Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 342

Editor: Nguyễn Yên Thương

“Dạ, em đi làm chút thức ăn cho anh, anh đi ra ngoài từ buổi sáng hôm nay, vẫn luôn chưa ăn đàng hoàng cái gì cả” Bạch Tuyết đau lòng đứng dậy, đi vào nhà bếp. Lang Vương vốn định gọi cô vợ nhỏ lại, chỉ là lại nghĩ tới vợ ah cũng chưa ăn được cái gì, hôm nay Tuyết Nhi khóc đôi mắt vừa hồng vừa sưng. Cô chỉ lo thương tâm khổ sở, nơi nào còn có tâm tình để ăn uống, cho nên mới kêu cô đi làm, đến lúc đó mọi người sẽ cùng nhau ăn.

Hôm nay tất cả mọi người đều mệt muốn chết rồi.

Sau khi Bạch Tuyết đi xuống, Lang Vương ngồi xếp bằng, thân thể anh có chút không thoải mái, cần vận hành một ít chân khí.

Sau một lát, cả người Lang Vương thoải mái hơn nhiều, vọt vào tắm đơn giản một cái, thay đổi một bộ quần áo rồi xuống lầu.

Lúc anh đi vào trong bếp, nhìn thấy Bạch Tuyết đang ở trong phòng bếp rửa rau. Cúi xuống đầu, hai mắt nhìn chằm chằm rau dưa trong tay, ánh mắt chăm chú một chút, có thể nói đó là cô đang chuyên chú, cũng có thể nói cô đang ngu ngơ. Dòng nước trong suốt, từ vòi nước chảy xuống dưới, nước rơi xuống đến trên cây rau xanh biếc, phát ra âm thanh tích tích. Anh nhìn ngón tay cô trắng nõn, lướt qua giữa lá cải, đôi mắt liền nheo lại.

Lang Vương lặng yên không một tiếng động mà tới gần, anh ôm lấy Tuyết Nhi từ phía sau. Cô kinh ngạc không đến một giây, dáng vẻ lập tức liền tự nhiên lại. Không cần quay đầu lại nhìn, cô cũng biết là anh.

“Không cần lo lắng cho Khang Nghị, anh nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho anh ta, trước mắt pháp y Lưu muốn khống chế được thi trùng trong thân thể anh ta, anh mới có cơ hội dùng pháp lực tống những con thi trùng đó ra ngoài, cái nàu cần phải có thời gian, không gấp được.”

“Em tin anh, anh vẫn là đi nghỉ ngơi đi, nấu cơm xong em sẽ gọi anh.” Cô nhẹ giọng nói. Trải qua lúc này đây, Bạch Tuyết không bao giờ hoài nghi Lãnh Dạ, người đàn ông này lúc nào cũng suy nghĩ cho cô, cô nên thấy đủ, mà không phải gây thêm phiền cho anh.

“Liền muốn nhìn em một chút, hôm nay ở trong lòng thực lo lắng cho em, nhìn thấy đôi mắt của em khóc vừa hồng vừa sưng, trong lòng anh……” Nói xong, anh duỗi tay, đưa ra một cái đã bắt được tay nhỏ của cô, lấy cây rau trong tay cô bỏ ra ngoài.

“Anh bị bọn họ bắt đi, còn chịu oan uổng nói anh giết người, em có thể không nóng nảy sao, hơn nữa lúc đầu bọn họ còn không cho em gặp anh, cho nên em mới sốt ruột mà khóc!” Bạch Tuyết ăn ngay nói thật, Lãnh Dạ xãy ra chuyện, cô lo lắng, đau lòng.

“Về sau đừng khóc nữa, bọn nhỏ đều sẽ nhìn thấy!” Lang Vương từ từ nói. Đau lòng vén tóc rối trên gương mặt Bạch Tuyết.

“Em biết em hẳn là kiên cường, chỉ là em không khống chế đôi mắt cho thật tốt, chỉ cần khổ sở trong lòng liền sẽ rơi nước mắt. Em biết em không nên khóc ở trước mặt bọn nhỏ, em nên làm tấm gương tốt cho bọn nhỏ. Nhưng mà em không muốn miễn cưỡng chính mình kiên cường ở trước mặt bọn nhỏ, em cảm giác em còn không kiên cường được như bọn nhỏ! Em có phải rất ngu dốt hay không!” Bạch Tuyết uất ức nhìn Lãnh Dạ.

