Editor: Nguyễn Yên Thương (vì ở nhà có tang nên post bài trễ, mn thông cảm nha. Thanks mn!)
Lúc Đóa Đóa đang ăn điểm tâm, có điện thoại từ quán bar gọi tới, nói Tiểu Trí đã đến.
Lang Vương đứng dậy rời đi cùng với Đoan Mộc, Lãnh Dạ dặn dò mẹ Tiểu Trí phải nghỉ ngơi thật tốt.
Lãnh Dạ rời đi, trong lòng Đóa Đóa đã dễ chịu hơn một chút, Lang Vương đi, cô cũng không có nguy hiểm.
Dù sao anh cũng không phải là người, cùng diendanlequydon anh ta sống chung một chỗ thì thực sự không có chút cảm giác an toàn nào!
Thiên Tầm không đi, Lãnh Dạ sẽ đưa Tiểu Trí đến tận nhà, về sau nơi này chính là nhà Tiểu Trí .
Cô bé cầm hộp điều khiển ti vi lên, đưa cho mẹ Tiểu Trí, để cho bà xem ti vi.
"Bác gái, bác thích xem chương trình gì? Thì bấm cái nút này." Thiên Tầm đưa tay nhỏ bé nghiêm túc dạy mẹ Tiểu Trí cách đổi kênh như thế nào.
Mẹ Tiểu Trí hiền lành cười cười, ở trong mắt bà xem cái gì đều giống như nhau, nhiều năm không có TV đã thành thói quen như vậy rồi.
Tay Thiên Tầm nhỏ bé ấn hộp điều khiển ti vi, chọn một chương trình tin tức.
Trên TV hiện lên hình ảnh, khiến Đóa Đóa ngơ ngẩn, người đàn ông đang nói chuyện trên đó chính là...... anh trai của cô.
Vì vậy, cô nhanh chóng chạy tới chỗ Thiên Tầm, nâng chân heo lên đánh rơi hộp điều khiển ti vi trong tay Thiên Tầm, sau đó lấy cái mông ngồi lên trên hộp điều khiển ti vi.
"Đóa Đóa?" Mẹ Tiểu Trí chưa bao giờ thấy Đóa Đóa không lễ phép như thế, rất kỳ quái, tại sao Đóa Đóa thấy TV lại phản ứng mãnh liệt như vậy?
Thiên Tầm không hề tức giận, tò mò ngồi nhìn hộp điều khiển ti vi, mắt Đóa Đóa thì không chớp xem chương trình ti vi.
Nó không giống với cách năm của những con heo khác, hoặc là bốn điều chân đứng. Nó lại giống như con người đang dùng mông để ngồi, cơ thể còn cố gắng đứng thẳng.
Một con heo kỳ quái?
"Bác gái, không có việc gì, dù sao con cũng không thích xem ti vi, có lẽ Đóa Đóa thích xem cái chương trình này?" Thiên Tầm cười ha hả nói xong, sau đó chạy đến một bên rồi chơi.
Mẹ Tiểu Trí quan sát Đóa Đóa, vẻ mặt của nó rất khổ sở, khóe mắt đã chảy ra nước mắt.
Trước kia bà chưa bao giờ thấy heo khóc.
Càng không có gặp qua heo thích xem ti vi! Còn dieendanlequydon xem đến nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ Đóa Đóa biết người trên TV?
Mẹ Tiểu Trí cũng nghiêm túc quan sát màn hình TV, bởi vì ánh mắt không tốt, nhìn không rõ ràng lắm, bà còn cố ý đi về phía trước mấy bước, sau đó đứng ở bên cạnh Đóa Đóa cùng nhau nhìn.
"Mọi người khỏe, nếu như bây giờ mọi người đang xem ti vi, xin mọi người nhìn vào trong này, đây là em gái của tôi. Xin mọi người nhìn thật kỹ tấm hình này, nếu như có nhìn thấy em gái tôi, làm ơn hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ báo đáp mọi người. Tôi họ Long, tên Chu. Màn huỳnh quang phía dưới có phương thức liên lạc của tôi.
