Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 41

Lao đi, nhưng mà, lòng bàn chân khi dẫm lên mặt đất cảm thấy rất không chân thật.

Lôi Lạc cảm thấy bản thân giống như đột nhiên đánh mất phương hướng.

Phong Khởi….. Phong Khởi….. Phong Khởi…..

Trong đầu toàn bộ đều là con lang màu đen đó, nghĩ tới lần đầu tiên gặp gỡ, ngày đó nó vô ý xông vào địa bàn của thích hổ, sau đó bị ba con quái vật đối với bản thân mà nói có sức mạnh như quỷ luân phiên tung hứng nó lên không trung, chờ đợi đến lúc nó tận khí, nó cho rằng bản thân sẽ cứ vậy chết đi, nhưng là…… Phong Khởi đi ngang qua đã kéo mạng nó về. Trị liệu cho nó, mang thức ăn cho nó Đối với Lôi Lạc, Phong Khởi là sự tồn tại đặc biệt có ý nghĩa mà sinh mệnh đã trao cho nó, nó không thể nào cùng hắn tách ra.

Nhưng mà Nhìn một mảnh vực nước đang chảy thật xiết trước mắt, tung hoành ngang dọc chấn gãy nhiều đại thụ, còn có xa xa hai mảnh lục địa nho nhỏ……. Trong lòng cũng giống như đã trầm vào nước.

“Hắn bị thương, không nhẹ……. Ta không dám xác định hắn có thể di động hay không, nhưng mà, hắn đã từng nói sẽ đuổi theo.”

Hắn đã từng nói sẽ đuổi theo……

Sẽ đuổi theo a “Lôi Lạc!!”

Một tiếng gầm rống, nó nghi hoặc quay đầu lại, thần tình mơ hồ, kẻ đó…… không phải là Phong Khởi….. Lâu Ánh Thần? Đại não còn chưa xử lý tốt chuyện phát sinh. Đã thấy trên gương mặt đang đuổi tới của con lang xám đột nhiên hiện lên sự sợ hãi, sau đó sau đầu truyền tới một tiếng vang to ầm ầm, tái quay đầu, một thân cây bị nước đập ngã đang đổ thẳng xuống. Thuần túy là hành động trong vô thức, nó đột ngột co người lại, trên đầu một trận tiếng gió, thân cây hung hiểm dán vào da đầu trượt qua.

Không kịp nghĩ tới sợ hãi hay là may mắn, một cơn sóng nước do thân cây đổ xuống dâng lên ào ào bổ ụp. Đôi mắt nhắm lại, thân thể bỗng có thêm một lực áp chế cực nặng đè lên.

Thả lỏng móng vuốt chính là chết.

Lôi Lạc so với bất cứ ai đều rõ ràng hơn, nước ngập qua đỉnh đầu, chảy xiết như muốn hút nó đi, may mà tình trạng này không duy trì quá lâu, khi nó nín thở đến gần như cực hạn, vị trí nước trên thân thể lại đột nhiên hạ thấp xuống. Lộ đầu ra, Lôi Lạc mở lớn miệng thở dốc. Chợt nó nhớ tới cái gì, tứ phía thăm dò, liền nhìn thấy ở chỗ khá xa trên một mảnh đất nhỏ nhoi lộ đầu, Lâu Ánh Thần đang nghiêm túc nhìn nó.

“A” Nhẹ nhàng phát ra một âm thanh như tiếng ho từ trong cổ họng, Lôi Lạc phẫn hận chuyển ánh mắt đi. Nếu không phải do nó, Lâu Ánh Thần sẽ không bị rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy. Hiện tại hai con lang dẫm lên hai mảnh đất nhỏ nhoi chìm trong nước ở hai bên, vô pháp lùi lại, cũng vô pháp tiến tới.

Rốt cuộc ai nói gia hỏa này không phải ngu si a…….

Lâu Ánh Thần phiền muộn một trận trong lòng, không dễ gì mới thuyết phục được Phù Xuyên mang theo đội ngũ tiếp tục đi lên trên, còn y thì đuổi theo tên ngu xuẩn này, nhưng không ngờ sẽ rơi vào trong cảnh địa như thế này

Nhưng mà…… dù gì cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, tuy đó hoàn toàn là đang chơi đùa với mạng sống, trong hiểm nguy lóe được cơ hội sống.