“Em không có ngu dốt, người phụ nữ của anh sao có thể ngu dốt được. Em là không che dấu tốt cảm xúc của mình thôi.” Lang Vương an ủi nói.

“Thật vậy sao?”

“Thật sự.”

“Để anh rửa, xem ra anh nên tìm một bảo mẫu giúp em.” Lang Vương đau lòng cho cô vợ nhỏ, trong nhà nhiều người ăn cơm như vậy làm sao nhẫn tâm để vợ anh mệt mỏi chứ.

“Không có việc gì.”

Anh lại nói. “Đừng rửa sạch, để anh rửa, em đứng xem là được rồi.” Lang Vương duỗi tay lấy đồ ăn trong tay Bạch Tuyết rồi nghiêm túc rửa sạch.

Bạch Tuyết ngây người, si ngốc nhìn người đàn ông của mình, anh thật tốt, vì cô mà từ bỏ thân phận của mình, từ bỏ giá trị con người mình, từ bỏ kiêu ngạo của mình, lại có thể nấu cơm cũng không cho cô làm.

Cô ngây ngẩn cả người.

Lang Vương rửa đồ ăn xong, lau một tay. Anh nâng tay cô lên, từ phía sau lưng cô đến trên đầu, hôn trên bàn tay cô, khàn giọng thì thầm. “Anh cưới em, cũng không phải là muốn em đến làm người giúp việc. Đôi tay này, phải chăm sóc thật tốt, em cho anh sinh ba bảo bối nhỏ, chính là công thần lớn nhất, rồi sau đó làm sao anh cam lòng để em phải vất vả.”

Nói xong, hai tròng mắt lực mê hoặc có thật sâu, nhìn cô giống như muốn cô mê say.

Rốt cục cô đã hiểu được ý của anh, trong lòng dâng lên ngọt ngào nồng đậm. Nghĩ lại, vẻ u sầu liền bị thổi bay, nở nụ cười.

“Chỉ là, em tình nguyện gả làm cô vợ nhỏ cho anh, giặt quần áo cho anh, nấu cơm, sinh con……” Bạch Tuyết thẹn thùng nói, giống một cô gái vừa mới yêu vừa cuồng nhiệt. Không dám ngẩng đầu nhìn Lãnh Dạ, tất nhiên là bởi vì bản thân nhất thời lỡ lời nói câu sinh con kia.

“Làm cô vợ nhỏ của anh có thể làm rất nhiều chuyện, chẳng hạn như……” Ý tứ Lang Vương không cần nói cũng biết.

“Em biết gần đây là do em thất trách, về sau em sẽ bồi thường cho anh có được không. Hiện tại liền như vậy đi, ngày nào chuyện của Khang Nghị không thể giải quyết thì một đó trong lòng em cũng không dễ chịu.” Bạch Tuyết nói nhỏ.

“Anh sẽ cho em có cơ hội để bồi thường cho anh.” Lang Vương cười cười.

“Hì hì…… Em đây đành phải chờ anh cho em cơ hội.” Bạch Tuyết cũng cười.

Sau đó lười nhác mà thả lỏng thân mình, cổ duyên dáng giống như là thiên nga, ưu nhã mà thả lỏng, ngửa đầu, dựa vào trên người anh, lại nheo nửa mắt lại.

Lang Vương say mê đánh giá cô vọ nhỏ, cô có một cặp mắt sáng trong, trong vắt trong suốt, sáng rực như trời đầy sao, không biết cô đang nghĩ tới cái gì, lại hưng phấn tự mình mỉm cười, đôi mắt cong cong giống như trăng non, phảng phất tâm hồn em dịu. Nhất tần nhất tiếu chi gian (Một cái nhăn mày, một nụ cười trong lúc đó), biểu lộ vẻ mặt cao quý tự nhiên, làm người khác không thể không kinh ngạc cảm thán với sự xinh đẹp thanh nhã của cô.

“Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này nhìn anh làm, lát nữa ăn nhiều một chút, gần đây em đã gầy.” Lang Vương đau lòng nói.

