Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 250

Lạ thường chính là công chúa Bạch Tuyết đi về phía Đoan Mộc.

Bên này Lang Vương không có cách nào bình tĩnh, cô gái nhỏ lại nhận lầm người, chẳng lẽ cô cho Đoan Mộc là anh?

Trước quan sát một chút rồi nói.

Ánh mắt Đoan Mộc sáng lên, công chúa Bạch Tuyết đến đây, mẹ nó, kích thích.

Chẳng qua, đây là đồ ăn của đại ca!

Phải làm sao mới ổn đây?

Đây chính là chị dâu nhỏ, đại ca sẽ ăn dấm, đến lúc đó còn không tháo anh ta thành tám khối! Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, cặp mắt gian kia của đại ca đang nhìn anh ta chằm chằm!

Lúc này Đoan Mộc tiến thoái lưỡng nan, bên người còn đứng một sói đỏ, lại thêm một vị công chúa Bạch Tuyết đi tới, phải làm sao mới ổn đây?

Một bên không thích, lại phải lấy lòng sói đỏ. Một bên công chú Bạch Tuyết đại ca thích!

Ngay lúc công chúa Bạch Tuyết ưu nhã đi về phía Đoan Mộc, cô ta lại đến gần sói đỏ bên cạnh Đoan Mộc.

Kết quả này Đoan Mộc không nghĩ tới, có chút bất ngờ.

Lang Vương thân sĩ cầm ly rượu đỏ đi tới, quả nhiên bọn họ là cùng một phe, đoán chừng công chúa Bạch Tuyết chính là cô gái nhỏ của anh, mà sói đỏ kia chính là Khang Giai, chị em tốt của Bạch Tuyết.

“Sói tiên sinh, nể mặt uống một ly chứ?” Lúc Lang Vương đang chú ý công chúa Bạch Tuyết, bên cạnh có một Miêu nữ đi tới, cô ta mang theo mặt nạ của mèo, sau lưng còn có một cái đuôi mèo thật dài.

Lang vương không nói gì, giơ ly rượu lên, uống một ngụm, ý là như vậy coi như uống cùng.

Miêu nữ khẽ cười, cũng cầm ly rượu mình chạm ly Lang Vương, sau đó cũng uống.

“Hình như sói tiên sinh cảm thấy hứng thú với sói đỏ kia?” Miêu nữ thăm dò hỏi.

Lang vương không nói gì!

“Có muốn tôi hỗ trợ hay không?” Miêu nữ khẽ cười nói.

“Cảm ơn, không cần.” Lang Vương không vui nói.

Đương nhiên Miêu nữ cảm giác được sói xám không vui nói.

“Nghiêm túc như vậy làm gì, đây chỉ là một vũ hội hóa trang, chơi đùa mà thôi, vui vẻ thì Ok.”

“Đúng vậy, chơi đùa mà thôi. Chẳng qua tôi không có đến chơi với sói đỏ.” Lang Vương lạnh lùng nói, khí thế trên người hù dọa miêu nữ, cô ta nhìn Lang Vương rồi rời đi.

Giống như, người đàn ông này không phải hóa trang thành sói, mà càng giống như thật, sói nguy hiểm.

Lang Vương nhìn thấy miêu nữ thức thời rời đi, sau đó cầm rượu vang đỏ đi tới chỗ Đoan Mộc.

Ai ngờ, sau khi miêu nữ nhìn thấy công chúa Bạch Tuyết và sói đỏ, lại vui vẻ đi về phía họ.

“Hóa ra hai người ở đây, không tệ, sói đỏ, rất cá tính nha. Ha Ha...” Chỉ thấy miêu nữ cười xong cầm lấy cái đuôi của sói đỏ đem chơi.

“Miêu nữ, đừng làm rộn, không phải cậu có cái đuôi hay sao, tại sao còn chơi cái đuôi của mình! Cái đuôi của mình không có chắc lắm, cẩn thận rơi xuống!” Sói đỏ cười nói.

“Ồ? Sói đỏ mỹ nữ, vừa rồi mình nhìn thấy một nam sinh mặc trang phục sói xám, có phải rất xứng với cậu hay không, cậu có mang cái chảo theo hay không?” Miêu nữ không có ý tốt cười nói.

