Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 183

"A? Xin lỗi, mẹ không nhìn thấy con ở bên trong như thế nào!" Bạch Tuyết cười ha hả nói.

"Cũng không trách mẹ được, là do con kỳ quái, mẹ đương nhiên không biết đâu là phần đầu, ha hả..." Sói con số hai cười nói.

Bạch Tuyết đem đứa nhỏ ôm đến trước ngực mình, cô không biết cho đứa nhỏ ăn thế nào? Lo lắng đến cả trán ra rất nhiều mồ hôi.

"Mẹ, để con tới gần là được rồi, con có biện pháp để uống sữa .''

Thế nên, Bạch Tuyết đem tiểu nhục cầu tới gần ngực , sữa dần dần nhỏ ra, sau đó rơi lên trên mặt vỏ trứng của sói con thứ hai.

Một giọt sữa, hai giọt sữa rơi xuống...

Vỏ trứng phía trên bỗng nhiên phát sinh biến hóa, bên trong bắn ra rất nhiều bạch quang, chỉ nghe được rắc một tiếng, vỏ trứng vỡ, một đứa bé trắng trẻo mập mạp xuất hiện trên tay Bạch Tuyết , bỗng nhiên trọng lượng trong tay tăng lên, thiếu chút nữa Bạch Tuyết không ôm kịp, sói con số hai thiếu chút nữa rớt xuống đất, cô nhanh chóng đỡ lấy sói con số hai .

Này, điều này thật không thể tưởng tượng nổi, Bạch Tuyết giật mình nhìn đứa bé trong lòng mình, trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin, con của cô bình thường, biến thành người rồi, chẳng lẽ con của cô là quả trứng. Uống sữa xong liền phá vỏ .

Lão nhị nằm ở trong lòng Bạch Tuyết , thân thể nhỏ thật ấm áp , thoải mái cực kỳ. Hai tay bé ôm đại bạch thỏ, bẹp bẹp uống sữa, trong lòng vô cùng hưng phấn.

Tất cả mọi chuyện đều bị Lãnh Dạ thu hết vào trong mắt, không nghĩ tới thật sự là uống sữa liền có thể tiến hóa , đây chính là con trai của anh, nhìn thật đáng yêu, anh thật muốn ôm sói con số hai một cái, thế nhưng, cúi đầu nhìn nhìn thân thể của mình, cô đơn xoay người chuẩn bị rời khỏi.

"Yêu tuyết ——" sói con số hai vốn đang bẹp bẹp uống sữa, nhưng đôi mắt bé vẫn để ý đến cha, khi Lãnh Dạ xoay người chuẩn bị rời đi, bé cấp tốc rời khỏi vòng tay của Bạch Tuyết, chạy tới Lãnh Dạ, ôm lấy bộ lông mềm mại ở cổ của Lãnh Dạ.

Đem miệng ghé sát tai Lãnh Dạ thì thầm.

"Cha, đừng đi!" Sói con số hai lo lắng nói.

Thật ra, Lãnh Dạ không phải là muốn rời khỏi, chỉ là tạm thời đi ra ngoài một chút, anh yêu cô gái nhỏ trước mắt, mình bây giờ ở cái dạng này làm sao có thể đối mặt với cô, trong lòng rất khó chịu, nhất là, vừa rồi khi Bạch Tuyết khóc, gần như tim của anh muốn vỡ!

Lãnh Dạ giơ móng trước phóng tới trên người mập mạp của bé, nhẹ nhàng vỗ vỗ, ý bảo anh sẽ không rời đi. Sói con số hai đem đầu ghét sát vào người Lãnh Dạ , vuốt ve bộ lông của anh.

"Con thích yêu tuyết?" Bạch Tuyết đi tới, nhìn bé vẫn còn ôm yêu tuyết, tò mò hỏi.

