Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 34

Liên tiếp mấy ngày mưa khiến nước hồ dâng đầy, lưu lượng nước bên sông tăng cao cũng thỉnh thoảng mang theo từng mảnh bùn đất ven bờ, khi trời tối yên tĩnh, thường xuyên có thể nghe được tiếng vang “Ồ ào”

Tha một con nai hoang đã chết khá lâu vào trong tổ, Hồng Tiêu không chút để ý đến vị đạo quái dị của mớ thịt đã thối hơn phân nữa này, cắn xé ra một tầng da rồi bắt đầu gặm cắn. Ngân lang ưu nhã ngồi bên cạnh không có chút ý tứ nào sẽ đi qua cùng hưởng thụ, nhạy bén cười gian xảo một tiếng: “Ngươi đang tức giận.”

Hồng Tiêu hơi dừng lại một chút, chỉ là từ trong cổ họng phát ra một tiếng hừ lạnh, sau đó lại mang bộ mặt hung ác cắn xé tiếp, rất lâu sau, ăn đến gần thỏa mãn mới ngẩng đầu lên, cái miệng thấm đầy vết máu vẫn còn đang nhỏ giọt máu xuống: “Ta tự nhiên là tức giận. Dựa vào cái gì mà chúng ta phải ở đây, ăn thứ mồi này, mà bọn lang đó, lại có thể ở trên mãnh đất phì nhiêu đó, tùy ý hưởng thụ?”

“…….Hắc hắc.” Ngân lang cười vài tiếng, nhưng không rõ vì sao.

Hồng Tiêu cũng không để ý, nó đã lĩnh giáo đủ sự quái dị và không thể suy đoán của con lang này rồi, cho nên chỉ nói tiếp vấn đề của mình: “Cho nên ta mới đáp ứng hợp tác với ngươi, hơn nữa, hiện tại trong đàn có rất nhiều lão gia hỏa đều không thừa nhận ta, chỉ cần ta giết chết Vương hiện tại, thì có thể khuếch trương lãnh địa, mà bọn họ hừ.” Nó không nói tiếp, nhưng ý tứ đã ẩn ẩn lộ ra, Hồng Tiêu rất ghi thù, đám lang từng đắc tội, hoặc đã từng xem thường nó, nó sẽ khiến chúng phải trả giá! “Còn có ta đã triệu tập bốn mươi con lang rồi, ngoài ra còn có hai mươi con đang vội lên đường. Khi nào thì động thủ?”

“…….” Ngân lang liếc mắt qua, thần sắc chỉ là có chút quyến rũ, “Ngươi gấp cái gì? Đợi chúng đến cũng không trễ đáng tin cậy không?”

Hồng Tiêu liếc mắt trắng dã, thô lỗ phun một câu: “Ngươi cho rằng bên cạnh ta đều là cái gì a, ai giống như ngươi vậy, ngay cả……” Nó đột nhiên ngừng lời lại, vì ngân lang đã tiến lại gần, bộ mặt lạnh không độ cười: “Hồng Tiêu a, có phải gần đây ta quá dung túng ngươi rồi không?”

“……..” “……..”

“……..”

Trầm mặc, rất lâu, Lâu Ánh Thần tự mình phản tỉnh một chút, chờ đợi con lang này mở miệng trước là y sai, sau đó y đem tiểu đông tây đang ôm vuốt của y khẳng cắn đặt trước chân, bình tĩnh hỏi: “Ngươi đến làm gì?”

Phong Khởi một bên nhất thời âm thầm đổ mồ hôi lạnh, cái loại ngữ khí này….. phải biết là, Lang Vương không phải là danh từ đồng nghĩa với nhân từ.

Trên mặt Lang Vương không nhìn ra được một chút thay đổi nào, đi tới, gần như mặt đối mặt gần lại, một giây sau đó sượt qua người y, đi chừng hai bước nữa thì ngừng lại, lúc này mới mở miệng: “Đây là đang làm cái gì?”

Phong Khởi liếc nhìn Lâu Ánh Thần một cái, thấy y tựa hồ sắc mặt không tốt lắm, vội vàng nói: “Là đang làm một chút…… huấn luyện.”

“Huấn luyện?”

Lang Vương nhìn cành cây một chút, lại quay đầu nhìn sang Lâu Ánh Thần, nhất thời, bốn phía tĩnh lặng, nói đến thì hiện tại đa phần trong đám lang đều rất có hảo cảm với Lâu Ánh Thần, chúng hiện đang thật sự sợ hãi Lang Vương trong lúc tức giận sẽ cắn y bị thương, hoặc là đuổi đi dù sao, y lai lịch có chút bất minh. (Đám lang chiếu theo tình hình lúc nhặt được Thần mà suy xét, nhưng đối với Lang Vương sớm đã quen biết mà nói, thật ra Thần cũng là lai lịch bất minh)

“Ngươi làm sao?”

“……A” Lâu Ánh Thần buồn bực kéo miệng một chút.

“Chính vì cái này, mới lén chạy ra?”

