Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 259

“Có một số việc làm trễ!” Đoan Mộc cũng không rõ ràng cho lắm trả lời Khang Giai.

“Mau đi tắm sạch sẽ đi.” Khang Giai bình tĩnh nói. Đoan Mộc không thể bình tĩnh, cô bảo anh đi tắm rửa sạch sẽ? Chẳng lẽ ăn đến nghiện, còn muốn đến? Hắc hắc, chuyện tốt.

“Được thôi.” Tuy trong lòng Đoan Mộc đã nở hoatrong bụng, nhưng vẫn giả bộ như không có chuyện gì đi vào phòng tắm.

Ngay lúc Đoan Mộc đi vào phòng tắm, Khang Giai mau chóng đứng dậy mặc quần áo, sau đó rời đi.

Trước khi đi còn lưu lại một tờ giấy: Anh tên Đoan Mộc đúng không, những gì hôm nay phát sinh là ngoài ý muốn! Sự xuất hiện của tôi, chắc hẳn anh rất bối rối, cho nên quên sự tình hôm nay đi!

Cô gái nhỏ hồ đồ để lại

Tuy Bạch Tuyết để Khang Giai phối hợp, chưa tốt quan hệ không đứng đắn của hai người đàn ông, nhưng cô vẫn không thể nào tiếp thu được loại đàn ông song tính! Cho nên thừa dịp Đoan Mộc tắm rửa, lựa chọn rời đi.

Rời khách sạn, cô không có ngồi xe, đi thẳng, toàn thân khó chịu để cho nội tâm cô cũng cảm giác khó chịu, nhất là lưng đau sắp gãy, bị tên khốn Lãnh Dạ kia làm ngã hai lần, lại bị Đoan Mộc làm ngã một lần, không có làm cô ngã chết đã là vinh hạnh!

Khó trách hai người đàn ông này không biết thương hương tiếc ngọc như thế, thì ra bọn họ đồng tính, chuẩn xác mà nói là song tính!

Thật không nghĩ tới trên thế giới sẽ có loại người này, quản láy công ty lớn như vậy, lại là song tính!

Lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, bọn họ không phải người của một thế giới với cô!

Nhưng mà, một bên khác, lúc đầu Bạch Tuyết cũng dự định yêu thương Lãnh Dạ, hi vọng về sau anh không cùng đàn ông nữa, nhưng, ngay lúc Lang Vương tiến vào phòng tắm, cô càng nghĩ càng không tiếp thu được!

Thế là, cũng mặc quần áo chuẩn bị rời đi, nhưng cô lại vô ý phát hiện được trong quần áo Lãnh Dạ mang bao, trợn tròn mắt, Lãnh Dạ làm việc cho tới bây giờ đều không mang theo bao, tại sao trên người anh có thứ này?

Điềm dữ!

Cô lấy dũng khi tám đời mới chuẩn bị tiếp nhận anh như vậy, ai ngờ, khi thấy cái vật không rõ nguồn gốc lý này, lập tức cô không tiếp thu được! Vật này để cho cô căm hận, nhớ kỹ trước kia nghe bạn học nói qua, đồng tính đều cắm cái phía sau, chẳng lẽ trên người anh có bao chính là vì thuận tiện làm việc với Đoan Mộc!

Kỳ thật, cái bao này là phục vụ đưa tới, vừa rồi Đoan Mộc và Lang Vương nói chuyện trong hành lang, phục vụ cho là bọn họ thiếu cái này, thế là có ý tốt đưa tới cho bọn họ. Đoan Mộc không nói hai lời trực tiếp nhận lấy, chủ yếu là nhanh chóng đuổi phục vụ đi, cho nên mới nhận lấy. Nhưng anh ta không có túi áo, liền trực tiếp nhét vào trong tay đại ca, cho nên trên người Lang Vương mới có thể xuất hiện cái bao này!

Bạch Tuyết nhìn bao, trong lòng không chịu được! Đứng dậy chỉ muốn mau mau rời khỏi nơi này!

Càng nghĩ càng buồn nôn!

