Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 238

Thiên Tầm suy nghĩ, giọng nói kia là nó nghe lầm sao?

Đang suy nghĩ.

“Thiên Tầm, bóng đâu? Không phải em nhặt bóng sao, mau tới đây, vận động nhiều một chút, nếu không biến thành quả bóng!” Niệm Niệm bập bẹ nói.

“Tới rồi.” Thiên Tầm chạy ra.

Một giọng nói dễ nghe lại vang lên một lần nữa: “Hô! Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa bị ăn!”

Trong túi xách Thiên Tầm, quả táo to khẽ động.

“Có phải bộ dạng mình dễ nhìn quá hay không? Tại sao bọn họ cũng muốn ăn mình chứ?” Giọng nói dễ nghe từ trong quả táo phát ra.

“Ai! Thật ra thì, cũng không thể trách họ! Bản thân mình là quả táo, ở trong mắt bọn họ thì là trái cây! Đương nhiên bọn họ muốn ăn mình. Không được, nhất định phải rời đi nơi này, trong căn phòng này có ba đứa trẻ sống ở chỗ này nguy hiểm hơn, nhất định trở lại bên cạnh hậu nhân của Mẫu Đơn tiên tử.

Trời ạ! Nơi này là nhân gian, không thể bay, nếu không trực tiếp bay qua là được! Không có biện pháp! Chỉ có thể sử dụng thuật độn thổ, thật vất vả trèo non lội suối mới tới nơi này, không thể bị ba sói con kia ăn, mặc dù bọn chúng đều nhìn rất tốt! Nhưng cái này với chuyện ăn táo lại là hai chuyện!” Quả táo bay ra khỏi túi, vững vàng, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, xoay người nhìn quanh, hoàn hảo không có ai!

Táo đỏ lại thổi khí vào trong túi, chỉ thấy trong túi nhỏ của Thiên Tầm lại có một quả táo to.

“Ủy khuất ngươi rồi, dù sao ngươi từ nhỏ đã bị nhân loại ăn, nhưng mà, ta và ngươi không giống nhau, ta là linh quả Tiên giới, là Vương Mẫu nương nương phái ta tới trợ giúp Mẫu Đơn tiên tử, ta còn có chuyện rất trọng yếu phải làm, ta không thể không có ra đời liền bị ăn!”

Mới vừa rồi, khác địa địa điểm, cũng trong lúc đó, nơi nào đó, một đứa bé cầm quả táo to trong tay, đang chuẩn bị ăn, kết quả quả táo không thấy, chỉ thấy đứa bé bật khóc.

Dĩ nhiên quả táo trong tay đứa bé bị linh quả lấy mất.

***

Bên này, trong phòng Thiên Tầm, táo đỏ trợn tròn mắt, cái gì vậy? Tại sao mặt đất nơi này lại không có cấu tạo và tính chất của đất đai?

Thuật độn thổ của nó nhất thời không cách nào sử dụng!

Cảnh ngộ cực khổ!

Ban đầu nó vốn còn ở trên cây, chờ tu thành chánh quả, sau đó quả táo biến thành Tiểu Tiên Tử. Đến lúc đó có thể ở thiên giới phục vụ Vương Mẫu nương nương.

Ai ngờ?

Có một lần, Vương Mẫu nương nương du ngoạn hậu hoa viên, thấy trong vườn trăm hoa đua nở, duy chỉ có Mẫu Đơn tiên tử không ở trong đó!

Vì vậy, Vương Mẫu nương nương đi tới cây táo ở trong vườn hoa, hái quả táo lớn từ trên xuống, “Ngươi dù chưa thành tiên, hiện tại bổn cung mang ngươi đến phàm trần tìm hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử, bây giờ nàng ấy còn là người phàm, bổn cung bổ nhiệm ngươi: Là thần bảo vệ Mẫu Đơn tiên tử.”

“Nương nương, nhưng mà ta còn còn chưa tu thành tiên tử! Làm sao thủ hộ Mẫu Đơn tiên tử phàm trần?”

“Đến nơi đó, ngươi phải nhanh tìm được hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử, sau đó để cho nàng thích ngươi, sau đó đem ngươi vun đắp, chỉ cần ngươi thành cây nhỏ, sau đó hôm nở hoa tươi chính là ngày ngươi tu thành tiên tử.”

“Cảm ơn nương nương chỉ điểm, cẩn tuân chi.”

Chỉ thấy Vương Mẫu nương nương giơ tay lên, ném trái táo trong tay, táo đỏ liền rơi xuống nhân gian.

“Khụ khụ, đây là nơi nào?” Trạm thứ nhất táo đỏ mới tới nhân gian lại ở trong chợ trái cây, khi nó còn chưa hoàn toàn thích ứng nơi này liền bị loài người dùng một thứ trong xuốt bọc lại, sau đó cho vào thùng, bị xe chở hàng chạy qua ba ngày ba đêm.

