Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 174

Cung Hàn hoàn toàn không nghĩ đến việc mình đi ra ngoài tìm đồ ăn lại bắt gặp cảnh này của Bạch Tuyết và Lãnh Dạ ! Máu mũi rơi đầy trên mặt đất, anh ta hoàn toàn không biết, anh ta căm giận hất đầu rời đi trong cơn giận dữ!

Tức chết mà !

Rời khỏi biệt thự của Lãnh Dạ, anh ta liền gọi điện thoại cho Tiểu Long Nữ , nói rằng hiện tại anh ta rất muốn **.

Tiểu Long Nữ chưa có về nhà, còn đang ở đó tính toán một chút, đương nhiên là vì muốn có được Lãnh Dạ.

Cung Hàn đi tới khách sạn của Tiểu Long Nữ, Tiểu Long Nữ vừa mới ra mở cửa, liền bị Cung Hàn áp sát vào tường, hung hăng mà hôn , sau đó bàn tay to còn xé rách lung tung quần áo trên người của Tiểu Long Nữ.

"Này? Anh bị làm sao thế? Bị cái gì kích thích sao? Đến chảy cả máu mũi !" Tiểu Long Nữ không hiểu hỏi.

"Cho anh, lập tức cho anh! !" Cung Hàn đem Tiểu Long Nữ đè lên trên giường, trực tiếp hung hăng cắm vào một cái.

Trong đầu Cung Hàn đều là thanh âm ngâm nga của Bạch Tuyết, anh ta rất hi vọng người phụ nữ dưới thân của mình là Bạch Tuyết , rất hi vọng người đang cùng với anh ta là Bạch Tuyết, thế nhưng, Bạch Tuyết hiện tại đang bị cái tên kia làm!

Bên này Lãnh Dạ cười đắc ý , ôm Bạch Tuyết đi mở cửa, nhìn thấy trên mặt đất đầy vết máu, biết đã kích thích anh ta tới chảy máu mũi .

Đạt được mục đích.

"Vì sao lại mở cửa?" Phía dưới Bạch Tuyết còn bị Lãnh Dạ treo, người đàn ông này còn treo cô mà đi ra ngoài , Bạch Tuyết ôm chặt cổ Lãnh Dạ , hai chân cũng chặt chẽ kẹp . Chẳng lẽ là trong nhà có trộm ?

"Chúng ta đi ra phòng khách làm tiếp."

"Không nên —— ôm em quay lại, ôm em quay lại ——" Bạch Tuyết kêu to.

Nhìn Lãnh Dạ chưa có ý muốn quay lại, Bạch Tuyết cúi đầu cắn lên vai Lãnh Dạ .

Lãnh Dạ bỗng nhiên bị cắn, ánh sáng trong con ngươi nhu hòa trở nên lạnh lẽo, trên vai truyền đến một trận đau nhức, lần nữa nhắc nhở cho anh biết cô gái nhỏ này cũng rất dữ , lại còn không nói một tiếng liền cắn anh! Đã thế còn dùng sức, đây là phát điên cái gì! Anh không phải là chỉ mở cửa ra để xem tên khốn khiếp nào đã đi chưa!

"Mau buông ra!" Lãnh Dạ lạnh giọng nói.

"Không buông, anh ôm em đi vào !" Bạch Tuyết cắn vai Lãnh Dạ ô ô quát.

"Em học ở đâu cái thói ngang tàng như thế!" Lãnh Dạ lạnh giọng ra lệnh.

"Em học đều là ở anh !" Bạch Tuyết vẫn như cũ không thả miệng ra.

"Vì sao không học những điểm tốt của anh!"

"Ngô ngô! !" Bạch Tuyết chính là không buông miệng, cắn Lãnh Dạ, dứt khoát lắc đầu, người đàn ông này rất hung dữ , không cắn anh thì cắn ai? Cắn anh trong lòng cũng bớt giận một chút.

Nghĩ đến hôm nay anh sờ soạng ngọn núi của Tiểu Long Nữ , không, có thể còn cắn đỉnh núi của người phụ nữ đó, càng nghĩ càng giận, hàm răng nhỏ trắng tinh bắt đầu dùng sức.