“…….. Có ý gì?” Lâu Ánh Thần có một dự cảm không tốt. Quả nhiên chính xác, một giây sau đó Lang Vương đã chuyển người nói: “Ta bắt được một con lạp ngưu, trở về, cùng ăn.”

“…….”

Không còn gì để nói nhướng nhướng mấy sợi lông trên mí mắt, Lâu Ánh Thần thầm nói: Ngươi vì cái chuyện lớn như sợi lông này, lại phải dùng khí thế lớn đến vậy? Hơn nữa, bà nó, ngươi đây là cái giọng điệu gì a…..

Lang Vương không ở lại đốc thúc y, tựa hồ chỉ là đến để xem thử, truyền lời xong thì liền ly khai. Lâu Ánh Thần buồn bực vô cùng, quay đầu lại nằm yên trên thảm cỏ chuyên dụng của y, ngẩng đầu, lại nhìn thấy được đám lang đang vội vã chuyển tầm mắt đi, “Bắt đầu huấn luyện, bắt đầu huấn luyện…….” Ai ai cũng tựa hồ như sợ có người không biết mà la lên. Ý niệm xoay chuyển, Lâu Ánh Thần cũng hiểu rõ được tám chín phần, lia lia miệng, cảm giác không tất yếu phải ở lại nữa, mang theo tiểu Mãnh Cáp đang ngậm đuôi y rời đi.

Thân ảnh y vừa tiêu thất, đám lang lập tức như ong vỡ tổ.

“Thì ra y và Vương quen biết a……”

“Xem bộ dạng này, Vương rất dung túng y đây.”

“Vậy tiểu tử đó có lai lịch ra sao?”

“Này, nói cái gì “tiểu tử” đó…… không sợ chết sao……..”

“Sớm đã cảm thấy y không giống bình thường, lẽ nào cùng Lang Vương……”

Phong Khởi ánh mặt lạnh đi, đảo qua đám lang, chúng lang lập tức cụp đầu xuống, “Chuyện của Vương, chúng ta không tất yếu phải thảo luận tiếp tục huấn luyện!” Thật ra trong lòng nó cũng không có yên tĩnh được chút nào, đầu tiên đi cạnh Lâu Ánh Thần là nó, mà hiện tại lại biết được y thế nhưng thật sự có mối quan hệ gì đó với Vương Nói thật, trong lòng có một chút……. bất an. Bất chợt nghĩ tới cái gì, Phong Khởi đột nhiên chìm vào hầm băng: Lẽ nào bọn họ…… nó vô thức nhìn sang ánh mắt lay động của Nguyệt Tô đang giấu mình sau đám lang, cuối cùng, tất cả tâm tư chuyển thành một tiếng than nặng nề.

……. Bỏ xuống thôi, y, dù sao cùng với chúng ta không giống nhau.

Khi trở lại huyệt động, Lâu Ánh Thần hơi ngoài ý muốn một chút. Nơi y nằm ngủ được trải thêm một lớp cỏ mềm dày hơn, không cần nghĩ, là do gia hỏa đang an tĩnh nằm bên cạnh cái con giống như con trâu đó làm rồi. Y quay một vòng trên đám cỏ, mới đi đến một bên con mồi trước mặt Lang Vương.

“Ngươi căn bản không tất yếu phải làm những thứ này.”

Lang Vương tựa hồ không ngạc nhiên ngôn từ của y, nhàn nhạt nhìn một cái, sau đó đứng dậy, ngồi xuống cạnh Lâu Ánh Thần, dùng hàm răng bén nhọn dễ dàng xé rách lớp da dày bên ngoài con lạp ngưu, một cỗ vị huyết tanh nồng đậm nhất thời dâng đầy sơn động. “Ta sẽ không để chỗ mình trú quá thô sơ.” Một chút ngừng trong câu nói của nó, khiến Lâu Ánh Thần cảm giác được nó đang cười giảo hoạt, mà từ dùng trước khi dừng đó đại khái là tồi tàn.

“…….Chỗ nào là nơi ngươi trú chứ, đây là ổ của ta”

“Vậy sao?”

Không thèm nhìn tới ánh mắt bất mãn của Lâu Ánh Thần, khẩu khí trả lời của Lang Vương mang theo chút trêu chọc. Nhìn ánh mắt cũng biết tiếp theo đó nó sẽ nói cái gì rồi, Lâu Ánh Thần lạnh lùng nói rõ: “Đừng dây dưa quan hệ với ta, ta không phải là ai của ngươi.” Nói chưa xong, thân thể đột nhiên bị va đập, may mà sau lưng là thảm cỏ rất dày, khi sau lưng và mặt đất tiếp xúc không có cảm thấy đau đớn gì. Nhưng Lang Vương bổ tới từ trước mặt lại khiến Lâu Ánh Thần hoảng loạn đổ một thân mồ hôi lạnh.

“Ngươi mẹ nó”

Ngẩng đầu nhìn, lại là hai con mắt màu vàng tràn đầy *** của Lang Vương.

“Ngươi như vậy chọc giận ta…… sẽ khiến ta cảm thấy, ngươi là đang cho ta cho ta cơ hội để thân cận ngươi…….”
Bình Luận (0)
Comment