Trạm thứ hai, nó bị một siêu thị dỡ hàng, hơn nữa rất nhanh được đặt lên kệ hoa quả, đáng thương táo đỏ vẫn muốn tìm được cơ hội rời đi, nhưng trong siêu thị quá nhiều người, nó nhất định khiêm tốn, không thể gây ra chuyện cho Vương Mẫu nương nương, nó chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.

Cuối cùng đến thời gian ăn cơm, người trong siêu thị ít đi rất nhiều, táo đỏ lăn ra khỏi cái bọc, sau đó vững vàng rơi xuống mặt đất, vốn nó muốn trực tiếp biến mất không thấy, mới vừa thở ra một hơi định bày ma pháp, ai ngờ một bàn tay nhỏ bé cầm nó lên, sau đó chạy.

Táo đỏ bị một cô bé nắm ở trong tay cầm đi, sau đó cô bé mang tới chỗ cân, rồi táo đỏ bị gián giá cả.

Cô cân táo xong liền thả vào xe đẩy nhỏ của mẹ, sau đó lại đi chọn lựa thứ đi.

Sau đó chính là rất nhiều thứ cũng đặt ở trên người của táo đỏ, táo đỏ cứ như vậy bị dẫn về nhà.

Ai ngờ?

Sau khi vào nhà, cô gái nhỏ liền hô to: “Mẹ, con muốn ăn táo, không muốn ăn vỏ, mẹ gọt vỏ cho con.”

Táo đỏ trợn tròn mắt, nó biết nó là ý gì, đây là muốn lột vỏ của nó, sau đó muốn ăn nó!

Trước kia ở trên trời, những quả không thành tiên cũng có kết quả như vậy, nhữngquả có bộ dạng ưu tú được lưu lại, để cho bọn họ tu luyện thành Tiểu Tiên Tử.

Nó ở trên trời không có bị ăn, đi tới nhân gian càng không thể bị ăn sạch!

Ngay lúc cô bé định cầm đưa quả táo cho mẹ.

“Ngươi không có thể ăn ta!” Táo đỏ lên tiếng.

“A --” ngay sau đó cô gái nhỏ chợt ném táo đỏ ra ngoài của sổ chỉ thấy táo đỏ bay vèo một cái ra ngoài cửa sổ, sau đó lại không cam lòng rơi vào xe trở đầy hoa, táo đỏ liền không thấy đâu.

Cô gái nhỏ từ trong cửa sổ thò đầu ra nhòn, trong miệng còn kêu lớn: “Trái táo của con, trái táo của con...”

Sau đó, lại nhanh đi tìm mẹ, “Mẹ, táo đỏ biết nói, biết nói.”

Người mẹ đang thu xếp đồ đạc, Tiếu Tiếu, vỗ vỗ đầu đứa bé: “Đứa nhỏ ngốc, đó là trong phim hoạt hình mới có, làm sao quả táo biết nói chuyện! Quả táo chẳng qua là dùng để ăn, chỉ có những quả táo trên TV mới có.”

“Mẹ, trái táo của con thật sự biết nói?” Cô gái nhỏ vẫn kiên trì.

“Được rồi, con có phải đói bụng hay không? Mẹ đi làm đồ cho con ăn, không nên suy nghĩ bậy bạ nha.”Người phụ nữ hôn một cái lên trán cô bé, đi vào phòng bếp, cô gái nhỏ khốn hoặc nhức đầu, quả táo biết nói, tại sao mẹ không hiếu kỳ? Giống như còn chưa tin?

Táo đỏ được xe chở hoa lại đứa đến chợ, ngay lúc công nhân dọn dẹp hoa tươi, táo đỏ len lén chạy ra khỏi xe, sau đó liền lăn, lăn vào trong bụi hoa, rồi thở sâu một hơi.

“Cuối cùng rời đi khỏi những nhân loại kia!”

Ngay lúc táo đỏ vừa thở phào nhẹ nhõm, một con chó nhỏ đáng yêu chạy tới, liếm tới liếm lui trên người quả táo, cũng may chó không có thích ăn táo, nếu không táo đỏ lại thảm!

“Được rồi! Đừng liếm, rất dính! Nước miếng của mày dính vào người tao!” Tuyệt Khi tiếng nói truyền đến, chó con dừng liếm quả táo, trừng mắt nhìn táo đỏ.

Một lát sau, cho con đưa móng vuốt ra động động quả táo.

“Lấy móng vuốt của mày ra, nếu không tao không khách khí!” Táo đỏ uy hiếp nói.

“Gâu gâu gâu...” Chó con kêu lên với táo đỏ.

“Hư —— yên lặng yên lặng!”

“Gâu gâu gâu...”

“Thua này, tao tránh đi được chưa!” Táo đỏ nói xong vèo một tiếng, biến mất không thấy.

Chó con ngừng kêu xoay tròn, tìm kiếm không biết táo đi nơi nào?

Táo đỏ biến mất như vậy, lần này xuất hiện trên giường Lang Vương cùng Bạch Tuyết, cũng là một đêm ý thức Bạch Tuyết trở về Yêu Giới.

Xem ra tất cả đều là thiên ý, nó sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, hết lần này tới lần khác lại sau khi Bạch Tuyết đi Yêu Giới, gặp được táo tiên tử, táo đỏ liền xuất hiện.

