Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 191

Bạch Tuyết bị Lãnh Dạ mạnh mẽ đè ép, tức giận!

Thế là, giơ đầu gối lên, mạnh mẽ đá về phía hạ thân Lãnh Dạ, ai ngờ một cánh tay nắm lấy đầu gối định tập kích.

"Còn biết ám toán người khác?" Khóe miệng Lãnh Dạ nhếch lên, cô thay đổi thật lớn.

Kỳ thực, đây cũng là chuyện lạ gần đây, dù sao Bạch Tuyết mang theo ba đứa nhỏ, nếu như còn giống như trước, vậy thì làm sao bảo vệ bọn nhỏ, cho nên bây giờ cô đã có chút lỗ mãng.

"Ưm..." Bạch Tuyết đánh lén thất bại, đành phải giả vờ thuận theo.

Dù sao bị tên lưu manh cưỡng hôn, cô vươn đầu lưỡi liếm môi Lãnh Dạ một chút, không thể phủ nhận, Bạch Tuyết mờ ám quyến rũ, khiến Lãnh Dạ nóng rực, phía dưới cũng cứng rắn theo!

Bạch Tuyết phát hiện thời cơ tới, một ngụm hung hăng cắn lên môi Lãnh Dạ.

Ngoài miệng cắn Lãnh Dạ, trong miệng còn ấp úng kêu.

"Buông tôi ra, nếu không tôi sẽ cắn rơi miệng anh-- "

"Đáng chết --" Lãnh Dạ nổi giận!

"Nhanh buông tôi ra, nếu không tôi sẽ cắn nát miệng anh, không tin anh cứ thử --" Bạch Tuyết căm giận uy hiếp, chẳng qua Lãnh Dạ cảm giác lời kịch này quen thuộc như vậy, trước đây anh cũng thường sẽ nói như vậy với cô, hiện tại cô lại có thể học theo giọng điệu của anh nói chuyện!

"Cùng nhau nhả." Lãnh Dạ thỏa hiệp. Hà quang trong mắt đen kịn.

"Được." Bạch Tuyết đồng ý.

Cuối cùng, khi ra khẩu hiệu nhất trí, Bạch Tuyết và Lãnh Dạ cùng nhau buông ra, Lãnh Dạ buông Bạch Tuyết ra, Bạch Tuyết nhả Lãnh Dạ ra.

Lãnh Dạ nhìn thấy khóe miệng Bạch Tuyết dính máu, liếm môi mình một chút, biết đã chảy máu, có vị mằn mặn .

Bạch Tuyết hung hăng lau miệng, hình như rất chán ghét bị anh hôn.

Thế nhưng, nhìn thấy trên tay lau miệng có máu.

"A, chảy máu."

"Yên tâm, đó là máu cuảy anh!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói.

"À, cũng may."

"Em, lúc nào cũng cầm tinh con chó vậy? Sẽ cắn người!" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi, từ khi vào cửa đến bây giờ đã bị cắn rách miệng hai lần!

"Anh mới cầm tinh con chó, tôi là thuộc sói !"

"Cái gì?" Lãnh Dạ ngẩn ra, không biết tại sao hôm này, cô nói chuyện luôn luôn dùng lời anh đã từng nói?

"Tôi thuộc sói." Bạch Tuyết lặp lại.

"Em thực sự thuộc sói sao?" Lãnh Dạ lạnh giọng hỏi.

"Đương nhiên." Bạch Tuyết trả lời đúng lý hợp tình.

"Có cầm tinh con sói sao?" Lãnh Dạ khó có thể tin hỏi.

"Không có, chẳng qua là trong trí nhớ là tôi thuộc sói." Bạch Tuyết gãi gãi đầu, hình như đang khổ não gì đó?

"Ra vậy."

"Này? bây giờ anh lập tức ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi!"

"Anh cũng muốn nghỉ ngơi, ngủ chung đi." Lãnh Dạ nói xong, trực tiếp nằm xuống giường.

"Anh-- cút ra ngoài cho tôi ngủ --" Bạch Tuyết tức giận .

Lãnh Dạ không để ý tới cô gái đang kêu gào, tự đắp kín chăn, tất cả đềutự nhiên như vậy.

