Editor: Nguyễn Yên Thương
Khang Nghị mang theo Bạch Tuyết đi một văn phòng, rốt cuộc đối với chức vị tren người anh, nói ít một lời vẫn là muốn tránh để người ta nói.
Bạch Tuyết ngồi ở sô pha, nhìn Khang Nghị, Khang Nghị cầm ly nước đi pha trà cho Bạch Tuyết.
“Anh Nghị, không cần phiền toái, nói cho diendanlequydon em biết vụ án của Lãnh Dạ anh đã biết nhiều ít? Vì cái gì anh ấy lại bị bắt?” Bạch Tuyết lo lắng hỏi.
“Bởi vì anh ta giết chết một đứa bé.” Khang Nghị nói.
“Em không tin, anh ấy sẽ không giết người, cũng tuyệt sẽ không xuống tay với trẻ nhỏ, các người nhất định là nhầm lẫn rồi.” Bạch Tuyết gầm nhẹ, nghe được Lãnh Dạ giết người, Bạch Tuyết hoàn toàn không tin, Lãnh Dạ sẽ không giết người, tuyệt đối sẽ không, huống chi là một đứa bé!
“Đã có chứng cứ chứng minh anh ta giết đứa bé kia.”
“Không có khả năng, Lãnh Dạ sẽ không giết người, em không tin ——” Bạch Tuyết có chút kích động.
“Hiện tại đã có chứng cứ chứng minh anh ta giết người, mà không phải cứ nói anh ta không có tội liền không có tội. Tuyết Nhi, em không nên kích động, vụ án này không phải do anh phụ trách, sau khi anh nghe nói, đặc biệt lại đây nhìn xem.” Khang Nghị đưa lý trà ngon tới trước mặt Bạch Tuyết.
“Làm sao em có thể không kích động, hiện tại Lãnh Dạ bị diendanlequydon tố cáo tội giết người!”
Đôi tay Bạch Tuyết ôm lấy đầu, cô muốn bình tĩnh, hiện tại Lãnh Dạ ở bên trong, chuyện ở bên ngoài liền dựa hết vào cô. Anh là Lang Vương, không ai có thể bao vây anh được, Bạch Tuyết hiểu rõ, nhưng mà nơi này là thế giới loài người, sở dĩ anh ngoan ngoãn bị nhốt lại, chủ yếu là không muốn nhiễu loạn cách sinh sống ở nơi này.
Điểm này Bạch Tuyết hiểu rõ, nếu như vậy, biện pháp duy nhất chính là tìm được chứng cứ chứng minh đứa bé kia không phải do Lãnh Dạ giết.
Bạch Tuyết tưởng tượng đến dáng vẻ lúc Lãnh Dạ bị người mang đi, hốc mắt liền ướt, anh là người đàn ông cao ngạo như vậy khi nào lại chịu loại ủy khuất này chứ!
Trên thế giới này trừ bỏ cô dám để anh khó chịu, phỏng chừng không có người thứ hai dám đối với Lang Vương như vậy.
Anh yêu cô, điểm này Bạch Tuyết cũng biết.
Cũng chính là bởi vì điểm này, cô mới có thể thường thường giở tính trẻ con ra, nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên cảm giác nồng đậm áy náy và tự trách, gần nhất là bởi vì chuyện của mẹ con Đản Nhi, cô làm không ít chuyện khó dễ anh, còn làm anh cao ngạo như vậy cầu cô về nhà với anh.
Người đàn ông này lại thật sự cầu cô, trong lòng dienddnlequydon Bạch Tuyết cực kỳ cảm động.
Áy náy che trời lấp đất đánh úp cô lại, cái mũi cô đau xót, nước mắt liền nhịn không được, lả tả lăn xuống dưới.
Lãnh Dạ đối với cô thật quá tốt, mà cô có chút quá tùy hứng, có chút không ngoan, có chút không nói lí! Người đàn oong này đưa cô lên tận trời cao.
Bạch Tuyết, mày nên thanh tỉnh.
Bạch Tuyết, mày nên thấy may mắn.
Bạch Tuyết, mày nên thấy đủ.