“Vì sao phải mang cái chảo? Nhìn rất khó coi!” Sói đỏ nói.

“Sói đỏ đều dùng cái chảo đánh sói xám, nếu như cậu không có cái chảo, thì tuyệt đối không nên trêu chọc vị sói xám kia, anh ta cũng không sói xám diễn trên TV, tính khí cũng không tốt! Mình vừa mới nhìn thấy trang phục anh ta chơi vui, qua dò xét một chút, kết quả! Haizz! Tính khí thật thối!” Miêu nữ có ý nhắc nhở.

“Cảm ơn nhắc nhở, nhiều năm không thấy cậu như vậy, vẫn ham chơi, cẩn thận có một ngày chơi cả bản thân! Chẳng qua, cậu yên tâm, mình thấy sói cám này không có hứng thú với sói đỏ, nhìn thấy không, người ta cảm thấy hứng thú với công chúa Bạch Tuyết!” Sói đỏ đẩy công chú Bạch Tuyết trước mặt Miêu nữ.

“Được rồi, ai bảo hai người các cậu biến mình thành động vật! HỪ! Kỳ thật mình càng ưa thích tạo hình sói đỏ của cậu, mà con nhóc xấu xa cậu lại cứ nhất định phải đổi với mình, lúc đầu cái tạo hình sói đỏ này là mình chuẩn bị cho mình, còn công chúa Bạch Tuyết chuẩn bị cho cậu, là cậu cứ muốn kiên trì đổi với mình, nên đừng trách mình.” Công chúa Bạch Tuyết đẩy sói đỏ một cái, đắc ý cười.

“Thân ái, bây giờ cậu là công chúa Bạch Tuyết, nhất định phải nhớ kỹ bình tĩnh, thục nữ, ôn tồn lễ độ, mới là phong cách công chúa Bạch Tuyết, giống như vừa rồi cậu làm tốt bao nhiêu, đoan trang hào phóng, tiếp tục tiếp tục giữ vững.” Sói đỏ cười ha ha nói.

“Sói đỏ phu nhân thân ái, như thế rất mệt mỏi có biết hay không? Mẹ nó, mình bị cậu hại thảm rồi! Vất vả như vậy, rõ ràng người ta cũng không phải thục nữ, vì sao muốn trang phục nữ!” Công chúa Bạch Tuyết phàn nàn nói.

“Ồ! Vì cho cậu câu được soái ca, công chúa xinh đẹp cậu vẫn là nhịn một chút đi!” Sói đỏ an ủi.

“Mình hận đàn ông, đều là tên lừa đảo!” Công chúa Bạch Tuyết tức giận nói.

“Cậu xem cậu lại không bình tĩnh, bây giờ cậu là công chúa Bạch Tuyết, nhất định tính cách của cậu phải nhất trí với tạo hình mới tốt, mình là nhìn thấy cậu thất tình, mới đưa tạo hình công chứ Bạch Tuyết cho cậu mặc, bị tên đàn ông thối kia bỏ cũng không có gì ghê gớm, nhất định tìm chúng ta càng tìm đàn ông tốt hơn cho tên đó tức chết!” Sói đỏ thở phì phò nói.

“Ồ —— Sói đỏ, mình phải lau mắt mà nhìn cậu, đây cũng không phải người mình biết, chẳng lẽ cậu vì phối hợp với tạo hình mà trở nên đanh đá như thế?” Công chúa Bạch Tuyết hiếu kỳ đánh giá sói đỏ nói.

“Công chúa, đây là cậu không đúng, tuy các cậu ở trong nước, mình ở nước ngoài, chẳng qua chuyện của nha đầu này mình vẫn chú ý, cậu ấy đã sớm không phải bé con trước kia rồi. Bé con xinh đẹp của chúng ta đã sớm thoát thai hoán cốt, cũng không tiếp tục gặp cảnh khốn cùng lúc trước, bây giờ người ta rất cay... ưm ưm ưm...” Miêu nữ còn chưa nói hết, miệng đã bị vuốt sói bịt lại, đương nhiên là móng vuốt của sói đỏ bịt lại!

