Trong lúc này hắn cũng nghe được nơi này gọi Cổ Dương thành, trong này cai quản chính là Hàn gia, bọn hắn chính là người đã có công phát triển tu tiên của nhân giới cho nên được mọi người tôn lên cai quản cái này thành cũng là trông coi Tĩnh Trai hồ.
Mà bọn hắn phát triển chắc chắn là dựa theo thông tin Lăng Vũ để lại trên rừng trúc, hắn âm thầm gật đầu, trong thời gian ngắn lại có thể phát triển tới bậc này không trách Thần Tông cái kia quyết định tại nơi này tổ chức thi đấu.
Hắn uống một chén rượu lại suy nghĩ về cuộc đời trước đó, hắn là một con người cuồng tu luyện, không vợ không con, nhưng lại là tộc trưởng của một tộc vì kẻ gian hãm hại mà lâm vào diệt gia sự tình, lúc này cuộc sống sau khi báo thù sẽ là như thế nào đây ?
Sinh Hoa cảnh tuyệt thế cường giả, bao nhiêu người cả đời mơ ước nhưng có cái nào bước chân tới. Lăng Vũ nhìn mấy bình rượu trên bàn, hắn không dùng chén nữa mà trực tiếp uống bằng bình, tu ực ực một hơi hắn dùng ngón trỏ viết lên bàn một bài thơ
" Dù đục dù trong, con sông vẫn chảy
Dù cao dù thấp, cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Vẫn phải sống từ những điều rất nhỏ
Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
Sao ta không tròn ngay tự trong tâm
Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầm
Những chồi non tự vươn lê tìm ánh sáng
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Chắc gì ta đã nhận ra ta
Ai trong đời cũng có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy
Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy
Không chỉ dành cho một riêng ai. "
Viết xong câu cuối hỏa diễm bắt đầu cháy lên hừng hực đám người xung quanh liền giật mình nhìn hắn, bộ dáng tựa như nhìn thấy yêu thú. Sau đó đám người cấp tốc liền rời khỏi quán.
Mà Lăng Vũ cũng cười cười, uống hết bình rượu còn lại liền tính tiền rồi xoay người đi ra ngoài. Mà chiếc bàn kia cháy xong một lúc chỉ còn lại đống tro tàn.