Bạch Tuyết, Lang Vương là người đàn ông của mày, mày nên yêu anh ấy thật nhiều, cũng nên yêu thương anh ấy.
Càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng quả thực ảo não muốn chết!
Nghĩ đến Lãnh Dạ ở bên trong, cô đau lòng muốn chết!
Vì sao hôm qua cô lại muốn đi đến biệt thự với Long Chu chứ, vì cái gì cô phải rời khỏi người đàn ông của mình, vì cái gì cô muốn bực bội với Lãnh Dạ! Nghĩ đến lúc Lãnh Dạ lẻ loi bị bọn họ mang đi, hơn nữa đi đến chỗ như thế này, diendanleequydon rốt cuộc Bạch Tuyết nhịn không được, gào khóc lớn lên.
Đến bây giờ cô vẫn không thể nhìn thấy Lãnh Dạ, trong lòng cô khó chịu, trong lòng sốt ruột, thân là người phụ nữ của Lang Vương lại quá thất trách! Trong lòng nghẹn muốn chết, toàn bộ hóa thành nước mắt chảy ào ào ra ngoài.
Khang Nghị ở một bên, nhìn thấy chân tay có chút luống cuống, dỗ phụ nữ không phải là điểm mạnh của anh, điểm mạnh của anh là bắt người xấu. Đặc biệt người phụ nữ trước mắt còn đặc biệt như vậy, người phụ nữ này làm tâm hồn của anh vị quấy nhiễu, không thể quên được, nhìn thấy Bạch Tuyết khóc làm sao anh chịu được.
Nôn nóng đi qua.
Cuối cùng có chút vụng về an ủi nói: “Tuyết Nhi, em đừng khóc, Lãnh Dạ đang ở chỗ cách vách không xa, anh ta nghe được sẽ đau lòng.” Khang Nghị không nói như vậy còn được, Bạch Tuyết vừa nghe Lãnh Dạ đang ở chỗ cách vách không xa.
Hơn nữa anh nghe được cô khóc anh sẽ đau lòng!
Bạch Tuyết nghe được lời anh nói được, lại khóc thương tâm hơn, nhưng mà lại không phát ra tiếng, nước mắt chảy ròng, mang theo chua xót, mang theo đau lòng.
Từ nhỏ cô chính là một mỹ nhân làm người đau lòng như vậy, Khang Nghị nhìn dáng vẻ ủy khuất của Bạch Tuyết, tâm đều nát, hung hăng nhíu mày. Anh là đàn ông, lúc này lại bị Bạch Tuyết khóc cái mũi đều chua xót, hốc mắt cũng ướt diendanlequyddon.
Khang Nghị không phải là Lãnh Dạ, anh sẽ không dỗ Bạch Tuyết, nhìn Bạch Tuyết khóc, chỉ có lo lắng, chân tay luống cuống, gương mặt tuấn mỹ cương nghị nhăn lại giống cái bánh bao.
Một lát sau, Bạch Tuyết đứng lên, nỗ lực ngừng khóc thút thít, vừa rồi phát tiết giống như đem nghẹn khuất gần nhất trong lòng đều khóc ra ngoài, trong lòng khá hơn nhiều, biết được chính là làm thế nào để cứu Lãnh Dạ ra ngoài.
Trước mắt quan trọng nhất chính là gặp mặt Lãnh Dạ, Khang Nghị hẳn là có biện pháp.
Đôi mắt khóc đỏ bừng bừng, cô biết cô giữ lai nhiều ít nước mắt đều là vô dụng, cô hẳn là đi làm chuyện cô khả năng làm được, Lãnh Dạ là chồng cô, cô phải nghĩ cách đưa Lãnh Dạ ra ngoài.
“Anh Nghị, phiền anh nghĩ cách, em muốn gặp Lãnh Dạ.” Bạch Tuyết lau mặt thật mạnh một phen, thân hình nhỏ xinh từ giờ khắc này cần đứng lên. Cả diiendanlequyodn người mang theo nét sắc bén.
Khang Nghị gật gật đầu, Bạch Tuyết đi toilet, đơn giản rửa mặt một phen, sau đó lại buộc tóc lên, có vẻ rất giỏi giang.
