Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 117

"Tuyết nhi, chờ một chút, bô đồ này tôi tặng cô." Lãnh Hạo đi về phía trước, đem món áo ngủ 5 vạn, lấy tới.

Lãnh Dạ nghe thấy Lãnh Hạo gọi Tuyết nhi, hàn quang bắn ra, Lãnh Hạo lập tức khôi phục bình thường, đoán chừng bây giờ đang ở cửa hàng, nếu như không có người ngoài dưới tình huống này, Lang Vương keo kiệt nhất định lại đánh sau ót của hắn ! Bi thương a!

Lang vương rất bạo lực!

Thật không biết cô bé xinh đẹp này làm thế nào chịu được hắn!

"Người đẹp, cầm lấy, đây là tặng cho cô." Lãnh Hạo bỗng nhiên đổi giọng, hắn biết Bạch Tuyết là học sinh, không thể gọi tên của cô, vạn nhất bị người ta biết, lại sẽ sảy ra chuyện, cho nên gọi người đẹp, hơn nữa hắn còn bất đắc dĩ nhìn về phía Lãnh Dạ, ý là Bạch Tuyết không nhận lấy! Chính mình sẽ mất mặt!

"Cầm đi, thuận tiện đem bộ kia, còn có kia nữa, món bên này này, cái này đều bọc lại cho tôi." Lãnh Dạ phân phó nói, người bán hàng luống cuống tay chân bắt đầu đóng gói, còn Lãnh Hạo ngoan ngoãn đi theo phía sau Lãnh Dạ và Bạch Tuyết .

Người phía sau đều trợn tròn mắt, ngay cả giám đốc của bọn họ đều hèn mọn hầu hạ hai người kia như thế , vậy bọn họ là ai? Là nhân vật như thế nào?

"Chờ một chút." Bạch Lan vẫn trầm mặc đi lên phía trước. Cô đi tới trước mặt Lãnh Dạ , đưa tay vào cặp sách, lấy ra một cái máy ảnh.

Bạch Tuyết thấy vậy, không biết Bạch Lan lại giở trò quỷ gì?

Bạch Lan mở máy ảnh, tìm được tấm hình Bạch Tuyết bị người đàn ông khác ôm kia đưa cho Lãnh Dạ nhìn, trong lòng cũng đắc ý chờ kết quả của Bạch Tuyết .

"Đây là bộ mặt thật sự của người anh thích, xem thật kỹ đi." Bạch Lan nói.

"Lan Lan đừng làm rộn?" Bạch Tuyết bận tâm cô là con gái của cha, nên vẫn không muốn cùng cô náo, cho nên xuất khẩu nhắc nhở , có lẽ Lan Lan còn không biết người đàn ông này cũng không dễ chọc, tốt nhất thức thời một chút.

Lãnh Dạ nắm máy ảnh, tay liền dùng lực, chỉ thấy máy ảnh của Bạch Lan từng khối từng khối rơi xuống, trong máy ảnh là bộ dáng Bạch Tuyết ở trần bị người từ phía sau ôm lấy , hắn sao chịu đựng được, nháy mắt máy ảnh liền thành mảnh nhỏ.

"Anh?" Bạch Lan ngoài ý muốn không biết người đàn ông này khí lực sẽ lớn như vậy, chẳng lẽ là bởi vì những tấm ảnh chụp đấy mà sinh khí ? Nói vậy, Bạch Tuyết chẳng phải là sẽ rất thảm hại sao!

"Cô nếu như không muốn cùng cái máy này như nhau, lập tức xéo đi --" Lãnh Dạ lạnh lùng căm tức nhìn Bạch Lan.

"Anh anh thế nào như vậy? Cũng không phải tôi phản bội anh, anh lấy tôi ra trút giận cái gì!" Bạch Lan tức giận nói, cô còn không biết đây là bao nhiêu chuyện nguy hiểm!

Lãnh Dạ đi hướng trước, Bạch Tuyết lo lắng Lãnh Dạ sẽ bóp chết Bạch Lan, cha sẽ rất đau lòng nếu như Bạch Lan có việc, cha sẽ khổ sở , vì cha, Bạch Tuyết đưa tay níu Lãnh Dạ lại, nhìn hắn, mặc dù cô đang mang kính râm, thế nhưng Lãnh Dạ biết cô là đang cầu hắn buông tha Bạch Lan!

Bạch Tuyết lắc lắc đầu, ý là quên đi, mặc dù cô không biết trong máy ảnh có cái gì? Thế nhưng, Lãnh Dạ sinh khí, nhất định không phải thứ gì tốt!

