Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 287

Lang Vương cõng Bạch Tuyết, ôm Thiên Tầm, căm tức nhìn về phía trước.

“Ngươi và ta không cùng một đường, sở dĩ ta vào cánh đồng tuyết là để cứu người, không hề muốn làm tổn thương ngươi, biết điều thì ngoan ngoãn tránh ra, tránh cho ngươi phải chết một lần nữa!” Lang Vương sắc bén nói.

“Ngươi nghĩ đám người các người còn có thể sống mà ra ngoài được sao?” Xung quanh lại xuất hiện những màn sương đen, ở giữa màn sương đó truyền ra âm thanh lạnh lẽo đáng sợ.

“Đã như vậy, đừng trách bổn vương không nhắc nhở các ngươi.”

“Lấy tâm của ta, chứng thực với cánh cửa của sáu giới. Bốn bức tượng duy trì bảo vệ, mở giới Tu La...” Lang Vương hét lớn một tiếng.

Một số âm hồn đứng ở phía trước đều truyền đến tiếng gào tê tâm liệt phế, đau đớn không chịu nổi.

“Ngươi là ai? Sao lại biết chiêu thức này?” Quỷ hồn tò mò hỏi.

“Không ngại nói cho các ngươi biết, ta và Diêm Vương là bạn tốt mấy trăm năm, Diêm Vương chuyên phụ trách hàng phục quỷ, đương nhiên là ta luyện được một chút tuyệt kỹ này từ chỗ Diêm Vương, những linh hồn như các ngươi trốn ở chỗ này đối với ta mà nói có đáng gì!” Lang Vương lạnh giọng quát.

“Vậy mà ngươi lại là bạn của Diêm Vương!” Tất cả linh hồn đều khiếp đảm lùi lại, tuy nơi này của chúng không do Diêm Vương quản lý, thế nhưng khi nghe đến Diêm Vương thì trong lòng vẫn rất mâu thuẫn, trên thế gian, người có thể thu phục quỷ lợi hại nhất chính là Diêm La Vương.

“Biết điều thì để chúng ta đi qua, nếu không ta sẽ giết hết, coi như là thay Diêm La Vương thanh lý bọn phản loạn!”

Không còn linh hồn nào dám nói chuyện, tất cả đều biến mất không thấy bóng dáng.

Lang Vương cõng Bạch Tuyết, bọc lấy Thiên Tầm trong ngực, tiếp tục tiến nhanh về phía trước

Phía trước xuất hiện rất nhiều đống tuyết, hình dạng rất kỳ quái.

Ngay tại lúc Lang Vương dẫn bọn họ đi đến bên cạnh một đống tuyết, bỗng nhiên, đống tuyết trước mặt đều đứng lên, từng người tuyết cao lớn xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Người xâm nhập, người xâm nhập, người xâm nhập.”

Tất cả người tuyết đều nói cùng một câu.

Lang Vương dừng lại, một tay xốc mông Bạch Tuyết lên, lo cô bị tuột xuống.

Hai tay Bạch Tuyết ôm chặt cổ Lang Vương, con mắt nhìn chăm chú lên phía trước, cô còn chưa bao giờ thấy người tuyết cao như vậy. Thật khủng khiếp.

Bỗng nhiên, Bạch Tuyết nghĩ đến một biện pháp.

Cô ghé miệng đến bên tai Lang Vương, nhỏ giọng nói nhỏ.

“Dạ, xóa ánh mắt của bọn chúng đi, bọn chúng sẽ không nhìn thấy chúng ta nữa.”

Khóe miệng Lang Vương giật một cái, rất là đắc ý.

Thế là, một trận gió nhỏ nổi lên. Trong nháy mắt tất cả con mắt của người tuyết đều không cánh mà bay.

Những người tuyết cao to nhất thời giống những con ruồi không đầu đi loạn bốn phía.

Lang Vương dẫn theo tất cả mọi người nhanh chóng thoát khỏi hang người tuyết.

Đập vào mắt là một cánh cửa được làm bằng tuyết, nơi này chính là cánh cửa thông tới nhân gian.