Lúc ra ngoài Khang Nghị đã đi ra ngoài, phỏng chừng là đi ra ngoài sắp xếp cho bọn họ gặp mặt.
Cô lấy di động ra, xãy ra chuyện lớn như vậy, cô không thể gạt con được.
Nhận điện thoại chính là Ức Ức, thật ra Ức Ức đang muốn cho gọi cho mẹ cậu, kết quả nhận được điện thoại của mẹ.
“Ức Ức, hiện tại con nghe cho thật kỹ, mẹ mặc kệ con dùng cái phương tiện giao thông gì, lập tức đưa Thiên Tầm và Niệm Niệm tới đây……” Bạch Tuyết nói địa chỉ một lần, liền cúp đứt điện thoại.
Năm phút đồng hồ sau, động tác của ba đứa bé nhất trí xuất hiện ở trước mặt Bạch Tuyết, các bé cũng đều nhìn ra mẹ khóc.
“Mẹ?” diendanleequyddonn
“Mẹ?”
“Mẹ?”
Cả ba đứa bé đều đồng thời kêu một tiếng mẹ.
“Bọn nhỏ, hiện tại ba của các con đang ở bên trong phòng kia, chú Khang Nghị đã đi sắp xếp thời gian để chúng ta gặp ba các con, hiện tại mẹ muốn nói cho các con biết chuyện của ba. Cảnh sát nói các là ba con bị nghi ngờ có liên quan giết người, hơn nữa người chết là một đứa bé, cho nên mẹ nghi ngờ đứa bé kia là…… Đản Nhi, từ buổi sáng hôm nay mẹ không có phát hiện Đản Nhi đã đi nơi nào? Lẽ ra Đản Nhi đang bên cạnh mẹ, ở trong nhà Long Chu, nhưng mà khi mẹ lên lầu lại không có nhìn thấy cậu ta, vốn tưởng rằng cậu ta bị ba của các con hàng phục, không nghĩ tới là như thế này!” Bạch Tuyết ảo não nói, lúc ấy cô không có tìm được Lãnh Dạ, còn tưởng rằng anh đi theo mẹ Đản Nhi bỏ trốn rồi!
Hiện tại suy nghĩ kia của mình chính là lòng dạ hẹp hòi!
“Mẹ, mẹ nghi ngờ cái người chết kia là Đản Nhi, nhưng mà mẹ Đan Nhi đi nơi nào, sáng sớm hôm nay cũng không có nhìn thấy bà ta?” Niệm Niệm nói.
“Hôm nay mẹ ngủ mơ mơ màng màng cảm giác được lequydon có người đứng ở trước mặt mẹ, mẹ mới vừa mở mắt ra, đã bị mẹ Đản Nhi một hơi thổi rồi ngất đi, sau lại vừa tỉnh thấy mẹ đã biến trở về lại, cho nên liền trực tiếp về nhà, cũng không có nhìn thấy mẹ Đản Nhi.”
“Mẹ, có khả năng là mẹ Đản Nhi mang thi thể Đản Nhi đi, sau đó hãm hại ba.” Ức Ức nói.
Lúc này, Khang Nghị đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy bên người Bạch Tuyết có ba đứa bé vây quanh, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó tò mò hỏi, “Các cháu đến đây như thế nào?” Nhìn ba đứa bé đều nhỏ như vậy, không có khả năng là tự mình ra cửa.
“Chào chú, tụi con là đi taxi tới, trên đường thực chật chội!” Thiên Tầm bập bẹ nói.
“Về sau ra cửa vẫn là phải có người lớn đi chung, bằng không quá nguy hiểm.” Nhìn ba đứa bé nhỏ như vậy thực dễ dàng tạo cơ hội cho người xấu.
“Vâng, đã biết rồi chú.”