"Hừ -- Thiên Tầm đi đâu rồi?" Bạch Tuyết nhớ ra cô ngủ cùng con gái, tại sao có thể biến thành tên quỷ đáng ghét này!

"Anh ôm nó đi rồi, yên tâm, mau tới đây ngủ đi!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói.

"Ngủ cái đầu anh, nơi này là nhà của tôi, đây là giường của tôi, anh lập tức đi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát." Bạch Tuyết đứng ở cuối giường quát, ai biết Lãnh Dạ nhanh chóng đứng dậy, sau đó xách cô lên giường, dùng chân ngăn chặn cô.

"Em còn dám kêu to gọi nhỏ, tôi lập tức muốn em-- "

Nhìn cô gái trong lòng, còn có thân thể mềm mại bị anh dùng chân đè nặng, cảm giác được của cô mê người, khiến Lãnh Dạ kinh ngạc, giật mình trong lòng, bụng dưới có chút nóng lên.

Anh nuốt nuốt nước miếng, trong cổ họng lay chuyển, ánh mắt yếu ớt tối sầm lại!

Đó là dục vọng! Anh đã bị châm lửa!

Vốn định tha cho cô một lần, đáng chết!

Tiểu yêu tinh!

Anh khẽ nguyền rủa, thân thể bắt đầu nóng lên.

"Nếu anh dám làm càn, tôi sẽ chết cho anh xem--" Bạch Tuyết nhìn thấy ở trong mắt Lãnh Dạ.

CÓ dục hỏa, hơn nữa đang thiêu đốt,càng lúc càng lớn!

"Em? Không thể lọt được vào mắt xanh của ta!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói.

"Ít giả bộ đi! Không lọt được vào mắt anh? Vậy thì tại sao anh cứ dánh chết lấy tôi, trái lại anh nên cánh xa tôi ra!"

Nhìn cô ngụy biện cho mình, Lãnh Dạ rất không vui, rèn đúc cô kiên cường, không ngờ cô lại có thể dùng chiêu thức này ở trên người anh! Thật buồn cười!

"Đại ca --" dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu, Bạch Tuyết nhạy bén vểnh tai lên.

"Ai kêu đại ca vậy?"

"Không ai, mau ngủ đi!" Lãnh Dạ không vui!

Tên Bình Tĩnh này sớm không tới, muộn không tới, mà lại đúng lúc này tới, vừa mới đối phó được cô, thật vất vả không có đuổi anh ra ngoài, đang thời điểm mấu chốt thì lại xuất hiện!

"Đại ca --" Bình Tĩnh lại gọi một tiếng, kỳ thực, nếu như không phải bởi vì sự tình khẩn cấp, thì anh ta sẽ không đêm hôm khuya khoắt mà xuất hiện ở đây! Ai cũng biết buổi tối là thời gian đi ngủ, nhất là Lãnh Dạ và Bạch Tuyết đã tách ra lâu như vậy, nhất định hai người đang ân ái!

Đêm tới quấy rầy, anh ta thực sự là bất đắc dĩ!

"Không được, tôi phải đi xem." Bạch Tuyết mặc áo khoác lên, xuống lầu nhìn xem.

"Chị dâu, đại ca có ở đây không?" Bình Tĩnh mỉm cười hỏi.

"Anh? Ở đây không có đại ca, chỉ có một tên quỷ, quỷ xấu xa!" Bạch Tuyết thở phì phì nói.

"..." Tình huống này là sao? Bình Tĩnh không hiểu!

"Còn có, không nên gọi tôi là chị dâu, gọi tôi là Bạch Tuyết có biết hay không." Bạch Tuyết liếc mắt mình anh một cái.

"Tuyết Nhi, em làm sao vậy?" Bình Tĩnh nhìn Bạch Tuyết, bỗng nhiên cảm thấy rất xa lạ.

"Tôi rất tốt, trái lại là anh, tôi nhớ mình đã khóa chặt cửa, ngươi vào bằng cách nào?"

Vẻ mặt Lãnh Dạ lạnh lùng đi xuống.

"Đại ca, tình huống này là sao?" Bình tĩnh tiến lên dò hỏi.

"Đã mang đến chưa?" Lãnh Dạ hỏi.

"Mang đến rồi." Bình Tĩnh lấy ra một cây nhân sâm.

