Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 276

“Khụ khụ khụ....” Khang Nghị nghe thấy Tuyết Hoa nói như vậy thì thiếu chút nữa là sặc. Tình huống gì đây? Anh em?

Từ lúc nào Bạch Tuyết và Lãnh Dạ lại trở thành anh em?

Sau khi nhìn thấy Bạch Tuyết và Lãnh Dạ không thể hiện quá nhiều tình cảm thì anh liền hiểu, hóa ra Bạch Tuyết lo lắng quan hệ của cô và Lãnh Dạ bị lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên mới cố ý nói với bên ngoài như vậy.

“Đúng vậy, tốt lắm, anh trai tôi rất thương tôi.” Bạch Tuyết lễ phép trả lời.

Đương nhiên Lang Vương không thích bị nói là anh trai của Bạch Tuyết, nhưng, cô gái nhỏ đã nói dối dì Tuyết như vậy, thế thì anh đành phải miễn cưỡng phối hợp một chút!

“Có anh trai như vậy thật tốt, lần trước anh trai cô đưa cho cô thẻ vô hạn, lần này lại đưa cô ra ngoài chơi, thật sự rất thương cô.” Trong lòng Tuyết Hoa không khỏi có chút chua xót, bà đã tới đây lâu như vậy, vì sao chưa từng thấy Lãnh Dạ đưa con gái bà đi chơi, hôm nay Bạch Tuyết (Bạch Lan giả mạo) cũng ở đây, vì sao bọn họ không ở cùng một chỗ?

Hay là, quan hệ của con gái và Lãnh Dạ là bí mật, không muốn bị công khai!

Hay là người đàn ông này đã có vợ, Tuyết nhi chỉ là tình nhân của cậu ta!

Các loại suy đoán hiện lên trong đầu.

“Đúng vậy, anh tôi đưa tôi tấm thẻ vô hạn, tôi còn chưa kịp dùng đây.” Bạch Tuyết nũng nịu nói, bộ dáng giống như Lãnh Dạ thực sự là anh của cô, Lãnh Dạ sững sờ, quả thực là bị bộ dáng của cô gái nhỏ làm chấn động!

Lang Vương nhìn chăm chú về phía cô gái nhỏ, ngàn năm cô đơn chỉ vì chờ một mình cô. Bản tình ca ngàn năm cũng chỉ vì mình cô mà hát.

Tổ tiên từng nói với anh, khi một giọt nước mắt của cá vàng rơi xuống, thì tình yêu của Mẫu Đơn tiên tử và người ở yêu giới vĩnh viễn không có cách nào thực hiện được. Vì thế anh cầu xin, nhưng đến tận khi chết cá vàng vẫn không nhắm mắt rơi lệ, dùng điều này chúc phúc cho tình yêu một đời một kiếp của bọn họ.

Đúng vậy, giờ phút này bọn họ ở cùng một chỗ, là bởi vì cho dù cá vàng chết, cũng sẽ không không nhắm mắt lại, càng không rơi nước mắt!

Yêu, không phải là một trái tim gào thét, mà chính là sự hoán đổi của hai trái tim; yêu, không phải pháo hoa ngắn ngủi long lanh, mà chính là một cơn say dứt khoát; yêu, không phải là lời thề mỹ lệ, mà chính là kiên trì mãi mãi.

Phụ nữ cũng là một đóa hoa. Mà nguyên thần của Bạch Tuyết cũng là hoa mẫu đơn, khí phách của Mẫu Đơn thanh cao, vẻ đẹp của Mẫu Đơn đầy kiêu ngạo. Cô trời sinh đã là vua của các loài hoa, cô chỉ tồn tại trong cõi mơ, người bên ngoài vĩnh viễn không có cách nào đến được.

“Sao vậy? Trên mặt em có gì ư?” Bạch Tuyết ăn một chút rồi quay sang nhìn Lang Vương, vì sao anh nhìn chằm chằm vào cô như vậy?

“Ăn đi, trên mặt em không có gì cả.” Lang Vương thản nhiên nói.