Em gái...... Nếu như em cũng đang ở trước ti vi, cũng thấy vô số thông báo tìm kiếm em. Em hãy nhanh trở về đi, anh trai đang đợi em.
Vì để tìm được em, anh trai đã tìm khắp Đại Giang Nam Bắc, nhưng...... Cũng không có tin tức gì của em!
Em gái...... Em đang ở đâu?
Em gái...... Mau trở lại thôi.
Em gái...... Mặc kệ em có bướng bỉnh bao nhiêu, không ngoan bao nhiêu, mặc kệ em biến thành hình dáng gì, anh trai vĩnh viễn yêu em......
Trở lại nhanh lên một chút, có cái gì uất ức...... Có thể nói cho anh nghe, mọi việc đều có anh......
Em gái, chờ em trở lại." Long Chu nói với em gái những lời đó gần như muốn nghẹn ngào!
Anh rất khổ sở, anh đã đồng ý với ba và mẹ sẽ chăm sóc thật tốt em gái. Kết quả......
Không thấy em gái......
Tin tức thông báo tìm người trên TV đã kết thúc, nước mắt Đóa Đóa rơi đầy mặt, khóc thút thít không tiếng động, đôi mắt lông lá diendanllequydon đầy nước mắt, mồm heo thật cao khẽ nhếch.
Một đôi móng heo trước mặt không ngừng đưa qua đưa lại, thân thể không ngừng run rẩy.
"Đóa Đóa? Đóa Đóa? Con làm sao vậy?" Mẹ Tiểu Trí tò mò hỏi.
Đóa Đóa đau lòng xoay người, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ Tiểu Trí, cô muốn nói cô muốn đi tìm anh trai, cô muốn nói người vừa rồi chính là anh trai cô, cô muốn nói anh trai đang tìm cô, chờ cô về nhà......
Một bụng lời nói muốn nói, lại nói không ra được!
Cô biết chỉ cần cô lên tiếng tất nhiên là tiếng heo kêu rầm rì, cô không thích âm thanh của heo, cái âm thanh này rất tàn khốc, cái âm thanh này là đang nhắc nhở cô...... Bây giờ cô là một con heo, một con heo xấu xí!
Anh trai mới vừa nói, bất luận cô biến thành hình dáng gì, anh trai cũng yêu cô......
Trái tim...... Không tiếng động khóc thút thít, cô không khóc ra tiếng, cô không muốn nghe âm thanh của heo.
"Đóa Đóa...... Con biết người đàn ông trên TV kia?" Mẹ Tiểu Trí đoán hỏi.
Đóa Đóa gật đầu một cái, nước mắt cũng ào ào rơi xuống theo.
Mẹ Tiểu Trí biết Đóa Đóa tại sao lại khóc.
"Đóa Đóa, người đàn ông này là chủ của con trước kia?" Mẹ Tiểu Trí lại hỏi.
Đóa Đóa nâng đôi mắt đẫm lệ lên, vừa kéo mũi heo, cô nên trả lời thế nào với mẹ Tiểu Trí đây, đó là anh trai cô, sao lại là chủ của cô, anh trai vẫn coi cô như tâm can bảo bối.
Đóa Đóa bất lực lắc đầu một cái, vừa buồn buồn bã gật đầu.
Mẹ Tiểu Trí có chút khó hiểu, rốt cuộc là phải lqd hay không phải?
Đóa Đóa lo lắng mẹ Tiểu Trí sẽ không tin cô biết anh trai, lại liền vội vàng gật đầu.
"Đóa Đóa, con thật sự biết người kia?" Mẹ Tiểu Trí lại hỏi một lần nữa, hi vọng xác định một chút, nếu như người đàn ông này thật là chủ của Đóa Đóa, bà nguyện ý...... đưa Đóa Đóa trở về đó. Mặc dù bà có một vạn lần không muốn, nhưng nhìn thấy Đóa Đóa đau lòng đến như vậy, bà cũng rất đau lòng.
