di chuyển, nguyên nhân là vì cửa động bị Lang Vương cản lại, nó không dám mở miệng nói tránh đường. Mà Lâu Ánh Thần cũng không có tâm tình để cố kỵ đến tâm lý ghen tuông của Lang Vương, cục diện bên ngoài sau khi bọn họ tiến vào hang động mấy phút thì bắt đầu có xu hướng bạo động.

Giống như đá trên vách động đều rơi xuống, đám sinh vật màu xám kia càng lúc càng dày đặc, thỉnh thoảng có vài con không cẩn thận trượt vào hang động cũng không thèm để ý đám lang, quay người tiếp tục đi tới, nhưng đám lang cũng vì vậy mà nhìn rõ được những động vật đó, hơi dài như con vượn, là một loại khỉ lông dài có tứ chi rất dài, trên người là đám lông màu xám, lúc kêu chi chi thì lộ ra hàm răng bén ngót.

“Đó….. đó không phải là Mãnh Cáp sao…….”

Phù Xuyên bị dọa nhảy dựng, vừa mở miệng gấu con liền rơi xuống đất. Nghe vậy, trong đầu Lâu Ánh Thần dừng lại cái một, Mãnh Cáp? Bản thành niên….. của tiểu đông tây?!

Trước đây may mắn từng thấy qua tập đoàn Mãnh Cáp thị uy, nhưng là từ dưới gốc cây nhìn lên, ấn tượng đậm nhất cũng chẳng qua là con mắt to quái dị, lúc này nhìn lại, thì ra chúng lớn lên thế nhưng lại có thân thể như thế. Lang Vương thò đầu ra nhìn, “Không hoàn toàn là vậy mấy con đó chắc là hậu duệ bên này của những Mãnh Cáp từ rất lâu về trước bị thiên tai mang đến đây, mắt của chúng……. nhỏ hơn nhiều lắm.”

Nói như thế đám lang mới phát hiện được mắt của những con khỉ này xác thực là nhỏ hơn rất nhiều so với bình thường, Lâu Ánh Thần liếm khóe môi, tâm tình phức tạp không có xen mồm vào.

Đây xem như lại gặp được ET rồi sao? Hơn nữa là biến chủng ET sau khi di dân định cư.

Trong lúc nói chuyện, bên bờ sông đã trở nên hỗn loạn, Mãnh Cáp như điên cuồng xông vào cạnh nước nhặt từng đám nội tạng, vì mấy thứ này cắt xé ra cũng không tính là đủ số, nên trong sơn động vốn an tĩnh đột nhiên trở nên huyên náo, mà đám lang cũng từ chỗ cao chú ý thấy, dòng sông đen kịt từ từ từ đáy sâu gợn sóng lăn tăn, không nhanh không chậm hướng về đám sinh vật tham lam trên bờ.

Chiến đấu giữa sinh vật dị chủng.

Lâu Ánh Thần co lại mấy phần vào trong hang động, từ phía trên sơn động còn có Mãnh Cáp đang không ngừng phi xuống, bị tiếng huyên náo chói lói ở dưới hấp dẫn, thanh âm chi ngao cũng nổi lên, khiến người nghe phiền muộn đến muốn vỡ đầu.

“Sắp bắt đầu rồi.” Lang Vương đột nhiên nói, sau đó chỉ thấy chỗ gần bờ đột nhiên vang lên tiếng kêu tê tâm liệt phế như phát nổ, trong nước đen nhảy ra tầng tầng dày đặc vô số thứ gì đó màu đỏ tối, căn cứ theo trước đó Lang Vương đã nói thì là cá Cửu Mạng, nhưng Lâu Ánh Thần nhin thế nào cũng thấy giống như là con tôm cự hình tăng cao. Căn cứ theo thân thể Mãnh Cáp mà ước tính, những con cá đó ít nhất cũng lớn cỡ khoảng một con lang.

Cá Cửu Mạng múa máy cái càng bự dễ dàng kẹp gãy thân thể Mãnh Cáp bắt đầu tùy ý giết chóc, khi chúng mở miệng ra, còn có thể nhìn được trong cái khí quan duy nhất có thể miễn cưỡng coi là giống loài cá đó có hai hàng răng hình tam giác. Cá Cửu Mạng đem Mãnh Cáp cắn nát nhét vào trong miệng cũng trở thành đối tượng tấn công của Mãnh Cáp, nhân lúc hai cái vuốt của chúng đều không rảnh rỗi, Mãnh Cáp cỡ đại nhảy lên lưng nó, sau lưng cá Cửu Mạng phủ một tầng vảy như áo giáp, nhưng hàm răng của Mãnh Cáp cũng không phải chỉ để trang trí, nhạy bén móc lên phần sau đầu của con cá, hàm răng cắn lại, kéo rách ra một lớp vẩy còn dính vật chất dạng bột trắng trắng, một chiêu này xuất thủ ra con cá lập tức tê liệt, sau đó lại có chừng chục con Mãnh Cáp bổ tới tha nó đến dưới vách động bắt đầu tận hưởng.

Không có gió, nhưng vị đạo tanh hỗn tạp của cá và máu vẫn truyền tới, trong đám lang có không ít con đã bắt đầu liếm khóe môi, vị đạo này…… rất kích thích dục vọng hung tợn. Đương nhiên đám lang cũng biết hiện tại mà xông ra thì là hành vi ngu si, cho nên chịu đựng cảm giác đói khát trong bụng, có chút đỏ mắt nhìn cảnh giết chóc bên bờ.
Bình Luận (0)
Comment