Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 2

Đứng trên đỉnh mỏm đá cao chót vót, Lâu Ánh Thần nhìn về phương xa, lại không biết bản thân đang nhìn cái gì, muốn nhìn cái gì.

Trong lòng trước giờ chưa từng mê man như vậy, cho dù sẽ nhiễu loạn lực phán đoán đại địch, nhưng bất cứ ai cũng không thể sau khi đột nhiên bị một sinh vật kỳ quái công kích tỉnh lại xong, phát hiện bản thân không phải ở trong bệnh viện, mà là ở trong mảnh rừng rậm rạp che phủ cả mặt trời, lại bảo trì được cái lãnh tĩnh buồn cười gì đó.

Càng huống hồ đây không phải là tình huống chết toi nhất, mà chuyện chết tiệt nhất, chính là y phát hiện bản thân đã không còn là nhân loại nữa, mà là một con lang thật sự hoàn toàn.

Có phải là phiên bản đời thực của tác phẩm “Côn trùng kí”? Ha ha……

Lâu Ánh Thần muốn cười, nhưng hiện tại y thật sự cười không nổi. Dùng thời gian rất lâu để thích ứng được thân thể này.

Lâu Ánh Thần lúc mới đầu thử đi tìm trái cây thực vật để lấp đầy bụng, y rất đói, hơn nữa toàn thân là vết thương, nhưng y không thể bắt được mồi, một là dường như những sinh vật hơi lớn một chút ở gần đây đều tuyệt chủng hết hay sao, ngẫu nhiên gặp được vật sống thì chỉ là mấy con côn trùng….. hai là, y còn không có thích ứng được với chuyện chạy bằng bốn chân.

Đứng bằng hai chân đi đường chạy nhảy đã hai mươi lăm năm, trong nhất thời muốn dùng bốn chân đi như trẻ sơ sinh, thử hỏi có mấy người quen nổi.

Tùy tiện tìm một chút trái cây dại trong bụi, Lâu Ánh Thần cẩn trọng cắn nuốt một chút trái cây đã bị những động vật khác ăn qua còn sót lại, không có bất cứ mùi vị gì, sau khi nuốt vào thì trong miệng lại có một cỗ hương thơm kỳ quái. Y không thích thực vật có hương thơm, tuy rằng hiện tại không có điều kiện để y chọn lựa, nhưng đối với vị thơm này y vẫn trời sinh có phản ứng loại trừ, cho nên sau khi bụng có hơi đỡ đói khát một chút, y bèn ngừng ăn. Hơi nghỉ ngơi một chút, Lâu Ánh Thần nhíu mày chậm rãi đi tới một hướng không rõ. Chỗ này không an toàn, y cảm giác được rất nhiều cỗ khí tức cường liệt quấn quít gần nhau. Lãnh địa này đã có bá chủ rồi.

Không biết có phải là vì nguyên do hóa thân thành dã thú, hiện tại cái mũi của y có thể phân biệt rõ ràng các loại khí tức trong không khí, ở đây, có giết chóc, lại thêm cảnh tượng trước khi hôn mê, y tin chắc khối thân thể này là bị một con cự đại lang công kích đến chết, sau đó linh hồn của y lại nhập vào. Chỉ là, bản thân tại sao sau khi bị bắn lại xuất hiện ở đây xuất hiện trong thân thể của con lang này, điểm này khiến y trăm suy ngàn nghĩ cũng không hiểu. Chẳng qua trước hết đây không phải là vấn đề chủ yếu cần suy nghĩ.

Lấy sức lực lúc này của bản thân căn bản không thể đối kháng với ai, cho nên, Lâu Ánh Thần theo lý trí chọn lựa rời đi.

Trên đường không có gặp phải bất cứ dã thú nào trở ngại, Lâu Ánh Thần suốt quãng không nguy đi vào một lãnh địa khác. Rất rõ ràng có thể phân biệt, trong mảnh rừng trước đó là tử khí, khí tức cực bạo lực, mà ở chỗ này thì an tường. Màn đêm dần dần buông xuống, Lâu Ánh Thần tìm được một con sông, ngay tại đó nằm xuống một mảng cỏ rậm rạp, bắt đầu dùng phương pháp nguyên thủy để xử lý vết thương, lúc này mới kịp tỉ mỉ đánh giá hình tượng mới của bản thân, không thể phủ nhận, rất tệ lậu.

Y có thể xác định bản thân là một con dã lang rất thê thảm…… hơn nữa không có điểm gì đặc biệt Đương nhiên, nếu như thẩm mỹ quan của thế giới này tương đồng với cái gọi là thế giới hiện thực kia.

Mớ lông màu xám lại còn rối nùi, phần bụng và vuốt bị bùn đất dính đầy dơ thành một đám màu trắng, hơn nữa không phải là màu trắng thuần. Điểm duy nhất mãn ý là thân thể cũng coi như cường tráng.

Ai…… không còn cách nào than một hơi, Lâu Ánh Thần chuyển mắt nhìn bầu trời đêm, nhìn những vì sao đang lấp lánh, đột nhiên cảm thấy tựa hồ đến chỗ này cũng không phải là một chuyện xấu gì, ít nhất, ở thế giới nguyên lai, y không có thời gian cũng không có tâm tình để ngắm trời sao. Y của trước đây, mỗi ngày đều bận rộn, giống như tất cả những người khác, vì sinh tồn, vì tiền bạc, vì quyền lợi, vì dục vọng, mỗi ngày đều phải phí hết tâm cơ để âm mưu tính toán người khác, điểm duy nhất bất đồng với người bình thường chính là, chuyện y làm càng thêm nguy hiểm, mỗi lần đều là dạo quanh ranh giới sinh tử, và y luôn tiếp xúc với những mafia tàn bạo dã man, còn không thì là những chính khách đầy âm mưu thủ thuật, y phải đối phó trong từng âm mưu, tuy bản thân đã quen nhịp điệu cuộc sống đó, nhưng cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi bên cạnh không có một ai có thể làm bạn tâm tình, loại cô độc đó có thể chịu đựng, nhưng sự tĩnh mịch trong lòng xác thực rõ ràng vẫn luôn tồn tại.

Con người, tại sao phải sống mệt mỏi như vậy, lẽ nào chỉ vì những danh lợi sống không mang đi chết không mang theo đó?

Nhưng là, dường như bản thân không có tư cách để cười nhạo người khác……

Cười khổ mấy tiếng, Lâu Ánh Thần chậm rãi tiến vào trạng thái ngủ, y rất mệt, cảm thấy đầu óc không còn rõ ràng, sau đó, thế giới liền biến thành một mảnh hắc ám an tường…..
Bình Luận (0)
Comment