Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 54

Trời dần dần sang trưa, tuy là sau thu, nhưng vẫn nóng nực.

Lâu Ánh Thần nằm ngủ trong ***g sắt bị vứt trong một lùm cây nhỏ nằm trước cửa biệt viện, cũng khá thanh nhàn, lỗ kẽ của ***g không nhỏ lắm, nhưng cũng vô pháp thò miệng ra ngoài, thế là y chỉ còn cách gục đầu xuống đất, hít ngửi vị thanh mát của đám lá cỏ truyền vào. Không có gì có thể làm, y cũng chỉ đành híp nửa mắt đánh giá tiểu viện không tính là hào hoa cũng khá độc đáo này, có một chút cảm khái, không biết lúc nào bản thân đã quen mỗi lần tỉnh lại đều chỉ có thể nhìn từ tầm thấp như vậy, thói quen cắn nuốt sinh vật sống, thói quen chạy nhảy bằng tứ chi, thời gian lâu rồi, y đều có chút mơ hồ bản thân có phải thật sự từng là nhân loại hay không.

Nếu không phải gặp được nhân loại…. bản thân có lẽ sẽ trở thành một con lang triệt để từ đầu tới đuôi cũng không chừng.

Đáng tiếc rồi…..

Không muốn nghĩ tiếp nữa, còn về đáng tiếc cái gì, chỉ có một mình y có thể thể hội, sợ được sợ mất mà thôi. Nghĩ tới hành động những ngày này, Lâu Ánh Thần không cảm thấy bản thân có hành vi gì quá khích, tương phản, tất cả mọi lúc y đều bảo trì lãnh tĩnh. Muốn ly khai, cường ngạnh xông ra là không có khả năng, chỉ đơn độc một mình Quỷ Diện đã khiến y không có đường thoát, đừng nói tới mấy cao thủ khác ở cái chỗ quỷ này. Dùng trí cũng không thể thành hiện thực, vì y không phải là phạm nhân bị nhốt, y chỉ là một con lang, không cách nào đàm điều kiện với ai.

Cho nên sót lại, chỉ là chờ đợi, nhẫn nại chờ đợi thời cơ đến. Mà thời cơ là có thể do bản thân nỗ lực tạo nên cho dù có lúc có thể sẽ mạo hiểm một chút.

Đại não đang vận chuyển, lỗ tai đột nhiên nghe được tiếng ma sát xạt xạt trên đất, có người tới, nhưng không phải là cái vị chủ thượng đó, cũng không phải là Quỷ Diện….. Lâu Ánh Thần hơi nghiêng đầu đi, nhìn về hướng cửa vòm, không bao lâu, một người ăn mặc thanh sam theo lối quản gia xuất hiện, trên cổ tay hắn đeo một hộp thức ăn bằng gỗ tùng đỏ, ẩn ẩn có thể ngửi được hương vị mê người từ trong tỏa ra.

Còn đặc biệt tìm người đến đưa cơm cho ta a……. bản thân có phải là cần cảm tạ ơn đức không? Trào phúng tự chế giễu mình một trận, Lâu Ánh Thần liếm liếm môi, y xác thực đã có chút đói rồi, nhưng mắt thấy đối phương đem một bát canh thịt nấu chín đầy nước vào ***g, bất cứ ai cũng không thể nào còn có ham muốn thèm ăn.

“Nhìn cái gì mà nhìn, ăn của ngươi đi!”

Tên đó lại mang bộ mặt không kiên nhẫn, trái phải nhìn nhìn không có người, thuận chân liền đá đá lên chuồng, ngược lại khiến người ta ngoài ý muốn là với cái thân thể không mấy tráng kiện đó khi bạo phát lực ra, lại có thể đá chiếc ***g đi mấy centimet. Dưới tình huống này, Lâu Ánh Thần đã bị đói nên cũng không thể ngó lơ hoài đành ăn cái thứ kia, nhưng lại nghe người đó tiếp tục thao thao bất tuyệt báo oán: “Vốn lần này có thể được thăng lên một cấp, vậy mà lại bị phái đến đây chiếu cố con súc sinh ngươi, hừ….. sau lưng làm trò âm hiểm mẹ nó tưởng ta không biết sao, Tiếu Ninh Nhi ta cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

Chế độ trong Hãn Hình Cung rất phức tạp, nhưng cũng tiếp cận với quy luật nguyên thủy: Cường giả là Vương, kẻ biết thời thì sinh tồn. Chân chính kẻ mạnh ăn kẻ yếu, không cần phải có lý do. Ngũ Đàn nhị Lầu, thị tùng dưới trướng cũng có phân chia thành ba sáu chín cấp. Chưởng quản mười người là “Tổ Hiền”, cao hơn một cấp là “Xích Thủ” chưởng quản năm mươi người, chưởng quản một trăm người là “Hình Vưu”. Mà sau khi đạt đến Hình Vưu thì sẽ có cơ hội lên được chức vụ trong ngũ Đàn, thậm chí có thể tiến vào trong Lầu các. Trước mắt vị tên Tiếu Ninh Nhi này là người vừa mới được thăng chức vào Hình Vưu, vốn cho rằng có thể cứ vậy được phân vào Đàn triển khai thân thủ, lại không ngờ tới nhiệm vụ đầu tiên tiếp nhận …… lại là chiếu cố một con súc sinh.

“Đáng chết”

Hắn liên tục mắng chửi, khi nhãn thần nhìn sang Lâu Ánh Thần, lại khiến y run rẩy một cái.