“Tuyết Nhi, có thể, chúng ta đi thôi.” Khang Nghị cũng không kinh ngạc nhìn ba đứa bé, gần nhất anh cũng nghe Khang Cốc nói qua một ít chuyện về Bạch Tuyết, Khang Cốc tất nhiên là em gái Khang Giai nói, cho nên đối chuyện của Bạch Tuyết và Lãnh Dạ, còn có chuyện của bọn nhỏ, anh ít nhiều biết một ít, tuy ddlequydon rằng hoài nghi này ba đứa bé này là của ai? Nhưng mà biết Bạch Tuyết rất yêu ba đứa bé này, ba đứa bé cũng yêu Bạch Tuyết, bọn họ hiện tại là người một nhà, đây là cách nhìn Khang Nghị đối với bọn họ.
Bạch Tuyết giơ tay vỗ nhẹ nhẹ mặt mình một chút, nỗ lực hít sâu, để chính mình cố gắng lên tinh thần, đồng thời cũng hy vọng sắc mặt mình tốt một chút.
Bạch Tuyết cúi đầu, cố gắng mỉm cười một cái, “Bọn nhỏ, đi, đi xem ba các con đi.”
“Vâng.”
“Vâng.”
“Vâng.”
Ba đứa đồng thời đáp ứng thật mạnh, đồng thời lại rất khí thế, một khuôn mặt lạnh đi theo Khang Nghị đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Đoan Mộc mang ddlequydonn theo hai người ở bên ngoài chờ.
“Chị dâu.” Đoan Mộc thấp giọng kêu một tiếng.
Tuy rằng Khang Nghị khiếp sợ, Đoan tổng này lại gọi Bạch Tuyết la chị dâu, lại còn cung cung kính kính như vậy.
“Tuyết Nhi, anh qua bên kia chờ em.” Khang Nghị đoán được khả năng bọn họ có chuyện nói, cho nên đi trước một bên.
“Đoan Mộc, chuyện của Lãnh Dạ anh cảm thấy như thế nào?” Bạch Tuyết đến gần, thấp giọng hỏi. Cô tận lực khắc chế chính mình không cần nóng nảy, bởi vì hiện tại nóng nảy sẽ không giải quyết được bất cứ chuyện gì! Chỉ biết chuyện xấu, thêm phiền.
“Chị dâu, chuyện của đại ca không thật là khéo!” Đoan Mộc hạ giọng nói, dù gì nơi này không phải là địa bàn của mình, nói chuyện không phải thuân tiện lắm. Tận lực sợ bị người khác nghe được.
Lời anh nói như là quả cân lập tức áp tới lên tâm Bạch Tuyết.
Nhưng mà vẫn hít sâu một cái, cắn cắn môi, nhàn nhạt cười, “Anh ấy không có giết người, tôi biết, đây là vu oan hãm hại.” Cô không vội không nóng nảy nói. Dd;lequydon
Đoan Mộc thực sự sửng sốt, không hổ là người phụ nữ của đại ca, có quyết đoán, đều này rất mấu chốt, chị dâu nhỏ lại còn có thể bình tĩnh như vậy, tuy rằng nhìn ra đã khóc, nhưng mà hiện tại biểu hiện của cô đã rất tuyệt.
Lông tơ cả người dựng lên, có chút bội phục.
Nếu anh nhìn thấy vừa rồi Bạch Tuyết khóc rối tinh rối mù phỏng chừng đối với chị dâu nhỏ lại có một cái nhìn khác.
“Trước mắt tìm không thấy người chứng kiến, không có người có thể chứng minh đại ca không ở hiện trường, hơn nữa trên người đứa bé kia, bao gồm trên mặt có vân tay đại ca, các pháp y đã giám định qua!” Đoan Mộc nôn nóng nói nhỏ.
“Thời gian bọn họ phát hiện đứa bé kia bị giết là khi nào?” Bạch Tuyết sắc bén hỏi.
“Ba giờ rạng sáng.”
“Thời gian kia, mọi người đều đang ngủ, chỉ sợ tìm không thấy người chứng kiến, nếu tôi và bọn nhỏ ra mặt chứng minh thời gian kia Lãnh Dạ ở nhà sẽ như thế nào?!” Bạch Tuyết biết rõ nói như vậy rất ngu xuẩn, nhưng mà cô cũng muốn thử xem.
“Như vậy chị dâu cũng sẽ bị bắt, bị nghi ngờ diendanlleequydonn có tội bao che.” Đoan Mộc nói.