Lang Vương thở dài một hơi, chỉ cần đi qua cánh rừng tuyết này là sẽ không sao cả, người giữ cửa biết anh cho nên sẽ không làm khó anh.

Đặt Bạch Tuyết xuống, trán anh đổ rất nhiều mồ hôi, sau khi xuống Bạch Tuyết liền nhìn thấy một đầu đầy mồ hôi của Lãnh Dạ, đau lòng giơ tay lên, lấy ống tay áo của cô giúp anh lau đi.

“Khổ cho anh rồi.” Bạch Tuyết nói thật nhỏ, lời này cô không muốn bị người khác nghe được, chỉ muốn nói với mình Lãnh Dạ.

“Người phụ nữ ngốc.” Khóe miệng Lang Vương nở một nụ cười.

“Người phụ nữ ngốc mà anh còn thích như vậy!” Bạch Tuyết nũng nịu nói.

“Cái miệng nhỏ học được thói xấu, biết bắt bẻ rồi.” Lang Vương vuốt chóp mũi Bạch Tuyết nói.

“Chúng ta có thể về nhà hay không?” Bạch Tuyết trầm thấp hỏi, đôi mắt liếc về phía cánh cửa tuyết.

“Ừ, đi.” Lang Vương nắm tay Bạch Tuyết, mọi người theo sát phía sau.

Người giữ cửa biết Lang Vương, đương nhiên không hề làm khó bọn họ, bọn họ thuận lợi trở về thế giới loài người.

“Mẹ, mẹ đưa cha về Yêu giới nghỉ ngơi, con và Tuyết nhi về thế giới của cô ấy.”

“Con trai, vì sao các con không cùng chúng ta trở về?” Cha của Lang Vương hỏi.

“Hiện tại bọn nhỏ vẫn chưa thể về Yêu giới!” Lang Vương nhíu mày nói.

“Lang nhi, con yên tâm, cha nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để bọn nhỏ có thể trở về Yêu giới.”

Cha của Lang Vương nói chắc như đinh đóng cột, ông nhớ rõ, năm đó lúc ông và Ma Vương bị phong ấn lại. Mẫu Đơn tiên tử có nói là, trừ phi đời sau của cô ấy có con cùng Lang Vương, mà đứa trẻ đó phải trải qua mười lăm tuổi thì mới có thể vĩnh viễn phong ấn Ma Vương lại, cũng không có cách nào có thể phá bỏ được.

Yêu giới cách quá gần với trụ băng phong ấn Ma Vương lại, Lang Vương không thể đưa bọn nhỏ trở về, bọn nhỏ sẽ rất nguy hiểm.

Nơi Ma Vương bị phong ấn cũng là khu đất cấm của Yêu giới.

Lang Vương cho rằng giấu bọn nhỏ ở nhân gian sẽ an toàn hơn.

Cha anh cũng biết suy nghĩ đó trong lòng con trai, cho nên ông mới nói, ông nhất định sẽ nghĩ biện pháp đưa bọn nhỏ về Yêu giới.

Quả nhiên cha của Lang Vương không hề vô duyên vô cớ nói ra.

Trở lại Yêu giới, ông liền bắt đầu nghiên cứu ngũ hành, đồng thời cũng vì bọn nhỏ mà bắt tay kiến tạo một trụ sở không con ma nào có thể xâm nhập được, như vậy bọn nhỏ ở bên trong sẽ không có chút sơ hở nào, chỉ cần bọn nhỏ ở trong đó đến năm mười lăm tuổi, rốt cuộc Ma Vương cũng không thể nghĩ đến việc phá phong ấn xông ra rồi.

Yêu giới đã bắt đầu xây nhà, những người phụ nữ của Lang Vương cũng không biết là lão Lang Vương muốn làm gì?

Nếu như bọn họ biết lão Lang Vương đang xây nhà cho con dâu mới, đoán chừng toàn thân sẽ bốc khói.

Bố chồng tự mình xây nhà cho con dâu, cháu trai, cháu gái, đây là vinh dự cỡ nào cơ chứ.

Lang Vương và Bạch Tuyết vừa về đến nhà liền thấy cha Bạch Tuyết đang ngồi chờ bọn họ ở cửa.

