Sói con số hai: "Anh hiện tại bắt đầu hoài nghi em có phải là tiểu công chúa của Lang Vương hay không , lá gan nhỏ như vậy, chớ quên chúng ta cũng có pháp lực ."
Sói con số ba: "Đương nhiên em là tiểu công chúa của cha rồi, em chỉ là nhát gan thôi! Chứ đâu có biện pháp nào, đây là di truyền, mẹ chính là cũng nhát gan như vậy, cha không phải vẫn yêu mẹ sao."
Sói con số một: "Mẹ có phải là người hay không , sau này sẽ biết, chỉ là, hiện tại chúng ta ở trong bụng mẹ có thể có nguy hiểm gì! Thực sự là nhát như chuột!"
Sói con số ba: "Cái gì mà nhát như chuột,em là tiểu công chúa của Lang Vương , cha lại đứng đầu yêu giới , nên em cũng là tiểu công chúa cao quý xinh đẹp ."
Sói con số một: "Ha ha ha... Chưa từng thấy công chúa nào nhát gan như vậy , còn nói là con của Lang Vương , nói ra không sợ người khác cười nhạo!"
Sói con số ba: "Em nếu như không phải tiểu công chúa, như vậy anh cũng không phải nha, tương lai chúng ta đều cùng đi ra khỏi cái cửa này, từ trong bụng đi ra nha."
Sói con số hai: "Đáng tiếc mẹ còn không biết có chúng ta!"
Sói con số một: "Mẹ thật ngốc, chúng ta đều đã tới lâu như vậy, mẹ cư nhiên một chút cũng không có phát hiện!"
Sói con số ba: "Mẹ còn rất nhỏ, đương nhiên sẽ không nghĩ tới có chúng ta ! Đều là cha không thể chờ đợi được đem chúng ta mang đến, nếu không chúng ta bây giờ còn nhàn nhã ở trên núi tu luyện a!"
Sói con số một: "Nói nhỏ chút, cẩn thận cha nghe thấy, dù pháp lực không có cao bằng chúng ta , thế nhưng cha cũng là rất lợi hại ."
Sói con số ba: "Yên tâm, căn phòng này của chúng ta là phòng cách âm , nên cha sẽ không nghe được , mà những người bên ngoài đều muốn nhìn thấy chúng ta, may mà lúc trước thiết kế căn phòng này, mới đem chúng ta bảo vệ, nếu không sẽ rất phiền !"
Sói con số một: "Chúng ta vẫn là mau nhanh tu luyện, tranh thủ ra thời gian thiên hạ vô địch."
Sói con số hai (nhị vương tử) nói rất ít, tính cách của hắn rất giống tính cách của Lãnh Dạ, lãnh khốc yên tĩnh.
Sói con số ba (tiểu công chúa) rất giống tính cách của Bạch Tuyết, đặc biệt nhát gan, nhưng là lại có một thân tuyệt kỹ, pháp lực không dưới vương tử .
Sói con số một (đại vương tử)có tính cách là sự kết hợp của Lãnh Dạ và Bạch Tuyết , chốc chốc lãnh khốc, chốc chốc đáng yêu.
Lãnh Dạ nghe thấy Bạch Tuyết muốn ăn ngon , thế là lái xe mang cô đi lấp đầy bụng.
"Muốn ăn cái gì?" Lãnh Dạ hỏi.
"Muốn ăn thịt." Bạch Tuyết không chút do dự nói ra, ngay cả chính mình cô cũng giật nảy , trước đây cô không phải rất thích ăn thịt, vì sao gần đây lại nghĩ ăn những thứ đầy mỡ đấy?
Bạch Tuyết trả lời, Lãnh Dạ cũng cả kinh, quen biết Bạch Tuyết lâu như vậy, mỗi lần ăn cơm đều thấy cô thích ăn thanh đạm , không phải rất thích ăn thịt, nhưng mà, gần đây cô hình như bỗng nhiên có khẩu vị, đặc biệt thích ăn thịt ? Chẳng lẽ thực sự là?
"Thịt có rất nhiều loại,em muốn ăn loại nào?" Lãnh Dạ lái xe hỏi.
"Em muốn ăn ớt trộn thịt bò ." Bạch Tuyết lại không chút do dự nói ra, chính cô lại bị dọa tới, che miệng lại, nhìn nhìn Lãnh Dạ, cô là không dám ăn cay , mà Lãnh Dạ cũng biết, bởi vì có một lần cô ăn ớt liền bị dị ứng, toàn thân nổi mụn, thế nhưng, cô hiện tại chính là muốn ăn ớt trộn thịt bò nha?