Mẹ Tiểu Trí gọi Thiên Tầm xuống.
"Thiên Tầm, con có số điện thoại của ba con không?" Mẹ Tiểu Trí hỏi.
"Bác gái, con có số điện thoại của ba con." Thiên Tầm thành thật trả lời.
"Con ngoan, con gọi điện thoại cho ba con đi, hỏi bọn họ khi nào họ quay lại, nếu như trở lại rất khuya, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một llqd chút, nếu như ba con sẽ trở lại thật nhanh, chúng ta sẽ ở trong nhà chờ bọn họ." Mẹ Tiểu Trí đã địa chỉ của người đàn ông kianhớ kỹ, cũng may địa chỉ cách nơi này không xa.
Mặc dù trước kia bà một mực ở bờ biển, nhưng mà có rất nhiều nơi trong nội thành bà vẫn rất thân thuộc, dù sao lúc trước nhà cũng là ở chỗ này. Kể từ lúc ly hôn xong với ba Tiểu Trí, bà một mình mang theo đứa bé ở trong một siêu thị lớn quét dọn vệ sinh, cho đến năm Tiểu Trí mười bốn tuổi, bọn họ mới diendanlleequydon dời đến chỗ ở gần bờ biển. Cho nên nơi này bà vẫn là rất thân thuộc.
Địa chỉ của Long Chu vừa nãy là một tòa cao ốc làm việc chung quanh đây, đoán chừng đây là vì tìm kiếm em gái nên anh mới tạm thời mướn một chỗ ở đây.
Những chỗ như vậy trong thành phố đều có, người đàn ông này đối với việc tìm kiếm em gái làm cho người khác thực kính nể.
Thiên Tầm gọi điện thoại cho Lãnh Dạ, Lang Vương nói tối nay mới trở lại, để cho cô và mẹ Tiểu Trí đi ra ngoài đi dạo một chút.
Mặc dù Thiên Tầm chỉ là đứa bé, nhưng mà cô có pháp thuật, cho nên Lãnh Dạ yên tâm.
Mẹ Tiểu Trí biết có thể đi ra ngoài, bà khổ sở nhìn về phía Đóa Đóa, Đóa Đóa lớn như vậy, làm thế nào mang đi ra ngoài đây? Cái dáng vẻ này đi ra ngoài sẽ bị cảnh sát để mắt tới, hoặc là bị mang đi!
Thiên Tầm thấy mẹ Tiểu Trí khổ sở nhìn Đóa Đóa, cũng biết là chuẩn bị mang theo Đóa Đóa cùng đi ra ngoài đi dạo.
Thật đúng là bác gái có lòng nhân ái, ra cửa đều không nhẫn tâm để Đóa Đóa một mình ở nhà, đoán chừng là lo lắng một mình Đóa Đóa ở trong nhà sẽ buồn bực.
Thiên Tầm chuyển động con mắt thật to, hai hàng lông mi thật dài vụt sáng, đầu nhỏ nhanh chóng chuyển động nghĩ biện pháp.
Làm thế nào mới mới có thể không để người ngoài phát hiện ra Đóa Đóa, còn có thể nghênh ngang đi chơi đây?
Chợt, ý tưởng lóe lên.
"Bác gái, con có cách, mới vừa rồi con thấy được trên lầu có một cái kho, có một chiếc xe đẩy nhỏ dùng để đẩu con nít, bác gái, chúng ta lấy xuống đây, đặt Đóa Đóa vào trong, chỉ cần Đóa Đóa đừng lên tiếng, sẽ không diendanlequuydoon có ai biết Đóa Đóa là heo." Thiên Tầm rất hưng phấn nói.
Mẹ Tiểu Trí nghe thấy cách này cũng rất vui mừng.
Nhưng mà, vẫn có một chút do dự..
Nơi này không phải là nhà của mình, tùy tiện dùng đồ của người khác có lẽ không tốt lắm đâu!
Thiên Tầm nhìn thấu sự do dự của mẹ Tiểu Trí, biết bà đang suy nghĩ gì?
