Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 97

“Là Xà Vương.”

Lang Vương nói như đang than van, màu vàng trong mắt càng thêm nồng đậm.

Thế giới bên đó cũng từng có Xà Vương, nhưng trước khi nó xuất hiện thì đã tuyệt tích một cách kỳ lạ rồi, nghe trưởng lão trong tộc tường thuật thì Xà Vương thể hình cực lớn, thân thể đứng thẳng thì có thể cao tới sáu bảy mét, lớp vảy phủ trên người hoặc là màu bạc trắng, hoặc là như màu lam xanh, hoặc là tím thẫm, màu sắc không nhất định, mà lịch đại những kẻ là Xà Vương thì dấu hiệu trực tiếp nhất chính là trên đầu có mão rực rỡ. Trước mắt con xà này tuy thể hình không cực đại, nhưng trên đầu có mão bảo thạch màu đỏ đó lại có năng lực chứng minh thân phận của nó.

Chỉ là màu sắc của cái mão này…….

Lại bạo lực như thế. Dự cảm bất thiện trong lòng càng lúc càng nặng, Lang Vương dùng dư quang đánh giá sau lưng, không có con xà nào, nó thấp giọng nói với Lâu Ánh Thần bên cạnh: “Một lát nếu như nó chủ động tấn công, cái gì cũng không cần nghĩ, lập tức chạy ra sau, biết chưa?” “……” Lâu Ánh Thần không có ứng lời, liếc nhìn một cái, trong thần tình có sự bất mãn không cần nói: “Ngươi đang đùa giỡn.”

Y sẽ chạy trốn? Càng huống hồ là vứt bỏ bạn lữ chạy một mình

“Một là cùng sống, hai là cùng chết, ta đã có giác ngộ này rồi, tại sao ngươi không có?”

Lãnh tĩnh nói ra lời muốn nói trong lòng, Lâu Ánh Thần di động đến phía trước Lang Vương trầm ổn ép chân trước xuống, vì thể không nhìn thấy thân thể của Lang Vương sau khi nghe thấy câu đó thì lập tức chấn động, hoặc nên nói, y ẩn ẩn cảm giác được nhưng lý trí quyết định tạm thời không nên để ý, lắc đuôi đập đập xuống đất, Lâu Ánh Thần mài hàm răng phát ra âm thanh kít kít, y đã làm xong chuẩn bị tùy thời có thể tấn công. Lang Vương ngừng một lát, rồi bày ra tư thể tương tự: “Ta…. hiểu rõ.” “Ta không hiểu ngươi rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?”

“…..Không có.”

Láo toét!

Đôi mắt nhìn chăm chăm Xà Vương đang không ngừng khè cái lưỡi ra khỏi miệng, Lâu Ánh Thần không có nguyên do bỗng nhiên thấy bực bội: “Nếu như không phải hiểu rõ ngươi như thế, ta sẽ cho rằng ngươi là gia hỏa khác giả dạng đó từ lúc nào ngươi cũng trở nên hèn nhát như thế!” Y không hiểu, tại sao sau khi gặp mặt Lang Vương luôn sẽ cho y có một cảm giác sai lầm lo được lo mất, luôn cảm thấy Lang Vương tự tin đến tự kiêu trước đây tựa hồ đã biến mất, chỉ lưu lại một gia hỏa do dự không quả đoán.

Lang Vương nhấp nhấp miệng biểu thị trầm mặc, rất lâu mới nói: “Có lẽ sau này…… sẽ nói cho ngươi.”

“Có lẽ?”

Không vui,

Cực kỳ không vui!

Lâu Ánh Thần biết hoàn cảnh hiện tại bản thân không nên để loạn tâm trí, hít sâu một hơi bình tĩnh sự sôi trào của huyết dịch, khè ra răng nanh nói: “Đợi giải quyết con xà này, ta muốn biết ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì”

Trước mặt họ, Xà Vương không có hiện rõ ý đồ tấn công, tựa hồ là đang đánh giá thực lực đối thủ, an tĩnh nằm dưới kẽ hở vách đá, thỉnh thoảng lắc đuôi một chút.

“…… Từ từ lui về sau. Mắt đừng dời đi, cố gắng để nó không phát giác động tác của chúng ta.”