Rất muốn ăn!
Phi thường muốn ăn!
Thậm chí là có chút thèm đến khó chịu!
Nhưng mà, ngay khi Bạch Tuyết nói vậy, Lãnh Dạ liền phanh xe gấp, quay đầu lại không rời mắt nhìn Bạch Tuyết, Bạch Tuyết vừa mới nói muốn ăn ớt trộn thịt bò?
Kia là thứ hắn thích ăn nhất, mà ai cũng hắn cũng chưa nói qua mà chỉ có hắn tự mình biết, hắn liền thích ăn như vậy , cho nên thường xuyên sẽ tự mình làm ăn, hôm nay Bạch Tuyết lại còn nói muốn ăn ớt trộn thịt bò?
Không thể tưởng tượng tượng nổi!
"Xin lỗi, xin lỗi, em có phải yêu cầu có chút quá đáng hay không , nếu như anh không thích ăn, chúng ta liền đi ăn khác thứ khác..." Mặc dù Bạch Tuyết nói như vậy, thế nhưng trên mặt biểu tình vẫn là thật đáng tiếc, tiếc nuối ăn không được ớt trộn thịt bò! Nghĩ tới đây cô cũng rất thèm, không khỏi nuốt một chút nước bọt, Lãnh Dạ nhìn thấy Bạch Tuyết nuốt nước miếng, khóe miệng vừa kéo, xem ra đây là dấu hiệu, vài ngày trước nhìn không ra, có lẽ là còn chưa có? Xem bộ dáng là đã tới .
"Em thích, chúng ta liền đi ăn, nhưng mà ớt trộn thịt bò rất cay, mà tôi nhớ em không thể ăn cay mà?"
"Em đúng là không thể ăn cay, bởi vì ăn vào sẽ bị dị ứng, toàn thân nổi mụn! Cho nên từ năm 6 tuổi ấy vẫn không có ăn ớt!"
Bạch Tuyết trả lời Lãnh Dạ rất hài lòng, như vậy theo hắn suy đoán có thể là thật?
"Vậy còn muốn ăn ớt trộn thịt bò?"
"Thế nhưng, em hiện tại rất muốn ăn, thậm chí là có chút thèm! Xin lỗi nha..." Bạch Tuyết xin lỗi nói, cô cũng không cách nào hiểu vì cái gì bỗng nhiên rất muốn ăn ớt hơn nữa còn phải ăn thịt.
"Vậy đi ăn đi." Lãnh Dạ mang theo kính râm, Bạch Tuyết nhìn không thấy ánh mắt của hắn, kỳ thực, hiện tại ánh mắt Lãnh Dạ rất ôn nhu, rất vui vẻ.
Lãnh Dạ mang theo Bạch Tuyết đi ăn ớt trộn thịt bò, hắn tìm một nhà hàng đắt tiền, mang theo Bạch Tuyết đi vào.
Lãnh Dạ cao to khôi ngô, anh khí bức người, Bạch Tuyết xinh xắn linh lung, mỹ lệ mê người.
Phàm là những người đi bên cạnh bọn họ , đều không khỏi bị hấp dẫn , đều quay đầu lại nhìn quanh, cũng bởi vậy còn đụng phải người khác, tạo thành hỗn loạn.
Bạch Tuyết vẫn mang theo kính râm, bởi vì cô lo lắng gặp phải bạn học, đến lúc đó lại phiền phức.
Ai biết?
Kỳ thực, càng lo lắng sự tình lại dễ phát sinh.
Bọn họ vừa ngồi xuống, còn chưa có gọi cơm, Lãnh Dạ liền bị người để mắt tới.
Nguyên lai là Khang Cốc và bạn bè tới dùng cơm, nên hắn liền nhận ra Lãnh Dạ, mà bởi vì Bạch Tuyết , hắn gần đây đều lưu ý Lãnh Dạ , người đàn ông này đã cướp đi người hắn thích, nên Lãnh Dạ mặc dù biến thành quỷ hắn cũng nhận ra được!
Khiến Khang Cốc càng tức giận chính là, Lãnh Dạ cư nhiên ở sau lưng Bạch Tuyết có người phụ nữ khác, thảo nào Bạch Tuyết lại khóc, nguyên lai anh ta lại hoa tâm như thế !