Mặc dù chỉ trong tích tắc như vậy, Khang Cốc liền nhìn ra trong lòng người đàn ông này có chuyện.

Tuyết Hoa cũng có cảm giác như vậy.

“Trên mặt em đã không có gì, vậy thì anh trai yêu quý cũng không cần nhìn chằm chằm em như thế! Rất bất lịch sự đó!” Bạch Tuyết giả bộ ngây thơ nói.

Lời của Bạch Tuyết quả thực khiến Khang Cốc sững sờ, Bạch Tuyết thay đổi tính cách từ lúc nào vậy?

Bạch Tuyết dịu dàng trước kia sẽ không như thế, không nghịch ngợm như vậy.

Xem ra tình yêu làm thay đổi con người!

Giống như anh, cũng đã bị Bạch Tuyết thay đổi, bây giờ anh trở nên u buồn, lực bất tòng tâm, tim như bị dao cắt, tinh thần chán nản, hồn ở trong mơ...

“Ăn đi, sao nhiều lời vậy! Ăn cả cái này nữa.” Lang Vương nói xong liền gắp miếng thịt bò bít tết từ đĩa anh sang cho Bạch Tuyết, bảo cô ăn.

“Anh trai, em không thích ăn thịt, xin anh đừng nuôi em như động vật ăn thịt có được không?” Bạch Tuyết bất đắc dĩ nhìn miếng thịt bò bít tết nói. Cô biết Lãnh Dạ là Lang Vương, đương nhiên Lang Vương sẽ thích ăn thịt, nhưng, cô cũng không phải là sói, cô thích ăn rau.

“Nhìn em gầy như vậy, toàn thân chỉ có một tí thịt, mau ăn đi.” Lạnh lùng nói một câu.

“Ăn thì ăn! Làm gì mà dữ vậy!” Bạch Tuyết uất ức nói, trong nháy mắt miệng phồng lên, buồn rầu nhìn miếng thịt.

“Không cho phép nói toàn thân em chỉ có một tí thịt, ai không biết còn tưởng rằng em là bộ xương đấy! Đến lúc đó anh không sợ người ta nói anh ngược đãi em gái sao?”

“Cho nên, vì không để người khác nói anh ngược đãi em, em mau ăn đi.” Giọng nói của Lang Vương đã dịu đi rất nhiều, chủ động cắt miếng thịt to thành những miếng nhỏ cho Bạch Tuyết, anh còn xiên một miếng đưa đến trước miệng cô gái nhỏ: “Nếm thử xem thế nào?”

“Ừm, không tệ, ăn ngon lắm.” Bạch Tuyết ăn miếng thịt mà Lang Vương đưa đến trước miệng, cái miệng nhỏ bận rộn, ăn say sưa ngon lành.

Cũng bốc một miếng đưa đến trước miệng Lang Vương.

“Anh cũng chưa ăn, nếm thử đi, hương vị đúng là không tệ, ăn rất ngon.” Lang Vương nghiêm mặt, há miệng, ăn miếng thịt nhỏ trong lòng bàn tay Bạch Tuyết, nhai từng chút một.

Được cô gái nhỏ đút cho ăn, tuy có chút kỳ quái, nhưng, đây là người phụ nữ của anh, đương nhiên không cần khách khí, cho nên anh mới không để ý tới thân phận của mình mà cắt thịt cho Bạch Tuyết.

Một loạt hành động, khiến Tuyết Hoa và Khang Cốc như bị sét đánh.

Người này có còn là Lãnh tổng nữa hay không?

Lại quan tâm người khác đến như vậy, nghe đồn anh cực kỳ thích sạch sẽ, sao có thể ăn đồ bốc tay? Lại còn là bò bít tết, bò bít tết là dùng dao nĩa ăn, vậy mà anh không chút do dự ăn hết miếng thịt trong tay cô gái này.

Nhìn còn có vẻ rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.

Tuy anh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, trên mặt không có chút ý cười nào, nhưng, trong mắt anh lộ rõ vẻ hạnh phúc.

