Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 28

Nương theo gió, tựa như con chim đang bay.

Nguyệt Tô và Phù Xuyên ngóng theo cái bóng màu xám lúc nhấp lúc nhô, dần dần bị bỏ thật xa. Mà Lâu Ánh Thần cũng không có ý muốn đợi chúng theo.

Thời gian rất gấp, nào có rảnh rang cho chuyện nữ nhi tình trường?

Từ xa nhìn thấy một mảnh rừng màu thiết, đỉnh cây cao xuyên mây, như muốn rạch phá cả bầu trời. Ở chỗ cao đó, hiển nhiên là bốn năm tổ chim cực đại. Lâu Ánh Thần đứng trước một bụi gai do dự một thoáng, không còn đường đi, mà bụi gai này thật sự đáng sợ, khi quay đầu, Nguyệt Tô và Phù Xuyên đã thở dốc phù phù đuổi kịp.

“Ngươi có tốc độ như thế nào vậy a” Phù Xuyên không nhịn được cảm thán, nhưng sắc mặt không tốt, ngược lại giống như đang báo oán. Nguyệt Tô nhút nhát không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn bụi gai đó.

“Không tốt lắm, ta lo lắng không thể nhảy qua……” Lâu Ánh Thần không tự hạ thấp, dù y có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một con lang, tốc độ và lực nhảy cũng là có hạn, quan sát lùm gai đen kịt này, không khỏi có chút tê dại. Nghĩ đến đám xà có thể đã tấn công, Lâu Ánh Thần chỉ cảm thấy càng gấp gáp khẩn trương hơn.

“Lùm gai ở đây rất nhiều, hơn nữa gai nhọn rất cứng, đâm vào thịt rất đau……” Phù Xuyên rùng mình một cái, tựa hồ đã từng có kinh nghiệm bị chích qua, nhưng lúc này lại không có thời gian để nhớ lại chuyện cũ không tốt, nó nhìn quanh bốn phía, nhắm về cạnh phía bụi gai chuẩn bị chạy: “Ta đi qua bên đó xem thử có đường hay không.”

“Không còn kịp nữa…….” Lâu Ánh Thần nói. Nguyệt Tô thì nhìn lại đằng sau, đánh giá cây cao nửa ngày, hỏi: “Có thể làm đổ cái cây này không? Để làm thành cầu bắc ngang?” Thuận theo mục quang của Nguyệt Tô nhìn sang, nhìn chủng loại cây không giống lắm so với cây thông, chỉ là nhìn vào cái độ dày của cây, thì không phải là sức của một con lang có thể đụng ngã được. Tựa hồ như nhìn ra được hoài nghi của Lâu Ánh Thần, Nguyệt Tô mở miệng giải thích, nhưng lại bị Phù Xuyên cướp lời: “Đây là phương pháp tốt, nhưng phải nhìn xem vận may của chúng ta thôi ” Nói rồi, cũng không phí lời, tìm một cây không cao dùng thân mình để trùng kích.

“Tổ của Lạc Điêu ở gần đây, đều sẽ có Lĩnh Thử (chuột núi), chúng thích khoét cây làm động, ở gần những cây thông để thu nhặt tích trữ quả. Cây sẽ bị khoét rỗng toàn bộ, dùng sức của chúng ta thì rất dễ đẩy ngã.” Nguyệt Tô nói, rồi lao người vào một cây đã héo phân nửa, vang lên một tiếng binh, mớ lông màu tuyết trắng cũng theo sự va chạm mà bay lả tả. Lâu Ánh Thần chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, vội vàng tham gia vào trận chiến.

Không giống.