“Là sao? Bé con, sao cậu không cho miêu nữ nói xong, bao lâu ba người chúng ta không có gặp mặt rồi, cậu xem cậu làm mất hứng!” Công chúa Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi sói đỏ.

“Ưm ưm ưm...” Miêu nữ liều mạng gật đầu, ý là công chúa nói rất đúng.

Bất đắc dĩ, đa số thắng tiểu số.

Sói đỏ lấy vuốt sói ra.

“Khụ khụ! Bé con, móng vuốt của cậu có sạch sẽ không, ria mép mèo của người ta bị cậu làm cho rơi tận mấy cái! Người ta phải lùng bao nhiêu công sức mới dính lên được đấy! Oa! Đều bị cậu làm rụng rồi! Mình mặc kệ, bé con, cậu phải bồi thường ria mép cho mình!” Miêu nữ thương tâm nói.

“Phốc!” Công chúa Bạch Tuyết không nhịn cười được.

“Rơi mất càng tốt, miễn cho chút nữa có một soái ca nào đó coi trọng miêu nữ cậu, lúc hôn môi ria mép lại chọc vào miệng người ta, cậu nói xem đến lúc đó có sát phong cảnh không! Cậu không cảm ơn mình, còn oán niệm mình sao? Có phải không nên hay không!” Sói đỏ tràn đầy tự tin nói.

“Mình cần vào! Bé con, cậu rất biết diễn trò. Rất có phong thái sói đỏ. Đám chị em đây, yêu cậu chết mất.” Công chúa Bạch Tuyết sùng bái nói.

“Cậu vẫn giữ lại yêu cậu đi, cậu không thấy được hai nam sinh bên kia đều nhìn chằm chằm cậu không buông sao?” Sói đỏ có ý tốt nhắc nhở.

Bị sói đỏ nhắc nhở, miêu nữ và công chúa Bạch Tuyết nhìn lại Đoan Mộc và Lang Vương.

Một bên khác.

“Đại ca, bọn họ đang nhìn chúng ta.” Đoan Mộc nói thật nhỏ.

“Ừm, tôi mở to mắt, cậu có thể nhìn thấy, chẳng lẽ tôi không nhìn thấy? Cậu vẫn suy nghĩ một chút làm sao đoạt sói đỏ tới tay đi!” Lang Vương lạnh lùng nói.

“Không thể nào? Anh, anh còn để anh em tiên lên sao? Vừa rồi ânh cũng thấy đấy, cô sói đỏ kia rất dã man, ở nơi công cộng như vậy, cô duỗi móng vuốt che đi miệng của vị miêu nữ bên cạnh, cho nên sói đỏ này cực kỳ ngang tàng, còn có thể ác hơn sói đỏ trên TV! Tôi không đi!” Đoan Mộc kiên quyết nói.

“Cậu thật sự không đi?” Lang Vương lạnh giọng hỏi.

“Thật sự không đi!” Đoan Mộc nhìn thấy mắt đại ca len lên hỏi mình, yếu ớt nói, trả lời cũng rất không có lực.

“Vậy thì tốt, ngày mai cậu qua Châu Phi làm việc đi, nơi đó không có miêu nữ, cũng không có sói đỏ, chẳng qua nơi đó có dã thú mọc lông toàn thân, đoán chừng khẩu vị của cậu rất nặng, nơi đó tương đối thích hợp với cậu.” Lang Vương lạnh lùng nói.

“Anh anh, giao ca vô ý! Đại ca, anh thật là ác độc! Trọng sắc khinh đệ! Hôm nay anh em tôi không thèm đếm xỉa, không phải chỉ là sói đỏ thôi sao? OK, không vấn đề.” Đoan Mộc khổ cực lau mặt một cái, một bộ dáng vẻ sinh ly tử biệt.

“Yên tâm, sói đỏ này cảm thấy hứng thú với cừu nhỏ, sẽ không ăn ma và rồng tiên sinh cậu đâu!” Lang Vương cười đùa.