“Bà có muốn nếm thử hay không?” Bạch Tuyết lễ phép hỏi Tuyết Hoa.

“Cảm ơn, tôi cũng không thích ăn thịt.” Tuyết Hoa lễ phép trả lời.

“Anh Nghị, anh có muốn nếm thử không, thực sự ăn rất ngon, ánh mắt Lãnh Dạ cũng rất tốt, không chỉ là mua đồ, mà đồ ăn gì cũng đều là ngon nhất.” Bạch Tuyết đắc ý nói, khóe miệng Lang Vương giật giật.

Vậy mà cô gái nhỏ lại có thể khen ngợi anh trước mặt người đàn ông thích cô, đoán chừng Khang Cốc sẽ ghen đến chết!

Người phụ nữ ngốc nghếch!

Người phụ nữ ngốc!

Chẳng lẽ cô không nhìn ra suy nghĩ trong lòng Khang Cốc một chút nào sao!

Chịu thua cô!

“Lãnh Dạ!” Tuyết Hoa giật mình nhìn Bạch Tuyết, đây là anh trai cô, vậy mà cô lại gọi anh là Lãnh Dạ?

“À đúng vậy, anh tôi đó, tôi thường xuyên gọi anh ấy như vậy, gọi tên của anh ấy cũng rất thú vị!” Bạch Tuyết biết mình lỡ lời liền cuống quýt giải thích.

“Ồ, thảo nào.” Tuyết Hoa hoang mang, nhìn tất cả mọi chuyện, trong lòng đã bắt đầu hoài nghi một số việc.

“Há mồm.” Lang Vương xiên một miếng thịt đưa vào trong miệng Bạch Tuyết, rồi lại tiếp tục xiên thêm miếng nữa, cho vào miệng mình bắt đầu ăn.

“Anh Nghị, anh có muốn một miếng không?” Vừa rồi Khang Cốc chưa trả lời, Bạch Tuyết lại hỏi.

“Sao cảnh sát Khang có thể ăn đồ thừa của em được!”

“Không, xem ra thực sự rất ngon, tôi cũng muốn một miếng.” Khang Cốc nói muốn một miếng cũng khiến chính bản thân phải giật mình.

Lang Vương cố ý giả vờ dieendaanleequuydonn không nghe thấy, cầm cái dĩa của mình bắt đầu ăn.

Bạch Tuyết nhìn thoáng qua cái dĩa trong tay Lang Vương.

“Anh, cho em mượn cái dĩa một chút, em cho anh Nghị ăn một miếng.” Bạch Tuyết chìa tay ra nói.

“Anh không thích người ngoài dùng dao nĩa của anh, anh ta muốn ăn thì tự anh ta đi lấy đi.” Lang Vương lạnh lùng nói, người đàn ông này luôn nhớ nhung cô gái nhỏ của anh, tại sao anh phải tốt bụng cho anh ta ăn thịt như vậy?

“Ha ha, anh trai em là vậy đó, có đôi khi đùa giỡn giống hệt trẻ con, anh Nghị, anh đừng trách anh ấy.” Bạch Tuyết xấu hổ nói, người đàn ông này thật là, một chút mặt mũi cũng không cho cô!

“Không sao, lúc nãy em đút cho anh trai em ăn như thế nào, thì cũng đút cho anh như vậy là được, anh muốn nếm thử hương vị ra sao.” Khang Nghị lịch sự nói.

Tuyết Hoa đã nhìn ra Khang Nghị thích cô bé này, chỉ là, vì sao Lãnh Dạ không thích Khang Nghị? Hình như còn rất chán ghét cậu ta.

“Được rồi. Ha ha.” Bạch Tuyết cười cười, bốc một miếng lên, đưa đến bên miệng Khang Nghị.

Lang Vương buồn bực!

Sớm biết vậy liền đưa dĩa cho cô dùng!

“Ừm, ăn rất ngon, hương vị thật sự không tệ. Nhất là khi Tuyết nhi tự mình đút cho anh ăn.” Khang Nghị ăn say sưa ngon lành.