Kỳ thực, đây cũng không phải một cây nhân sâm bình thường, cây sâm này có linh tính, ăn rất bổ, hơn nữa còn có thể trị bách bệnh, Lãnh Dạ chính là kêu Bình Tĩnh đi lấy cây nhân sâm này, bình tĩnh không dám chậm trễ, cho nên suốt đêm mang tới.

"Đại ca, có phải anh không được hay không?" Bình Tĩnh nhìn xuống hạ thân Lãnh Dạ, bi ai hỏi.

"Ba --" Cái ót Bình Tĩnh bị Lãnh Dạ đánh một cái.

"Vì sao đánh em?" Bình Tĩnh vô tội hỏi.

"Nên đánh!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói.

"Người ta có lòng tốt, quan tâm anh mà thôi? Ngộ nhỡ anh bất lực, em còn có biện pháp tốt, chứ ăn cái nhân sâm này không tốt đâu!" Bình Tĩnh biên luận hỏi.

"Ba ba --" Cái ót Bình Tĩnh lại bị đánh hai cái.

Bình Tĩnh khóc không ra nước mắt!

Vì sao?

Vì sao bị thương luôn luôn là anh ta! .

Lang Vương dã man!

Luôn luôn đánh vào ót anh!

"Ha ha... Hóa ra anh không chỉ là quỷ đáng ghét, quỷ xấu xa, anh lại còn cong!" Bạch Tuyết cười trộm, nhìn người đàn ông này cao to khôi ngô, thật sự không thể nhìn ra, lại có thể bất lực!

Bạch Tuyết ngây thơ hoàn toàn không có chú ý ánh mắt hàn quang đối diện bắn tới, còn có ánh mắt cầu khẩn của Bình Tĩnh với Bạch Tuyết.

Bỗng nhiên Bạch Tuyết lại nghĩ đến, nếu nhỡ nửa đem anh ta thèm thịt, chẳng lẽ anh ta muốn...

Không được!

Phải nghĩ biện pháp.

"Ai? Ai ở bên ngoài?" Bạch Tuyết quay về phía cửa hô lớn.

Bỗng nhiên Lãnh Dạ và Bình Tĩnh cảm thấy giật mình, dù sao bọn họ đã bị Ma Quỷ tập kích, còn có hắc ám tà thần tập kích, hiện tại không thể không cẩn thận.

Hai người đồng loạt chạy ra ngoài.

Còn phía sau chính là một tiếng sầm truyền đến.

Bạch Tuyết nhìn thấy hai người chạy ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa, hơn nữa còn khóa lại.

"Quỷ đáng ghét, cám ơn bữa ăn tối hôm nay của anh, tạm biêt, không tiễn, cúi chào." Sau đó chính là Bạch Tuyết lê dép bước đi, nghe thấy Bạch Tuyết lên lầu, sắc mặt Lãnh Dạ đen lại.

"Anh, em đi trước đây, em biết cánh cửa này khó thể làm khó được anh!" Bình Tĩnh vốn còn muốn hỏi Bạch Tuyết một chút, nhưng nhìn biểu tình lạnh lùng của Lãnh Dạ, anh ta vẫn nên thu hồi sự hiếu kỳ, ngoan ngoãn rời đi.

Nhìn Lãnh Dạ đứng ở cửa, Bình Tĩnh cũng không thế nào nghĩ đến Lang Vương vĩ đại cũng sẽ có ngày hôm nay, trước đây đều là phụ nữ cầu xin anh muốn mình, không ngờ Bạch Tuyết lại còn có thể đuổi Lang Vương của bọn họ ra khỏi nhà!

Nhiều năm như vậy, quả thực cũng chỉ có hậu nhân của mẫu đơn tiên tử mới dám làm như thế, cũng chỉ có hậu nhân của mẫu đơn tiên tử có thể thu thập Lang Vương, cô gái đó nắm tâm của Lang Vương, nếu như đổi lại là một người khác không coi Lang Vương tồn tại, thì Lang Vương đã sớm đập chết , mà anh ta thật sự có thể lãnh hội! Nó rất đau!

Bình Tĩnh xoa xoa chỗ đau bị Lãnh Dạ đánh, cảm giác Bạch Tuyết làm được như vậy là rất đúng, người đàn ông bá đạo như vậy nên có người biết thu thập! Nếu không thì sẽ vô pháp vô thiên!