Y đột nhiên cảm thấy, nữ tính trong loài lang là sự tồn tại khác với người, chúng không phải là một đoàn thể nhược thế cần phải có công lang bảo hộ, chúng đồng dạng cũng có lực chiến đấu cường hãn và tâm hồn tinh tế. Bất giác liếc nhìn thân ảnh thuần trắng không nhiễm bụi hồng trần đó, Lâu Ánh Thần tràn đầy kính phục. Phù Xuyên nóng vội cũng coi như là một gia hỏa cổ linh tinh quái, liếc thấy hai con lang này như vậy, hắc hắc cười một tiếng, cũng không tạo ra âm thanh gì nữa.

Trong thoáng chốc, trong mảng rừng âm u chỉ còn nghe được tiếng vang bang bang bang.

Chi két……

Lâu Ánh Thần đột nhiên nghe được một tiếng kêu tinh tế nhỏ bé, lỗ tai hơi run một chút, quay đầu nhìn sang cái cây chỗ Phù Xuyên. Phù Xuyên đã ra sức đụng đến cây thứ ba rồi, y cũng có hơi ngạc nhiên, sau đó lại gắng sức xông tiếp. Cùng với lực đạo xông tới của Lâu Ánh Thần, chỉ nghe một tiếng kẹt kẹt, thân cây nhìn thì rắn chắc bị đổ ngã từ tận gốc, đám quả lạt xạt rơi đầy đất.

“Các ngươi ở lại đây, ta đi.” Vứt lại một câu, Lâu Ánh Thần xông lên thân cây đổ ngã đó trước tiên, trong thân cây trống rỗng, vì lo lắng nó sẽ không thể chịu nổi được thêm sức nặng của hai con lang nữa, nên chúng chỉ đành thành thật đứng chờ tại chỗ.

Thân cây dù sao sức chịu nặng cũng không cao, Lâu Ánh Thần bước được mấy bước đến bộ phận ngọn cây thì chậm lại, cẩn thận cong người nhảy sang cành cây, ngẩng đầu nhìn ra xa. Những thân cây cao chọc trời, thêm mấy ổ chim ngăn cản toàn bộ ánh sáng, kiêu căng phủ bóng lên mặt đất. Lâu Ánh Thần dùng móng vuốt trảo lên thân cây vài cái, trong lòng thầm than không được, nếu là thân cây có độ dốc thì y còn có thể có kỹ xảo leo lên, nhưng thân cây này thẳng băng, là vạn lần không thể nào nhảy lên nổi, dù sao thì, y không phải là khỉ.

Vậy thì làm sao đây?

Hơi suy nghĩ một chút, Lâu Ánh Thần quay ngược lùi lại sau mấy bước, ngẩng đầu đối điện ổ điêu, lòng nói: Nếu như ta không thể lên, vậy chỉ còn cách bức các ngươi xuống thôi…… sau đó hít một hơi, “Ngao” một tiếng rú dài, trình độ cộng hưởng không bằng sư tử gầm, nhưng cũng chấn động những lá cây gần đó một trận rung lắc. Phù Xuyên và Nguyệt Tô ở dưới vì không kịp đề phòng mà bị dọa nhảy dựng, thầm nghĩ tiếng kêu đó từ đâu ra? Rồi lại thấy Lâu Ánh Thần mở miệng kêu thêm một tiếng, so với tiếng trước đó còn tăng điệu cao hơn. Lại nhìn mấy ổ chim trên cây, nửa ngày không có phản ứng, ngược lại chỉ có mấy loại chim giống ưng mà không phải ưng bay lên từ chân trời, lòng vòng không dám xuống.

“A, đó chính là Lạc Điêu!”

Phù Xuyên gầm lên một câu. Trong lòng Lâu Ánh Thần đại khái có thể đoán được. Nếu đã dẫn được chúng ra, bước tiếp theo chính là dẫn chúng đến chiến trường, nhưng mà……

Hiện thực vẫn có khoảng cách rất xa so với trong dự tưởng, nếu như y còn là nhân loại, thì có thể leo lên cây tìm trong ổ chim xem có mấy loại như trứng chim hay chim non để dụ địch không, nhưng mà tình huống trước mắt…. thật phiền não mà, lại nghe được Phù Xuyên và Nguyệt Tô nhất tề kêu thảm, y không kìm được quay đầu, thì thấy một đạo bóng màu vàng xám đang xông qua, còn chưa kịp tránh đi, thứ đó đã leo lên thân thể y, quấn quanh cổ y bắt đầu vui đùa.