"Ti ——" Lãnh Dạ nhíu mày, đưa tay ra ngăn cản, khéo léo dùng lực một chút, Bạch Tuyết bị ép liền thả miệng ra.

Trên vai Lãnh Dạ lập tức xuất hiện hai vết răng còn có đỏ sẫm vết máu, trên miệng Bạch Tuyết cũng có dính máu ít máu của Lãnh Dạ .

Nếu như Bạch Tuyết biết thân phận thật sự của Lãnh Dạ đoán rằng cho cô cắn cô cũng sẽ không cắn, nào có người nào dám cắn sói! Lại là một Lang vương tu luyện ngàn năm! Cho cô mười lá gan của cô cũng không dám!

Nhìn vết máu trên khóe miệng Bạch Tuyết, Lãnh Dạ nhíu mày thật sâu! Nhưng còn Bạch Tuyết thì cười hì hì, đắc ý vạn phần.

"Hôm nay có phải anh dấu em ở bên ngoài ăn người phụ nữ khác?" Nghĩ đến dấu vết trên người Tiểu Long Nữ , Bạch Tuyết cười nhạt một tiếng rồi nói.

"Có ý gì?" Lãnh Dạ không hiểu, anh vì để cho Bạch Tuyết ghen, chỉ là để Tiểu Long Nữ dựa sát vào người anh, cô gái nhỏ này là có ý gì? Cư nhiên dám nhìn anh cười như vậy! Giống như anh đã làm chuyện gì phản bội cô!

"Có ý gì? Anh như thế thích ăn cái đó, chỗ này của em không phải là không có, tại sao anh lại muốn ăn của người khác? Chẳng lẽ là của em không đủ để anh ăn?" Bạch Tuyết thê lương quát, trong mắt có tia sáng.

Mặc dù nửa người dưới còn đang ở trên người Lãnh Dạ, thế nhưng, đành phải vậy!

Từ trên người Lãnh Dạ leo xuống, đem chăn mỏng trên người xé ra, xích lõa đứng trước mặt LÃnh Dạ, phẫn nộ nhìn anh.

"Có phải hay không em vẫn không thể giúp anh ăn no ? Mới có thể cho anh bụng đói ăn quàng như thế!" Lãnh Dạ hí mắt nhìn cô gái nhỏ, vóc người không tệ, màu trắng của da , màu đen của mái tóc, màu hồng của đôi môi, còn có cặp núi nhỏ, đẹp vô cùng .

Cô một phen vứt bỏ tấm chăn mỏng trên người Lãnh Dạ, làm cho cô và Lãnh Dạ thân thể hai người đều trực tiếp tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài, cô kéo Lãnh Dạ đi tới phòng ngủ, sau đó đến bên giường, nhào tới Lãnh Dạ, cô cơ hồ là dùng hết toàn lực mới có thể đè Lãnh Dạ lên trên giường, kỳ thực đây cũng là do Lãnh Dạ cố ý phối hợp, nếu không chỉ bằng cô làm sao có thể đè anh xuống giường!

“Lãnh Dạ, hôm nay em liền giúp anh ăn no, anh có phải hay không thích ăn, mở miệng cho em, mở miệng cho em---“ Bạch Tuyết rống giận, cô chịu không nổi khi Lãnh Dạ cùng Tiểu Long Nữ kia làm như vậy!

Bạch Tuyết nói liền đem đại bạch thỏ của mình tới sát miệng của Lãnh Dạ, ai biết, Lãnh Dạ căn bản là không phối hợp!

Bạch Tuyết giơ lên bàn tay trắng nhỏ bé, giống nữ vương mà vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dạ, lại toét miệng cười, giống một con hổ nhỏ.

Lãnh Dạ âm lãnh trừng mắt nhìn cô, cô gái nhỏ này thật lớn mật, cư nhiên dám vỗ mặt của anh, điều này làm anh không vui!

“Không nên nhìn em như vậy, em không sợ anh, anh không phải là rất thích ăn cái này sao? Vì sao hiện tại lại không ăn? Mở miệng cho em, mở miệng----“ Bạch Tuyết tức giận!

Vừa nói vừa vỗ vỗ lên khuôn mặt của Lãnh Dạ, khuôn mặt tuấn tú trở nên rất khó coi.