Không biết qua bao lâu, sau lưng truyền tới thanh âm của Lang Vương, Lâu Ánh Thần ngạc nhiên một chút, thần kinh căng cứng đột nhiên lại buông lõng kỳ lạ, sự ổn trọng dứt khoát trong thanh âm đó là cái y rất quen thuộc, không cần nghiên cứu nguyên nhân biến hóa, Lâu Ánh Thần chiếu theo chỉ thị của Lang Vương từ từ di chuyển trọng tâm thân thể về sau, đại não hỗn loạn cũng đột nhiên nghĩ tới bọn họ không nhất định phải giao chiến với con xà này, có lẽ, Xà Vương chỉ là muốn dọa người khác ly khai thôi? Dùng dư quang và thính giác đo lường vị trí chuẩn xác của Lang Vương, y chậm rãi nhấc chân sau lên, di chuyển về phía sau một bước, Xà Vương hơi nghiêng đầu một chút, không có làm ra bất cứ phản ứng nào khác. Lâu Ánh Thần không dám lơ là, vẫn như cũ nhìn chặt vào mắt Xà Vương trong trận tranh đấu của dã thú ánh mắt là chiến trường đầu tiên, bên nào bại trận trong cuộc đọ mắt đó tuyệt đại đa số đều bị bên chiến thắng cắn chết. Y chậm rãi di động, cho đến khi thân thể nhẹ chạm vào Lang Vương, tâm trạng cao vút mới thả lỏng xuống.

“Nó tựa hồ không có ý tứ muốn tấn công.”

“…… Không chắc được, tóm lại chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ.” Lang Vương lại chắn trước mặt Lâu Ánh Thần, sau khi Lâu Ánh Thần trừng một ánh mắt sang thì nó dùng cổ chạm lên trên đầu y, “Có bất mãn thì sau này lại nói, tiếp tục lui về.”

Họ đã cách Xà Vương ước chừng mười mét, nhưng không khí không có trở nên nhẹ đi theo sự kéo rộng của khoảng cách. Lâu Ánh Thần thậm chí chú ý tới lông trên đuôi Lang Vương cũng đã thể hiện một trạng thái xù lớn.

Kỳ quái…….

Trong lòng đột nhiên cuồng nhảy không ngừng…… cảm thấy bồn chồn cực xấu….. ánh mắt liếc tới trước, Lâu Ánh Thần kinh ngạc phát hiện, con xà đó, đột nhiên không thấy nữa.

Bầu trời trong xanh bị mây đen phủ kín, nuốt chửng, không khí đột nhiên trở nên lạnh đi.

“Nó….. ly khai rồi?”

Lâu Ánh Thần cảm giác không thể nào đơn giản như thế.

Lang Vương bất an đứng nguyên tại chỗ: “Không…… nó tiêu thất trong khoảng không……”

……. Trong khoảng không

Lâu Ánh Thần mài mài hàm răng nỗ lực khiến bản thân lãnh tĩnh xuống, trong não có một linh cảm bất chợt xẹt qua, y cảm thấy bản thân bắt được thứ gì, Xà Vương, mão. Khác biệt về thể hình……. Đột nhiên toàn thân lạnh đi, huyết dịch tựa hồ như đều đóng băng, nỗ lực khống chế trái tim đang đập cực nhanh, Lâu Ánh Thần phát hiện y đã đem chuyện này nghĩ tới một phương diện cực kỳ không tốt, ngẩng đầu nhìn Lang Vương, bờ môi cắn chặt, lỗ tai cúp về sau, Lâu Ánh Thần cười khổ: “Ngươi cũng nghĩ tới?”

“…… Ân.”

Vấn đề là tốc độ. Thể hình cực đại thì khi di động nhất định sẽ bị trở ngại, nếu như chỉ dài có nửa mét vậy thì tiêu thất trong khoảng không có lẽ là nó dùng tốc độ cực nhanh…….. bắt đầu tấn công rồi.

Nhưng mong là không giống như họ đã nghĩ…….

Nhưng mong con xà đó chỉ là xảy chân rơi vào trong hang động……

============

“Đột nhiên, nghĩ tới một trò chơi rất vui……”

“……..”