“Vậy anh nhiều làm một chút, mấy người bọn họ ở bên ngoài nhất định cũng đói bụng.” Bạch Tuyết duỗi cổ nhìn thoáng qua pháp y Lưu đã ngồi ở sô pha nhắm mắt ở trong đại sảnh bên ngoài, mà trên người Khang Nghị bị châm đầy kim châm, Đóa Đóa và Thiên Tầm đang nghỉ ngơi ở trên lầu, Long Chu và Đoan Mộc ngã trái ngã phải nằm ở một bên sô pha, trên bàn trà bên cạnh còn có một đống lớn kim châm mà hai người bọn họ mới mua về.

Lang Vương bất ngờ nhìn vợ mình.

Tóc dài đen nhánh tinh tế, khoác lên phía trên hai vai, hơi lộ vẻ ôn nhu, tóc dài có khi phân tán, hiện ra một loại phong thái khác, đột nhiên từ thành thục trở nên đáng yêu, làm người ta nảy sinh tình cảm yêu thích thương tiếc, làn da trắng noãn giống như trứng gà vừa mới lột vỏ, đôi mắt to chợt lóe chợt phảng phất như có thể nói, môi đỏ nho nhỏ và làn da màu trắng, càng hiện lên rõ ràng, một đôi lúm đồng tiền phân bố ở hai bên sườn gương mặt, nhợt nhạt cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên gương mặt, đáng yêu như thần tiên.

Đồng tử sáng ngời trong suốt, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi hơi rung động, làn da không tì vết lộ ra phấn hồng nhàn nhạt hiếm thấy, đôi môi hơi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại ướt át.

Cho dù là đầy mặt Tuyết Nhi là vẻ mệt mỏi và phong trần, vẫn có thể nhìn ra ngũ quan nhỏ xinh và tinh xảo như cũ, lộ ra vẻ xinh đẹp kỳ lạ mà bắt mắt; làn da giống như sữa dê mới đọng lại, giống thủy tinh trong suốt mang màu sắc Tân Cương, óng ánh trong suốt làm cho người ta không đành lòng nhìn xem, sợ ánh mắt quá sắc bén, đâm xuyên vào khuôn mặt cô hai cái lỗ.

Anh không thể không thừa nhận vợ anh là người đẹp hiếm của trên thế gian, làm tâm anh động không thôi.

“Dạ, về sau chuyện của anh em sẽ không hoài nghi anh nữa, em cũng không bao giờ sẽ phát cáu với anh, em sẽ ngoan ngoãn làm vợ của anh. Lúc đó…… Nếu không phải em phát cáu, người phụ nữ kia cũng sẽ không có cơ hội, anh cũng sẽ không bị bắt vào tù, càng sẽ không bị người phụ nữ kia đem bỏ thi trùng vào trong thân thể anh, còn liên lụy đến anh Khang Nghị! nhất định anh phải cứu Khang Nghị, anh là chồng của em, anh ấy là bởi vì em nên mới có thể biến thành như vậy, cho nên em muốn anh giúp em, chúng ta là người một nhà, Khang Nghị là bạn của em cũng chính là bạn của anh. Em biết trước kia anh không thích anh ấy, thậm chí còn có thái độ với anh ấy, bất quá anh ấy không phải là người xấu, anh ấy giúp em rất nhiều, em không thể không biết báo đáp.” Bạch Tuyết nói.

Nói đến mức này, trong lòng Lang Vương, liền thoải mái không ít. Cô vợ nhỏ có thể nghĩ như vậy, đã nói lên, việc anh làm, đã có hiệu quả rồi. Khang Nghị là bạn cô, nhưng mà anh biết ý nghĩ của Khang Nghị đối với Tuyết Nhi, chỉ là anh ta bất đắc dĩ hết hy vọng việc Tuyết Nhi đi theo anh ta, nếu Tuyết Nhi dao động, anh sẽ rất bị động, cho nên có một số việc cần nhắc nhở cô vợ nhỏ một chút, để cô ngoan ngoãn ngốc ở bên người anh mới tốt, tựa như chuyện thi trùng hôm nay, anh vốn có thể tự mình giải quyết, nhưng mà anh không muốn tự mình dùng pháp lực giải quyết, anh muốn cho vợ anh đau lòng cho anh, để cô lộ tính tình áy náy, để cô về sau đều tin tưởng anh chỉ yêu một mình cô. Khang Nghị ở trong lòng cô rất có trọng lượng, chỉ biết theo sự tiến triển của chuyện tình và thời gian trôi đi, càng lúc càng nhẹ.

“Không xem như uất ức lớn được, chỉ là việc nhỏ, anh có thể ứng phó được.”

Đây là giao đến đáy nguồn rồi!

