Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 262

“Cha, mẹ?” Thiên Tầm nện bước chân ngắn đi tới.

“Thiên Tầm, sao con lại tới đây?” Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi, cô bé phải ở nhà ông ngoại, sao lại xuất hiện ở nơi này?

“Mẹ không ngoan, vụng trộm trở về chơi hôn với cha, con đều thấy được!” Thiên Tầm nũng nịu nói.

Bạch Tuyết xấu hổ mặt đỏ bừng, Lang Vương kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể rất khó chịu, bất đắc dĩ đi vào là con của mình, không thể làm gì! Nếu như lúc này là người khác, nhất định anh sẽ đá bay kẻ chướng mắt đó!

Nhìn tiểu ngoan ngoãn tiến vào, mặc dù trong lòng có 100 cái không nguyện ý, cũng phải nhịn, cho dù hiện tại lửa trong thân thể có lớn, cũng phải đè xuống!

Anh nghiêng người,hôn một cái lên chán con gái nhỏ, đã bị con bé thấy được, cũng nên đền bù để nó khỏi thương tâm!

“Mẹ, Thiên Tầm cũng phải hôn.” Thiên Tầm nói xong, bò lên giường, sau đó ôm cổ Bạch Tuyết, bẹp một cái, hôn lên miệng Bạch Tuyết một cái, đắc ý cười.

“Cha, Thiên Tầm cũng phải hôn.” Thiên Tầm bập bẹ nói.

Lang Vương nhíu mày, lớn không có hôn, bị nhỏ hôn một chút đi!

Xoay người, cúi người, chỉ thấy Thiên Tầm ôm cổ Lang Vương, sau đó cái môi hôn bẹp một cái, đắc ý cười.

“Ta đi tắm!” Giọng Lang Vương ấm ách nói, Bạch Tuyết cười thầm, giọng nói như vậy cô biết, chỉ có khi cô bị người đàn ông này đè, tiếng của anh mới biến như vậy.

Bạch Tuyết xin lỗi nhìn anh, ánh mắt mềm hơn so với lúc trước rất nhiều, ánh mắt như thế gần như khiến Lang Vương phát cuồng, trong mắt của anh hiện lên âm tàn hủy thiên diệt địa, hận không thể giải quyết cô ngay tại chỗ, bất đắc dĩ nơi này có cái bóng đèn vô cùng lớn! Kêu lên một tiếng đau đớn, để lại mẹ con bọn họ rời đi.

Chờ Lang Vương từ trong phòng tắm đi ra, Bạch Tuyết và Thiên Tầm đăng lăn lộn ở trên giường đùa giỡn, một cái áo ngủ mỏng đã bị giày vò vén hẳn lên mông, nhìn cái cái mông bên trong vểnh về phía anh như đang vẫy gọi, dùng sức cào tóc còn ướt một chút.

Đáng chết! Dáng người cô lại dẫn lửa, vừa mới dùng nước lạnh hạ hỏa, trong nháy mắt lại bốc cháy!

Bạch Tuyết không biết, vẫn không ngừng cười vui vẻ.

Ai ngờ! Như thế vẫn chưa đủ, Thiên Tầm xoay người ngồi ở trên bụng Bạch Tuyết, Bạch Tuyết vì để cho con gái ngồi dễ chịu chút, đương nhiên cong hai chân lên, để tiểu gia hỏa dựa vào! Lang Vương trừng mắt, một đôi mắt sói hồng hồng, tình cảnh này, cái như bên trong khoe khoang với anh.

“Tắm xong rồi.”Lúc này, Bạch Tuyết mới phát hiện Lang Vương đã đi ra, còn đứng ở phía hai chân của cô, cuống quít đóng chặt chân lại, đã chậm! Đều nhìn hết rồi!

“Chưa có tắm sạch, lại đi tắm một chút!” Lang Vương trở về phòng tắm lần nữa.

Nhưng mà lần này, Lang Vương tiến vào, không có trực tiếp tắm, tiếng anh cách cánh cửa khàn khàn nói.

“Tuyết nhi, em qua đây kỳ lưng giúp anh?” Lang Vương ra vẻ bình tĩnh nói.

“Hả?” Bạch Tuyết giật mình hả một tiếng, tự nhiên đoán được người đàn ông này muốn làm gì!

Nhưng mà nhìn qua bảo bối đang ngồi ở trên người mình chơi rất vui vẻ, có chút khó khăn, nhưng chắc Lãnh Dạ đã không nhịn được!

“Phía sau lưng không tới, có chút bẩn.” Lang Vương cách cánh cửa nói.

“Được được.” Trả lời không phải cô gái nhỏ của anh, mà là con gái nhỏ của anh.

“Mẹ, mẹ đi thôi, chúng ta cùng nhau chà lưng cho cha, mẹ chà lưng, con sẽ cọ chân cho cha.” Thiên Tầm nói.

“Ha ha ha...” Bạch Tuyết không nhịn cười được, Lang Vương ở trong phòng tắm nghe được mặt đều bóp méo, xong!

Hoàn toàn xong rồi, không vui nữa!