Lãnh Dạ nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, tầm mắt quét qua khuôn mặt nhỏ của Bạch Tuyết, nhìn về phía cái cổ mê người kia, xương quai xanh đầy khiêu gợi, lại sau đó là một đôi đại bạch thỏ mỹ lệ trong không trung lung lay như sắp đổ, tựa hồ như muốn khiêu chiến anh, ý là ngươi không dám ăn ta.

Nhìn xuống chút nữa là khu vực tam giác vàng, nhưng mà anh chăm chú quan sát kỹ một chỗ, khiến anh nhìn điên cuồng, hơi thở bắt đầu trở nên nóng rực, vươn tay nắm một cái đại bạch thỏ hung hăng nhéo nhéo, lập tức Bạch Tuyết truyền đến một tiếng hừ mềm mại, thân thể khẽ run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn không bị khống chế mà đỏ lên.

“Thích anh ăn em như thế?” Lãnh Dạ hừ một tiếng, giơ hai chân cuốn lấy phần eo của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết nằm bò trên người Lãnh Dạ, Lãnh Dạ lập tức đem Bạch Tuyết nhấc lên, đại bạch thỏ tự nhiên mà vào trong miệng anh, không chút khách khí hung hăng ngậm rồi mút một hơi. Bạch Tuyết lại lần hừ một tiếng mềm mại.

Bạch Tuyết nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dạ:” Nói, hôm nay có phải hay không anh cũng đã ăn người phụ nữ kia?”

“Nói nhảm!” Lãnh Dạ kêu rên, nghe thấy tiếng tiểu nữ nhân nói như vậy, anh tức đến sắp nổ cả phổi, anh lúc nào mà ăn cái đó của người khác!

“Đáng ghét, ăn liền ăn, đã làm còn không thừa nhận, em biết anh ở chỗ này của em là ăn không no đúng hay không? Hôm nay em sẽ để anh ăn no yên tâm.” Bạch Tuyết cười cười, đưa tay sờ lên khuôn mặt Lãnh Dạ, ở trong mắt Lãnh Dạ lúc này cô giống một tiểu yêu tinh!

Liếm môi một chút, tựa như bị yêu tinh tiến sát thân thể liếc mắt một cái, đặc biệt trêu ngươi! Hai tay cô vuốt ve khuôn mặt Lãnh Dạ, tóc đen tự nhiên rơi xuống hai bên má Lãnh Dạ, cô dán người lên Lãnh Dạ, thổi khí nhè nhẹ nói:”Lãnh Dạ, em muốn ăn anh.”

Anh đã bị trêu chọc, cậu bé để ở dưới cặp mông nhỏ của cô đã trở nên khó chịu, hô hấp của anh bắt đầu trở nên loạn, khô khốc nuốt một ngụm nước bọt. Động tác tiếp theo khiến Lãnh Dạ cơ hồ muốn điên, cô gái nhỏ này ngồi trên người anh, hai chân chống đỡ ở trên giường, sau đó thổi phù một tiếng, cậu bé đi thẳng vào. Ô, Lãnh Dạ không khỏi ô lên một tiếng.

Anh hoàn toàn không nghĩ đến, cô sẽ làm như vậy. Thế nhưng, một tiếng khúc khích kia nhắc nhở anh biết chỗ đó của cô gái nhỏ đã ướt, khóe miệng vừa kéo, cười.

Thế nhưng, cô gái nhỏ này sau khi ngồi lên, cư nhiên liền bất động, Lãnh Dạ nóng nảy, cô gái nhỏ đáng chết, đây là muốn dằn vặt anh! Anh không chịu nổi, quả thực sắp bạo tạc, cô gái nhỏ nếu không động, anh sẽ phải hành động, nếu không đêm nay anh sẽ bị ép biến thành thái giám!

Rốt cuộc, anh không nhịn được, xoay người, đổi vị trí, anh lấy được quyền chủ động.

