Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 20

Ai nói sao băng sẽ thực hiện nguyện vọng?

Ta cầu cho sao băng rớt xuống đầu kẻ đó

Sau khi mở mắt ra nhìn thấy một đôi mắt to đen láy đen láy, dọa cho Lâu Ánh Thần mãnh liệt ngoắc đầu, một trận thiên hoàn địa chuyển, nhưng con khỉ đang bám trên mỏ vẫn không bị rớt xuống, còn y thì tỉnh hẳn.

Mở miệng, không muốn bỏ lỡ thời cơ, nghĩ tới con khỉ này quá nhỏ, chỉ đủ để nằm trên mũi của y, cũng may là mũi và mặt của lang dài như thế.

“Ngươi làm gì cứ luôn đến tìm ta gây phiền toái a.” Lâu Ánh Thần báo oán, nhưng chỉ nghe tiểu đông tây đó một trận “chi chi” kêu loạn, thân thể nhào tới, mắt trừng mắt gần như dính sát vào nhau, vốn nhìn thứ này đã rất không thuận tiện, Lâu Ánh Thần cúi đầu xuống, dùng vuốt bóc cái thứ “thạch cao da khỉ” đó xuống khỏi mặt, không kiên nhẫn lật vuốt lại, dùng mớ thịt đệm trên lòng bàn chân đó vỗ lên mông con khỉ một cái, y không phải không nhìn thấy có một đôi khỉ trưởng thành đang đeo trên cái cây trong rừng bất an cào tai cào đầu, chỉ là nhi tử của các ngươi không lý đến sự xua đuổi của ta mà cứ muốn dán lấy ta thôi.

“Về đi đi đi a”

Y không biết dỗ hài tử, dứt khoát duổi tiểu gia hỏa này đi.

Con khỉ nhỏ ngược lại móc đuôi lên, đeo trên vuốt chân của y. ……. Ta thật sự rất muốn……. đánh chết nó……

Buồn bực, nhưng lại nghe được khỉ trên cây đó đột nhiên bị cái gì thu hút đi lực chú ý, không ngừng trông ngóng về một hướng khác, Lâu Ánh Thần tự có thính lực còn mạnh hơn chúng rất nhiều, đặc biệt là sau khi chỉ còn lại một con mắt, y bất động thanh sắc nằm rạp xuống, con khỉ nhỏ rất hiểu chuyện cũng nằm trong lùm cỏ, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ đầy lông ra ngó quanh.

Là mấy con lang đã từng gặp qua.

“…… Da của gia hỏa đó quá dày, căn bản cắn không đứt…….”

“Không ít đồng bạn bị thương rồi…….”

“Nghe nói đầu của chúng đều bị thương, chúng ta mau đi”

“Tình huống rất nghiêm trọng…….”

“Không biết còn có thể chống đỡ bao lâu…… tại sao đột nhiên có cái loại……..”

Đầu óc rối mù, nhưng Lâu Ánh Thần vẫn ẩn ẩn cảm giác được cái gì đó, y quay người nhanh chóng phi về hướng chỏm đá, ở trên đỉnh một cây đại thụ, hung hăng hít hít hơi gió đang thổi tới.

Có vị huyết tanh nhàn nhạt, là vị đạo chiến đấu.

Mà bên đó, là bộ lạc của Phong Khởi.

Nghĩ đến con lang đó có đôi mắt màu ngọc lục bảo, Lâu Ánh Thần đột nhiên có một chút thương cảm, dù sao lúc đó là bản thân lấy oán báo ân, cho dù bản thân hận lây sang kẻ khác, chung quy cũng không có liên quan gì tới người ta a

Ta quả nhiên vẫn không thích mắc nợ tình nghĩa của người ta.

Lâu Ánh Thần lộ ra nụ cười lạnh thâm trầm, không biết tại sao, y đột nhiên có hứng thú như lần đầu tiên đi thực hiện nhiệm vụ. Đúng vậy, nhiệm vụ đầu tiên, y không có bất kỳ lo lắng nào, vì y hiểu rõ bản thân đã lựa chọn con đường nào. Mà hiện nay, đồng dạng cũng hiểu rõ.

Cho nên

Đến chiến trường đó

Máu chảy đầy đất.

Từng con lang đều nghiêm cẩn dàn trận, như lâm đại địch. Trong vòng bao vây, là một con dã thú đang phát cuồng bộ dạng ngang ngửa như tê giác.

Á hạc, động vật ăn thịt, tính cách bạo ngược, đa nghi, sống theo đàn, cho nên cho dù năm đó Hổ Vương và Sư vương (vua sư tử) cũng không dám bất cẩn chạm vào vẩy ngược của chúng, chỉ là không biết tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa còn hành động đơn độc.

Trước mặt tình huống trận chiến đã đến bước rất nghiêm trọng, lang tuy rằng số lượng chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng khó ở chỗ móng vuốt của chúng đối với lớp da cứng ngắc của con Á hạc này không có tác dụng, giống như con dao sắc bén chém trên thép, càng cứng rắn thì càng thua thảm.

Rốt cuộc cũng không phải cùng một đẳng cấp.

Phong Khởi lê một chân sau bị thương, ngay chỗ xương sườn bị thủng một lỗ, lộ cả thịt đỏ máu ra ngoài, máu đã thấm ướt mớ lông xung quanh thành một mảng đỏ sậm, chỉ là may mà lông nó đen thuần, nên máu thấm cũng không thấy rõ ràng. Nó chống đỡ thân thể, nhưng tứ chi vẫn run rẩy không thôi trong cơn gió nhẹ.

Lôi Lạc đứng cạnh đã có xu hướng muốn lao ra.