Hiện tại anh chậm chạp không phát ra, biểu hiện ra bên ngoài dáng vẻ bị thua cuộc, chủ yếu chính là muốn để cho cô vợ nhỏ nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng. Tiếp theo, cho dù là hoàn cảnh khó khăn hay thuận lợi, chỗ nào không có cơ hội.

Tóm lại, đây là một cuộc khiêu chiến khó khăn, nhưng cũng tuyệt đối là thời cơ.

Anh hy vọng hôm nay dưới mặt đất anh nổi giận trời cao bất công, sẽ khiến cho họ xử phạt nhẹ Tuyết Nhi, Tuyết Nhi có cái gì sai, Mẫu Đan Tiên Tử có gì sai, còn không phải là bởi vì Mẫu Đan Tiên Tử yêu Lang Vương, hơn nữa Tuyết Nhi cũng yêu Lang Vương, chẳng lẽ đúng như suy nghĩ của nah vậy, năm đó Ngọc Đế cũng thích Mẫu Đan Tiên Tử, vì yêu mà sinh hận, không chiếm được cũng quyết không cho anh có được, nếu là như thế này, anh cũng tuyệt sẽ không nhận thua, anh không tin thế gian không có thiên lý.

“Lúc cần thiết chúng ta đã cùng nhau chống lại áp lực thần bí kia, một ngàn năm trước kia anh không khuất phục, một ngàn năm về sau anh cũng tuyệt sẽ không khuất phục. Thề sống chết cùng anh ở bên nhau.” Tuyết Nhi nói một chũ hai ý nghĩa, tựa hồ cũng nghĩ đến cái gì, hoặc là đoán trước tới cái gì rồi.

Anh nheo mí mắt một chút.

“Anh quyết không cho phép người khác ăn hiếp vợ của anh, chỉ cần chúng ta yêu nhau, những cái đó đều vẫn là khả năng nhỏ bé.”

Lang Vương biết cô vợ nhỏ của anh rất khó lường, cho nên, anh vẫn luôn muốn để cô ẩn sâu.

Bạch Tuyết nhàn nhạt mà cười một chút, con ngươi đen sáng lạn một chút, tựa như một viên sao băng hút vào.

“Thật ra…… Em cũng nghĩ đến một số chuyện đúng hay không, chỉ là chúng ta đều không nghĩ tin tưởng thôi, anh là không muốn tin tưởng, hoặc là còn có thể tàn nhẫn, mà em là thất vọng, là đau lòng. Một ngàn năm trừng phạt đối với em đã đủ tàn nhẫn, cũng đủ dài lâu, nếu như vậy còn không chịu buông tha em, em không phản đối đối địch với bọn họ, vẫn là khi Mẫu Đan Tiên Tử bị bắt hạ phàm gian đã nói một câu: Tin tưởng nhân gian chỉ có thiên lý tồn tại.”

Rốt cuộc Bạch Tuyết bước ra bước đầu tiên, không tin tưởng mọi việc đều ở ý trời.

Lúc này trong lòng Lang Vương lập tức mừng như điên. Cô so với tưởng tượng của anh, đã thoát ra bên ngoài. Quả nhiên, cô vợ nhỏ sẽ không ngừng cho anh kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng). Còn làm anh cảm động chính là, cô vợ nhỏ vì anh, lại dám hai lần đối mặt với người ở trên.

Gần đây anh bí mật phái Lãnh Tĩnh từ Yêu giới đi lên trên ngầm hỏi có chuyện gì xãy ra ở trên người Mẫu Đan Tiên Tử bị bắt hạ phàm, thì ra là Ngọc Đế thích Mẫu Đan Tiên Tử, hơn nữa yêu cầu Mẫu Đan Tiên Tử gả cho ông ta, còn muốn cho cô địa vị chí cao vô thượng (cao nhất). Nhưng mà, cô đều cự tuyệt toàn bộ. Bởi vì, cô không phải thần, cô chỉ là một tiểu tiên tử, một tiểu tiên tử si ngốc yêu Lang Vương. Cô không muốn làm thần chí cao vô thượng, không phải thực sự có thần là cao nhất, thế gian thay đổi thất thường, phập phập phồng phồng, có đôi khi, mặc cho ông ta là trụ cột tính toán tường tận, nhưng cũng có khả năng rơi vào một bàn cờ thua đậm. Cô không muốn bản thân trở thành những quân cờ như nương nương đó, cô chỉ muốn yêu thương của Lang Vương chỉ thuộc về cô. Cô càng không muốn bởi vì sự không quan tâm mà làm thương tổn Lang Vương.