Khang Cốc đi lên phía trước, Bạch Tuyết vừa mới chuẩn bị đem kính râm lấy xuống, ai biết ngẩng đầu nhìn thấy Khang Cốc đi tới, Khang Cốc không có nhìn Bạch Tuyết, bởi vì vừa vào cửa , hắn chỉ liếc qua một cái, vừa nhìn Lãnh Dạ liền nghĩ không phải Bạch Tuyết, nên lực chú ý đều ở trên người Lãnh Dạ , không có quan sát Bạch Tuyết nhiều hơn .
"Lãnh tổng, thế nào? Đổi người phụ nữ khác sao?" Khang Cốc lạnh lùng nói, trong ánh mắt bắn ra phẫn nộ.
"Xin lỗi, chúng ta quen biết sao?" Đây là nơi công cộng, Lãnh Dạ vẫn biết thân phận của mình, không có đối với tiểu tử này nổi giận, chỉ hơi ngẩng đầu, hàn quang nhìn lướt qua, giọng điệu không cao không thấp hỏi, lập tức lại cúi đầu nhìn thực đơn.
"Anh là đại tổng giám đốc khả năng không biết tôi, thế nhưng, tôi biết anh rất rõ, mà anh không thấy có lỗi với cô ấy sao?" Khang Cốc nghĩ đến Bạch Tuyết ngốc nghếch nhất định đang trốn ở nơi nào đó thương tâm ! Cho nên hắn nhất định phải thay Bạch Tuyết xả giận.
"Xin lỗi, tôi không biết cậu đang nói tới ai?" Lãnh Dạ đầu cũng không có ngẩng, vẫn như cũ giúp Bạch Tuyết chọn món, hiện tại có thể là đồ cho Bạch Tuyết an, hoặc là sói con cùng ăn, cho nên hắn muốn nghiêm túc chọn.
"Người phụ nữ này là ai? Là tình nhân mới sao?" Nhìn thấy Lãnh Dạ mặt không đỏ tâm không động vẫn như cũ nhìn thực đơn, Khang Cốc có chút nổi giận, thế nhưng, hắn cũng biết nơi này là nơi nào, nên phải nhẫn nhịn.
Bạch Tuyết nghĩ tiến lên ngăn Khang Cốc lại, thế là, đứng dậy, nắm kính mắt, vừa định lấy xuống, để Khang Cốc nhìn thấy cô chính là Bạch Tuyết, miễn cho anh lại bị xấu hổ. Ai biết?
Bạch Tuyết nhìn thấy hiệu trưởng trường cô cư nhiên ở bên kia dùng cơm, nên cô đã đứng lên, lại không có ngồi nữa mà đi thẳng về phía phòng vệ sinh.
Lãnh Dạ rất không thích nhìn thấy Khang Cốc, là cậu ta khiến người phụ nữ của hắn mất hứng?
"Người phụ nữ này đi rồi cũng tốt, anh đã có 'Cô ấy', vì sao còn muốn dính lấy mấy bông hoa này?" Khang Cốc nói cô trong miệng chính là Bạch Tuyết, Lãnh Dạ cũng minh bạch.
Hơn nữa biết cậu ta cũng thích Bạch Tuyết không phải một ngày hai ngày , mà là đã rất nhiều năm, nếu như không phảibởi vì hắn là chính nhân quân tử, vẫn bảo hộ Bạch Tuyết, Lãnh Dạ sẽ không nương tay, vì dám mạo phạm hắn như thế, chính là đáng đánh đòn!
"Bây giờ cậu lập tức rời khỏi bàn ăn của tôi, nếu không tôi sẽ kêu quản lý đem cậu đuổi ra!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói, không ngờ ăn một bữa cơm cũng sẽ khó chịu như thế , kỳ thực, chủ yếu là bởi vì nhà hàng này thức ăn rất ngon, nên hiệu trưởng của Bạch Tuyết ,cũng mang theo người nhà tới dùng cơm một lần .
Bạch Tuyết đi tới cửa toilet, cũng không có đi vào, mà là đi ra cửa, vì cô không thể ở trong này ăn cơm, vạn nhất hiệu trưởng nhìn thấy cô thì phiền toái!
Bạch Tuyết đi tới bãi đỗ xe, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ vừa nhìn là Bạch Tuyết gọi, cũng đoán được chuyện gì .