Lãnh Dạ đóng chặt con ngươi, cô là quá mềm lòng, như vậy làm sao có thể đi đâu? Tương lai trở lại yêu giới, rất dễ bị người ám hại !

Thế nhưng trên cánh tay truyền đến sức nắm, nói cho Lãnh Dạ biết Bạch Tuyết cầu hắn, bởi vì Bạch Tuyết cầm lấy tay Lãnh Dạ rất dùng sức, cô lo lắng Lãnh Dạ đi qua, sẽ bóp nát máy ảnh như nhau, đem Bạch Lan bóp nát thì phiền toái! Cô mặc dù cũng sợ hãi Lãnh Dạ, thế nhưng, lúc này bằng bất cứ giá nào , không thể trơ mắt nhìn người cha thương yêu bị bóp chết !

"Buông tay --" Lãnh Dạ ra lệnh, vì rèn đúc Bạch Tuyết hắn phải nhẫn tâm, không thể một mực theo cô!

"Con bé không phải cố ý, quên đi được không?" Bạch Tuyết mặc dù mang kính râm, thế nhưng miệng cô bắt đầu run rẩy, có chút ủy khuất, dù sao cũng là vì người từ nhỏ đến lớn vẫn bắt nạt mình cầu tình, trong lòng rất khó chịu, tất cả đều là vì cha , mà cô không muốn tương lai cha oán giận mình vô tình vô nghĩa !

"Em biết cô ta làm cái gì sao?"

Bạch Tuyết ủy khuất lắc lắc đầu, cô không biết, thế nhưng cũng đoán được nhất định là ảnh chụp tốt , hơn nữa nhất định cùng cô có quan hệ, bởi vì từ nhỏ đến lớn Bạch Lan cũng thích cùng cô đối nghịch, thích chỉnh cô!

"Tôi thật nên để cho em nhìn!" Lãnh Dạ lo lắng Bạch Tuyết xấu hổ, thương tâm, cho nên trực tiếp bóp nát máy ảnh, không ngờ cô thiện lương như vậy, vì người hãm hại mà cầu tình, như vậy sẽ chết rất thảm!

"Xin lỗi, bất kể là vì cái gì? Em hướng anh nói xin lỗi!" Bạch Tuyết sợ hãi Lãnh Dạ phát giận, lo lắng hắn sẽ giết Bạch Lan, cha sẽ nói cô cùng người ngoài bắt nạt người nhà! Mà cô không muốn bị mẹ kế và cha nghĩ như vậy!

"Đồ ngu ngốc, cô chớ ở trước mặt tôi giả bộ làm người tốt, sự tình hôm nay cùng tôi có quan hệ gì? Làcô không đứng đắn, chọc giận anhta, rồi còn liên lụy đến tôi!" Bạch Lan còn không biết sống chết la hét.

Kỳ thực, lúc này đã không có người ngoài, chỉ có Lãnh Hạo và Bạch Lan, Bạch Tuyết và Lãnh Dạ bốn người, còn những người đó đều bị ánh mắt Lãnh Hạo đuổi ra, sau đó đóng kỹ cửa , vì hắn không hi vọng bị người ngoài nhìn đến chuyện này.

"Lan Lan, em mau trở về nhà đi, không nên lại nói hươu nói vượn!" Bạch Tuyết nhìn thấy mặt Lãnh Dạ âm lãnh dọa người, liền nhắc nhở.

"Tôi nói hươu nói vượn, rõ ràng là chị không mặc quần áo, cùng người khác làm loạn, tôi chỉ là nhắc nhở anh ta một chút thôi!" Bạch Lan hình như điên rồi nói ra tất cả, trong nháy mắt sắc mặt Bạch Tuyết đại biến, vừa rồi cô có nghe lầm hay không, cái gì người khác? Cái gì làm loạn? Bạch Lan rốt cuộc đã chụp ảnh gì? Mà khiến Lãnh Dạ tức giận như vậy, bóp chặt lấy máy ảnh!

"Em?" Bạch Tuyết đến gần Bạch Lan, trong tròng mắt đã có ngọn lửa phẫn nộ.

Bình thường bắt nạt cô, hãm hại cô còn chưa tính, hôm nay cư nhiên ở trước mặt Lãnh Dạ hãm hại , thực sự là rất quá đáng!

"Chớ có trách tôi đem chuyện của chị nói ra ngoài, chị thừa dịp anh ta không ở nhà cùng người đàn ông khác tư hội, đừng tưởng rằng không có ai biết!" Bạch Lan nghĩ triệt để đem Bạch Tuyết bôi xấu, thế là bắt đầu ăn nói lung tung.