Đứa con có ý tốt, anh không nói nên lời gì, trong lòng còn có cảm giác thật ấm áp. Nhưng mà lửa ở trong thân thể anh đoán chừng là không hạ được!

Thiêu chết anh rồi!

“Thiên Tầm, cha sẽ với tới phía sau, con và mẹ không cần tiến vào, cha lập tức tắm xong.” Lang Vương mở khóa vòi nước, trực tiếp dùng nước lạnh dội từ trên đầu xuống. Bất đắc dĩ, dập lửa cấp tốc chỉ biện pháp này tốt, quả nhiên, một lát sau phía dưới nhỏ dần!

Lúc Lang Vương đi ra lần nữa, Bạch Tuyết đã mặc quần áo tử tế với Thiên Tầm, Bạch Tuyết đang chải đầu, Lang Vương cũng không dám nhìn cô nữa, lo lắng phía dưới sẽ lại đứng lên, trực tiếp đi tới trước tủ quần áo mặc quần áo.

Thiên Tầm ngồi ở trên thảm chơi đùa, trong phòng ngoại trừ Thiên Tầm thỉnh thoảng phát ra một số tiếng vang, gần như không có tiếng vang khác.

Ai ngờ! Bụng Bạch Tuyết truyền đến tiếng “ọc ọc.” Lang Vương nhìn về phía cô, Thiên Tầm nhìn về phía cô, cô cuống quít che bụng, gương mặt đỏ lên.

Thật mất thể diện, đây là suy nghĩ đầu tiên của cô, một lớn một nhỏ nhìn cô chằm chằm. Không nghĩ tới bụng lại phát ra tiếng vang lớn như vậy!

“Trước đi ăn cơm.” Lang Vương lạnh giọng nói.

Kỳ thật, anh cũng đói bụng, đói bụng, thân thể đói, tóm lại là khắp nơi đều đói.

Xuống lầu mới phát hiện, hai đứa con trai cũng tới, đều ở phía dưới chơi.

“Mẹ, cha.”

Niệm Niệm chạy tới, một tay Lang Vương ôm lấy nó, một tay bế Ức Ức lên, tay trái vừa vặn, tay phải vừa vặn, Bạch Tuyết mang theo Thiên Tầm đi theo.

“Cha thật lợi hại, cha thật lợi hại, một mình ôm hai chúng ta.” Niệm Niệm vui vẻ hô.

“Con trai, sức cha rất lớn, mẹ con hiểu nhất.” Lang Vương cười xấu xa nhìn Bạch Tuyết nói.

“Nói bậy bạ gì đó!” Bạch Tuyết lúng túng nói.

Người đàn ông này là muốn dạy hư đứa trẻ sao?

“Anh có nói bậy sao? Chẳng lẽ em không cảm giác thấy sự lợi hại của anh? Hả? Bây giờ anh có sức, sẽ tìm cơ hội để em cảm thụ một chút.” Lang Vương nói xong, ôm hai đứa con trai đi.

Gương mặt Bạch Tuyết vừa khôi phục, lập tức đỏ lại, lỗ tai cũng nóng lên.

Lang Vương ngồi ở trong xe, nhìn một lớn một nhỏ từ trong đi tới, cô rất hồn nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, kiều diễm ướt át, rất là đẹp mắt.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người một lớn một nhỏ, thật ấm áp, đây là người phụ nữu và con của anh, mãi mãi là của anh, ai cũng không cho phép tổn thương bọn họ.

Trên đường đi ăn cơm, một cuộc điện thoại gọi tới.

Tối hôm qua điện thoại Bạch Tuyết ở trong tay của Lang Vương, khi Lang Vương trở về đã bỏ trên tủ đầu giường, lúc Bạch Tuyết vừa mới mặc quần áo, nhìn thấy điện thoại di động, trực tiếp cất vào trong túi.

“Giai Giai.” Bạch Tuyết kết nối.

“Nha đầu, cậu ở đâu? Mình muốn gặp cậu.”

“Được, mình cũng muốn gặp cậu, chẳng qua hiện tại mình phải đi ăn cơm.” Bạch Tuyết ngọt ngào nói. Kỳ thật, Khang Giai không gọi điện thoại cho cô, cô cũng muốn gọi cho Khang Giai, chuyện tối ngày hôm qua là hiểu lầm, còn cần nói rõ cho Giai Giai biết.

Nghĩ đến chuyện vong động của mình đêm qua, trong lòng liền thấy xin lỗi, nhìn qua vết thương trên đầu Lãnh Dạ, còn có tay đang cầm lái, cô đau lòng đến đôi mắt cũng ướt.

Tối hôm qua, Lãnh Dạ muốn cô như vậy, kết quả cô đập anh, cắn anh, còn bỏ lại anh!

Kỳ thật, tối hôm qua, Bạch Tuyết chật vật chạy ra khỏi khách sạn, mặc đồ này cũng không thể trở về gặp con, cho nên mới về biệt thự Lãnh Dạ.

Có thể nghĩ, lúc ấy trong lòng Lãnh Dạ sinh bao nhiêu khí, trong thang máy, cô cắn tay của anh, cảm giác được trong miệng còn mằn mặn, đó là vị của máu.