“Vậy coi như.”
Đoan Mộc nghe được lời Bạch tuyết nói, giật mình nhìn cô, chẳng lẽ cô sợ hãi bị đại ca liên lụy?
Bạch Tuyết không để ý tới biểu tình giật mình của Đoan Mộc, ôn nhu nói: “Nói cho tôi biết ai phụ trách vụ án của Lãnh Dạ?”
Đoan Mộc ngây người, ngay sau đó còn nói thêm: “Họ Triệu, người này là vừa điều tới, em không hiểu biết anh ta lắm.”
“Đoan Mộc, hiện tại biện pháp duy nhất chính là, anh bí mật đi điều tra thân thế đứa bé kia, tôi hoài nghi cậu ta là bị người khác giết chết sau đó đổ tội cho Lãnh Dạ, anh lại đi tra nguyên nhân đứa bé kia chết một chút, hơn nữa nếu muốn tra được đứa bé kia là chết như thế nào, là thời điểm tử vong, điều này rất quan trọng. Chỉ cần tìm được hung thủ chân chính, Lãnh Dạ mới có thể phóng thích vô tội.” Bạch Tuyết lạnh giọng nói.
Đoan Mộc liên tiếp gật đầu, anh rốt cuộc đã hiểu rõ, lời Bạch Tuyết nói vừa rồi là có ý tứ gì, cô không phải sợ hãi bị đại ca liên lụy, mà là muốn lequydon;lqd ở bên ngoài nghĩ cách cứu đại ca.
Phụ nữ tốt.
Là người phụ nữ tốt.
“Chị dâu yên tâm, nhất định em sẽ nghĩ cách tra ra tình huống đứa bé kia, chị đi gặp đại ca trước đi, em đi làm việc.” Thời gian trước mắt chính là tự do, chỉ có nắm chặt thời gian, đại ca mới có thể sớm ra ngoài một chút.
“Nhớ lấy, cẩn thận hành sự, hiện tại địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng.” Bạch Tuyết dặn dò nói. Đoan Mộc gật đầu thật mạnh, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này.
Bọn nhỏ nãy giờ không nói gì.
“Chờ một chút.” Âm điệu Ức Ức không cao cũng không thấp, lạnh lùng nói.
Nếu lúc này đây làm liên lụy đến người phàm, lại liên lụy đến yêu, hoặc là đồ vật càng đáng sợ, cậu rất cần thiết phải đi theo chú Đoan Mộc đi dienndanlequydon tìm chứng cứ cho ba.
“Ức Ức?” Bạch Tuyết khom lưng hỏi.
“Mẹ, cho con đi theo chú đi, giải quyết tình huống tốt một chút.” Ức Ức nói nhỏ.
Bạch Tuyết gật đầu, Đoan Mộc vốn dĩ lắc đầu, chỉ là nhìn thấy chị dâu nhỏ gật đầu, lại cũng không dám nói cái gì!
Rốt cuộc này đều là bảo bối đại ca, tuy rằng đại ca ở bên trong, nhưng mà bảo vệ chăm sóc đứa bé và chị dâu cũng là chuyện vô cùng quan trọng, một mình chị dâu mang theo ba đứa bé quả là có chút không thích hợp, cũng tốt, anh liền mang đứa đi, tuy rằng là đi làm chuyện lớn lại mang theo đứa bé không có thuận tiện, trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.
Vừa rồi lúc đi gặp đại ca, đại ca dặn dò anh lần nữa, chăm sóc người phụ nữ và con anh ấy.
Anh làm sao dám bỏ qua.
“ĐƯợc, Ức Ức, chúng ta đi thôi.” Đoan Mộc nói một xong diendanlleequyddon tay bế Ức Ức lên, đi nhanh rời đi.
Biểu hiện Ức Ức thực ngoan, hiện tại không phải là lúc biểu hiện khí khái của đàn ông, tuy rằng bị người khác ôm có chút khó coi, nhưng mà so với đôi chân ngắn nhỏ đi từng bước một thì đi nhanh hơn nhiều, tìm chứng cứ là quan trọng nhất.