Anh ôn nhu mà thở dài một tiếng, “Vợ, là anh không xứng với em, làm em đợi anh một ngàn năm anh mới nhận ra chân lí bên trong.”

“Này cũng không chậm, hy vọng ông ta đã thay đổi, thả chúng ta ra, cho chúng ta giữ lại một con đường sống!”

Bọn họ nói ông ta tất nhiên là Ngọc Đế, nhưng mà ai cũng không nói ra ông ta là ai, trong lòng từng người biết rõ ràng.

Anh biết tâm cô sẽ tốt.

Nhưng trong xương cốt cô có một mặt bướng bỉnh, đây đã là chủ ý quyết định rồi, cô không muốn thay đổi. Cô vẫn luôn không muốn làm hoa mẫu đơn bên người anh, toàn dựa vào anh để nuôi dưỡng, dựa vào anh để tránh né hết thảy mưa gió bên ngoài.

“Mặc kệ tương lai như thế nào, anh vĩnh viễn sẽ ở cùng em.”

Trong lòng anh chảy qua dòng nước ấm ôn nhu, trong phút chốc ánh mắt ôn nhu cực hạn.

Cô thấp giọng cười, cong mắt lên, mắt đen một trận rực rỡ lung linh, mà vui sướng, tựa như chú chim nhỏ hạnh phúc.

Anh đây là đáp ứng rồi, đời đời kiếp kiếp không chia lìa, rúc vào cùng nhau, phụ nữchính là động vật yếu ớt, luôn muốn một câu hứa hẹn rõ ràng.

Anh cũng hiểu cô!

Anh không tiếng động mà cười, trong mắt, khóa cô vào một cái.

Nếu cô phải làm liệt nữ trinh khiết (người con gái thà chết để giũ gìn trinh tiết) say đắm vì anh, anh tuyệt đối sẽ làm cây sồi cao lớn cường tráng nhất, bảo vệ cô, che chở cô, vì cô mà tạo ra một mảnh của bản thân, thay cô đón gió phấp phới!

Nhưng mà, lúc này, trong một sơn động thần bí.

Mẹ Đản Nhi thống khổ không thôi, thi trùng đã bắt đầu ăn mòn thân thể của cô ta, tuy rằng thi trùng là do cô ta nuôi dưỡng, nhưng mà cô ta chỉ biết huấn luyện thi trùng ăn mòn thân thể người khác như thế nào, lại không biết làm sao để thi trùng nhận ra chủ nhân, đừng cắn cô ta!

Đau đớn cô ta có đều là do Bạch Tuyết và Lang Vương cho, hiện tại vừa nhớ tới người một nhà Lang Vương, thân thể liền tức giận.

Mặc dù cô cực cực khổ khổ nhiều năm, chẳng lẽ cứ kiếm củi ba năm thiêu một giờ như vậy! Nhưng mà trước mắt là tượng phật đất qua sông tự thân khó bảo toàn (tượng đất tự mình qua sông còn chưa được). Cô bên này đều đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, còn có thể lo lắng bọn họ!

Bạch Tuyết quả thực là ngôi sao chổi, bị cô ta hại chết!

Lại nghĩ đến Lang Vương, trong lòng cô càng tức giận, hâm mộ ghen tị thù hận mà thật muốn từng ngụm xé nát Lang Vương! 500 năm trước Lang Vương đã xảy ra quan hệ với cô, 500 năm sau lại có thể không thừa nhận, còn muốn phủi sạch quan hệ với cô, đàn ông đều là động vật không nhận trách nhiệm, đặc biệt nhất là Lang Vương đáng chét kia.

Hôm nay rõ ràng Lang Vương đã lộ vẻ thất bại, lại bị thi trùng ăn mòn, vì sao Lang Vương lại không có chuyện gì? Lại vẫn giống như vợ bé đánh không chết quay trở lại nữa. Phát lực lớn như vậy, lúc Lang Vương đi ra từ trong mật thất, cô thực sự bị khí thế ngay lúc đó của Lang Vương làm cho chấn động.

Con ngươi anh như là muốn xé rách cô.