"Lãnh Dạ, chúng ta đi thôi, em không ăn nữa !" Bạch Tuyết nói thật nhỏ, Lãnh Dạ đoán được khi Bạch Tuyết rời đi, thì cô cũng sẽ không trở về ăn , thế là đã giúp cô kêu hai phân đóng gói mang đi.
Chỉ chốc lát sau, Lãnh Dạ mang theo hai phân ớt trộn thịt bò đi ra, xa xa nhìn thấy Bạch Tuyết chán ngán thất vọng dựa vàotrong xe, rất đau lòng.
Bạch Tuyết trong lòng cũng không chịu nổi, bởi vì hai chữ tình nhân kia thủy chung làm cho cô khó chịu, cô cùng Lãnh Dạ có quan hệ thế nào? Kỳ thực cô biết, thế nhưng cô lại không muốn thừa nhận cô là tình nhân của anh!
"Lên xe." Lãnh Dạ mang theo giọng điệu ra lệnh nói, Bạch Tuyết ngoan ngoãn mở cửa xe tiến vào, đi vào trong xe đã ngửi thấy một mùi vị mê người. .
"Thơm quá." Bạch Tuyết bỗng nhiên có tinh thần tỉnh táo, vừa rồi còn bởi vì Khang Cốc nói mà khổ sở, lúc này liền bị mỹ vị hấp dẫn.
"Ăn đi, nguội sẽ không ngon ." Lãnh Dạ cầm ra một tờ báo, đặt ở trên đùi Bạch Tuyết , chủ yếu là lo lắng cô làm rơi dầu mỡ lên người, sau đó lại đem một phần ớt trộn thịt bò đưa cho Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết hài lòng nhận lấy, mở ra đã thấy mùi thơm mê người .
"Em có thể ăn sao?" Bạch Tuyết lễ phép hỏi.
"Đương nhiên." Lãnh Dạ mang kính râm lên, nổ máy xe.
"Em không biết gần đây tại sao lại trở nên rất tham, luôn luôn muốn ăn một vài thứ, nên anh có thể nói em tham ăn hay không ?" Bạch Tuyết cúi đầu hỏi.
"Thích ăn liền ăn, có cái gì tham mới không tham, nhanh ăn đi, nguội sẽ không ngon.",
"Uh, cám ơn anh." Bạch Tuyết gắp một miếng ngửi một chút, sau đó dùng tay nhỏ bé hứng, lo lắng rớt, liền cẩn thận đem miếng ớt trộn thịt bò đưa đến bên miệng Lãnh Dạ .
"Anh ăn trước đi." Lãnh Dạ đang lái xe, biết cô muốn ăn , nên lái xe rất ổn, thế nhưng, không ngờ cô cư nhiên không phải để mình ăn trước, mà là gắp một miếng để cho hắn ăn, hơn nữa còn là bón cho hắn.
Thế là, Lãnh Dạ giẫm phanh lại dừng lại.
"Dùng miệng bón tôi ăn."
"A?" Bạch Tuyết kinh hãi, Lãnh Dạ vừa nói cái gì? Dùng miệng bón ?
"Nhanh lên một chút." Lãnh Dạ không kiên nhẫn nói.
"Em sẽ không..." Bạch Tuyết nhỏ giọng trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn mắc cỡ đỏ bừng, đáng tiếc ớt còn chưa có ăn, mặt đã đỏ.
"Tôi dạy cho em, Lãnh Dạ nói song , cầm lên chiếc đũa, sau đó gắp một miếng ớt tương trộn thịt bò để tới bên miệng, cắn một miếng, rồi dựa vào hướng Bạch Tuyết, sau đó một tay lại đem đầu Bạch Tuyết ôm chầm kéo đến, mà Bạch Tuyết xấu hổ khuôn mặt nhỏ nhắn như muốn rỉ máu, thế nhưng, không có cách nào, bàn tay của Lãnh Dạ đã khống chế đầu của cô, nên cô đành phải chậm rãi mở miệng, ăn thịt bò trong miệng Lãnh Dạ, Bạch Tuyết cắn thịt bò dùng sức xé ra, rốt cuộc ăn vào, chỉ là trong miệng Lãnh Dạ cái gì cũng không có, bởi miếng thịt bò đều tiến vào trong miệng Bạch Tuyết .