"Bác gái không cần phải lo lắng, nơi này là nhà trước kia của chú Đoan Mộc, thật lâu cũng không có người ở, cái xe đẩy con nít đó cũng không phải là mới, đã rất lâu rồi, đoán chừng là không dùng nữa, mới có thể bỏ ở nơi này." Thiên Tầm nói rồi bỏ chạy về nhà kho.
Đóa Đóa cảm động nhìn một già một trẻ này, Lãnh Thiên Tầm giúp đỡ cô như vậy, ban đầu cô lại còn muốn giết mẹ của cô bé. Lúc này, cô rất hối hận vì ban đầu đã làm như vậy!
Chỉ chốc lát Thiên Tầm và mẹ Tiểu Trí cùng đẩy xe nhỏ đưa Đóa Đóa xuống dưới.
Mẹ Tiểu Trí quét dọn xe đẩy nhỏ, bên cạnh xe đẩy có một cái băng ngồi, đôi tay dùng sức đỡ xe đẩy nhỏ, để cho Đóa Đóa bò lên.
Đóa Đóa bước từng bước nhỏ, nỗ lực bò lên xe đẩy nhỏ, Thiên Tầm vui vẻ ở một bên khen ngợi thật là giỏi nha.
Cô bé đưa tay mập ra, vuốt ve lỗ tai như cây quạt của Đóa Đóa, bập bẹ nói: "Đóa Đóa, nhóc phải ngoan ngoãn, không cho phép gọi, không cho phép ra ngoài. Nếu không nhóc không thể cùng chúng ta đi chơi đùa nha." Thiên Tầm rất kiên nhẫn nói.
Đóa Đóa cũng rất phối hợp gật đầu một cái, trong đôi mắt sắc tràn đầy sự cảm kích, mặc dù cô bé chỉ là một đứa bé, lại biết giúp đỡ người khác. Trước kia mặc dù cô có tiền có thế, nhưng mà cô chưa bao giờ từng nghĩ phải giúp đỡ người khác.
Vừa cảm kích nhìn về chỗ mẹ Tiểu Trí, mặc dù bà chẳng có cái gì cả, thậm chí ngay cả một căn nhà cũng không có, đôi khi ăn cơm cũng là một vấn đề, chính là một người nghèo khổ như vậy, nhưng vẫn cố gắng trợ giúp cô hết lòng, chăm sóc cô......
Nếu như...... Có thể...... Trở lại trước kia, cô nhất định sẽ làm người thật tốt, tuyệt đối sẽ không nữa uổng phí cả đời này.
Nghĩ tới đây, Đóa Đóa rất khổ sở, cũng đã như vậy, làm sao có thể quay lại lúc trước được!
Một tiếng thở dài không tiếng động!
Ngoan ngoãn ngồi ở trong xe em bé, Thiên Tầm đem tấm màn phía trên nhà kho phủ xuống, lại một cái nón mặt trời cho Đóa Đóa đeo lên, tất cả sẵn sàng, mẹ Tiểu Trí đẩy xe đẩy nhỏ đi ra ngoài, Thiên Tầm ở một bên đưa tay nhỏ nắm xe đẩy, theo sát.
Dựa vào địa chỉ trong trí nhớ, mẹ Tiểu Trí đi tới địa chỉ mà Long Chu nói trên TV.
Ở trong lòng Đóa Đóa rất thấp thỏm, rất muốn diendanllequyyddon gặp được anh trai thât nhanh, không biết khi anh trai nhìn thấy dáng vẻ này của cô có thể nhận ra cô hay không!
Mặc dù mẹ Tiểu Trí cũng không nói gì, nhưng mà cô biết mẹ Tiểu Trí nhất định là đưa cô đi tìm anh trai.
Thiên Tầm đi theo mẹ Tiểu Trí đi vào trong đại sảnh, họ đi tới trước quầy lễ tân.
"Xin chào, cho hỏi một chút, Long tiên sinh ở lầu mấy?" Mẹ Tiểu Trí lễ phép với nhân viên làm việc ở quầy lễ tân nói.