Nhân tính (bản tính con người) cũng thật là đáng sợ, nhưng mà lang tính (bản tínhcủa sói) càng đáng sợ hơn, vẻ mặt Lang Vương đi ra mật thất dần dần lạnh nhạt, là người lạnh nhạt đối với thế giới này, hay là thế giới này đang phát sinh biến hóa? Lạnh nhạt từ tâm mà sinh ra, cũng có thể từ tâm mà diệt (loại bỏ), thế giới bao la, tuy rằng bọn họ có duyên, nhưng mà anh vẫn hung ác muốn lập tức giết cô.

Nhưng mà Bạch Tuyết cũng biểu hiện lộ ra vẻ lạnh nhạt ở bên ngoài như vậy, vô cùng chân thật đi vào thế giới, để họ cùng nhau lạnh nhạt cự tuyệt, dùng một trái tim nhiệt huyết thay đổi thế giới.

Nói thật, một khắc kia cô đã rất sợ chết, đây có lẽ là sự sợ hãi tồn tại trong mỗi người. Nhưng bản tính đều là lạnh nhạt, huống chi là Lang Vương muốn xé rách cô, Lang Vương hung ác. Mặc kệ là đối người khác hay là… người thân. Cô không có bất kỳ quyền lợi gì để so sánh với Bạch Tuyết. Bởi vì, cô biết khả năng của cô còn không bằng người phàm này, bởi vì chuyện giữa cô và Lang Vương … Không có tình yêu!

Lang Vương anh dựa vào cái gì, cưới một người vợ, xinh đẹp như hoa không nói đến, còn có thể lúc nguy nan, lại khăng khăng một mực đi theo anh như vậy.

Nghĩ đến chuyện này, cô liền nôn nóng mà căn bản đã không thể ngồi yên được.

Bạch Tuyết …… Mỗi khi cô nghĩ đến, trong lòng lại ghét, lại đòi hỏi, lại là chua xót. Vì sao, Lang Vương không phải là của cô, vì sao vị trí của Bạch Tuyết không phải là của cô, vì sao cô không phải là hậu nhân Mẫu Đan Tiên Tử, vì sao cô không thay thế được Mẫu Đan Tiên Tử! Bạch Tuyết không có phần quyết đoán này của cô! Một người phàm cái gì đều không có được, Lang Vương vì cái gì còn thích cô ta như vậy, để ý cô ta như vậy. Cô cũng là tứ chi của Mẫu Đan Tiên Tử, Bạch Tuyết tình là cái gì, ngay cả xách giày cho cô cũng không xứng! Dựa vào cái gì, Lang Vương anh chính là nhận định của người phụ nữ ngu dốt Bạch Tuyết kia, đều có thể tốt với cô ta hơn ngàn lần vạn lần?!

Hiện giờ, Yêu giới, thế giới nhân loại, bầu trời bao nhiêu người nhìn cô, bằng mặt không bằng lòng, trong lòng cất giấu trào phúng châm biếm.

Chẳng lẽ người bề trên cũng sẽ lừa cô, bằng không vì sao cô lại rơi vào kết cục này, thảm như vậy!

Ác ma không hề yêu cầu thiên sứ che chở, anh đã học được tự mình đi an ủi những cảm thụ lạnh nhạt đó, lúc mọi người nhìn thấy, ác ma chẳng qua là sức mạnh tà ác, trái ngược với tình người, nhưng mà, thiên sứ cho anh ấm áp, anh không hề cảm thấy lạnh băng, nội tâm không hề có lỗ trống. Thiên sứ nên rời đi, bắt đầu trạm sứ mệnh tiếp theo.

Chẳng lẽ trong lòng vĩ đại thần thánh kia của anh, cũng sẽ là ác ma!

Hay là cô chia ích lợi đến choáng đầu, lầm lỡ thấy hết thảy quan tâm đều là việc nên làm. Có lẽ cô nên cảm ơn những người đã không đối tót với cô, người lãnh nhạt với cô, làm cho cô trở nên kiên cường. Cũng nên cảm ơn những người đã từng thương tổn cô, là bọn họ khiến cô thấy rõ hiện thực thế giới này, bất đắc dĩ, tàn khốc, vô tình. Lòng người lục đục với nhau. Không có bọn họ tổn thương thì không có cô của bây giờ, sở dĩ cô lại biến thành như vậy, hoàn toàn là bị một người đàn ông đó bức, đó chính là Lang Vương, 500 năm trước kia cô đem lần đầu tiên cho anh, từ nay về sau trong lòng cô chỉ có anh, chỉ là kia hạt giống ban đầu đã chậm rãi đã phát mốc, thay đổi bản chất.