Hắn liên tiếp thở gấp, nhanh bị ép tới điên,”Ngoan ngoãn một chút, không muốn anh khiến em đau đến chết nữa chứ!” Thật mạnh một chút, cậu bé đã tiến vào chỗ sâu nhất, “Em ăn không hết anh, vẫn là để anh giúp em.” Anh đã bắt đầu vận động mãnh liệt, cuối cùng đem toàn bộ tích trữ nãy giờ đẩy hết cho Bạch Tuyết. Anh phóng ra, toàn thân sảng khoái, cũng là chỉ có cô gái nhỏ này mới có thể làm cho anh thoải mái như vậy, kiếp này anh cũng sẽ không bao giờ buông cô ra, vĩnh viễn không buông.

Chẳng phải biết, Lãnh Dạ muốn chiếm hữu Bạch Tuyết dục vọng càng ngày càng mãnh liệt, thế nhưng, sau này con đường của bọn họ càng lúc càng gian khổ!

Bạch Tuyết còn không biết thân phận thật sự của Lãnh Dạ, đợi được khi biết mỗi đêm mình bị người đàn ông của cô hung hăng chiếm hữu căn bản cũng không phải là người thì không biết sẽ như thế nào? Bất quá Bạch Tuyết rất nhanh lại muốn nhìn thấy chân thân của Lãnh Dạ.

Trong đêm tối, Bạch Tuyết ngủ say, ánh mắt Lãnh Dạ lộ ra vẻ sắc bén trong đêm tối bắn ra ngoài cửa sổ.

Anh đang suy nghĩ vì sao mẹ của anh lại bỗng nhiên trở nên như vậy? Rất khó hiểu, Bình Tĩnh đã đi yêu giới, anh ta báo rằng : Mẹ vẫn chưa về.

Mẹ đi đâu? Chẳng lẽ mẹ đang ở chỗ của và Ma Quỷ- em trai của Ma Vương?

Con ngươi sắc càng ngày càng lạnh, chau mày, anh không chấp nhận được hành động của mẹ!

Anh nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao mẹ muốn làm như vậy?

Ngày hôm sau, Bạch Tuyết không có tức giận, cô bị Lãnh Dạ giằng co cả đêm, cũng không tức giận, cô chính là như vậy, không mang thù, hơn nữa còn kêu rất tốt, cũng rất dễ thỏa mãn, có lẽ là cô đã yêu, yêu người đàn ông này yêu quá sâu, mới có thể khoan dung với anh như vậy.

Chiều ăn cơm xong, Bạch Tuyết lại về nhà mình, cô muốn đi hỏi cha cô về chuyện của mẹ cô.

Mặc kệ chuyện cô đang có thai hay quan hệ giữa cô và Lãnh Dạ thập phần xấu hổ, cũng phải nhanh chóng tìm được mẹ!

Về tới nhà, Bạch Lan rất vui vẻ ra mở cửa, sau khi vào trong thì Bạch Tuyết mới biết, thì ra là Lâm Giang đang ở nhà cô làm khách, thảo nào Bạch Lan vui vẻ như vậy.

“Bạch Tuyết?”

“Lâm Giang?”

“Mình mang tới cho Bạch Lan vài cuốn sách, đã lâu không gặp.” Lâm Giang lễ phép nói.

“Đúng vậy, cậu ngồi đi, tớ đi tìm cha nói chút chuyện.” Bạch Tuyết mỉm cười đi tới thư phòng.

Cha cô tự nhiên biết cô tới là có mục đích; thế nhưng, chuyện về mẹ của cô, ông tuyệt đối không thể nói cho Bạch Tuyết, ông thể để Bạch Tuyết hận ông!

Bạch Lan nhìn thấy Lâm Giang trong lòng cao hứng, tự nhiên không có tâm tư đối phó với Bạch Tuyết, song, mẹ Bạch Lan cũng ra mua thức ăn, nói là muốn mời Lâm Giang ăn một bữa cơm.

Bởi vậy, Bạch Tuyết bị cha cô kêu ở lại cùng nhau ăn cơm.

Đồ ăn trên bàn không phải là Bạch Tuyết không thích, chính là bởi vì cô mang thai, có chút kén chọn, chỉ là bản thân không thích ăn lung tung, ăn vào chỉ muốn nôn ra!

Cô cố nhẫn nại sự khó chịu mà ăn một ít. Chẳng biết rằng, bởi vì Bạch Tuyết nhẫn nại, gần như đã khiến Lang vương vĩ đại của chúng ta cơ hồ phát điên!
Bình Luận (0)
Comment