“Đúng vậy, bữa sáng em không ăn thịt mà còn nói rất ngon. Sao có thể lừa anh được cơ chứ.”

Đôi mắt óng ánh, trong veo, xán lạn như sao. Nhìn anh cười một tiếng, con mắt cong cong tựa trăng non, dường như linh hồn cũng bay theo ra ngoài. Cười một tiếng nữa, vẻ mặt tự nhiên để lộ sự cao quý, khiến cho người ta không thể không sợ hãi thán phục ánh sáng xinh đẹp thanh nhã của cô.

Cùng là mỹ nữ, nhưng Bạch Tuyết mang đến một ấn tượng khắc sâu cho người nhìn, giữa hai hàng lông mày của cô là một vẻ đẹp vượt qua tuổi tác, chân mày lá liễu nhàn nhạt, không cần bất kỳ mỹ phẩm nào đã rất duyên dáng. Lông mi dài lấp lánh giống như hai chiếc bàn chải nhỏ, sáng đến mức làm cho người khác cảm thấy chói mắt, khiến tim đập nhanh, đôi mắt to xinh đẹp lạ thường, linh động như có hồn.

Không thể phủ nhận, Khang Nghị thực sự bị đứng hình.

Người phụ nữ này quả thực là nghiệt duyên của anh!

Yêu cô, nhưng không chiếm được cô!

Cô là thuộc về người khác!

Quá không cam lòng!

“Tuyết nhi, bữa cơm tối, anh dẫn em đến lầu ba nhìn biển có được không?” Khang Nghị lịch sự nói.

Trong mắt Tuyết Hoa, đây là Khang Nghị muốn hẹn hò với Bạch Tuyết. Trong mắt Lang Vương, đây là Khang Nghị muốn đoạt lấy người phụ nữ của anh. Trong mắt Bạch Tuyết, đây chỉ đơn thuần là lời mời từ bạn bè.

“Không được, cơm nước xong xuôi, tôi và Tuyết nhi còn có việc! Chúng tôi rất bận.” Lang Vương không chút lưu tình lạnh lùng nói.

“Tuyết nhi? Lãnh Dạ, em gái của cậu tên là Tuyết nhi?” Tuyết Hoa giật mình hỏi, cho tới nay bà chỉ biết cô bé này là thư ký của Đoan tổng, thấy Đoan Mộc gọi cô là thư ký Lãnh.

Cô không chỉ là thư ký của Đoan Mộc, mà còn là em gái của Lãnh Dạ.

Không nghĩ rằng Lãnh Dạ lại gọi em gái là Tuyết nhi, Tuyết nhi này, chắc tuổi tác cũng không kém Tuyết nhi của bà. Nhưng, Tuyết nhi này càng cho bà cảm giác giống con gái của bà hơn!

Nghĩ đến con gái của mình, chắc là Bạch Hàn không giáo dục tốt nó!

Nhìn Tuyết nhi này, Lãnh Dạ chăm sóc em gái của mình rất tốt, bà nhớ rằng Ức Ức từng nói chúng nó không có ông nội và bà nội, khó trách Lãnh Dạ lại yêu thương em gái mình như vậy.

Vừa rồi Tuyết nhi này không chịu ăn bò bít tết, Lãnh Dạ như một người gia trưởng giáo dục cô. Nhưng, ai cũng nhìn ra phần yêu thương mà anh dành cho em gái đều giấu ở đáy lòng.

“Vâng, tôi đều gọi em ấy là Tuyết nhi.” Lang Vương nhàn nhạt trả lời.

“Thật là khéo.” Tuyết Hoa không kìm được nói.

“Dì, dì nói khéo gì?” Khang Nghị tò mò hỏi.

“À, không có gì.” Tuyết Hoa biết mình lỡ lời, rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng nói.

“Tuyết nhi, em và anh trai em, thật sự có việc bận? Hay là người anh này của em không muốn em và anh là bạn bè?” Khang Nghị sắc bén hỏi, ánh mắt rất không khách khí nhìn về phía Lãnh Dạ.
Bình Luận (0)
Comment