“Đại ca thật không nhân tính, tôi tình nguyện chết, cũng không cho sói đỏ đáng giận ăn tôi! Chẳng qua, tôi giải quyết sói đỏ, bên cạnh còn có một miêu nữ đấy?” Đoan Mộc nói.

Lang Vương không nói gì!

“Đại ca? Anh thân là đại ca, chẳng lẽ snh muốn ăn hai? Khụ khụ! Không nghĩ tới khẩu vị còn nặng hơn anh em tôi! Đoán chừng vị miêu nữ kia cũng đủ mùi vị.” Trong nháy mắt tâm tình Đoan Mộc rất tốt, nếu như đại ca dám ăn thịt ngoài, chắc chắn chị dâu nhỏ sẽ chỉnh đại ca âm hiểm, đến lúc đó, ha ha ha, sẽ có người báo thù cho anh ta rồi. Anh ta không dám chỉnh đại ca, nhưng chị dâu thì khác, chị dâu hơi đổi sắc mặt, đoán chừng đại ca chỉ biết nge lời!

Haizz!

Khó trách, đại ca lại ác với anh ta như vậy!

Chỉ là bị tức trước mặt chị dâu, nên coi anh ta là nơi trút giận rồi!

Thật bi ai, vì sao chuyện của vợ chồng, cũng kéo lên người anh ta!

Trên mặt anh ta viết: Bắt nạt tôi đi, tôi thiếu bắt nạt sao?

Bỗng nhiên, Đoan Mộc có chiêu.

“Đại ca, không bằng, chúng ta tìm người hỗ trợ có được hay không, hiện tại là 3-2, theo nhân số, chúng ta thua một ván! Nếu chúng ta có 3 với 3 thì công bình đúng không?” Đoan Mộc hưng phấn nói.

“Điểm này, cậu có thể nghĩ đến, chẳng lẽ tôi không nghĩ đến sao? Cậu cho là tôi làm đại xa vô ích hay sao? Nhìn ra cửa một chút, cứu binh chúng ta tới rồi.” Lang Vương dùng ánh mắt nhắc nhở Đoan Mộc.

Đoan Mộc nhìn ra phía cửa.

Phốc!

Đoan Mộc cười phun!

“Đại ca, anh định làm gì? Cái người cứu binh này là ai hả?” Đoan Mộc cười xấu xa nhìn cửu vĩ hồ đi tới.

“Lãnh Tịnh.” Lang Vương khẽ trả lời.

“Anh em tôi không cách nào bình tĩnh!” Đoan Mộc cười ha hả nói, bụng cười đến nỗi co rút.

“Tôi không có bảo cậu bình tĩnh, tôi nói người tới là Lãnh Tịnh.” Lang Vương thản nhiên nói.

Đoan Mộc khiếp sợ.

Quá khiếp sợ!

Đại ca đủ hung ác, vì tìm chị dâu nhỏ âu yếm. Thế mà, thế mà!

Haizz!

“Đại ca, anh? Anh em tôi bội phục! Bội phục! Vì loại bỏ chướng ngại bên cạnh chị dâu, anh mang anh em ra làm vật hi sinh! Quá trâu bò rồi!” Đoan Mộc ủy khuất nhìn Lang Vương, nói rõ chính mình là vật hi sinh!

“Đi qua manh cửu vĩ hồ tới.” Lang Vương lạnh lùng nói.

“Đại ca anh quá độc ác, hi sinh anh em, còn có thể khí thế như vậy!” Đoan Mộc lẩm bẩm một câu, ngoan ngoãn đi đến chỗ cửu vĩ hồ đang nhìn quanh.

Đi tới trước mặt Lãnh Tịnh.

“Đi thôi, vật hi sinh!” Đoan Mộc dở khóc dở cười nói.

“Này? Anh em, cậu nhìn cho kỹ, anh đây là cửu vĩ hồ, thấy chưa? Cái đuôi, là chín cái đuôi.”

“Đi thôi, cửu vĩ hồ tiên sinh. Dù sao chút nữa đều phải biến thành vật hy sinh!”

“Tôi ngất, anh là Đoan tổng? Phốc——” Lãnh Tịnh không nhịn được mà bật cười.
Bình Luận (0)
Comment