Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 247.2

Hiện tại thân phận của anh là Lang Vương, anh có địa vị ở đây, có phụ nữ của anh!

Nơi này khiến anh không giống, khiến anh không được chân thực!

Cô vững tin cô càng yêu Lãnh Dạ kia, mà không phải Lang Vương!

Kỳ thật, đây chính Bạch Tuyết đi vào tương lai, loại bỏ quá trình phát triển tình cảm, cho nên cô mới nghĩ vậy!

Tình yêu cần phải từ từ tích lũy, tình yêu cần phải luyện, tình yêu cần phát triển theo tự nhiên.

“Nếu như, em chỉ thích Lãnh Dạ trước kia!” Bạch Tuyết thương cảm hỏi, trong giọng nói xen lẫn ủy khuất nhàn nhạt!

Bạch Tuyết dời ánh mắt từ trên người Lang Vương, liều mạng cắn môi, ức chế cảm xúc dâng lênt rong lòng!

Ánh mắt cô ê ẩm, giống như lúc này có thứ rơi vào mắt cô!

Nhưng mà, Lãnh Dạ không trả lời!

Trầm mặc!

Bạch Tuyết thấy anh không nói, chẳng lẽ cô không nên nói lời vậy?

Nói anh cũng không trả lời, đều nói đàn ông sẽ không xúc động nếu có phụ nữ thổ lộ!

Đàn ông như vậy, vấn đề như vậy cũng rất nhạy cảm!

Anh có trả lời hay không, đều không có bất kỳ ý nghĩa gì!

Chắc hẳn nói cũng không chắc nói thật!

Nếu như anh kiên nhẫn tốt, sẽ còn tốn chút tâm tư dụ dỗ, nhưng nếu kiên nhẫn của anh không tốt, thì sẽ cảm thấy ngươi này có nhiều vấn đề muốn hỏi như vậy, rất phiền.

Tuy anh và Lãnh Dạ là một người, nhưng không giống! Rất không giống nhau!

Nếu như cô hỏi Lãnh Dạ loại vấn đề này, anh sẽ nổi giận, nói cô là người phụ nữ ngốc nghếch, nói cô là người phụ nữ ngốc không có não!

Sẽ còn hung hăng trừng phạt cô, nhưng anh bây giờ trầm mặc, anh là Lang Vương, là Lang Vương của Yêu Giới, chỉ thế thôi, cô ở trên người của anh, không thể nhìn thấy bóng dáng Lãnh Dạ!

Lãnh Dạ đi đâu?

Chẳng lẽ trước kia, Lãnh Dạ chỉ hư ảo của anh, chỉ là do anh nghĩ ra đến mê hoặc cô, tuy dùng mê hoặc có chút quá đáng, nhưng người đàn ông kia lại hoàn toàn nắm lấy lòng cô, cô bị mê hoặc triệt để!

Một lúc sau!

“Em vẫn không tin anh như vậy sao?” Lang Vương lạnh lùng hỏi, trên người anh và Lãnh Dạ chỉ có duy nhất khí thế cường đại là giống nhau, để cho người ta đè nén đè nén, để cho người ta muốn ngạt thở, để cho người ta không khỏi khẩn trương!

“Anh để em tin tưởng sao? Thế nhưng ở đây anh không chỉ có một mình phụ nữ là em! Anh như thế thì sao em tin tưởng? Nói không chừng có một ngày, anh sẽ chạy đến giường người khác, ôm những người phụ nữ khác ngủ! Em phải làm sao tin tưởng anh!” Bạch Tuyết cắn môi, khẽ cười, giọng điệu lạnh đến tàn nhẫn.

Cô cho rằng ở trước mặt Lãnh Dạ thì rất thản nhiên, chí ít ở trong tình yêu, cô cảm thấy mình đã đủ thản nhiên, có lẽ cô theo bản năng rõ ràng, trên người Lãnh Dạ có không ít những bí mật, cái này không sao, người nào mà không có bí mật chứ, anh lại có thân phận vậy, cô cũng không để ý.

Cô chỉ chú ý anh có phụ nữ ngoài cô, những phi tử kia! Cô rất chú ý.

Nhưng hai người lại cùng một chỗ, luôn có người phải tỏ thản nhiên, nếu như anh không nguyện ý, cô sẽ phải cố gắng thản nhiên.

“Xem ra, em đói bụng, nếu không sao em lại nói tới chuyện không có não vậy!” Lang Vương cười lạnh, tức giận nhìn cô.

Bạch Tuyết gần như bị cơn giận của anh hù dọa, tuy anh không có nổi giận, nhưng rõ ràng cô vẫn cảm thấy được.

Anh tức giận!

Nhưng mà, người nên tức giận phải là cô chứ!

Người đàn ông này tức giận cái gì? Anh có rất nhiều phụ nữ, cũng là anh phản bội! Làm sao lại giống như cô có rất nhiều đàn ông chứ, anh lại chất vấn lại cô, khiển trách cô!

“Anh mới không có não!” Bạch Tuyết tức giận trả lời một câu.

“Anh không có não, mới sẽ yêu đồ ngốc như em!” Lang Vương đau đớn nói.

“Anh mới là đồ ngốc, anh mới là... Anh anh anh anh vừa nói yêu em sao?” Bạch Tuyết phản ứng chậm nửa nhịp nói.

Lang Vương khẽ cười, chính là đồ ngốc như thế, để hắn yêu đến ngắm tranh yêu đến tận trong xương tủy, đến chết cũng không đổi được, gắn bó sinh tử.

Trong nháy mắt ánh mắt Bạch Tuyết lóe sáng, thẹn thùng hỏi: “Thật sao?” Người đàn ông này nói yêu cô, con sói đáng ghét nói yêu cô, là thật sao?
Bình Luận (0)
Comment