Nhân viên làm việc vừa nhìn thấy mẹ Tiểu Trí ăn mặc rất cũ rách, có chút khinh thường.
Thiên Tầm vừa thấy, có chút tức giận, siết quả đấm nhỏ đi tới.
"Vị này đi làm thích soi gương sao, bác tôi đang hỏi cô đó." Thiên Tầm đề cao giọng nói, bị dọa sợ nên người nhân viên làm việc kia vội vàng đem cái gương nhỏ trong tay dấu đi, xem xét mọi nơi, nhìn một chút có lãnh đạo phát hiện hay không.
Thấy không có người chú ý lời đứa bé này nói, vỗ ngực một cái, một hồi may mắn. Sau đó trợn mắt lên giận dữ nhìn Thiên Tầm một cái, Thiên Tầm mới không bị ánh mắt ghê tởm của cô ta uy hiếp, đáp lễ cô ta cũng là anh mắt lạnh lùng.
Hơn nữa còn mang theo hàm nghĩa khiêu khích, ý là: cô không lễ phép đối với bác gái tôi, tôi liền lớn tiếng nói cô soi gương.
Nhân viên làm việc bị ánh mắt lạnh qd lùng của Thiên Tầm trừng có chút sợ hãi, đứa bé này từ đâu tới lại có khí thế mạnh mẽ như vậy?
"Chuyện gì!" Người nhân viên làm việc kia tức giận hỏi một câu.
"Bác gái tôi vừa hỏi ở đây có một người là Long tiên sinh không? Xin hỏi ông ấy ở lầu mấy?" Thiên Tầm nói thật.
"Cắt —— các người tám phần là tới cung cấp tin tức mất tích của em gái Long tổng đi? Thật không hiểu nổi, cả ngày lẫn đêm lại có nhiều người đến như vậy, không phải đều là không tìm được Tiểu Long Nữ sao!"
"Rốt cuộc cô có biết hay không? Không biết liền gọi quản lý các người ra, tôi trực tiếp hỏi ông ta ——" Thiên Tầm có chút không nhịn được rồi, người này quá xem thường người khác rồi, trông mặt mà bắt hình dong, thật ghê tởm.
"Kêu la cái gì —— kêu la cái gì? Ai nói tôi không biết!" Nhân viên làm việc thấy Thiên Tầm lại có vẻ mặt lúc nảy, muốn chỉnh cô bé, có chút tức giận rống lên với Thiên Tầm.
"Nơi này có thể không nghe hiểu tiếng người, hoặc là gọi quản lý đến cũng được. Nơi này có người quản lý hay không?" Thiên Tầm ở phía trước quầy lễ tân nói, hướng về phía trong đại sảnh hô lên.
Tên nhân viên làm việc kia sốt ruột, cô thật không ngờ đứa bé nhỏ như vậy lại có gan này, thật đúng là quát lên.
Như vậy sau một tiếng kêu to, thật là có một người quản lý đại sảnh đi tới, là một người đàn ông.
"Xin hỏi người nào tìm quản lý? Tôi chính là người quản lý trong đại sảnh."
Người đàn ông kia đứng ở trước mặt mẹ Tiểu Trí hỏi, bởi vì nơi này trừ mẹ Tiểu Trí là người lớn, con lại cũng là người nhân viên làm việc, người đứng ở trước quầy lễ tân, bị vị người quản lý kia bỏ qua rồi.
Thiên Tầm vừa nhìn, lại căm tức, bước nhanh đi tới trước mặt mẹ Tiểu Trí, một dáng vẻ bảo vệ mẹ, ngẩng đầu lên, nhìn người quản llqdd lý đại sảnh kia.
"Là tôi, tôi tìm ông." Thiên Tầm rất có khí thế, lớn tiếng nói một câu.
Lúc này.
Cửa thang máy mở ra.
Chu Long từ bên trong đi ra, sau lưng còn có hai người đàn ông đi theo.
