Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 232.2

Editor: Tiểu Ốc

“Anh vô lại, em giao giường cũng là do anh ép, anh làm động tác lớn như vậy, thì em có thể không kêu lên sao?”

“Còn chưa trách em đâu đấy, mỗi lần em đều cắn anh chặt như vậy, anh đương nhiên phải dùng sức ra vào rồi, nếu không thì không tiến vào được!” Lang Vương rất vô tội nói.

“Em cắn anh lúc nào!” Bạch Tuyết ngượng ngùng phản bác.

“Mỗi lần làm em đều cắn anh.” Lang Vương thề son sắt nói.

“Được rồi, em không cắn anh nữa, buông em ra, đồ khốn kiếp, anh còn không mau buông ra?” Tay chân Bạch Tuyết bắt đầu không ngừng đánh đấm vào người Lãnh Dạ.

Sao Lang Vương có thể chịu được cô gái nhỏ lộn xộn ở trong ngực anh, phốc một cái liền áp cô ở trên giường, nhanh chóng trút hết quần áo đi, trực tiếp đè ở bên trên, long căn hưng phấn bừng bừng lập túc tiến vào tận gốc.

“Khốn kiếp, anh cố ý.”

“Em biết rằng anh không chịu nổi bị em trêu chọc mà, đã thế lại còn dám lộn xộn nữa.”

“Em em em trêu chọc anh lúc nào, rõ ràng là anh đang trêu chọc em có được không?”

“Được, là anh trêu chọc em, anh tới đây, đừng có gấp.” Lão nhị Lang Vương ở bên trong thân thể Bạch Tuyết, anh giơ tay lên cởi bỏ chiếc áo của chính mình ra, anh không thích trên người có trói buộc.

“Được được, em cho anh, nhưng mà, anh phải cẩn thận cái giường nhỏ của em đấy, nó không chịu nổi sức lực chèn ép mạnh mẽ của anh đâu!” Bạch Tuyết biết mình chạy không thoát, tên đã lên dây, không thể không cho anh được, nhưng mà đây là nhà của cô, có cha đang ở đây, mà hình như vừa rồi còn nghe thấy Bạch Lan đã trở về. Phòng ngủ của Bạch Lan ở ngay sát vách cô, cách âm của căn phòng không được tốt lắm, có thể sẽ truyền sang sát vách, cho nên việc dặn dò tên mãnh nam này là không thể thiếu.

Đúng với suy nghĩ của Bạch Tuyết, Bạch Lan quả nhiên đang dán lỗ tai lên bức tường sát vách với Bạch Tuyết để nghe trộm, cô ta cũng muốn nghe thử xem có phải người đàn ông Lãnh Dạ kia đang muốn Bạch Tuyết hay không, vừa rồi anh bị kích thích như vậy, có khi nào bây giờ đã ăn tươi nuốt sống Bạch Tuyết mất rồi không?

Bạch Tuyết bởi vì chuyện Bạch Lan ở sát vách, mà trong lòng ít nhiều cũng sự bất an.

“Này, em muốn khóa chặt cửa.” Bạch Tuyết nói thật nhỏ.

“Khóa rồi.” Lang Vương bận rộn nói, anh biết cô gái nhỏ đang lo lắng điều gì, cho nên anh đã suy tính kỹ tất cả cho cô rồi.

“Anh, có phải anh đã sớm có sự chuẩn bị rồi đúng không?” Bạch Tuyết oán giận nói.

“Đừng trách anh, đều là vì cái người kia thôi.” Lang Vương áp lên trên người Bạch Tuyết, miệng tiến lại gần gặm lấy vành tai cô, Bạch Tuyết bị anh hành hạ đến nỗi gần như xụi lơ.

“Anh nói gì cơ?” Bạch Tuyết bị anh trêu chọc không nghe được rõ.

“Em không biết rằng Bạch Lan đã trêu chọc anh thế nào đâu, cô ta thừa dịp anh ngủ, liền sờ vào vũ khí của anh!” Lang Vương hung hăng cắm vào Bạch Tuyết, hận không thể giữ lấy vận mệnh của cô gái nhỏ. Bạch Tuyết hoàn toàn bị lời nói của anh làm cho tỉnh táo, lời nói đó giống như một chậu nước lạnh trực tiếp dội lên đầu của Bạch Tuyết. Cô lập tức như hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang bận rộn ở phía trên.

“Trước đó còn làm gì nữa, nói mau, hai người đã làm cái gì?” d.đ.l.q.đ.tiểu ốc

“Đối với phản ứng của em, anh duyệt, cái người phụ nữ chết tiệt kia còn kéo khóa quần của anh xuống để sờ nữa! Bây giờ biết vì sao anh lại khó chịu như thế chưa? Đều là do cô ta trêu chọc anh! Anh không bắt em dập lửa, thì chẳng lẽ em định để anh chết cháy chắc? Cô bé nhẫn tâm, em muốn tự tay hủy hoại hạnh phúc nửa đời sau của em sao! Em có biết rằng em đi lâu lắm không? Chỗ này của anh cũng sắp nổ tung rồi! Em cần phải bồi thường cho anh thật tốt.” Lang Vương hung hăng nắm lấy cằm của Bạch Tuyết, ngoan độc nói, bộ dáng kia giống như là đang hận không thể ăn sạch cô đến tận xương tủy cũng không còn.

“Cô ta kéo khóa quần của anh, mà sao anh lại ngốc vậy, còn để cho cô ta kéo xuống nữa? Anh không biết phản kháng sao? Em thấy anh chính là cố ý để cho người ta kéo, đến ngay cả anh mà em còn không biết sao, anh thích ngủ với phụ nữ!” Bạch Tuyết chua loét nói.

“Cô bé, em thật là quá đáng, lúc đó anh đang ngủ, có người tới quấy rối anh, sao anh có thể biết được chứ, sau đó cô ta còn nắm lấy vũ khí của anh nữa, anh còn tưởng đó là em cơ? Em cũng biết rằng lão nhị của anh không thích bị người khác đụng vào mà!” Lang Vương rất vô tội gầm nhẹ.

“Em không tin, cô ta đã cầm vào rồi, anh còn có thể không ra tay sao? Lừa quỷ à!”

“Bị cô ta cầm lấy, thì đương nhiên anh phải ra tay rồi, cho nên anh đã...” Lang Vương cố ý dừng lại một chút.

“Cho nên cái gì?” Bạch Tuyết vội vàng hỏi.

“Ném cô ta ra ngoài.”

“Anh thật sự ném cô ta ra ngoài?” Bạch Tuyết khó có thể tin được.

“Chẳng lẽ là giả sao? Nếu như anh đã ngủ với cô ta, thì sao còn phải vội vã tá hỏa như vậy? Người phụ nữ ngốc nghếch này!” Lang Vương ủy khuất nói.

“Được rồi, em tin anh, tiếp tục dập lửa đi.”

“Thế mới đúng chứ, em phải bồi thường cho anh thật tốt nha, tính phúc nửa người dưới của anh liền giao cho em đấy.”

“Chẳng lẽ nếu như bây giờ em nói không bồi thường thì anh liền rút lui sao? Em không đề nghị gì hết.” Bạch Tuyết buông thõng tay, một bộ dáng giống như là không sao cả.

“Hừ! Người phụ nữ, coi như em ngoan!” Lang Vương bất đắc dĩ tiếp tục dùng sức.
Bình Luận (0)
Comment