Gia hỏa này…… tuyệt đối là một nhân vật tàn bạo độc ác……

“Ở trên ban mệnh lệnh xuống là bảo ta chiếu cố ngươi ăn hết mấy thứ này con súc sinh đáng giết…… nhanh ăn đi!” Một thân nộ hỏa và oán niệm đổ hết lên người con lang, Tiếu Ninh Nhi nhìn đối phương càng lúc càng không thuận mắt, mấy ngày trước bên ngoài có đưa tới hai con cáo trắng tuyết, rồi giao cho vài người và hắn lo chuyện trông nom chúng, dùng gót chân để nghĩ cũng hiểu rõ đó là con đường tiến thân ngược lại mình……

Nghĩ tới những đối thủ từng cạnh tranh trước đây giờ bộ dáng vươn cao oai hùng, hắn lại tức đến muốn đánh người, binh một tiếng lại đá lên chuồng, mắt cá chân thấy thì hơi nhỏ bé, vậy mà lại đá chuồng sắt này lõm vào. Lâu Ánh Thần bất giác lùi lại, thân thể đã muốn dựng đứng sát vào ***g sắt sau lưng, trong lòng cười khổ không thôi Hôm nay sao lại xui xẻo đụng trúng một thằng điên…… nhìn lại kẻ đó, không biết từ lúc nào đã ngồi xổm trước chuồng, gương mặt ưu khí tuấn mỹ hiện giờ co rút đầy đố kị: “Nghĩ xem ngươi cũng chẳng qua là một con súc sinh, tiến vào Hãn Hình Cung này là coi như tai nạn của ngươi, hắc hắc…… chỉ cần là thứ mà Cung Chủ không hứng thú, thì đều không thể sống sót để trở ra….. ngươi bị vứt tại đây….. hay là vì muốn giao cho Quỷ Diện làm thuốc dẫn? Hay có lẽ trực tiếp lột da đưa đến nhà bếp?

“……”

Ngươi hỏi ta ta hỏi ai đây

Lâu Ánh Thần trong não lóe lên linh quang, đột nhiên nghĩ tới trong phim truyền hình đã từng xem qua những phi tử bị biếm vào lãnh cung, bản thân có phải chính là đang ở trong hoàn cảnh đó không? Tính ra thì cái tên Cung Chủ đó xác thực là đã ba ngày không đến rồi, là đã tìm được “tân hoan” mới? Chả liên quan tới mình……. trước mắt bản thân muốn biết chính là…….. bước tiếp theo bản thân sẽ bị cái gì

Ít nhất…….

Y liếc nhìn người nào đó đang hung hiểm âm tàng trừng y kia một cái, ít nhất cũng đem tên gia hỏa này ném đi……..

Nói thật y lo lắng tên gia hỏa này chiếu cố mình…….. sẽ không canh lúc nửa đêm cho y một đao chứ.

“Đây, chính là Lưu Dục kiếm?”

Một nam tử mặc áo hoa văn màu tím thẫm như nước nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế đàn hương, thân thể hơi nghiêng đi, hai chân bắt chéo, tuy là động tác không mấy ưu nhã, nhưng nếu do hắn làm thì lại có một cảm giác rất hài hòa. Chỉ thấy hắn nâng lên chén trà bạch ngọc, nhẹ nhàng thổi thổi đám lá trà phiêu lãng trên mặt, nhạt nhấp một miếng, sau đó mới ưu nhã ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng ở trước cửa sổ. Trên gương mặt anh tuấn có chút tà khí của người kia mang theo nụ cười như có như không, trên y sam thuần đen, sợi tơ vàng nhấp nháy thuê lên lưu vân: “Lãng Y đã kiểm ra không có sai sót.”

“……Ha ha……”

Nam tử nhàn tản cười, không lấy thanh kỳ thế ngọc kiếm đó ra, ngược lại chỉ đậy nắp hộp lại: “Tìm ta có nhiệm vụ gì?”

Thiên Mạch Doanh ý cười càng sâu: “Chuyện đơn giản thôi nhưng mà, chỉ có ngươi có thể làm, Mục Miên.”

Giang hồ ai cũng biết Hãn Hình Cung Cung Chủ tuy luôn mang theo nụ cười nhưng lại là một kẻ thập phần ngạo mạn, hắn gần như không tán tụng bất kỳ ai, cho dù có, thì cũng ít ỏi hiếm hoi vài người, còn lại thì đều đã chết dưới kiếm của hắn. Vì thế xem ra, vị Mục Miên này chính là một trong số rất ít đó. Nhưng Mục Miên lại không có phản ứng gì quá lớn, dường như đó là một chuyện hết sức thỏa đáng, nâng ly trà lên uống một hớp, không chút để tâm nói: “Nói đi chỉ cần, ta có tâm tình sẽ làm…..”

Đem chuyện an bài ra nói một lần, Thiên Mạch Doanh đột nhiên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ cười lên, quay đầu lại nhìn gương mặt không thể nhìn ra bất cứ tình tự nào của Mục Miên, nhàn nhã nói: “Chỉ cần ngươi thành công, ta sẽ trao cho ngươi bảo bối gần đây ta đạt được” Câu nói này ngữ khí mang theo trêu chọc, hoàn toàn không giống hắn lúc bình thường. Mục Miên vẫn như cũ không có biểu hiện kinh hỉ quá lớn gì, nhưng lại đặt ly xuống, cười nói: “Ta nếu như thất thủ, cũng liền không cần ở nơi này của ngươi rồi, hiện tại đi là được.”

Một câu nói này, cũng gần như biểu thị hắn đã tiếp nhận nhiệm vụ, và nắm chắc phần thắng.

Thiên Mạch Doanh đối với hắn hiểu rõ mười phần cũng không có thoái thoát, quay người đi tới tiểu viện mà hắn đã lạnh nhạt ba ngày nay.

Mục Miên nhàn tản theo sau, không nhanh không chậm tản bước tới trước.
Bình Luận (0)
Comment