Mã Phong Hải lúc này bước vào trong căn nhà nhỏ, Lăng Vũ ra hiệu để hắn nằm lên trên giường rồi lấy ra một bộ kim châm, châm lên tứ chi của Mã Phong Hải, mà Mã Phong Hải lúc này cảm thấy từng đợt nhiệt truyền đến tứ để hắn cảm thấy mười phần thoải mái. Sau một hồi hắn rút kim châm ra nói với Mã Phong Hải
" Người bây giờ trở về nên điều dưỡng tốt, ngày mai lại đến tìm ta, nội trong 4 ngày có thể để người hoàn toàn hồi phục "
Mã Phong Hải nghe xong trong lòng cực kì vui mừng, đã rất lâu rồi hắn chưa biết cảm giác đi trên mặt đất này như thế nào. Mà vừa châm mấy cái hắn đã có thể nhấc được tay chân. Hắn vui mừng cảm ơn Lăng Vũ rồi lui trở về.
Lại 4 ngày sau, Mã Phong Hải lúc này đã hoàn toàn hồi phục, hắn ở trong căn nhà vỗ dâng lên rất nhiều thứ đồ trân quý nhưng Lăng Vũ đều không nhận. Nói giỡn người cái gia tộc Cường Thể cảnh thì có thể mang ra thứ gì tốt để tuyệt thế Sinh Hoa cảnh động lòng chứ.
Mà Mã Phong Hải thấy thế trong lòng càng thêm ngưỡng mộ nhưng cha hắn lúc này đi vào mang theo 4 vị mỹ nữ từ Phong Nguyện lâu, 4 vị cô nương này chính là trong thành 4 vị hoa khôi vạn người mê, mà Mã gia khó khăn lắm mới mời đến được để hầu hạ cái này Lăng Vũ.
Lăng Vũ chỉ dùng hồn lực phóng ra ngoài cũng đã nhìn thấy dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của 4 vị mỹ nữ, nhưng trong lòng lại không hề động tâm bởi vì hắn cũng đã từng trải qua một thời kì như thế, bỏ nhà theo một cô gái lầu xanh có, chuyện tình thắm thiết cũng có nhưng rồi hắn phát hiện ra những người này đến với hắn chỉ để lợi dụng hắn, có cái nào yêu hắn thật lòng đâu chứ, hắn lại đến kỉ viện chơi bời liên miên, ngủ với không biết bao nhiêu cô gái nhưng cũng không thể bù đắp vào thứ gì đó bị thiếu trong con người hắn.
Lăng Vũ lúc này cũng chỉ người cười nói " Không cần phải làm như vậy, ta mở tiệm chữa bệnh cũng là muốn tích thêm chút phước đức cho mình, các người không cần câu nệ, lui ra đi ta cần chữa bệnh cho những người khác. "
Nói rồi hắn phất tay, một luồng gió cuốn tới đem những người ngoại lai trả xuống trước cửa nhà, mà 4 vị mỹ nữ nhìn thấy phong thái tao nhã bất phàm của Lăng Vũ trong lòng cũng không khỏi động lòng. Nhưng cũng đành trở về, dù gì cũng là hoa khôi trong thành nha.
Cuối ngày, Lăng Vũ bấm bấm tay, hắn bây giờ chữa bệnh cũng đã 14 ngày trôi qua, cũng nên tìm đến nơi khác xem thử rồi, hắn không phải sinh ra để làm dược sư cả đời đâu.
Ngày hôm sau những người tới chữa bệnh phát hiện trên núi căn nhà nhỏ đã biến mất không để lại dấu vết liền đoán được vị thần y kia đã rời đi, mặc dù trong lòng rất buồn nhưng cũng đành lủi thủi trở về nhà tìm vị khác dược sư để chữa bệnh.