Nhìn bóng lưng Lãnh Dạ, toàn thân tản ra sát khí, xem ra Bạch Tuyết thảm rồi.

Vì Lãnh Dạ giống như muốn cắn người!

Ngoài ý muốn chính là, Lãnh Dạ lượm thứ gì đó trên mặt đất, sau đó đi tới cửa, nâng tay tra ổ khóa.

Bình Tĩnh líu lưỡi!

Chẳng lẽ Lang Vương vĩ đại đang cạy khóa!

Đây cũng không phải là tác phong của Lãnh Dạ, anh ta cứ tưởng Lãnh Dạ sẽ một cước đá văng cửa, hoặc là trực tiếp xuyên tường đi qua, nhưng hai loại khả năng này đều không có, anh lại còn cạy khóa!

Xem ra Lãnh Dạ yêu Bạch Tuyết, liền biết chừng mực, tâm trí rối loạn, làm việc không có quy tắc, cho nên hấp tấp muốn vào phòng, khiến Bình Tĩnh thật muốn giúp Lãnh Dạ, chỉ cần một cước, Lãnh Dạ có thể thuận lợi đi vào, hà tất lại phải tốn sức như vậy!

Thế nhưng, nếu như anh ta làm như vậy, nhất định sẽ bị Lãnh Dạ đánh bay, chỉ sợ hảo tâm giúp đỡ, cũng chỉ là ý định! Còn nếu làm không tốt đến lúc đó người chết chính là mình!

Hơn nữa kiểu chết nhất định rất tàn bạo!

Quên đi, cứ để cho anh trờ thành tên trôm đi!

Trong phòng, ở trên lầu, Bạch Tuyết dựng thẳng tai nghe động tĩnh, hai tay nắm gậy bóng chày.

Chỉ là, rất lâu sau, không có nghe được tiếng người lên lầu, đoán chừng là đã đi rồi, cho nên yên tâm, lê dép tiến phòng ngủ.

Lười biếng ngã xuống giường, sau đó tiện tay kéo chăn, đắp kín lung tung rồi ngủ, giằng co lâu như vậy, cô cũng rất mệt nhọc!

Nhưng ai ngờ, Bạch Tuyết hoàn toàn nghĩ sairồi, làm sao Lãnh Dạ có thể rời đi!

Lang Vương lãnh lùng làm sao có thể để yên, cô đã nhẫn tâm đuổi anh ra ngoài, đã muốn ngủ yên, vậy không có cửa đâu! Hơn nữa, có thể bây giờ cô đang kiêu ngạo, dự đoán lúc này bím tóc cũng vểnh lên trời!

Bỗng nhiên, Bạch Tuyết nghe thấy thanh âm ai đó?

Nhanh chóng đứng dậy, mở đèn bàn trên đầu giường.

"A? Anh vào bằng cách nào vậy?" Bây giờ Bạch Tuyết cảm thấy mình không có chút cảm giác an toàn, rõ ràng đều đã khóa cửa trong nhà, vì sao bọn họ lại vẫn có thể tiến vào?

Nhìn người đàn ông đáng ghét này lại tự nhiên mở quần áo lấy áo ngủ, thảo nào lại nhìn quen như vậy, Bạch Tuyết nắm chặt tay, giận dữ trừng mắt nhìn Lãnh Dạ, thật muốn chất hỏi cái người đàn ông đáng này tại sao lại muốn xông vào nhà cô, lại còn tùy tiện lấy mặc quần áo ngủ trong tủ, có biết lễ phép hay không?

Bạch Tuyết vừa muốn mở miệng đuổi anh ra, chỉ thấy chỉ trong nháy mắt, cánh tay của cô đã bị bàn tay to nắm lấy, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú cũng rơi vào trong tầm mắt của cô.

"Em mau đứng dậy, bây giờ còn có tâm tình ngủ sao."

Lãnh Dạ khom người, đơn giản kéo cô gái đang mềm nhũn lại gần.