Bạch Tuyết thăm hỏi Lãnh Dạ, là ở một phòng chỉ có một cái bàn và hai cái ghế dựa ở trong phòng.
Lãnh Dạ đã ngồi ở chỗ kia chờ bọn họ, một tay Bạch Tuyết nắm một cái tay nhỏ của đứa bé đi vào, rất xa liền nhìn đến chồng cô ngồi ở chỗ kia nhìn cô và con.
Chỉ thấy anh nhíu mi một chút, gần như là không đành lòng và đau lòng.
Đây là vợ và con anh, chỉ là thiếu một đứa?
Ức Ức?
Hai đứa nhỏ nhìn thấy Lãnh Dạ vui vẻ bổ nhào qua, nhưng mà, Lang Vương lại quát.
“Đừng tới đây, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, trò chuyện với ba, trên người ba thực dơ nha.” Lang Vương cười nói, kỳ thật, nơi này có quy định, anh diendanlqd không thể có tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào, cho nên anh mới có thể ngăn hai đứa bé chuẩn bị bổ nhào tới chỗ anh.
Bạch Tuyết ngồi xuống, ôm bên trái một đứa cái bên phải một đứa vào trong ngực.
Bạch Tuyết và bọn nhỏ tất nhiên cũng nhìn thấy hai nhân viên công tác đứng ở một bên, Thiên Tầm và Niệm Niệm lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ hiển nhiên là ám chỉ bọn họ có bao nhiêu dư thừa.
Nhân viên công tác không hiểu nhìn hai tiểu gia hỏa lãnh khốc, đứa bé nhỏ như vậy, lại có thể có đôi mắt nhỏ lạnh lùng như vậy, sắc mặt còn âm u, mang theo hơi thở hậm hực. Nhưng mà đôi mắt đen thùi lùi kia lại mang theo nồng đậm phẫn nộ.
Bạch Tuyết lạnh lùng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lãnh Dạ, nháy mắt thần sắc nhu hòa rất nhiều.
Hai nhân viên công tác bị hai tiểu gia hỏa nhìn chằm chằm đến dựng lông mao, đổ mồ hôi.
Vốn dĩ vừa rồi nhìn thấy người phụ nữ bên trái một đứa bé, bên phải cũng là một đứa bé, xuất hiện ở chỗ này làm người khác thực sự thấy đáng diendan;lqd thương, không nghĩ tới người phụ nữ này lại lạnh lùng đến dọa người, mà này hai đứa nhỏ cũng là khói mù khủng bố.
Người nào a!
Giống như là bọn họ làm chuyện sai lầm!
“Chồng, ăn cơm sáng chưa?” Bạch Tuyết ôn nhu hỏi, lúc này giọng điệu và lạnh nhạt vừa rồi hoàn toàn khác biệt.
“Ăn rồi.” Lang Vương nhìn cô vợ nhỏ đau lòng nói.
Mặc kệ vừa rồi Bạch Tuyết biểu hiện lãnh khốc cỡ nào, anh đều nhìn thấy đôi mắt cô vợ nhỏ đã khóc, hơn nữa khóc còn rất lợi hại. Làm sao anh có thể không đau lòng.
“Yên tâm, anh không có làm chuyện đó, bọn họ muốn định tội cho anh, em sẽ tìm luật sư tốt nhất, ba Giai Giai chính là luật sư tốt nhất, hôm nayem liền đi tìm ông ấy.” Bạch Tuyết cắn răng nói.
“Chỉ là, ba của cháu là người tốt, không có làm chuyện xấu. Các người không đi bắt người xấu, vì sao lại bắt người tốt vào đây?”
Thiên Tầm nói với hai người đứng ở bên cạnh.
Hai người dùng ống tay áo lau mồ hôi một phen, thật là một diendanlqd;lqd đứa bé lợi, khí phách cuồng ngạo.
Đây là điều mà bọn họ đánh giá hai đứa bé.
Khóe miệng Lang Vương nhếch lên, không hổ là con anh, đủ khí phách, đủ gan dạ sáng suốt, cũng đủ lạnh lùng ——
“Bọn nhỏ, bọn họ không có làm khó ba.” Lang Vương mỉm cười nói.