Nó đã bổ nhào vào cắn con Á hạc đó bốn lần, nhưng chỉ rạch được mấy đạo vết máu trên làn da cứng ngắc của đối thủ. Mà con Á hạc bị bức đến phát cuồng, hai con mắt đỏ khè, ngẩng đầu húc bay mấy con lang đang công kích xung quanh, hai cái sừng của Á hạc tuy không bén ngọn, nhưng cứng cáp dị thường, lang bị húc văng đi sau khi rơi xuống lại còn lăn thêm mấy mét, không thể cử động nữa. Đủ thấy sức mạnh cực lớn.

“Lôi Lạc, đừng xung động! Tất cả toàn bộ lui về!”

Phong Khởi trầm ổn kêu lên một tiếng, cứng rắn bức Lôi Lạc đã gần như muốn nhảy ra phải đứng yên lại, Lôi Lạc lắc lắc cái đầu bị phủ đầy bùn cỏ, buồn bực nói: “Làm sao đây?” Ánh mắt đã đảo thành một vòng lớn, nhìn con dã thú vẫn bạo nộ như cũ.

Trước giờ chưa từng có kinh nghiệm đối phó với loại động vật này, trong nhất thời ai cũng không có biện pháp nào tốt.

Á hạc lại không cho chúng nhiều thời gian để suy nghĩ, lần này lại chủ động phát động công kích, hơn nữa mục tiêu xông thẳng đến con lang gần nhất đã bị thương, thân thể to lớn không ảnh hưởng đến sự linh hoạt của nó, một con lang bị áp đảo, chỉ thấy nó mãnh liệt vỗ một vuốt, máu thấm tại chỗ, nó toàn thân đỏ sậm bắt đầu cắn xé di thể của lang.

Sợ hãi, dần dần bắt đầu lan tràn. Nhưng không có một con lang nào cụp dầu chạy trốn, ngược lại từ chỗ xa không ngừng tụ lại thành từng đám.

Lang, sẽ không bị sợ hãi trói buộc.

Cắn nuốt mấy miếng, Á hạc đột nhiên ngẩng đầu lên, không biết tại sao nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt nhìn đăm đăm vào Phong Khởi ngay trước mặt, Lôi Lạc nhìn tình huống lập tức chắn trước mặt Phong Khởi, khè ra răng nanh, cổ họng phát ra tiếng gầm thấp phẫn nộ. Á hạc không coi ra gì đá văng di thể của con lang dưới chân, chuyển sang hướng khác, con mắt xung huyết chăm chăm nhìn bên này, hai quân đối kháng rất lâu. Cuối cùng, Á hạc dậm chân trước thô tráng dưới đất, phi thân xông tới.

“Lôi Lạc!”

Phong Khởi thấy Lôi Lạc bổ sang, không kiềm được gầm lên một tiếng, nó hiểu rõ cách biệt thực lực của hai bên, một kích này của Lôi Lạc, không khác gì đang tự tìm đường chết, nhưng mảnh rừng sau lưng chúng một trận xao động, một đạo bóng đen từ trên cành cây cao trong rừng bay tới, bổ thẳng lên đầu con Á hạc.

Những con lang bao vây nhìn thấy dị thường nhất thời quên mất công kích, mà Lôi Lạc đã vào vòng chiến thì tự mình nhào đến cắn vào cổ của Á hạc.

Lâu Ánh Thần đứng trên cây, phát hiện tình trạng cuộc chiến đã không mấy lạc quan, y không để lỡ thời cơ nhảy ra, chuẩn xác ôm lưng Á hạc, một trận này, trong lòng lại nghĩ: Đây là động vật gì vậy, sao lại có hình dáng hormone giống con lửng chó như vậy?

Không để ý nghĩ loạn, con Á hạc bị công kích cổ họng đã bắt đầu điên loạn giãy đầu, Lôi Lạc trong lúc bất cẩn bị hất văng, Lâu Ánh Thần lại mượn đà cưỡi lên trên cổ con dã thú, sau đó mở to cái miệng đỏ như máu, nhắm vào con mắt đỏ khè kia cắn xuống.

Chỉ nghe một tiếng gầm rú, đôi mắt của Á hạc bị hàm răng y trực tiếp đâm vào.

Ổn định cưỡi trên cổ dã thú, Lâu Ánh Thần liếm liếm máu tanh dính đầy miệng, sau đó lại lần nữa lộ ra hàm răng bén nhọn.

“Lâu…….”

Phong Khởi chạy tới chỗ Lôi Lạc, thấy nó không có trở ngại gì lớn, lúc này mới ngẩng đầu, chỉ một cái nhìn, sắc mặt liền càng tái nhợt.

Tại sao y lại……. đến đây??

Lời tác giả: Ô, phát hiện chỗ khó viết của thú văn chính là chỗ khó sắp đặt đối thoại, nhưng sau này vẫn còn, ai, Thần Thần cuối cùng cũng coi như đứng trên ngọn gió rồi

Ngoài ra, phát hiện càng ngày càng không giống thế giới động vật bình thường rồi

Đừng hỏi ta Á hạc là con gì, ta bịa đó……

Đại khái có hình dạng giống như con lửng chó, nhưng thân thể thô tráng kiện hơn, hơn nữa lông sẽ ít hơn một chút. Trong tưởng tượng hắc tuyến….. hạ màn thôi

Lời người dịch: Á hạc: nói chung sau lời tự thú kia của tác giả thì chắc ai cũng biết con này không có thật, ta để âm hán việt luôn, thiệt là, bắt người ta tra google cả buổi sau khi tìm thấy đoạn lời tác giả này mới biết bị hố, thiệt uổng công sức của ta mà.
Bình Luận (0)
Comment