Ai ngờ, ngay lúc Bạch Tuyết chuẩn bị rời đi, Lang Vương đi ra khỏi phòng tắm, anh chóng nắm lấy cánh tay Bạch Tuyết.

“Em muố đi đâu?” Lang Vương lạnh lùng hỏi, nhìn Bạch Tuyết ăn mặc cũng biết là cô muốn đi, trong lòng không khỏi khó chịu! Cô để anh tắm rửa sạch sẽ, anh ngoan ngoãn làm theo, nhưng mà cô lại muốn thả bồ câu với anh!

Đây là cô có ý gì?

Chẳng lẽ thật sự muốn ngược đãi anh!

Bạch Tuyết nhìn người đàn ông khôi ngô cao lớn này, bộ dạng cũng không tệ, vì sao lại là song tính? Anh đói khát như vậy sao? Nam nữ cũng ăn sạch!

Đúng vậy! Cô thừa nhận thân thể tố chất của anh thật tốt, mà phương diện kia cũng rất mạnh, nhưng cho dù như vậy cũng không thể tìm đàn ông, cô tính là gì?

Cô vô dụng như vậy sao? Hay anh và Đoan Mộc đã cùng rất lâu, thậm chí so trước khi cô nhận biết Lãnh Dạ!

Khó trách bên ngoài truyền ngôn rất nhiều cô gái thích Lãnh Dạ, nhưng không có ai được anh coi trọng, vốn cho rằng ánh mắt anh quá cao, thì ra là anh thích đàn ông! Như vậy cô là gì trong lòng anh? Tính là gì? Chẳng lẽ cô chỉ là công cụ sinh con cho anh sao?

Thê lương!

Vốn cho rằng cô đã chậm rãi hiểu rõ người đàn ông này, có thể khống chế người đàn ông này, không nghĩ tới anh cho cô bất ngờ quá lớn, quá rung động!

Uổng phí cô còn một lòng một ý dự định đi theo anh, cho dù anh không phải người, là Lang Vương!

Lang Vương nhìn ánh mắt chán ghét của Bạch Tuyết, hoang mang?

“Buông tay, em muốn về nhà.” Bạch Tuyết lạnh lùng nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt Lang Vương hận tới cắn răng nghiến lợi!

Lang Vương vừa tắm rửa xong, hạ thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mặc dù như thế, hai chân thon dài của anh vẫn hiển lộ rõ ràng khi thế cao quý vương giả.

Anh là Lang Vương, anh không phải con người, có lẽ cô mãi mãi cũng không cách nào hiểu rõ anh, mãi mãi cũng không cách nào đi vào lòng anh!

Bạch Tuyết lui lại một bước, sống lưng dựa lưng vào ván cửa.

“Anh nghe không hiểu sao? Em muốn về nhà, buông tay.”

Lang Vương nhếch khóe môi, quả nhiên anh không có nhìn lầm, thực chất bên trong cô hoàn toàn quật cường và dũng cảm.

Ở trong thời đại tràn ngập dịu dàng này, lúc này cô mang đến cho anh một cảm giác như đóa Mẫu Đơn có gai, tuy bản thân Mẫu Đơn không đâm, nhưng cô lúc này rất giống đâm Mẫu Đơn đâm người, ai dám đụng vào, cô sẽ đâm người.

Thế nhưng, rốt cuộc là vì cái gì? Sao bỗng nhiên cô trở nên đâm tay như thế!

“Em đang tức giận?” Lang Vương khẽ hỏi.

Anh không thích Bạch Tuyết dùng ánh mắt ấy nhìn anh, anh thích Bạch Tuyết nhìn anh ái mộ, hoặc là cười ngây ngô nhìn anh, nhưng anh không muốn Bạch Tuyết lấy loại ánh mắt này nhìn anh, cái này khiến anh rất không vui!

Lang Vương không vui!

Hậu quả nghiêm trọng!

Tiến lên một bước, ngực Lang Vương dính sát gương mặt Bạch Tuyết, cơ ngực rắn chắc hiện ra.