"Anh, anh... Anh muốn làm gì?" Bạch Tuyết nhìn ánh mắt Lãnh Dạ, mặc dù người đàn ông này nhìn rất đẹp trai, thế nhưng, ánh mắt của anh thật dọa người, giống như ánh mắt quái thú, người đàn ông này lại còn xuất quỷ nhập thần tiến vào nhà cô, lại còn đằng đằng sát khí nhìn cô, khiến Bạch Tuyết có loại dự cảm gặp chuyện không may!

"Muốn làm gì? Em nói xem? Ân?" Vốn bởi vì Bạch Tuyết mất trí nhớ, Lãnh Dạ tính toán đêm nay sẽ không động vào cô, chỉ là muốn an ổn ôm cô ngủ, xem ra rất khó duy trì hiện trạng, không cho cô nếm mùi đau khổ, hình như cũng nên xin lỗi chính mình! Nhất là theo anh đang rất giận, cũng nên an ủi một chút , nếu không nó sẽ không tốt!

Bạch Tuyết nhìn ánh mắt Lãnh Dạ, làm cho cô sởn tóc gáy!

Lãnh Dạ chẳng muốn nói lời vô ích với Bạch Tuyết, trực tiếp vén chăn lên, chui vào chăn, sau đó duỗi tay ra, ép Bạch Tuyết vào trong ngực của anh.

Trong lòng Bạch Tuyết lộp bộp một tiếng, kinh hoảng nhìn nhìn người đàn ông không bình thường này.

Lãnh Dạ thầm nghĩ không thể cùng cô cãi nhau , như vậy quả thực là sống uổng, một phút giá trị nghìn vàng. Nhất định phải lợi dụng mới đúng.

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tuyết, thực sự là mẹ hoặc, trong lòng suy nghĩ muốn hôn cái miệng ucra cô, đến lúc đó cô sẽ lại ngoan giống như trước kia.

Bỗng nhiên, cánh môi cực nóng rơi xuống môi Bạch Tuyết, Bạch Tuyết mở to hai mắt nhìn, lông mi cong cong thật dài vụt sáng --

Trong lòng cô thì đang mắng!

Thầm nghĩ, cô cũng không thể được phản kháng, mà người đàn ông này hình như cũng không bình thường, ngộ nhỡ là một sát nhân, đến lúc đó muốn cô, sau đó giết! Vậy bọn nhỏ do ai chăm sóc?

Trước muốn sau giết! ?

"Anh, anh có thể trước muốn sau giết không?" Bạch Tuyết không khỏi nói ra ý nghĩ trong lòng mình.

Lãnh Dạ ngừng lại nụ hôn, khóe miệng nhếch lên, nhìn Bạch Tuyết, chiêu này thật đúng là dùng được, cô ngoan đi rất nhiều.

"Em nói xem?" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi.

"Tôi không biết!" Bạch Tuyết nhanh chóng tự hỏi, vì sao người đàn ông này bỗng nhiên lại xuất hiện? Lại đột nhiên xuống tay với cô, chẳng lẽ người đàn ông này coi trọng thân thể cô? Hay là anh ta thèm khát, chỉ là cần một người phụ nữ giải khát?

Đáng buồn chính là, Bạch Tuyết thanh tỉnh không được bao lâu, bởi vì kỹ thuật hôn của Lãnh Dạ không ai có thể cưỡng lại, không có cô gái nào có thể chống cự được nụ hôn của anh, kỹ thuật hôn của anh đã luyện được một ngàn năm, nên Bạch Tuyết không phải là đối thủ của anh!

Quả nhiên, không bao lâu, Bạch Tuyết bị hôn đến chóng mặt, thở gấp, ánh mắt mơ màng.

Lãnh Dạ hài lòng hôn Bạch Tuyết, bàn tay nhéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết.

"Không chịu nổi sao?" Giọng nói Lãnh Dạ khàn khàn hỏi.

Bỗng nhiên Bạch Tuyết thanh tỉnh rất nhiều, nhíu mày, cắn môi, bắt đầu đẩy người đàn ông đè nặng cô ra.

"Anh đi xuống, đừng chạm vào tôi..." Bạch Tuyết e thẹn gầm nhẹ, tại sao cô lại có thể làm vậy với một người đàn ông mà mình không biết như vậy!

Còn hạ thân Lãnh Dạ đã lên súng, tùy thời có thể cướp cò...
Bình Luận (0)
Comment