Một cái tay của anh rất tự nhiên đút vào trong túi quần, một cái tay khác đong đưa theo bước chân. Bởi vì vẫn không có tin tức của em gái, cho nên có thể thấy tâm tình của anh thật không tốt.
Ánh mắt lạnh lẽo gần như có thể kết lại thành băng, nhưng con mắt vẫn rất sắc bén như cũ.
Cả người anh tỏa ra một lực sát thương lớn, lực sát thương này đến từ chính sự kiên trì và nghị lực tìm kiếm em gái. Vẻ mặt anh lạnh lẽo không nhìn ra bất cứ tia cảm tình nào, đi theo phía sau là hai người vệ sĩ nhìn ra đều cẩn thận, hình như rất lo lắng không cẩn thận chọc tới người ở trước mặt bọn họ.
"Các người tiếp tục ở lại nơi này, một khi có tin tức lập tức cho tôi biết, kiên quyết không được bỏ qua cho bất kỳ một tin tức nào của Long nhi." Long Chu lạnh lùng nói, giọng ra lệnh rất nồng, tuyệt đối sẽ phục tùng khí thế với anh.
Thời điểm anh đang đi tới giữa đại sảnh.
Một giọng nói bập bẹ truyền tới: "Ông là người quản lý nơi này?" Thiên Tầm ngước đầu hỏi.
"Ừ, người bạn nhỏ, tôi chính là quản lý đại sảnh này, xin hỏi có chuyện gì không?" Người đàn ông kia lễ phép hỏi.
Thiên Tầm gật đầu một cái, cái này còn có thể giao tiếp, ít ra còn coi trong người khác.
"Xin ngồi xổm xuống, tôi đây ngước đầu nói chuyện với ông rất vất vả." Thiên Tầm dứt khoát hoàn toàn khảo nghiệm người leequydon quản lý này có kiên nhẫn hay không.
Quản lý đại sảnh mỉm cười ngồi xổm người xuống, Thiên Tầm cũng hướng về phía anh ta cười cười.
Đang đi ra Long Chu bị giọng nói của Thiên Tầm làm hấp dẫn, đứng lại. Cái tay kia vẫn lãnh khốc đút trong túi quần, ánh mắt sắc bén bắn tới, hận không đánh nát cửa sổ thủy tinh đối diện được.
Không thể không thừa nhận, anh là một người nguy hiểm.
Màu da trắng hiếm thấy, một bộ áo đen hơi bó sát người bao quanh vóc người hoàn mỹ của anh, tóc đẹp màu nâu sẫm làm cho người ta chắc lưỡi hít hà, gương mặt màu trắng trơn bóng của anh, lộ ra góc cạnh đẹp trai rõ ràng; lông mi thật dài, hai mắt thâm thúy giống như thủy tinh đen lấp lánh, mũi cao, cánh môi tuyệt mỹ, trên người anh tản phong cách rất phức tạp, giống như là hỗn hợp các loại khí chất, không một chút đàng hoàng mà lại cao quý và khí phách. Trên mặt lạnh lùng lộ ra một tia tà mị không kềm chế được.
"Người bạn nhỏ, có chuyện gì cần tôi giúp một tay?" Quản lý đại sảnh rất lễ phép hỏi, nhân viên làm việc lễ tân hơi sợ.
Thảm rồi!
Nhóc con này nhất định sẽ kiện cô.
Một con nhóc thật đáng ghét!
"Tôi muốn xin hỏi......"
Nhưng vào lúc này, đứng ở cách đó không xa điện thoại Long Chu vang lên, thu hồi ánh mắt lạnh lùng, lấy điện thoại di động ra, xoay người tiếp điện thoại rời đi.
"Vâng......"
Anh trai Đóa Đóa tuyệt đối không ngờ rằng anh vẫn đang cố gắng tìm em gái mà em gái lúc này lại ở trong chiếc xe đẩy nhỏ mà người phụ nữ đó đang đẩy.
Vậy mà, Đóa Đóa cũng không nghĩ đến cô lại gặp thoáng qua anh trai!