Mọi việc đúng là đã có an bài.

Mặc dù quả táo còn không có tu luyện thành Tiểu Tiên Tử, nhưng đã biết Bạch Tuyết là hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử, bởi vì người đàn ông bên cạnh Bạch Tuyết là Lang Vương, tiên nhân thiên giới đều biết kỳ duyên của Lang Vương cùng Mẫu Đơn, vì vậy mà nó biết bất kể ở đâu có Lang Vương, tất nhiên sẽ có hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử, cho Bạch Tuyết là hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử, hơn nữa, bên người cô còn có ba đứa bé, chính là con của cô cùng Lang Vương sinh.

Về phần ba linh đồng chuyển thế đầu thai làm người kia, nó cũng đã nghe qua một chút.

Nghe nói, mấy trăm năm trước có một gốc cây thần kỳ, thân cây rất lớn rất cao, cây này có thể vừa lớn vừa nhỏ, có thể tùy ý cao, cũng có thể tùy ý nhỏ đi, thì là cây thần kỳ như vậy, phía trên chỉ nở ra một đóa hoa, hơn nữa đóa hoa này lại tạo ra ba quả, thân gốc cây là Thần Thụ, tất nhiên ba quả này cũng là quả tiên, chẳng qua cây sinh phàm trần.

Kinh nghiệm chờ đợi khá dài, quả nhỏ trưởng thành, khi rơi xuống đất, sẽ biến thành hình người.

Mặc dù về sau không biết nguyên nhân gì, cây mẫu giống như bị yêu quái nào chém mất, táo đó cũng không biết!

Táo đỏ biết Bạch Tuyết là hậu nhân Mẫu Đơn tiên tử, lúc đầu trong lòng an tâm, chẳng qua là không nghĩ tới nguy hiểm còn đến liên tiếp không ngừng!

Lúc này, táo đỏ ở trong phòng Thiên Tầm, đang xoắn xuýt, nó không thể sử dụng ma pháp rời đi, như vậy sẽ lại rời đi Mẫu Đơn tiên tử, đến lúc đó không biết lần đến địa phương nào rồi!

Biện pháp bảo đảm duy nhất là thuật độn thổ, bản thân quả táo thích thổ nhưỡng. Nhưng mà, mặt đất nơi này lại không có chút thổ nhưỡng, tất cả đều là đá, nó không cách nào độn thổ!

Nghe được có người đi vào, nó liền lăn xuống dưới sàn, lẩn trốn.

“Quá thú vị, nghỉ ngơi một chút thì chơi tiếp.” Thiên Tầm đi tới đầu tiên.

Ức Ức không có đi vào, mà là đi qua tìm cha.

“Tùng tùng...”

“Vào đu.”

“Cha, mẹ đâu?” Ức Ức tò mò hỏi.

“Cô ấy đi thư phòng, đoán chừng ở cùng ông ngoại con.”

“Cha, con hôm nay đi ra ngoài nhìn thấy một người...” Ức Ức nói thật nhỏ.

“Bà ngoại con.” Lang Vương rất bình tĩnh nói.

“Vâng.”

“Ngày mẹ con và bà ngoại gặp lại không xa.”

“Cha, tại sao không trực tiếp nói cho mẹ là bà ngoại đang tìm?” Ức Ức tò mò hỏi.

“Không thể, mẹ con bọn họ chia lìa mười tám năm, mẹ con đối với bà ngoại không có một chút ấn tượng, thậm chí ngay cả bộ dạng không biết, mẹ con đối với bà ngoại chỉ là xa lạ, cho nên thuận theo tự nhiên vẫn là tốt hơn.”

“Đã hiểu.” Ức Ức nghiêm trang trả lời.

“Ức Ức, cha muốn mang bọn con trở về cây mẫu xem một chút.”

“Cha?” Ức Ức không rõ ràng nhìn Lang Vương.

“Là cây mẫu đào tạo con, hiện tại các con đã là linh đồng chuyển thế, cũng nên trở về tế bái!” Lang Vương nói.

“Vâng.” Ức Ức cúi đầu, chóp mũi đỏ, cái miệng nhỏ nhắn đóng chặt, nhìn ra nó hết sức nhìn để mình không khóc lên, mặc dù cách mấy trăm năm, nhưng ba người bọn chúng không có quên đi cây mẫu, không có cây mẫu, sẽ không có bọn chúng. Cây mẫu vì cứu bọn chúng mới hy sinh sinh mạng quý báu của mình!

***

Bên kia, trong thư phòng.

“Tuyết Nhi, ba đứa bé này giống như không có giống như những đứa trẻ khác, con có phát hiện hay không?” Bạch Hàn nghi hoặc nhìn Bạch Tuyết.

Ngày mai, Lang Vương liền mang theo bọn nhỏ đi gặp cây mẫu, đến rừng rậm thần bí, sẽ phát sinh chuyện thần kỳ gì đây? Lại sẽ có một màn cảm động phát sinh sao? Mỏi mắt mong chờ.
Bình Luận (0)
Comment