“Này”

Nói thật Lâu Ánh Thần không phải là người tốt thấy việc nghĩa liền đầy dũng khí, nhưng thấy con lang đó có biểu tình như hài tử sau khi làm sai chuyện bị người lớn phát hiện, y vẫn là không nhịn được mềm lòng, tựa hồ từ sau khi biến thành lang, tính cách của y cũng bị mềm đi, mắt nhìn bọn họ và phần lục địa hiện tại còn có một chút khoảng cách, nhưng mà những cây gỗ thỉnh thoảng trôi qua, còn có sự chuyển hướng của chúng khi chạm phải những chỗ cao bị ẩn giấu dưới mặt nước vẩn đục, hai người họ muốn trở về cũng không phải là không có khả năng.

“Lôi Lạc.” Biết con lang đó đã chú ý tới lời nói của mình, Lâu Ánh Thần quay người, ánh mắt nhìn tới vết thương trên chân sau, đám lông bị dòng nước thấm ướt nhẹp dính sát vào miệng vết thương, cũng không thể thấy rõ ràng. Kỳ quái là y không cảm thấy quá đau, “Đợi sau khi ta nhảy qua, ngươi nhảy tới chỗ đó, hiểu không?” Nói xong, cũng không để ý xem Lôi Lạc có định nói gì không, thả người nhảy lên, dẫm lên trên mỏm đá dưới nước đang mắc lại một thân cây, nhưng không dễ đứng ổn định như trong tưởng tượng, thủy lưu rồi còn thêm bề mặt đá lồi lõm không bằng phẳng, khiến y có chút loạng choạng, xém nữa ngã ngửa. Lôi Lạc thấy hành động của y, đại khái cũng biết chủ ý của Lâu Ánh Thần, nhưng nhìn khoảng cách xa như thế, nó làm sao có thể bình ổn nhảy qua? Huống hồ…… vạn nhất nhảy quá luôn…..

Di??

Nhảy quá luôn?

Trong não đột nhiên hiện lên một khoản đặc huấn nào đó mà Lâu Ánh Thần đã từng an bài cho chúng, trong lòng liền hơi trầm ổn đi mấy phần, nó đã từng cố công cực khổ để tập đó vì không muốn Phong Khởi phải phí tâm. Đột nhiên nhớ tới Phong Khởi, trong mắt Lôi Lạc vô pháp khống chế được lộ ra sự lo lắng, nó nhẫn xuống tâm trạng bất an, hơi điều chỉnh lại sự thăng bằng của thân thể, nhẹ nhàng nhảy lên một cành cây đã nghiêng đi, may mà bộ phận bị dìm dưới nước của cái cây này tựa hồ rất thô chắc, cho dù là nó dùng lực độ như thế cũng không bị đổ. Lâu Ánh Thần quay đầu nhìn một màn này, tự nhiên là thỏa mãn, thì ra tiểu tử này cũng không tính là quá ngốc nga…… Lôi Lạc lại không thèm để ý đến y nữa, tự tìm chỗ để đặt chân, thân thể nhẹ bẫng, chính là so với Lâu Ánh Thần còn sớm hơn một bước nhảy được lên bờ.

Ngay lại phút chân đặt được lên bờ, liền có cảm giác vô cùng phong phú, nhưng cảm giác tập kích tới ngay sau đó, lại là sợ hãi. Lôi Lạc không cách nào tưởng tượng được nếu vừa nãy không có lời nhắc nhở của Lâu Ánh Thần, bản thân làm sao lên bờ, nếu như bản thân chết rồi…… Phong Khởi sẽ ra sao? Ai đi tìm hắn?

Nó quay đầu, nhìn con lang đang ổn định đứng tại nơi cách mình sáu bảy mét, lần đầu tiên lộ ra nụ cười: “Ngươi gia hỏa này, thật sự cũng không tồi.”

“A……” Lâu Ánh Thần cười khổ, bản thân vội vàng hết nửa ngày vậy mà chỉ được một câu bình luận như vậy thôi sao, “Nói gì……” Y còn có thể nói gì? Lẽ nào nói “cảm tạ quá khen” sao? Quay đầu tìm kiếm đá có thể đặt chân, nhưng lần này, y phát hiện bản thân có nạn rồi……….

Một bóng lưng màu đen nhánh từ một chỗ cách không xa trước mặt đang lướt tới, chìm nổi mấy cái, rồi đột nhiên xông ra khỏi nước.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi y đến thế giới này, gặp phải loại sinh vật ăn thịt sống trong nước đang cắn trên chân của y……..

Lôi Lạc ở trên bờ tự nhiên cũng trong thoáng chốc kinh sợ ngây ra, nó không kịp nghĩ gì nhiều liền muốn lao tới, nhưng chỉ trong một thoáng chốc đó, đã thấy Lâu Ánh Thần bị thứ gì đó lớn hơn cá sấu khoảng một vòng cắn lấy thân thể, bõm một tiếng, chìm vào đáy nước.

Hoàn quyển một

Lang vẫn Quyển hai
Bình Luận (0)
Comment