"Đó là cha... nuôi đó, cho nên con thấy nó rất thân thiết." Sói con số hai đau lòng nói, mặc dù bé còn là một đứa bé, thế nhưng, tâm tính cũng không phải giống như một đứa bé, biết tình người quan trọng, cha vì mẹ nên mới biến thành như vậy, bé biết cha rất yêu bọn họ , cho nên bé không để cho cha rời khỏi bọn họ, bọn họ cũng sẽ nghĩ biện pháp đem cha biến trở lại thành hình người.

Bạch Tuyết thò tay vuốt ve bộ lông của Lãnh Dạ, Lãnh Dạ đau lòng nhắm mắt lại , đau buồn rời khỏi , ngay khi ra khỏi cửa phòng một khắc , con mắt Lãnh Dạ thâm trầm đi rất nhiều, anh không có đi xa, mà là, nằm tại cửa, giống như là một con chó ngao Tây Tạng đang nằm ở của, toàn thân toát ra sự uy nghiêm, toát ra sát khí, toát ra sự lạnh lùng, làm cho người ta không dám thân thiết.

Tuy bề ngoài của anh là như vậy,nhưng tim của anh lại nát đầy trên đất, đau đang rỉ máu, bên trong chính là cô gái nhỏ mà anh yêu, thế nhưng anh lại...

Chỉ chốc lát sau, sói con số một và sói con số hai đi xuống, bọn chúng nhảy từ trên lầu cao xuống.

"Mẹ, mẹ đã tỉnh, thật tốt quá ." Sói con số một nhảy nhót tới bên cạnh Bạch Tuyết.

"Mẹ, con rất lo lắng cho mẹ!" Tiểu gạo nếp ngọt ngào nói.

"Mẹ cũng rất lo lắng cho các con." Bạch Tuyết đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bọn chúng.

"A? Lão nhị, anh thế nào trở nên đẹp trai như vậy?" Tiểu gạo nếp ngọt ngào hỏi.

"Anh là do uống sữa mới tiến hóa thành người đấy ."

"Đứa bé ngốc, các con vốn chính là con người." Bạch Tuyết biết rõ bọn nhỏ, cho nên giải thích.

"Thật sao? Con muốn uống sữa, mẹ, con muốn uống sữa." Hai tiểu nhục cầu tranh nhau uống sữa mẹ.

Bạch Tuyết vén áo lên, sau đó đem hai tiểu gia hỏa ôm lấy.

"Lão đại, anh uống cái này, em uống cái kia." Tiểu gạo nếp hưng phấn nói.

Bạch Tuyết bày ra bộ dáng giúp bọn nhỏ uống sữa .

Chỉ thấy hai đạo tia sáng từ hai tiểu hục cầu bắn ra, sau đó nghe thấy rắc hai tiếng, vỏ trứng bị bể.

"A ——" Bạch Tuyết một tay ôm một đứa, ôm không được, mắt thấy bọn nhỏ sẽ phải ngã xuống, chỉ thấy Lãnh Dạ phi thân qua đây, nằm bò trên mặt đất, chân nhỏ của bọ nhỏ tự nhiên như thế mà giẫm trên người anh.

Hai tiểu gia hỏa đều đói bụng, mặc kệ dưới chân giẫm gì , đều bẹp bẹp uống sữa.

Sữa, uống rất thơm.

Lúc này quanh người Lãnh Dạ tản ra không khí vui mừng, khóe miệng hơii rút, rất hạnh phúc.

Chỉ chốc lát sau hai tiểu gia hỏa đều ăn no, từ trong lòng Bạch Tuyết nhảy xuống, nhìn dưới chân vừa giẫm thì ra là một con sói.

"Mọi chuyện là như thế nào? Sao lại có sói ở đây?" Tiểu gạo nếp ngọt ngào hỏi.

"Ô a —— con sói này nhìn thật khốc, con rất thích." Sói con số một đi qua, ôm lấy cổ Lãnh Dạ, hôn đi hôn lại.

"Ô kìa —— Thật xấu hổ! Mẹ, con còn chưa có mặc quần áo đâu!" Tiểu gạo nếp kêu to nói.