Long Chu chuẩn bị đến sân bay, anh vì muốn tìm được em gái, thuê phòng ở các thành phố ở trên thế giới, hơn nữa mỗi ngày trên TV cũng sẽ có thông báo tìm kiếm em gái, anh thuê nhiều phòng như vậy cũng muốn để tìm em gái nhanh hơn.
Mới vừa rồi Thiên Tầm muốn nói lời nói, nếu như bị Long Chu nghe được, anh tuyệt đối sẽ không bay đến nước Mĩ, còn có một giờ nữa anh liền bay đi nước Mĩ.
Vậy mà, trong phòng khách quản lý nghe được lời Thiên Tầm nói, có chút ngoài ý muốn, cũng có chút giật mình.
Không thể không bội phục tài ăn nói của đứa bé nhỏ lại có thể tốt như vậy.
Thật ra thì, Thiên Tầm nói là: "Tôi muốn xin hỏi quản lý tiên sinh, cái người nhân viên làm việc ở quầy lễ tân là làm cái gì? Nếu như là bài biện, thì không có lời nào để nói. Nếu như là phụ trách về việc cố vấn cho khách hàng, tôi thấy...... Không cần thiết phải có. Bởi vì cô ta ở chỗ này là làm trễ nãi thời gian quý báu của chúng tôi.
Hiện tại, ông lập tức, lập tức nói cho tôi biết Long tiên sinh ở lầu mấy, chúng tôi có việc gấp tìm ông ấy." Thiên Tầm bén nhọn nói.
Quản lý thật bị lời nói của Thiên Tầm làm chấn động.
Sau lưng gương mặt nhân viên làm việc quầy lễ tân sợ trắng bệch.
Hôm nay ra cửa không có nhìn Hoàng Lịch, lại có thể gặp được một đứa bé có uy lực mạnh như vậy!
Đoán chừng lần này không chết cũng sẽ tan xương nát thịt!
"Người bạn nhỏ, bây giờ tôi lập tức tự mình đưa @llequydon cháuđi tìm Long tiên sinh. Về phần nhân viên của tôi, tôi nhất định sẽ xử lý công bằng, về sau tuyệt sẽ không xảy ra loại chuyện như vậy nữa."
"Vậy thì tốt, đi thôi." Thiên Tầm nhàn nhạt nói một câu.
Xoay người, lại một lần nữa bắt được xe đẩy nhỏ.
"Bác gái, chúng ta đi."
Rốt cuộc lần này mẹ Tiểu Trí cũng thấy được sự lợi hại của Thiên Tầm, khó trách con trai lớn như vậy, sẽ kết bạn cùng với cô bé, thì ra là trong cơ thể Thiên Tầm đã có năng lượng như vậy.
Hết sức bội phục Thiên Tầm, bội phục Thiên Tầm không chỉ có mình mẹ Tiểu Trí, còn có Đóa Đóa đang ngồi ở trong xe đẩy nhỏ.
Trong lòng không khỏi giơ ngón tay cái lên với Thiên Tầm.
Quản lý tự mình đưa mẹ Tiểu Trí và Thiên Tầm dẫn tới trong phòng làm việc mà Long Chu thuê.
Đi vào trong, thì chỉ có một người thư ký ở đây.
"Cám ơn ngài, chúng tôi tự đi vào được rồi." Đi tới cửa, Thiên Tầm quay đầu hướng về quản lý đại sảnh lễ phép nói.
"Còn có gì cần, tùy thời ra sức." Quản lý nói xong thức thời rời đi.
Thiên Tầm gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói ngọt ngào: "Mời vào."
Thiên Tầm chủ động trợ giúp mẹ Tiểu Trí mở cửa, sau đó mời bà đi vào trước, cuối cùng mới đi theo vào.
"Ngài khỏe chứ, xin hỏi có chuyện gì?" Thư ký lequydon@ lễ phép đi lên trước, mỉm cười hỏi.
"Tôi tìm Long tiên sinh." Mẹ Tiểu Trí cũng rất lễ phép nói.