Bạch Tuyết ngẩng đầu lên, căm tức nhìn anh.

“Bộ dạng cao thì có thể như vậy sao? Em chán ghét anh!” Bạch Tuyết chán ghét nói ra, anh có ý gì, là khoe khoang chiều cao của anh với cô sao?

“Cô gái, nói cho anh biết, vì sao trở nên khác thường như vậy?” Lang Vương lạnh giọng hỏi.

“Người đàn ông, trong lòng anh hiểu!”

Lang Vương chấn động!

Cô biết rồi hả?

Cô biết anh là Lang Vương sao!

Cho nên cô đang tức giận, bởi vậy mới có loại kia ánh mắt chán ghét!

Cô, vẫn không tiếp thu được anh là Lang Vương!

Bạch Tuyết rủ đôi mắt đẹp xuống, hít sâu, thản nhiên nói: “Để cho em đi đi.”

Lang Vương nắm lấy tay Bạch Tuyết thật chặt, cô nói để cho cô đi, có ý gì? Là tạm thời rời đi? Hay là vĩnh viễn!

Hư hư!

Lang Vương cười lạnh một tiếng.

Sao anh có thể buông cô ra! Không có khả năng.

Một tay kéo cô gái nhỏ vào trong ngực, lạnh lùng nhìn cô. Nhưng mà, Bạch Tuyết cũng không sợ anh, trợn mắt nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau, Lang Vương cười lạnh nhìn vào Bạch Tuyết, vì sao anhcười lạnh lại có thê thường? Là ảo giác sao?

Bị Lang Vương nắm lấy cánh tay, Bạch Tuyết vùng vẫy mấy lần, đều vô dụng!

Khó trách anh lợi hại như vậy, không phải là loài người, là Lang Vương hung tàn. Trời ạ! Đến cùng vì nguyên nhân gì để cho cô trêu chọc phải sinh vật nguy hiểm như thế!

Anh, chẳng lẽ là một đêm hai năm trước, con chó cô ôm về nhà sao? Không, đấy không phải là chó, là sói.

Bạch Tuyết nhanh chóng suy nghĩ tất cả, chẳng lẽ cô sớm bị Lang Vương để mắt tới rồi! Thật là đáng sợ!

Anh muốn làm gì? Tìm kiếm kích thích sao? Đi vào thế giới nhân loại, anh cả nam cả nữ đều ăn sạch, anh tới tìm kích thích sao? Rất nhiều nghi vấn không có đáp án.

Lang Vương nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ, nhìn đôi mắt đẹp của cô một mực dao động, cô đang tự hỏi cái gì?

Đôi môi thật mỏng cong lên đường cong đẹp mắt: “Muốn về nhà có thể, trước cho ăn no đã.”

Bịch một tiếng, Bạch Tuyết bị ném trên giường lớn cách hai mét, may mắn giường vô cùng đàn hồi, nêu không nhất định Bạch Tuyết sẽ bị ngã đau, xa như vậy mà ném qua, quả nhiên anh không phải người.

Ngay lúc lòng cô tràn đầy phẫn nộ muốn bò dậy, anh ép tới.

“Anh?” Bạch Tuyết kinh hô kêu ra tiếng, tuy mang theo đầy phẫn nộ, nhưng đối với Lang Vương thì rất êm tai.

Có lẽ là gần đây anh quá dung túng cô, mới có thể để cho cô lên mặt!

Kiếp trước, cũng là bởi vì anh quá thương cô, mới có thể mất đi cô! Có lẽ, anh không nên để ý bảo vệ cô như vậy, đổi loại phương thức có lẽ cô sẽ ngoan hơn.

Lang Vương rất nặng, ép tới Bạch Tuyết không thở nổi, cô duỗi hai tay muốn đẩy anh ra, bất đắc dĩ, dùng hết sức sức lực bú sữa mẹ, vẫn là không có đẩy anh ra nửa cm, lại bị người đàn ông đáng giận nắm chặt hai tay, sau đó ép lên đỉnh đầu.