“Tiểu…. đông tây?”

Tiểu Mãnh Cáp chi chi kêu lên, nó từ sau khi Lâu Ánh Thần ly khai thì cũng thoát khỏi phụ mẫu mà đuổi theo, khi đến chỗ đám lang kia thì vì sợ hãi mà không có lại gần, thế là mất dấu Lâu Ánh Thần, may mà nghe được hai tiếng lang gầm đó mới xác định được địa điểm. Lúc này mới không ngừng lao đi xông tới kiếm.

“Như vầy, ngươi lại có thể giúp ta được một chuyện lớn đó” Trong lòng có kế hoạch, Lâu Ánh Thần chăm chú nhìn Mãnh Cáp, “Tiểu đông tây, có thể nào leo lên cây, xem thử có trứng chim hay không?….. Ân những thứ khác cũng được, mang xuống đây, cho ta” Y vẫn lo lắng tiểu Mãnh Cáp không hiểu ý của y, đang muốn giải thích, thì thấy tiểu đông tây đó đã bò quanh thân cây để leo lên,thân hình của nó quá nhỏ, mục tiêu không rõ ràng, cho nên Lạc Điêu trên bầu trời tựa hồ không phát hiện, đang lúc Lâu Ánh Thần cảm thấy may mắn, thì nghe được chi một tiếng, tiểu đông tây đã lên đến tổ chim, ôm một khối gì đó trong suốt ở bên rìa tổ chim lắc lư.

Ách…. Đó là đá (tinh thể) không phải là trứng chim Lâu Ánh Thần vội lắc đầu, trong lòng thì thầm tán thán tiểu đông tây này thật thông minh, còn biết sau khi lấy rồi thì hỏi y có đúng hay không.

Quả nhiên, một lát lại thấy nó kéo một mảnh gì đó dài dài như lông chim ra lắc lư. Lâu Ánh Thần lại một lần nữa mặt đầy hắc tuyến lắc đầu: Thì ra nó không biết cái gì là trứng chim… lẽ nào không có? Trong lòng cảm thấy có chút chán nản, chợt nghe thấy mấy âm thanh kêu réo quái dị, ngẩng đầu, vô lực co rút khóe miệng.

Tiểu đông tây đó kéo một cái mông chim trụi lủi chỉa thẳng vào răng y.

“Đúng nó rồi……” Lâu Ánh Thần gật đầu, liếc thấy Lạc Điêu trên trời tựa hồ cũng phát hiện được trong tổ có chuyện, vội vàng hô lên: “Nhanh mang nó xuống đây!” Lời vừa nói xong, hai viên tròn tròn trực tiếp rơi thẳng xuống, may mà Lâu Ánh Thần tinh mắt, nhìn ra được đó là tiểu Mãnh Cáp và một con chim trụi lông, vội vàng lao ra ngậm lấy, thân thể xém chút mất đi thăng bằng, cũng may câu lại được một cành cây nghiêng ra, dùng chân khuề, lại trèo lên được.

Mà trên trời đã không còn bình tĩnh nữa, mười mấy con Lạc Điêu tụ lại, thân ảnh dần dần phóng to.

Nhảy lại cạnh Phù Xuyên, thở nhẹ nhõm, tiểu đông tây lắc đầu, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, cũng không để ý, xong rồi lại leo lên người Lâu Ánh Thần, Lâu Ánh Thần kêu một tiếng “đi”, rồi ngậm con chim trụi lông lớn khoảng đại khái như con chim cút bắt đầu chạy thục mạng.

Chạy đua trên đường rừng, sau lưng là một đàn Lạc Điểu.