“Tuyết nhi, các con trở về rồi, các con đi du lịch ở đâu mà lâu như vậy?” Bạch Hàn ôm chặt lấy bọn nhỏ, ông nhớ các cháu rồi.

Trong lòng Bạch Tuyết chua xót, nếu có một ngày cô không thể không rời khỏi nơi này, cha phải làm sao bây giờ? Một mình ông bơ vơ không nơi nương tựa, thật đáng thương!

Lúc này, một chiếc xe sang trọng ngừng trước cửa ra vào, Bạch Lan từ bên trong bước ra.

Mấy ngày nay, Bạch Lan biết Bạch Tuyết đi du lịch, cho nên càng thân thiết với mẹ Bạch Tuyết hơn, thủ tục chuyển nhượng công ty cũng không khác biệt lắm.

Bạch Lan quay đầu lại thân mật chào hỏi cùng Tuyết Hoa, biểu hiện hoàn toàn giống như mẹ con thực sự.

Bạch Tuyết đi tới, cô thấy ngồi trong xe chính là mẹ.

Bọn họ dường như rất thân quen, Bạch Lan là ai, Bạch Tuyết hiểu rất rõ, cô không cho phép Bạch Lan bắt nạt mẹ.

“Bạch Lan? Cô đi đâu vậy?” Bạch Tuyết đi lên phía trước, khoác một tay lên cửa sổ xe, chủ yếu là lo lắng xe bị lái đi, một tay cô đặt bên cạnh cửa sổ xe, đoán chừng mẹ sẽ không ra lệnh cho tài xế lái xe.

Quả nhiên, lúc đầu Tuyết Hoa dự định rời đi lại nhìn thấy em gái Lãnh Dạ xuất hiện ở đây, lễ phép hạ cửa xe xuống.

Nhưng, gương mặt Bạch Lan trong nháy mắt trở nên trắng bệch đến dọa người, sao Bạch Tuyết lại trở lại?

Người phụ nữ kia nói muốn đi giết Bạch Tuyết, để lần đi du lịch này Bạch Tuyết đã đi là không thể trở về cơ mà!

Chẳng lẽ người phụ nữ kia đã không làm được?

Thì ra lúc mẹ Lang Vương đang muốn đầu độc ba đứa nhỏ, còn có một yêu nữ đã rời khỏi Yêu giới, đi tới nhân gian.

Cô ta cũng là người phụ nữ trước kia của Lang Vương, người phụ nữ hôm đó hợp tác cùng Bạch Lan cũng là cô ta, cũng là người đã xuất hiện giết chết yêu nữ được Lang Vương thẩm tra trong nhà xưởng. Đồng thời vu oan cho Bạch Tuyết giết người.

Lúc đầu người phụ nữ này muốn để bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp ở đằng sau.

Cô ta vẫn luôn theo đuôi Lang Vương đến cánh đồng tuyết, chủ yếu là muốn tìm cơ hội để giết Bạch Tuyết, ai bảo cô liên tục chiếm lấy Lang Vương, làm hại bọn họ mất đi sự nuông chiều của anh.

Chỉ là lúc cô ta theo đuôi Lang vương vượt qua cánh rừng tuyết, cô ta đã bị âm hồn bóp chết! Vĩnh viễn không có cơ hội rời khỏi cánh đồng tuyết nữa.

Bạch Tuyết sắc bén nhìn Bạch Lan, không cho phép cô ta nói dối mình.

“Mọi người đi du lịch về rồi sao?” Bạch Lan không gọi tên Bạch Tuyết, ra vẻ không có chuyện gì hỏi một câu.

“Ừ, vừa trở về, tại sao cô lại biết dì Tuyết?” Bạch Tuyết hỏi trúng tim đen, Bạch Lan không khỏi khẽ run rẩy, trong lòng luống cuống.

Kẻ giả mạo gặp phải người thực sự.

Không còn sức lực.

“Trợ lý Lãnh, mọi người vừa đi du lịch sao?” Tuyết Hoa xuống xe hỏi.