Lúc này sắc mặt hai tiểu gia hỏa mới tốt một chút, động tác nhất trí gật gật đầu, tỏ vẻ đều thực ngoan, tiếp theo còn nói một câu: “Phỏng chừng bọn họ cũng không có mật (mật ở đây là mật trong câu “sợ đến mất mật”)——” Thiên Tầm lạnh lùng nói một câu, hai người đứng ở một bên lại nhất trí dùng ống tay áo lau mồ hôi một phen.
Đứa nhỏ này…… Quá ngông cuồng!
Đứa nhỏ này…… Thế gian ít có!
Loại trẻ con này…… Phỏng chừng trước đây chưa ai như vậy, sau này cũng không!
Hai gã nhân viên công tác bi ai nhìn lẫn nhau.
May mắn đây chỉ là hai đứa bé, bằng không hành vi bọn họ thuộc về công kích nhân thân, có thể tố cáo bọn họ!
“Ức Ức đâu?” Lang Vương hỏi. diendannllqdd
“Đoan Mộc đưa con đi rồi.” Vẻ mặt Bạch Tuyết có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Lãnh Dạ.
“Ừ, Thiên Tầm Niệm Niệm các con hai đi theo mẹ phải ngoan ngoãn, không được chạy loạn, phải nghe lời mẹ nói.” Lang Vương nhìn hai bảo bối nhỏ nói.
Hai tiểu gia hỏa đồng thời gật đầu, lại có chút không cao hứng, ba không thể về nhà, ngay cả ôm ba một cái cũng không được, nói chuyện còn phải cách một cái bàn, này thật là quy củ phiền toái, tuy rằng ba nói trên người ba dơ, không thể ôm, nhưng mà bọn chúng biết đó là do nơi này không cho phép ba ôm bọn chúng!
Cho nên bọn chúng mới có thể hận hai người vừa rồi như vậy.
“Cơm sáng anh ăn là cái gì?” Bạch Tuyết nhìn Lang Vương quan tâm hỏi, miệng người đàn ông này thực xạo, một ít đồ vật đều không ăn, nơi này không phải là ở nhà, anh ăn quán sao?
Lang Vương không nghĩ tới Bạch Tuyết sẽ hỏi như vậy, vốn dĩ cái gì cũng không có ăn, sợ cô lo lắng, cho nên nói đã ăn rồi, kết quả bỗng nhiên Bạch Tuyết lại hỏi một câu buổi sáng ăn cái gì như vậy? Anh hơi sửng sốt một chút, suy nghĩ nên nói gì với cô vợ nhỏ.
Ai ngờ!
“Cái gì anh cũng không ăn, đừng gạt em!” Bạch lequydonlequydon Tuyết đau lòng nói.
“Không đói bụng.” Lãnh Dạ nhàn nhạt nói.
Mắt Bạch Tuyết lập tức đỏ lên, vốn dĩ đã khóc nhiều, hốc mắt đã sưng đỏ, mặc dù ai cũng có thể nhìn ra được, tơ máu trong mắt càng lộ ra lúc ấy cô bi thương cỡ nào, nghe được Lãnh Dạ nói không đói bụng, hốc mắt lại đỏ lên, nước mắt lại muốn vượt khuông mà chảy ra!
“Khóc cái gì, còn có con ở đây, ảnh hưởng không tốt.”
“Cái gì ảnh hưởng không tốt, anh là chồng em. Anh có chuyện, em thương tâm, chẳng lẽ khóc cũng phạm pháp?” Bạch Tuyết nâng lên hai mắt đẫm nước trừng mắt liếc mắt nhìn nhân viên đứng ở một bên một cái.
Hai người làm bộ cái gì cũng nhìn không ra được, người nhà này đều không phải là người dễ chọc.
Cấp trên dặn dò phải canh giữ Lãnh Dạ thật tốt, người đàn ông này làm người nhìn liền run sợ. Trên người người đàn ông này toát ra hơi thở đâu chỉ là người bình thường có thể kháng cự, khói mù như vậy, lãnh túc (lạnh lùng, nghiêm túc) như vậy, tràn ngập uy nghiêm như vậy, mang theo hơi thở không thể chọc như vậy. lequydon;;lqd
Bạch Tuyết dùng sức lau nước mắt một phen, tới lúc cô cảnh cáo chính mình đừng khóc, vừa rồi rơi nước mắt đúng là bất đắc dĩ, nghe được Lãnh Dạ không ăn cơm, cô đau lòng.
