Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 72

Lang, trong đa số tình huống sẽ không giống như nhân loại, phải mang theo mặt nạ với đồng loại.

Khi nhận được mục quang bất thiện chằm chằm của đồng loại, Lâu Ánh Thần kinh ngạc một chút, những gương mặt xa lạ đó không có chút ấn tượng nào trong đầu y, bản thân vừa tới nơi này, cũng không có làm chuyện gì dư thừa, sao có thể chọc tới người khác? Y trăm suy ngàn nghĩ cũng không hiểu, nhưng hoàn cảnh không cho phép y nghĩ nhiều, một cái quất roi lại đánh lên người y, khi chiếc roi đánh lên da thịt lưu lại một nỗi đau như bị rạch.

“Đi nhanh đi nhanh, lề mề cái gì!”

Căn bản không có biện pháp nói lý, Lâu Ánh Thần tạm thời vứt bỏ hoài nghi qua một bên, chỉ là nhắc nhở mình vạn sự cần phải cẩn thận một chút, rồi sầu muộn bắt đầu công việc vòng đầu tiên của mình.

Trong mệt mỏi, màn đêm cuối cùng cũng buông xuống. Lâu Ánh Thần đối với khái niệm về thời gian đã không còn chính xác, y vô lực lắc lắc đám bụi bặm bám đầy trên lông, giống như một con dê bị đuổi khỏi đàn trôi dạt trong một đám dã thú. Trong một đống dã thú đụng chạm chật hẹp này có thể nói là đủ loại tạp chủng, lang có nhiều, cũng có chừng chục con động vật nhìn thì có hình dáng như con mèo cỡ lớn, không dám quá tùy tiện đánh giá tứ phía, Lâu Ánh Thần liếc mắt nhìn mấy con lang rồi cúi đầu, thấp giọng, đây vĩnh viễn là cách bảo vệ mình tốt nhất.

Nhưng mà, chỉ khi trước đó không có ai nhắm trúng ngươi.

Mấy con lang trẻ tuổi khỏe mạnh ánh mắt lục quang chậm rãi lại gần, vì rọ mõm trên miệng đều dã được tháo xuống, cho nên ẩn ẩn lộ ra hàm răng, chúng ở sau lưng Lâu Ánh Thần một chút, thấy tên này không có quay đầu lại nhìn, liền to gan từ từ tới trước mặt. Khi Lâu Ánh Thần ý thức được, những động vật khác bên cạnh y đã bị đuổi ra ngoài vòng, phía sau toàn bộ đều là lang.

……….Là muốn đánh nhau? Hay là sao đây? Lâu Ánh Thần không lo lắng vấn đề đánh hội đồng này, tuy rất lâu không có hoạt động gân cốt nhưng không đại biểu rằng y đã quên cách để dồn địch vào chỗ chết, con mắt u tím trong bóng đêm càng lúc càng sâu thẩm dần thoáng qua một tia đỏ rực, y đột nhiên mỉm cười đứng lên. Ân, không tồi, tuy bị những ánh nhìn thù địch quái lạ thì rất không thoải mái, nhưng y không kháng cự những ngày tháng có thể nhìn thấy máu

Thị huyết áp chế đã lâu vì mùi máu tanh trước đó không lâu mà bị dấy lên trong lòng. Thấy hắn như thế, đám lang ngược lại có chút cố kỵ, từng con lạnh mắt trừng trừng nhưng chưa có con nào tiến lên khiêu chiến trước, trong bầu không khí quái lạ này bỗng người phụ trách cho ăn mang theo một thùng đi tới, đứng ở ngoài hàng rào, một tay nhấc đáy thùng, một tay cầm cán thùng, ọc ọc đổ chất thức ăn nhão nhão đó vào máng đá dài, xong chuyện, nhấc tay rời khỏi.

“……. Sẽ không đi…….” Hít mùi chua nồng liệt từ từ lan rộng trong không khí, trên trán Lâu Ánh Thần nhăn thành chữ xuyên (川), tuy nói muốn sống thì cần phải ăn, nhưng y không hy vọng vì ăn thứ này mà bị tiêu chảy đâu, chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn chậm trễ, trước máng đá đã nhét đầy mấy con lang ăn vội vã, Lâu Ánh Thần vẫn như cũ chậm chạp một chút, sau đó đi lại gần, nhưng phát hiện không biết là đối phương vô ý hay cố ý, bất luận y đi đến chỗ trống nào, đều sẽ lập tức bị những con lang bên cạnh dùng thân thể chắn chỗ đó lại. Cô lập? Kháo…..có ngây thơ không vậy…… vui lắm hả? Y áp chế tâm tình buồn bực, nhẫn nại chờ sau khi có vài con lang lùi ra thì mới lại gần, không ngờ lần này toàn bộ lang đang bá chiếm máng đá đều chuyển qua nhìn y, gần như đồng thời, từ trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ hư hư.

“……”

Cái này xem ra…….. hôm nay mình ra khỏi cửa không xem lịch rồi……. không phải là ngày tốt.

Nhìn sang đám người không xa tay cầm roi đang nhìn qua bên này, Lâu Ánh Thần lạnh mặt lùi đến vị trí đám lang không còn phát ra tiếng mới thôi, vừa muốn tìm một chỗ để nằm xuống nghỉ ngơi, thân thể binh một cái bị một con lang xa lạ đụng văng ra.