“Đúng rồi, tôi còn có chuyện chưa nói rõ, sở dĩ tôi họ Lãnh là bởi vì tôi theo họ của chồng.” Bạch Tuyết thản nhiên nói. Đôi mắt khóa thật chặt Bạch Lan, từ trong ánh mắt của Bạch Lan, cô biết Bạch Lan đã làm chuyện gì có lỗi, chuyện này nhất định còn có liên quan tới mẹ.

“Cô theo họ của chồng? Vậy Lãnh Dạ là gì của cô?” Tuyết Hoa giật mình hỏi.

“Lãnh Dạ là cha của các con tôi.” Bạch Tuyết không hề kiêng dè nói.

“Con? Không phải ba đứa trẻ là con của Bạch Tuyết sao? Cô và Lãnh Dạ không phải là anh em sao? Hai người là...” Tuyết Hoa khiếp sợ hỏi.

Mấy ngày nay, bà vẫn luôn yêu cầu con gái đưa ba đứa cháu đến, thế nhưng, bọn nhỏ được cha đưa đi du lịch, cho nên bà vẫn chưa được gặp bọn nhỏ. Nhưng dường như mọi chuyện không phải vậy!

“Bọn trẻ là do Bạch Tuyết và Lãnh Dạ đẻ ra.” Bạch Tuyết nhàn nhạt nói một câu.

Tuyết Hoa thở dài một hơi, con của Bạch Tuyết là tốt rồi, chẳng lẽ người phụ nữ theo họ chồng này chính là vợ của Lãnh Dạ?

Bạch Lan toàn thân run rẩy, biết mọi việc sắp bị bại lộ thì trong lòng cực kỳ hoảng loạn.

“Con đã là do Bạch Tuyết và Lãnh Dạ sinh ra, thì hai người cũng nên để chúng ở chung một chỗ với mẹ của bọn chúng.” Trong giọng nói của Tuyết Hoa có chút bất mãn, chẳng lẽ những việc bà đã từng trải qua năm đó lại để xảy ra trên người của con gái bà một lần nữa?

“Tất nhiên là con muốn ở cùng mẹ của bọn chúng. Hơn nữa, tất cả những đứa trẻ đều thích ở chung một chỗ với mẹ ruột của mình, trừ phi, trừ phi là người mẹ đó không muốn con của mình!” Bạch Tuyết kìm chặt nước mắt, nhìn về phía Tuyết Hoa.

Tuyết Hoa sững sờ, chẳng lẽ...

Hai tay run lên, chẳng lẽ bà đã nhầm, không hề nhận ra Tuyết nhi, lại một lần nữa làm tổn thương đứa trẻ tội nghiệp này!

“Bạch Lan, nói đi! Vì sao không nói lời nào? Không phải bình thường cô rất thích nói sao? Sao thế? Bây giờ là bị câm, hay là làm việc trái với lương tâm của mình.” Bạch Tuyết lạnh giọng hỏi.

“Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi đâu có làm việc gì trái với lương tâm!” Bạch Lan chột dạ nói.

“Từ nhỏ đến lớn việc cô làm trái với lương tâm còn thiếu sao?” Bạch Tuyết tiến lên chất vấn.

“Cô vu oan cho tôi!”

“Vu oan? Cô cũng biết người bị vu oan có cảm giác không tốt rồi nhỉ! Hồi bé cô vu oan tôi ăn trộm tiền trong nhà, hại tôi không có cơm ăn, không có chỗ ngủ, còn các người thì xem tivi trong phòng ấm áp, ăn đồ ăn vặt, tôi phải ở bên ngoài ăn đói mặc rách, chẳng lẽ những điều này cô cũng quên rồi sao?

Bạch Lan, quen biết cô, cùng cô ở chung một mái nhà là việc đau khổ nhất đời tôi!

Cô có chỗ dựa của mẹ, cô liền coi trời bằng vung, cả ngày nghĩ xem sẽ bắt nạt tôi như thế nào, giống như việc bắt nạt tôi chính là việc hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, hạnh phúc của cô cũng được xây dựng trên sự đau khổ của người khác, loại người như cô khiến cho tôi khinh thường.” Bạch Tuyết tức giận gầm nhẹ.
Bình Luận (0)
Comment