Cô không thể lại khóc, Lãnh Dạ sẽ lo lắng cho cô, trong lòng cô lại khó chịu, cũng muốn giả vờ vô cùng tốt, không thể lại để Lãnh Dạ ngột ngạt.
“Dạ, trứng trong nhà đâu?” Bạch Tuyết dường như không có việc gì hỏi.
Tất nhiên Lãnh Dạ hiểu rõ mục đích của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết là muốn biết một chút chuyện đã xãy qua.
“Long Chu nói trứng trong nhà …… Anh đã biết, em không thích ăn trứng, nhưng mà, có vài người nói em thích ăn, cho nên……”
Bạch Tuyết hiểu rõ, người chết chính là Đản Nhi.
Cái đứa bé khả nghi kia.
“Ba, ba đánh đánh trứng, vậy trứng mẹ đâu?” Thiên Tầm bập bẹ nói.
“Ha hả…… Ba đã đánh đánh trứng, tất nhiên mẹ trứng sẽ không bỏ qua cho ba nha.” Lang Vương cười ha hả nói.
Thiên tầm và Bạch Tuyết, còn có Niệm Niệm đều đã ; hiểu rõ.
Quả nhiên là bọn họ hãm hại ba.
“Chồng, chúng ta muốn đi ra ngoài, em còn có việc.” Bạch Tuyết muốn đi tìm chú Khang, ông là đại luật sư nổi danh, hơn nữa rất nhân đạo, không yêu tiền, chỉ yêu hành hiệp trượng nghĩa.
“Hả? Chú, chúng con phải đi, có thể hôn môi ba tụi con một chút hay không?” Đôi tay Thiên tầm cắm vào túi quần, khốc khốc đi đến trước mặt hai gã nhân viên công tác, lạnh giọng hỏi.
Hai người rũ mắt, nhìn Thiên tầm, có chỗ nào là cầu người, rõ ràng là ra mệnh lệnh với bọn họ, nếu dám không đồng ý liền làm cho các người thấy, thực là uy hiếp.
Lúc bọn họ hết sức do dự.
“Cảm ơn chú, các chú không nói lời nào chính là yên lặng đáp ứng, yên tâm, tụi con sẽ không làm khó dễ các chú, hôn xong một cái liền rời đi.”
Bạch Tuyết đứng dậy đầu tiên, lướt qua cái bàn, duỗi tay ôm Lang Vương, hôn ở ngoài miệng anh một cái, sau đó rời đi.
Thiên Tầm có mẹ làm tấm gương, cũng bò lên trên cái bàn quỳ gối, lequydon; vươn cánh tay nhỏ ra, lộ ra cổ Lang Vương, ở ngoài miệng ba một chút, hôn một cái.
Sau đó cũng rời đi.
“Ba, mẹ và em gái là phụ nữ, hai người hôn môi miệng ba, côn mới không cần hôn môi ba, chúng ta ôm một chút là được rồi.” Niệm Niệm cũng giống như Thiên Tầm, bò lên trên cái bàn, quỳ xuống, ôm ba một cái, chỉ là tay nhỏ cắm một cái con chíp mini.
Mẹ con ba người rời đi, Lang Vương đau lòng nhìn bọn nhỏ và Bạch tuyết cũng đi xuống.
Tạm biệt Khang Nghị, Bạch Tuyết mang theo bọn nhỏ rời đi, cô còn có việc muốn đi làm.
Vừa mới rời đi, Khang Nghị lộ ra vẻ mặt nguy hiểm.
Muốn cứu anh ta…… Đừng mơ.
“Mẹ, lại đây, hiện tại mẹ có thể nói chuyện với ba.” Thiên Tầm nói nhỏ.
Bạch Tuyết hoang mang nhìn đầu ngón tay con gái nhỏ duỗi đến trước mặt cô——