“Tránh ra!” Con lang đó rất ngạo mạn liếc một cái, sau đó mang theo cái miệng chảnh chẹ hếch lên rời đi, Lâu Ánh Thần bắt đầu nổi giận, y lúc nào thì giống như kẻ sẽ bị ức hiếp bị ức hiếp thì cũng không sao hết, điều có sao là hiện tại y không thể đi báo thù! Phẫn hận cụp đuôi tránh khỏi mấy con lang dùng phương thức tương tự đuổi đánh, y đến một góc tường nằm xuống bắt đầu thanh lí lại vết thương bị đá cứa rách ở chân trước.

“Dô, tên mới đến.”

Đợi cho tất cả đèn đuốc xung quanh đều bị dập tắt, mấy con lang trẻ tuổi mới tụ đến trước mặt Lâu Ánh Thần, lỗ tai y lắc lắc một chút, nâng đầu khỏi hai chân trước của mình, lạnh lùng nhìn qua.

Cuối cùng cũng tới.

“Không muốn bị cắn chết thì đi theo.”

Đầu lĩnh trong ba con lang nói, sau đó quay đầu đi ra ngoài, lang hai bên tiếp tục nhìn chăm chú Lâu Ánh Thần, Lâu Ánh Thần ngáp một cái, từ lỗ mũi thở ra sương khí, cũng không thèm hỏi gì, đứng lên đi theo, bốn con lang trước sau nhảy qua hàng rào bao quanh khu nghỉ ngơi, đi về hướng đỉnh mỏ núi.

Trong trời đêm, chỉ có ánh trăng tròn, không thấy các vì sao, nhưng lại có một trận gió vòng quanh.

=============

Trong một góc rừng ở khá xa nào đó.

Mấy con lang nhàn nhã nằm trong đám cỏ khô, đột nhiên, trong rừng truyền tới một trận tiếng cú đêm rúc liên hồi, đám lang nhìn sang phía rừng cây, duy chỉ có một con lang ngẩng đầu nhìn lên trời, trong con mắt nhã lục phát ra sự thâm trầm không giống dã thú.

“Sao vậy?” Lại một con lang chậm rãi đi tới hỏi, trước ngực nó, có một đạo vết sẹo tím thẫm từ trên cổ kéo dài thẳng xuống ***g ngực, dọa người vô cùng. Con lang ngẩng đầu nhìn trời chuyển mắt lại, lãnh đạm nói: “Ngày mai có gió, hơn nữa…… đại khái sẽ có mưa.”

“……”

“Ngươi đó là biểu tình gì đó?”

“Không…… chính là cảm thấy, ngươi đừng trừng ta như vậy, lão tử lại không có nói cái gì……”

“…….”

Gió thổi qua, một trận trầm mặc.

“Bỏ đi, lão tử thà đi bắt mồi cũng không muốn cùng ngắm trăng với gia hỏa nhà ngươi….. thật là mẹ nó buồn nôn.” Con lang có vết sẹo đánh vỡ tĩnh mịch, nhưng lời nói khi mở miệng nghe thế nào cũng khiến người ta muốn đánh nó, quả nhiên, con lang đang nằm không động đậy đó, lạnh lùng lộ ra răng nanh sắc bén: “Kháo, mẹ nó có ai bảo ngươi sáp lại đây đâu!”

“Ngươi nói ai sáp lại đây a!”

“Không phải ngươi?!”

“Ngươi”

“Hai tên các ngươi đủ rồi đi……”

Lại một con lang từ sơn động không xa đi tới, vẻ mặt bất đắc dĩ, khẩu khí là đã quen với chuyện này: “Mộc Bán, đừng cứ hễ tới trời tối lại đến tìm người ta gây phiền toái, ngươi nếu rảnh dữ vậy thì đi lo thức ăn cho ngày mai đi, Lưu Sa….. ‘Đầu Nhi’ tìm ngươi.”

“……..”

Hai con lang cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại, Lưu Sa đứng lên, lắc lắc một thân cỏ vụn, không nói một lời đi tới sơn động.

“Kháo, gia hỏa này chảnh cái gì a!” Mộc Bàn không phục lẩm bẩm, con lang vừa rồi đến truyền lời bất đắc dĩ cười khổ: “Ngươi không phải chính là bị người ta đánh bại rồi không phục sao, có nhàn tâm như thế không bằng đi thao luyện năng lực chính mình còn hơn Lưu Sa có vẻ cũng lười để ý tới ngươi.”

“Ngươi….. này này, giúp người ngoài sao……..”

“Nào có?”

Tiếng huyên náo nhỏ dần.

Lưu Sa đi vào trong hang động tối đen, tuy thị lực của lang trong bóng đêm không bị trở ngại, nhưng đột nhiên nhìn thấy một cặp mắt thuần kim sắc thì vẫn là bị dọa nhảy dựng.

“Đến rồi.”

Thanh âm thấp trầm, hơn nữa có chút quen thuộc vang lên.

Ánh sáng trong mắt Lưu Sa lấp lóe, đứng yên tại chỗ không đi tới, rất lâu mới nói: “….. Lần này cần ta, hồi báo phương diện nào?”
Bình Luận (0)
Comment