"Em nói bậy!" Bạch Tuyết lại cũng không cách nào yên lặng nữa, vừa rồi cô còn lo lắng cha mất đi con gái thương yêu , cho nên mới phải mạo hiểm che chở . Ai biết, cô lại đáng ghét như thế !

"Nói bậy, có muốn xem chứng cớ trước đó hay không?" Bạch Lan vươn ngón tay cái về phía sau chỉ chỉ, bộ dáng vừa nhìn liền không giống cô bé tốt , đảo mà giống nữ lưu manh!

"Em vì sao phải đối với tôi như vậy?" Bạch Tuyết thương tâm nói, Lãnh Hạo có chút không nhìn tiếp được, nghĩ muốn đi lên phía trước ngăn cản Bạch Lan, ai biết Lãnh Dạ lại lắc đầu ngăn lại. Hắn là muốn nhìn Bạch Tuyết rốt cuộc sẽ mềm yếu tới trình độ nào?

"Là chính chị không biết cảm thấy thẹn, chẳng lẽ còn không muốn bị người ta nói ra?" Bạch Lan lời thật đả thương Bạch Tuyết, không biết cảm thấy thẹn?

Cô là không biết cảm thấy thẹn?

Cô khiến Lãnh Dạ làm tình nhân!

Thế nhưng, tất cả đều làm sao phát sinh , chẳng lẽ nó liền không rõ?

"Em cút-- tôi không muốn nhìn thấy em nữa!" Bạch Tuyết tròng mắt mang kính râm lưu lại một vết nước mắt.

"Tôi cút? Nên cút chỉ sợ là chị đi? Chị khiến Lãnh Dạ đội nón xanh, chị cho là anh ta còn có thể muốn chị sao, loại người vì tiền thì ai cũng thể qua lại, ai sẽ thích cơ chứ!" Bạch Lan còn không biết sống chết hạt ồn ào, cô cho rằng Lãnh Dạ sẽ tin, kỳ thực, Lãnh Dạ là đang khảo nghiệm Bạch Tuyết ranh giới cuối cùng rốt cuộc là bao xa?

Nghe thấy Bạch Lan nói, Lãnh Dạ và Lãnh Hạo trán đã bắt đầu nổi gân xanh! Hận không thể đem Bạch Lan ném tới sông Hoàng Hà cho cá ăn!

Bạch Tuyết không có khóc, cô quay đầu lại nhìn về phía Lãnh Dạ, cô muốn biết Lãnh Dạ nhìn những tấm ảnh ấy sẽ nghĩ gì, anh sẽ tin cô, hay vẫn tin tưởng Bạch Lan nói?

Người đàn ông này đã từng nói, cô là của người phụ nữ của anh, không cho phép người khác động vào! Thế nhưng, ngày đó đích xác có người đụng chạm, chỉ là, cũng không phải là như Bạch Lan nói như vậy! Cô là bị Bạch Lan hãm hại !

Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ, bọn họ đây đều mang kính râm, Bạch Tuyết nhìn thấy ngũ quan tức khí nổi cả gân xanh , liền biết đáp án! Tan nát cõi lòng quay đầu lại,anh vẫn tin tưởng Bạch Lan nói, anh cư nhiên không tín nhiệm cô!

Bạch Tuyết nhìn về phía Bạch Lan.

"Em? Thực sự là không có thuốc nào cứu chữa được, uổng phí cha đối với em kỳ vọng, từ hôm nay trở đi, tôi Bạch Tuyết và em không có bất cứ quan hệ nào, còn đây là tặng cho em." Bạch Tuyết nói xong hung hăng cho Bạch Lan một cái tát, sau đó không quay đầu lại đi ra ngoài, còn người đàn ông phía sau đã không tin cô, thì cô hà tất phải cầu xin tha thứ!

Bạch Tuyết rời đi, Lãnh Dạ không có đuổi theo, hắn một bước đi đến trước mặt Bạch Lan , một phen nắm trụ cổ của cô ta, lúc đó liền nghe đến các đốt ngón tay khậc khậc vang lên, đây là điều mà Bạch Lan không nghĩ đến , cô ta cho rằng Lãnh Dạ sẽ vứt bỏ Bạch Tuyết, sau đó cô ta sẽ có cơ hội .

Lãnh Dạ sẽ không giết Bạch Lan, bởi vì cô ta là quân cờ có thể giúp Bạch Tuyết rèn đúc , cho nên hắn sẽ giữ lại để tôi luyện Bạch Tuyết.