Nhìn Lang Vương, Bạch Tuyết sẽ liên tưởng đến vừa rồi Đoan Mộc ghé vào bả vai anh, cô không khỏi bốc cháy, trừng mắt hận Lang Vương, trong đôi mắt đẹp đều là chán ghét.

“Em là người đầu tiên dám dùng loại ánh mắt này nhìn anh!” Anh lạnh lùng nói, ngón tay thon dài lướt qua má hồng của cô, cái mũi, sau đó là cái miệng nhỏ nhắn.

Bạch Tuyết nhanh chóng xoay mặt qua, “Lấy tay bẩn thỉu của anh ra, đừng đụng em!”

“Tay của anh bẩn sao? Hả?”Trong nháy mắt Lang Vương sắc bén, ánh mắt thâm thúy nhìn Bạch Tuyết.

“Tay của anh bẩn, còn có thân thể của anh cũng bẩn!” Bạch Tuyết giận dữ gầm nhẹ.

Lang Vương bị chọc giận!

Hậu quả rất nghiêm trọng!

Đôi môi lạnh buốt rơi xuống, hôn cô.

Anh lướt qua thì dừng, đẩy sợi tóc xốc xếch trên gương mặt Bạch Tuyết ra, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn như ngọc điêu khắc của Bạch Tuyết, còn có con ngươi tràn ngập linh khí.

Đáng chết!

Anh bị cô hấp dẫn thật sâu, ràng buộc, đời này chỉ sống vì cô.

Đương nhiên Bạch Tuyết nhìn thấy trong con ngươi anh có rối rắm, anh đang rối rắm cái gì?

Là rối rắm giữa cô và Đoan Mộc anh cần người nào hơn sao?

Bạch Tuyết bi ai chảy ra nước mắt chua xót, nước mắt từ gương mặt đến bên miệng, chua chát.

Bạch Tuyết cô lại có thể luân lạc tới tranh dành người yêu với đàn ông!

Nhìn cô gái nhỏ thương tâm rơi lệ, anh nhíu mày, lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết.

Ánh mắt cô gái nhỏ rất kỳ lạ, chẳng lẽ cô lại báo trưới chuyện gì, chẳng lẽ là cô biết anh có rất nhiều phụ nữ! Bởi vậy mới có loại ánh mắt ghen ghét đó sao?

Cô khóc, đã thật lâu cô không khóc rồi. Nhưng mà, lúc này, cô khóc như đứa bé con, Xem ra rất ủy khuất, vô cùng nức nở, dáng vẻ bất lực rất giống một đứa bé, để anh không nhịn được lo lắng!

Đáng chết!

Cô gái nhỏ, rốt cuộc em muốn anh như thế nào?

Là anh không biết yêu!

Hay là cô buồn anh yêu không đủ?

Nhìn cô rơi nước mắt đầy mặt, tim anh vỡ tan đầy đất, đến cùng phải làm thế nào giữ lại lòng cô?

Rốt cuộc phải như thế nào mới có thể để cho cô cam tâm tình nguyện yêu anh —— Lang Vương?

Anh là yêu, đây là lỗi của anh sao?

Tình bọn họ, yêu của bọn họ, anh lại không thể nắm giữ, anh đã yêu cô gần ngàn năm, chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ!

Chẳng lẽ nhất định phải để anh móc tim ra cho cô nhìn, cô mới sẽ tin tưởng anh yêu cô!

Thực ra không biết rõ, sao Bạch Tuyết lại không yêu Lang Vương,sao lại không yêu Lãnh Dạ chứ, cũng là bởi vì quá yêu, cho nên mới không tiếp thu được anh vượt quá giới hạn!

Cô không cách nào đối mặt Lãnh Dạ vác cô còn mập mờ với Đoan Mộc, cô không tiếp thu được cô và Đoan Mộc cùng sở hữu Lãnh Dạ.

Cô muốn chính mình độc chiếm Lãnh Dạ, chỉ đơn giản như vậy, cô không muốn chia sẻ với người khác.

Cho nên, cô phẫn nộ, cô tức giận!
Bình Luận (0)
Comment