Trong một mảnh rừng khác, đồng dạng cũng không an ổn Hồng Tiêu bổ nhào tới, cúi đầu, trong đám cỏ đang ôm trong ngực trống không không có gì, con mồi của nó thế nhưng đã chạy trốn qua lỗ động bí mật dưới đám cỏ.

“Đáng chết!” Nó hung ác mắng một câu, thấy mấy con lang xung quanh đều quay ra nhìn nó, trong lòng càng thêm bất mãn, “Nhìn cái gì, hôm nay không có bắt được con mồi, thì đều phải ở lại cho ta!” Giáo huấn xong, bản thân nó lại tự thở phì phò chạy về phía một chỗ đất đầy đá vụn và sỏi.

Nó biết địa vị đầu lĩnh này của bản thân chẳng qua là kế thừa từ mẫu thân, căn bản không có thực lực phục chúng, nhưng nó đã tận hết sức để gia tăng năng lực của mình rồi. Xông lên đỉnh mỏm đá cao, ngóng nhìn về khu phía bắc chỗ mảnh rừng cây cao chọc trời, trong lòng nó tràn đầy ảo não và không cam tâm, dựa vào cái gì mà chúng nó chỉ có thể trú tại chỗ hoang vu mà còn thiếu thốn thức ăn như thế này, dựa vào cái gì mà đám lang đó có thể có được nơi có điều kiện thiên nhiên ưu việt như thế!? (Thực lực của quần lang có phân chia)

Oán niệm khiến cho gương mặt Hồng Tiêu trở nên co rút, nó phẫn hận lộ ra răng nanh, âm thầm nghĩ: Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ trở thành lãnh đạo ở đó, sau đó, sẽ cho các ngươi nếm thử sự khổ sở của ta ngày hôm nay!

Đột nhiên, trên thảo nguyên có một ánh sáng dị thường khiến nó phải híp mắt lại.

Đó là cái gì?

Chỉ thấy vật thể lấp lánh chói lóa như mặt trời đó nhanh chóng tiến lại gần, đến khi nó có thể nhìn kỹ, thì nó kinh ngạc phát hiện đó là một con lang.

Kỳ quái??! Tại sao sẽ có một…….



Một cơn gió, Hồng Tiêu ngây ngẩn, nó từ trêm đỉnh mỏm đá rơi thẳng xuống đất, trong não vang vọng lại âm thanh khi va vào đá vụn, mục quang chặt chẽ gắn trên bóng ảnh cực đại xuất hiện tại chỗ mà nó vừa mới đứng.

Ngược chiều với mặt trời, thân ảnh mơ hồ biến thành màu đen, nhưng nó đi tới, dần dần lộ ra hình dạng nguyên thủy

“Ngân….. Lang”

Một tiếng kêu này của Hồng Tiêu là nghiến răng nghiến lợi phát ra, nó hiểu rất rõ thực lực của con lang trước mắt này, cho dù có tăng thêm những đồng bạn vừa nãy, cũng khó thể giành được thắng lợi, hơn nữa…… tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?!

Ngân lang lại không để ý tới sắc mặt của nó, uy hiếp lại gần, lạnh lùng cười, mở miệng hỏi: “Ngươi muốn làm Vương không?”

Phong Khởi đợi đám lang vây thành một nửa hình tròn thật lớn, nhất tề đối diện với đám xà đến tập kích. Trước mắt là một mảng đầy những con xà tinh tế dài ngoẵng uốn éo lại gần, một đám đen ngòm phân không rõ màu sắc, thật sự đáng sợ. Đám xà không ngừng bức lại gần đám lang, đám lang lại không thể không từng chút từng chút lui về sau, tuy hàm răng và móng vuốt của lang cũng có uy hiếp đối với xà, nhưng nếu nhìn tổng thể về mặt lợi hại thì chính là chín trâu một sợi (nghĩa là số lượng nhỏ đối đầu với số lượng lớn), đang lúc Phong Khởi muốn hạ lệnh tiến công, đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm từ khá xa.