"Cô lad đang muốn chết -- vì Bạch Tuyết nên hôm nay tôi sẽ không giết cô, cút --" Lãnh Dạ buông tay ra, Bạch Lan bởi vì ngắn thiếu dưỡng khí, sắc mặt đã tím bầm, hơn nữa còn đặt mông ngồi vào trên mặt đất, hít thở.

Bạch Lan vạn lần không nghĩ đến người đàn ông này nguy hiểm như vậy, cô chỉ biết anh là một soái ca, chẳng lẽ soái ca không phải rất thích người đẹp sao? Vì sao anh ta lại đối với một mỹ nhân như cô mà ra tay nặng như vậy chứ?

Bạch Tuyết sau khi rời đi, chạy ra khỏi cửa hàng, lập tức lên một chiếc xe, bởi vì tức giận mà không có để ý đây có phải taxi hay không , vốn tưởng rằng dừng ở ven đường nhất định là taxi, không ngờ chiếc xe cô lên là xe riêng.

Đây là lần đầu tiên Bạch Tuyết đánh người, cô không biết vừa lấy đâu ra dũng khí như vậy, liền vung tay cho Bạch Lan một cái tát, bất quá bây giờ suy nghĩ lại một chút, một điểm cũng không hối hận.

"Tài xế, đến bờ biển." Bạch Tuyết là muốn đến một nơi yên tĩnh một lát, cô hiện tại không biết Lãnh Dạ như thế nào? Cô chỉ nhớ rõ anh rất tức giận! Rất tức giận!

"Vâng." Tài xế đơn giản trả lời .

Chờ đến bờ biển, Bạch Tuyết mới phát hiện, xe mình ngồi không phải taxi, dọc theo đường đi trong đầu toàn là bóng dáng của Lãnh Dạ , cư nhiên lại lờ đi người mặc trang phục sang trọng trong xe .

"Tài xế? anh không phải taxi? Xin lỗi xin lỗi, tôi nghĩ thấy anh dừng ở ven đường là là..." Bạch Tuyết ảo não một cúi đầu, chính mình thực sự là hồ đồ!

"..." Người đàn ông thấy vậy xuống xe, đối mặt với Bạch Tuyết.

"Anh? Anh? Trông thật quen mặt?" Bạch Tuyết giật mình không biết mình đã thấy qua anh ta ở đâu?

"..." Mà người xuống xe chính là Cung Hàn, hắn không nói gì, mà dựa vào xe, châm một điếu thuốc, hít vào một hơi.

"Chúng ta trước đây từng gặp qua sao?" Bạch Tuyết tò mò hỏi.

"Cô không cảm thấy mình bắt chuyện rất già bộ sao?" Cung Hàn quay đầu lại nhìn về phía Bạch Tuyết, không thể phủ nhận hôm nay Bạch Tuyết lại để cho trong mắt hắn sáng ngời, hắn bỗng nhiên không muốn làm quân tử, muốn làm tiểu nhân, bởi vì làm quân tử còn cần thời gian chờ đợi, chờ đợi cô đối với hắn có hảo cảm!

Nhìn thấy con mồi mê người , Cung Hàn cảm thấy cổ họng khô khốc, lại một lần nữa hít một hơi thuốc.

"Tôi tôi không phải như anh nghĩ, tôi chỉ là thực sự đã từng thấy qua anh mà thôi?" Bạch Tuyết cuống quít giải thích.

"Ha ha..." Cung Hàn cười lạnh mấy tiếng, tựa hồ không tin lời Bạch Tuyết nói.

"Tôi có thể cho cô tiền, tôi nghĩ anh là taxi? Cho nên..." Bạch Tuyết cúi đầu, cô thực sự không phải cố ý,cô lúc đó vốn không có suy nghĩ nhiều, chỉ muốn mau nhanh rời đi , không muốn tiếp tục mất mặt!

"Tiền?" Cung Hàn nói, Bạch Tuyết khiếp đảm ngẩng đầu, người đàn ông này chẳng lẽ là một nhân vật nguy hiểm, vì sao trên người anh ta cũng có khí thế âm lãnh như Lãnh Dạ vậy?

Mà khi Bạch Tuyết còn chưa có suy nghĩ ra, một bàn tay vươn ra nắm cằm của cô, thân thể lập tức áp sát với Bạch Tuyết.

Cung Hàn cảm giác thân thể của cô rất mềm mại, thực sự là cực phẩm.