Xích Nha nghi hoặc trừng mắt nhìn thanh lang đang bức tới gần, nhưng không ý thức được nguy cơ bản thân sắp lâm phải là về phương diện nào, nó biết thanh lang chán ghét, hay nên nói là căm hận nó, cho dù giữa bọn chúng chẳng qua là tranh đoạt địa bàn mà phát triển thành quan hệ đối địch, đương nhiên, nó cũng không thể nào thể hiện yếu đuối vào lúc này, chậm rãi âm lạnh biểu tình, Xích Nha cười lạnh nói: “Ngươi cũng chẳng qua là như thế.”

“……” Thanh lang ngạc nhiên một chút, “Có ý gì?”

“Không nhân lúc ta hôn mê mà giết ta, không phải chính là muốn sau khi ta tỉnh lại thì tiếp tục động thủ sao? Ngươi cho rằng ta sẽ bày ra biểu tình tiểu nhân thấp hèn hướng ngươi xin tha sao?”

Trầm mặc.

“ Phốc.” Cảm giác bộ dạng nhe nanh múa vuốt của đối phương rất vui, thanh lang cuối cùng không nhịn được bật cười. Trong mục quang nhìn chăm chăm của Xích Nha, đột nhiên tiến lại gần, hít hửi vị đạo bản thân lưu lại sau khi liếm lên lông nó, cười hỏi: “Vậy thì là ai khẩn trương đến lông trên đuôi cũng sắp bắn ra rồi?”

“Ngươi”

“Móng vuốt của ai cũng đều trảo lên mặt đất hết rồi?”

“Ô ô….” Hàm răng Xích Nha khè ra, đáng chết! Đáng chết đáng chết…… nó cực kỳ muốn khiến cho gương mặt đắc ý khiếm nhã trước mắt này tiêu thất, nhảy chồm lên, chân sau run vài cái, rồi thật sự đứng thẳng được, “Cho dù chết, cũng không tha thứ cho loại gia hỏa nhà ngươi đến cười nhạo ta!” Không có ai là không sợ chết, nhưng cho dù là chết, nó cũng không muốn con lang này đến sỉ nhục nó!

Nhìn thân ảnh lảo đảo muốn ngã, thanh lang thu liễm ý cười, hiểu rõ ngạo khí trong xương cốt đối phương, mới là nguyên do căn bản nó không bá vương ngạnh thượng cung (rpe), trời biết nó có bao nhiêu mong muốn hiện tại liền áp đảo đối phương, sau đó hung hăng thương yêu nó, khiến nó nằm trong lòng mình thống khổ xin tha…… đó chắc là vô cùng tiêu hồn, chỉ là, sau đó thì sao? Vì kích tình nhất thời mà tổn thương thứ trân bảo, nó sẽ không làm vậy. Suy nghĩ một chút, kiên quyết ép xuống cỗ xao động trong lòng, thanh lang đi vòng quanh Xích Nha, sau đó trong ánh mắt quái dị của tên này, một phát cắn lấy cổ đối phương, tha nó vào trong lòng mình cùng ngồi. Xích Nha vừa muốn giãy dụa, lỗ tai lập tức bị cắn một phát. Đau đến phải hút khí, nó tức giận nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!” Nó muốn ngẩng đầu, nhưng trên đầu là cằm dưới của thanh lang, không cho cử động không cho giãy dụa không cho ly khai, nó không hiểu hai người bọn họ tại sao phải ở cạnh nhau.

Rõ ràng là địch nhân mà.

“Ngươi cái tên……..” ngu si!

Thanh lang bị sự giãy dụa của Xích Nha không cẩn thận câu lên dục hỏa xanh mặt trừng trừng con lang trong lòng, nhưng mà tên kia lại còn không biết bản thân rốt cuộc đã làm cái gì, khiến người ta thật sự là vô pháp…… chịu đựng.

“Mẹ nó thật sự muốn cứ như vậy ăn ngươi luôn………” Nghiến răng nghiến lợi nói, thanh lang kéo kéo đám lông trên đỉnh đầu Xích Nha. Xích Nha nhíu mày, nó có một cảm giác sai lầm quái dị, là cái gì thì còn chưa nghĩ ra, đau nhức trên đầu khiến nó co lại, nghe câu nói của thanh lang, chịu không được liền tiếp lời: “Vậy thì ăn đi, ta sợ ngươi sao”

Lời vừa rơi ra, đột nhiên bị thanh lang đẩy ngã ra đất.

“Lời là ngươi nói, tự mình chịu trách nhiệm…….”
Bình Luận (0)
Comment