"Long tổng không có ở đây, ngài ấy đã đi Mỹ. Có chuyện gì trước tiên ngài có thể nói với tôi, tôi được quyền ủy thác của Long tổng tiếp đãi mỗi một vị khách tới nơi này." Thư ký biết, Long tổng ở nơi này không hề kinh doanh, phàm là xuất hiện ở nơi này hơn một nửa đều liên quan đến tin tức mất tích của em gái Long tổng.
Mẹ Tiểu Trí vừa nghĩ, vị Long tiên sinh kia không có ở đây, bà cũng không thể đem chuyện tình của Đóa Đóa nói với người thư ký này được, đoán chừng cô ấy cũng sẽ không để ý đến Đóa Đóa!
"A, nếu như vậy, hôm nào tôi lại trở lại vậy." Mẹ Tiểu Trí thất vọng nói.
Đóa Đóa ngồi trong xe đẩy nhỏ yên lặng khóc.
Cô không thấy được anh trai rồi!
Cô không biết tuổi thọ của heo là bao lâu?
Cô không biết mình có thể sống đến lúc nào thì…?
Cô chỉ nghĩ một mặt gặp lại anh trai, muốn anh trai không cần tìm cô khắp thế giới nữa! Bởi vì anh trai vĩnh viễn đều không thể nào tìm được cô......
"Chị gái ơi, như vậy đi, tôi đưa số điện thoại của tôi để chị lưu lại, sau khi Long tổng trở lại thì đưa cho ông ấy liên lạc với chúng tôi." Thiên Tầm đi tới trước mặt nói.
"Được rồi, chỉ cần Long tổng trở lại, tôi nhất định sẽ chuyển lời." Vị kia thư ký lấy ra giấy bút đưa cho mẹ Tiểu Trí.
Mẹ Tiểu Trí đọc số để Thiên Tầm ghi lên trên giấy.
Vị kia thư ký lại dẫn mẹ Tiểu Trí và Thiên Tầm đi vào bên trong lĩnh một phần quà tặng, là chuẩn bị cho người tốt bụng.
Phàm là đến cung cấp tin tức về Tiểu Long Nữ đều có quà tặng, mặc kệ bọn họ cung cấp tin tức thật hay giả, Long Chu cũng sẽ không bỏ qua, cũng sẽ phái người nhất nhất điều tra.
Lúc mẹ Tiểu Trí và Thiên Tầm nhận lấy quà tặng, Đóa Đóa từ nhỏ trong xe đẩy cật lực giơ thân thể lên, dùng chân heo kẹp lại chiếc bút đó, ở mới vừa rồi mẹ Tiểu Trí viết số điện thoại trên tờ giấy, cật lực viết một tháng.
Không có ai biết tháng này đại biểu cái gì?
Nhưng mà, nếu như có Long Chu thấy chữ tháng này, anh nhất định sẽ biết em gái đã tới đây.
Thiên Tầm ôm quà tặng, mẹ Tiểu Trí đẩy xe đẩy nhỏ rồi họ rời đi.
Thời điểm đi tới trong phòng khách, người nhân viên làm việc quầy lễ tân đã không ở đó nữa, mà là đổi lại là quần áo công nhân làm vệ sinh.
Quản lý nói nếu cô ít nói, vậy thì tìm công việc không cần lên tiếng, chỉ để ý làm việc cho cô làm xong.
Cô xem thường người nghèo, vậy hãy để cho cô từ người nghèo làm lên.
Trở lại biệt thự, dù sao Thiên Tầm cũng là đứa bé, cuống quít đi mở quà.
Mẹ Tiểu Trí bế Đóa Đóa thả xuống, rồi đi vào phòng bếp, trên đường về bà mua một ít thức ăn, bà muốn chuẩn bị một bàn món ăn để cảm ơn ba Thiên Tầm và Đoan Mộc tiên sinh kia.
Đóa Đóa đi tới ban công, ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh.
Khổ sở......
Anh trai đã bay đi nước Mĩ......
******