Cung Hàn ngửi mùi thơm của cơ thể Bạch Tuyết .

"Anh? Anh muốn làm gì?" Bạch Tuyết hoảng sợ nhìn người đàn ông ở trước mắt.

"Ngô..." Bạch Tuyết bị người đàn ông này dùng miệng che môi lại, cô sợ hãi bắt đầu run rẩy, thế nhưng, cô tại sao có thể bị người đàn ông khác ngoài Lãnh Dạ hôn chứ, bằng bất cứ giá nào cô cũng muốn bảo vệ mình.

"A --" Cung Hàn kinh hãi kêu một tiếng, lập tức rời khỏi đôi môi mềm mại kia, hắn không ngờ Bạch Tuyết dám cắn hắn, bất quá chêu đùa như vậy tựa hồ rất vui, lúc trước nghĩ làm theo kế hoạch, nhưng bây giờ mọi thứ đều hủy bỏ, hắn muốn đi đường tắt, như vậy có thể rất nhanh thường thứ mùi vị của con mồi ,rất mê người, rất thú vị.

"Anh không được đi qua, còn như vậy, tôi sẽ đi báo cảnh sát." Bạch Tuyết lui lại vài bước, bảo trì một khoảng cách quát, cô nhìn thấy môi anh ta chảy máu, cũng là cô đã cắn sao? Hôm nay không hiểu sao mình tại sao bỗng nhiên bạo lực như thế ? Cô vốn rất nhát gan, rất ít phản kháng, ngay cả lần đầu tiên cho Lãnh Dạ cô cũng không có phản kháng, trừ lần trước bị Dương Phỉ bắt nạt, bị lột trần để họ đánh, hôm nay là lần thứ hai vì bảo vệ mình mà phản kháng.

Cung Hàn liếm môi, tựa hồ là nếm thử vị máu, Bạch Tuyết bị động tác đó dọa đến ngã ngồi trên mặt đất, người đàn ông này rất dọa người,anh ta không lãnh khốc như Lãnh Dạ , mà giống như có chút BT!

Nghĩ đến BT? Bạch Tuyết càng thêm sợ hãi!

Cung Hàn từng bước một tới gần Bạch Tuyết, Bạch Tuyết dùng tay chống đỡ thân thể, lùi dần về phía sau, chợt phát hiện dưới thân là cát vàng.

Mà ngay khi Cung Hàn ngồi xổm xuống một khắc, Bạch Tuyết nắm lên một nắm cát hướng về phía hắn ném qua.

Bạch Tuyết lập tức xoay người bò dậy, chuẩn bị chạy, ai biết Cung Hàn liền kéo lấy cổ chân cô, mắt hắn xác thực là bị Bạch Tuyết làm bị thương , thế nhưng, hắn vẫn là không có để Bạch Tuyết chạy trốn .

Lúc này, Bạch Tuyết trong bụng đã bắt đầu hành động.

Sói con số một: "Chúng ta là trực tiếp đem tên bại hoại đánh đi, hay là khống chế thân thể của mẹ đây?"

Sói con số ba: "Khống chế thể mẹ, anh chớ quên chúng ta là hi vọng duy nhất có thể tiêu diệt Ma Vương , không thể quá sớm bại lộ, nếu như chúng ta không thể thuận lợi sinh ra, thì chúng ta xong rồi!"

Sói con số hai: "Rất đúng, hiện tại chúng ta vẫn không thể bại lộ, nhất là, bên ngoài còn là một con sói, mà ở thế giới nhân loại hiện tại lại xuất hiện nhiều yêu như vậy , có thể chính là Ma Vương phái tới tìm chúng ta đâý? Chỉ cần hắn lấy được máu của chúng ta , hắn liền có thể đột phá phong ấn, đến lúc đó ngay cả cha và mẹ cũng đánh không lại hắn, còn yêu giới coi như xong rồi!"

Sói con số một: "Được rồi, lấy đại cục làm trọng, như vậy chúng ta liền khống chế thân thể mẹ đi, đem con sói kia đuổi đi!"

Sói con số hai: "Không nên xem thường con sói này, hắn dù sao cũng đã tu luyện tám trăm năm, chúng ta vẫn là phải cẩn thận một chút mới tốt!"

Sói con số ba: "Ta nhớ chứ, chính là hắn đã từng giết chết Mẫu Đơn tiên tử ,làm hại chúng ta phải đợi một trăm năm, lần này quyết không thể cho hắn cơ hội này, chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt tiểu mẹ."
Bình Luận (0)
Comment