"Mẹ, con cũng chưa có mặc quần áo !" Sói con số một bỗng nhiên đưa bàn tay nhỏ bé che phía dưới, xấu hổ nói.

Tiểu gạo nếp thì một cái tay nhỏ bé che trên mặt, một cái tay nhỏ bé che phía dưới.

"Xin lỗi các con, mẹ không nghĩ đến các con mới có mấy tháng mà đã có thể sinh ra, cho nên quần áo còn chưa có chuẩn bị , bằng không mẹ liền đi mua, các con chờ một chút." Bạch Tuyết đứng dậy, chuẩn bị đi, thì bỗng nhiên bị Lãnh Dạ cắn một góc quần , sau đó kéo Bạch Tuyết chạy lên lầu.

Bạch Tuyết theo Lãnh Dạ lên trên lầu, tới phòng khách, bởi vì biết nơi này là khách phòng, cho nên Bạch Tuyết rất ít khi đến, chờ Bạch Tuyết đẩy của căn phòng ra, trợn tròn mắt, ba chiếc giương em bé thật đáng yêu, còn có rất nhiều đồ chơi chất đống trên mặt đất, bên cạnh còn có ba tủ quần áo rất lớn, Bạch Tuyết đi vào mở ra, bên trong tất cả đều là quần áo của em bé, một cái tủ treo quần áo của bé gái, hai cái khác đều là quần áo của bé trai .

Bạch Tuyết trợn tròn mắt, chẳng lẽ đây là do Lãnh Dạ chuẩn bị?

Thì ra cái gì anh cũng đều đã chuẩn bị xong, việc này cô một điểm cũng không biết!

Bọn nhỏ nói anh rất yêu cô và bọn chúng .

Chỉ là, anh đã đi đâu ?

Hay là anh đã xảy ra chuyện, nghĩ đến lần trước Lãnh Dạ bị mẹ của anh hãm hại, Bạch Tuyết liền sợ hãi!

Còn ba tiểu gia hỏa bắt đầu hành động , lão đại nhảy lên trên giường chơi, lão nhị đi chơi đồ chơi, tiểu gạo nếp đoàn thì đi tới tủ quần áo tiền tìm quần áo mặc.

"Mẹ, giúp con lấy bộ quần áo kia, con thích bộ kia." Mặc dù bọn họ cũng có pháp lực, thế nhưng loại này sự tình đơn giản này không cần sử dụng pháp lực, cho nên bé mới có thể nhờ Bạch Tuyết lấy giúp bé bộ quần áo.

Tủ quần áo đều là tủ quần áo chuyện dụng cho trẻ con, nhưng là bọn nhỏ mới sinh ra , chiều cao còn là thấp đến đáng thương!

"Là bộ này sao?" Bạch Tuyết ôn nhu hỏi.

"Dạ, là bộ này." Tiểu gạo nếp gật đầu nói.

"Lại đây, mẹ mặc cho con."

"Cảm ơn mẹ."

Sau khi Bạch Tuyết mặc xong cho bé, hài lòng cười, con gái của cô thực sự là xinh đẹp vô cùng , giống như búp bê, đôi mắt tròn thật to, tròng mắt đen bóng, lông mi dài vút lại cong , cái miệng nhỏ nhắn đô đô, mái tóc ngắn đen nhánh, làm nổi bật làn da trắng mịn, bé chính là thiên sứ.

Bạch Tuyết ôm lấy bé, một tay nhẹ nhàng xoa một chút khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Đột nhiên, biểu tình của tiểu gạo nếp biểu tình , Bạch Tuyết tưởng là cô không cẩn thận làm đau tiểu gạo nếp , nên bé muốn khóc, nhưng tiểu gạo nếp lại đối Bạch Tuyết làm một khuôn mặt tươi cười...

"Có mẹ thật tốt."

Tiểu gạo nếp thiên chân vô tà tươi cười *, dường như khiến Bạch Tuyết quên hết mọi thứ.