Nhất định anh bị chọc tức, khó trách buổi sáng hôm nay anh sẽ phát cáu với cô, rống to, gào thét.

“Này? Nha đầu thối, nói chuyện đi, tại sao không nói chuyện?” Khang Giai ở bên kia hô lên.

“Giai Giai, cơm nước xong mình qua tìm cậu.”

“Tuyết nhi, anh mình cũng muốn gặp cậu!”

“Được, chúng mình cũng lâu không có gặp mặt, rất nhớ anh ấy.” Bạch Tuyết khẽ cười nói.

Lang Vương nghe được Khang Giai nói anh mình, rước lấy liếc mắt lạnh lùng của anh.

Cúp điện thoại.

“Khang Cốc cũng đi sao?”Thính lực Lang Vương vốn tương đối tốt.

Bạch Tuyết gật đầu.

“Cơm nước xong xuôi, anh đưa em đi, nói xong gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.” Cái Khang cốc kia vẫn chưa từ bỏ ý định với Bạch Tuyết, thật sự là cố chấp!

Nhưng mà, loại quan hệ này để Lang Vương không thoải mái, người phụ nữ của mình bị người nhớ thương, sao mà trong lòng có thể dễ chịu! Anh không có ngăn cản Bạch Tuyết không cho phép đi, đây đã là một tiến bộ rất lớn rồi.

Đến lúc đó, Lang Vương tự mình chọn món ăn, có bọn nhỏ, anh chọn món ăn theo khẩu vị của bọn nhỏ, ba tiểu gia hỏa đều rất yên tĩnh, đây là phong cách nhất quán của chúng, ở bên ngoài cũng rất ít ầm ĩ, tuy bọn chúng đều vẫn là đứa bé, nhưng ngôn hành cử chỉ đã không phải là độ tuổi cùng đứa trẻ khác, cũng hoàn toàn không phải IQ đứa trẻ. Trong mắt người ngoài bọn chúng đều là đứa trẻ hai ba tuổi.

Ở trong mắt Lang Vương và Bạch Tuyết, bọn chúng đều có IQ của đứa trẻ bảy tám tuổi, mà sinh hoạt cũng không cần quản.

Bạch Tuyết chỉ phụ trách gắp thức ăn vào đĩa cho chúng.

Cô rất thích loại cảm giác này, người thân nhất của cô đều đang ở đây.

Mẹ của cô!

Giống như càng ngày càng không muốn cô!

Ức Ức, giương mắt nhìn ra chỗ cửa.

Tiểu gia hỏa nhìn Lang Vương, ra hiệu có chuyện phát sinh, Lang Vương nhìn theo Ức Ức.

“Cha, thức ăn ở đây ăn thật ngon.” Ức Ức cố ý nói to ra.

Nó cao giọng, đương nhiên rơi vào tai của Tuyết Hoa, mẹ Bạch Tuyết.

Tuyết Hoa bất ngờ thấy được trợ lý Lãnh, tại sao bọn nhỏ lại biết cô ấy?

Đứa bé kia là con của Tuyết, tại sao lại ở cùng trợ lý Lãnh? Xem ra bọn họ ăn rất vui vẻ.

Cô trợ lý Lãnh kia càng giống như Bạch Tuyết của bà hơn, đây là cảm giác của bà, mấy ngày nay bà và con gái (Bạch Lan) đã gặp mặt vài lần, nhưng đứa bé kia!

Nhưng mà, bà nhìn thấy trợ lý Lãnh này, lòng của bà không khỏi đau nhức, giống như đây mới là Tuyết nhi của bà!

Nhìn thấy người đàn ông ăn cơm cùng họ là tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị, tuy bà luôn ở quốc ngoại, nhưng bà biết rõ một vài nhân vật lớn trong nước.

Lãnh Dạ: Tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị, công ty trên danh nghĩa nhiều không kể xiết, bất luận ngành nghề gì đều có tư sản của mình, là một công ty lợi hại nhất trong nước, cậu ta thường xuyên làm một số từ thiện quyên tiền, nhất là, đối với vùng núi khó khăn càng nhiều.

Nhưng mà, một người như vậy, người bên ngoài đều gọi cậu ta là Tà Thần, bởi vì tính cách cậu ta âm tàn lãnh khốc, tính khí cũng rất lạnh, làm việc nhanh chóng quyết đoán, là một người duy nhất có thế lực hắc bang chống lại, dạng người này không khỏi để cho người ta e ngại, khiếp đảm!

Mang theo lòng hiếu kỳ đi qua, ưu nhã lịch sự đứng cạnh bàn Lãnh Dạ.

“Lãnh tổng, quấy rầy.” Tuyết Hoa lịch sự nói.

Lang Vương cầm lấy giấy ăn lau miệng một chút, thân sĩ ngẩng đầu.

Nghe được tiếng nói này, tay Bạch Tuyết gắp thức ăn dừng lại, cô không nghĩ tới lại gặp được mẹ ở chỗ này, càng không nghĩ đến Lãnh Dạ sẽ mời bà ngồi xuống!

“Mời ngồi.”
Bình Luận (0)
Comment