Đây là lần đầu tiên Lãnh Dạ mớm cho người khác, có lẽ là bởi vì hắn hoài nghi trong bụng Bạch Tuyết có sói con, có lẽ là hắn đã yêu Bạch Tuyết vô pháp không thể thoát khỏi! Khiến tâm đóng băng đã lâu đang từng chút từng chút tan chảy.
"Thật cay, thật cay..." Bạch Tuyết phe phẩy cánh tay nhỏ bé, cái miệng nhỏ nhắn bị cay đỏ bừng, thế nhưng trong lòng chính là muốn ăn, mặc dù ngoài miệng cay đến chịu không nổi!
"Mau, uống nước cho đỡ." Lãnh Dạ đưa lên một chai nước cho Bạch Tuyết.
"Ừng ực ừng ực..." Bạch Tuyết liên tiếp uống vài ngụm.
"Sợ cay liền không nên ăn ."
"Thế nhưng, thực sự ăn thật ngon, em còn muốn ăn!"
"Em không sợ bị dị ứng?" Lãnh Dạ hoài nghi hỏi.
"Sợ! Thế nhưng, thực sự rất muốn ăn, hình như không ăn trong lòng sẽ khó chịu!" Bạch Tuyết ủy khuất nói, cũng vì mình bỗng nhiên biến tham như thế liền khổ não!
Bạch Tuyết nói xong gắp một miếng tiếp tục ăn, bị cay liền chu cái miệng nhỏ len.
Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết, hắn đã kết luận suy đoán của mình là đúng. Ngoài ý muốn chính là, Bạch Tuyết đã ăn hết tròn một hộp, cái miệng nhỏ nhắn cay đã đỏ bừng, hai má cũng rất hồng .
"Ăn thật ngon, thế nhưng rất cay!" Bạch Tuyết dùng khăn tay lau miệng nói.
"Thích là được." Lãnh Dạ khóe miệng vừa kéo cười, hắn tiếp tục lái xe, Bạch Tuyết cúi đầu dọn dẹp hộp không , căn bản lại không có chú ý Lãnh Dạ đang cười.
"Phiền toái anh, có thể mang em đi bệnh viện không." Bạch Tuyết rất xin lỗi nói.
"Đi bệnh viện?" Lãnh Dạ hiếu kỳ hỏi, chẳng lẽ Bạch Tuyết cũng hoài nghi mình mang thai?
"Uh, em ăn cay liền dị ứng, đến lúc đó nổi mụn, em lo lắng đến lúc đó dọa đến anh, cho nên em muốn hỏi bác sĩ có phải uống thuốc hay không?" Bạch Tuyết lo lắng đến tối sẽ nổi mụn, đến lúc đó Lãnh Dạ sẽ ghét bỏ của cô!
"Uống thuốc? Không được --" Lãnh Dạ kiên quyết cự tuyệt, Bạch Tuyết không hiểu, vì sao nói uống thuốc, anh phản ứng mãnh liệt như vậy?
"Thế nhưng, em không uống thuốc sẽ dị ứng, lại rất khó chịu, cũng không dẽ nhìn, khiến anh bị dọa !" Bạch Tuyết bất đắc dĩ nói.
"Yên tâm, dị ứng chắc chỉ là hồi bé bị thôi, hiện tại em đã lớn , sẽ không bị tiếp đâu."
"Thế nhưng, em còn là lo lắng ..." Bạch Tuyết nghĩ đến hồi bé bị vậy đúng là ác mộng, bởi vì nổi mụn, mà bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, nên phải ngồi xổm ở cửa cả đêm, vừa lạnh vừa đói, nên cô sợ hãi không phải trên người bị nổi mụn, mà là bị người ra ghét bỏ!
Nghĩ tới đây, Bạch Tuyết rất đau lòng!
Hai mắt vô thần nhìn ra ngoài xe, trong lòng thì thào tự nói: Cô đã trưởng thành, cũng đã lớn lên , cô rốt cuộc cũng trưởng thành, hồi bé sợ hãi, sợ hãi bị cha và mẹ kế vứt bỏ, hiện tại cô rốt cuộc rời đi cái ác mộng kia !
Ác mộng?
Kỳ thực, ác mộng mới vừa bắt đầu, thế giới của Bạch Tuyết, đặc sắc còn ở phía sau! Còn có người cô khăng khăng một mực yêu căn bản cũng không phải là người, không biết cô biết mình yêu là một Lang yêu toàn thân đầy lông thì sẽ như thế nào? Còn có sói con trong bụng nữa...