* thiên chân vô tà : nụ cười thuần khiết

Lúc này, lão nhị và lão đại cũng đi đến tủ tìm quần áo mặc vào, bởi vì bọn nhỏ đều phát hiện tiểu gạo nếp trở nên rất đẹp, cho nên bọn nhỏ cũng muốn trở nên xinh đẹp.

Gấp gáp mặc quần áo , tay chân luống cuống tay bắt đầu mặc lên người mình bộ quần áo.

Trời ơi!

Bạch Tuyết trợn tròn mắt, si ngốc nhìn lão đại, quần áo của bé là một bộ quần áo cao bồi miền Tây nước Mỹ , xác thật đây đang là trào lưu trên phố, lúc này khí chất đàn ông bao quanh người bé , bé nhìn bộ dạng của mình mà nói: "Con đoán rằng lật cả trái đấy này lên cũng không tìm ra người thứ hai như con."

"Wow, lão đại thật khốc nha." Tiểu gạo nếp hưng phấn hét.

Bạch Tuyết xuất thần nhìn đứa con lớn nhất, trên mặt bé có một nét mang theo tính trẻ con , lông mi thật dài tô thêm nét đẹp cho đôi mắt, tựa như hai khỏa thủy tinh, kỳ thật đứa con lớn nhất có đôi mắt rất giống cô.

Khuôn mặt hồng hồng tươi sáng, giống như trái cây chín mọng.

"Ây nha —— mẹ, mẹ mau xem lão nhị một chút , thật sự rất khốc ." Tiểu gạo nếp kích động rống to hơn.

Bạch Tuyết nhìn sang, chính xác, rất khốc nhưng cũng không quá nhiều.

Mặc dù bọn nhỏ có thể chạy nhảy , có thể nói, nhưng là bọn nhỏ vẫn là trẻ con, cho nên da thịt của bé trắng hồng hồng, ngũ quan rõ ràng, ngoại hình rất cân xứng, như là một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.

Đôi mắt lão nhị đen nhánh long lanh, thật to , rất thâm sâu, tròng mắt đen láy.

Đáy mắt ẩn ẩn phát ra ánh sáng màu xanh , tướng mạo của bé không thể dùng từ anh tuấn để hình dung, là một cảm giác làm cho người vừa thấy đã muốn nói chuyện kết giao làm bạn bè thân thiết và một loại cảm giác không dám tới gần, lạnh lùng nghiêm nghị, sự mâu thuẫn trộn lẫn cùng một chỗ với nhau. Là một loại khí chất thoát tục , còn chưa đủ, thử nhìn đôi mắt của bé, liền sẽ cảm thấy không tầm thường, giống như là một thiên sứ hoặc là một vương tử của nước Ả Rập.

Bạch Tuyết thập phần quan sát bé, bé mặc bộ quần áo cùn một phong cách với Lãnh Dạ, một cái quần nhỏ màu đen bó sát, bao vây lấy cặp mông tròn tròn nhỏ nhỏ, trên người là một chiếc áo sơ mi. Vẻ mặt lãnh khốc, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo.

"Lại đây." Bạch Tuyết nhìn lão nhị.

Lão đại và lão nhị đều đi đến bên người Bạch Tuyết, rúc vào trong lòng Bạch Tuyết , còn tiểu gạo nếp thì đi soi gương .

Lãnh Dạ đứng ở sau lưng Bạch Tuyết , thâm trầm nhìn mẹ con bọn họ ôm lấy nhau.

Nhìn thấy tiểu gạo nếp đi soi gương, lão đại cũng gấp gáp đi soi gương .

Lão đại đứng ở trước gương, nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải, nhìn đi nhìn lại.

"Bản thân không phải con gái, như thế nào lại đi soi gương!" Tiểu gạo nếp hiếu kỳ hỏi.

"Em mới là con gái, còn anh là con trai chính gốc." Lão đại đùa giỡn trả lời .

"Thật là con trai sao? Em thế nào lại có cảm giác anh soi gương với bộ dáng như thế, em rất hoài nghi nha!" Tiểu gạo nếp lắc lắc đầu, rất bất đắc dĩ!
Bình Luận (0)
Comment