“Mọi người mau tránh đi chạy sang hai bên”

Thanh âm là của Phù Xuyên.

Quay đầu nhìn sang, chỉ thấy ba thân ảnh, tạo thành hình tam giác mà chạy, con lang màu xám dẫn đầu, mà sau lưng chúng là một đám Lạc Điêu đang nộ khí xung thiên.

Bọn họ thành công rồi

Phong Khởi thầm mừng, quay người nhìn đám lang: “Mọi người tản ra hai bên!!” Một tiếng hạ lệnh, đám lang cũng không chậm trễ, nhanh chóng phân thành hai đội, mà Lâu Ánh Thần như cũ không dừng xông thẳng vào con đường mà đám lang đã tản ra như thủy triều tạo ra, trước mặt, đám xà đã bắt đầu khởi động.

“Lâu Ánh Thần!”

Phong Khởi gầm lên một tiếng, con lang xám như bị bóp phanh gấp, thân thể theo quán tính trượt đi mấy mét, đã xông vào trong đám xà, bị đám xà gây họa đó tranh nhau nhào tới cắn xé, Lâu Ánh Thần quay đầu liếc nhìn đám Lạc Điêu đã cách không xa một cái, đột nhiên vứt con ấu điêu trong miệng ra, sau đó phục người xuống, lại là một xung kích cao độ, thoát hiểm tránh được tập kích của Lạc Điêu, chui ra từ dưới chúng.

Con ấu điêu không có một chút năng lực phản kháng đó không đợi rơi xuống đất đã bị xà nuốt vào bụng, sau đó, Lạc Điêu như điên lên lao vào đám xà, những con Điêu trên không cũng rầm rầm tham gia cuộc chiến, ngẩng đầu hú dài, dẫn thêm càng nhiều đồng loại.

Một trận chiến không liên quan tới lang giữa điêu và xà bắt đầu.

“Lợi hại a không nghĩ tới còn có chiêu này”

Phù Xuyên lúc này mới hiểu rõ được mưu kế của Lâu Ánh Thần, bất giác trong lòng càng tăng thêm bội phục, lời đó dẫn tới không ít tiếng hô tán đồng, nhưng lại thấy tinh quang trong mắt Lâu Ánh Thần đột nhiên tối lại, cả người bất chợt ngả sang một bên.

“A Ngươi làm sao vậy?” Nguyệt Tô đứng gần y nhất vội vàng chạy lại, theo sát là Phong Khởi và Phù Xuyên, sau lưng là Lôi Lạc không quá cam tâm và những con lang khác, trong tiếng hít thở của những con lang phía trước, chúng kinh ngạc phát hiện, trên một vuốt trước của Lâu Ánh Thần thấm ướt máu tươi, sau lưng của y, đồng dạng có mấy vết trảo thương sâu hoắm.

“Vẫn không thể tránh hết được…….” Lâu Ánh Thần rất rõ thương thế của mình, nhìn bên ngoài thì đáng sợ, thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là lòng bàn chân không cẩn thận bị gai đâm vào rất khó rút ra.

“Ngươi như thế này….. còn chạy trước chúng ta……” Trong mắt Nguyệt Tô tràn đầy xót thương, Lâu Ánh Thần lần này không cự tuyệt sự quan tâm của nó, miễn cưỡng cười: “Ta không”

Chữ “sao” còn chưa nói ra, thì phát sinh biến cố không ngờ tới, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm của lang, một thứ to lớn cực đại mang theo gió tanh cuốn tới, lang ở hai bên trong vô thức tránh ra, nhưng chân của Lâu Ánh Thần bị thương, trong nhất thời không thể đứng dậy, mắt mở trân trân nhìn con xà cực lớn đó bổ tới trước mặt, cái miệng rộng đỏ máu mở thật to……..
Bình Luận (0)
Comment