Cô đi vào thế giới này bởi vì khờ dại mới có thể đi theo cùng nhau. Lúc cô hiểu rõ chân tướng hết thảy, cô mới biết được quyền hành chân chính liên quan đến sống chết lại có thể chính là chính mình.

Đừng trách cô quá tâm tàn nhẫn, là Lang Vương khiến cô quấn chân vào tội ác vô tận. Cô đi vào thế giới này là vì Lang Vương để cho cô có được hy vọng, cũng là tự tay Lang Vương hủy diệt hy vọng của cô, lại đồng thời để cô ở bên cạnh sói, lúc tình yêu đang ở trước mặt hiện thực lại trở nên hèn mọn như thế, cô đã từng cầu xin Lang Vương không cần đuổi cô đi, cô cầu xin Lang Vương thu nhận cô, cầu xin Lang Vương cho cô một cơ hội. Chỉ là Lang Vương lại không có cho cô một cơ hội, hung hăng, lạnh lùng ném cô một ném chính là 500 năm.

Có đôi khi, người chính là không thể so, đặc biệt, là người được lấy ra từ một nơi chốn với mình!

Hiện giờ, thi trùng do bản thân mình nuôi dưỡng lại đang ở trong bụng mình mấp máy cắn xé, cô lại chỉ có thể chịu đựng, tuy rằng có thể khống chế một số ít thi tr

ùng, lại không thể tống hết chúng ra ngoài! Lại như là từng bùa đòi mạng của Tử Thần!

Mẹ Đản Nhi tức giận, khẽ nguyền rủa một tiếng, càng nghĩ thầm muốn sống chết với Bạch Tuyết hay không. Còn có Khang Nghị, cô thật vất vả mới khống chế được anh ta, tuy rằng là bắt anh ta tới, lúc cho anh ta ăn thi trùng có chút tốn công, nhưng mà mặc kệ như thế nào vẫn là khống chế được, không nghĩ tới chuyện còn chưa có thành công, cô liền toàn quân bị diệt, còn có đứa bé kia cũng bị Lang Vương dùng pháp lực đưa đến chỗ Diêm Vương, để cậu ta đi đầu thai. Những con người này quả thực một chút đều dùng không được, cũng không biết xem ra chỉ là để bày biện thôi!

Lúc mẹ Đản Nhi tính toán muốn cùng sống chết với Bạch Tuyết, Lang Vương bên này đã làm tốt một bàn đồ ăn, Bạch Tuyết đi ra khỏi phòng bếp, cho người ta cảm giác một vài món ăn này đều là do cô chuẩn bị.

Nhẹ nhàng đánh thức Long Chu và Đoan Mộc, lại đánh thức pháp y Lưu, muốn bọn họ đi vào nhà ăn ăn một chút bữa ăn khuya, biết tất cả mọi người đều không có ăn cơm chiều nhất định đều đói bụng, cho nên Lang Vương làm rất nhiều.

Đoan Mộc lười duỗi eo một cái, đi vào phòng vệ sinh rửa sạch mặt một phen, tiếp theo là Long Chu cũng đi vào rửa sạch một phen, sau đó chính là vị pháp y kia cũng rửa mặt một phen, tất cả mọi người đều ngồi xuống, chỉ có Khang Nghị còn bị trói, Bạch Tuyết xin giúp đỡ nhìn Lang Vương, ý tứ là anh ta có thể bỏ xuống không?

“Tuyết Nhi, lại đây ăn cơm, hiện tại cái gì Khang Nghị cũng không thể ăn, anh đã dùng pháp lực phong bế vị giác của anh ta, hiện tại anh ta không ngửi được mùi hương cũng sẽ không cảm thấy đói.

Mấy ngườ Đoan Mộc quả thực đều đói bụng, miệng lớn bắt đầu ăn, trong bụng còn có một số việc, dễ chịu hơn nhiều, Đoan Mộc ngẩng đầu nghiêm túc đánh giá Lang Vương, anh ấy lại có thể là Lang Vương, anh vẫn luôn kêu anh ấy là đại ca, bọn họ vẫn luôn là anh em. Về sau anh ấy muốn anh gọi anh ấy như thế nào, gọi là Lang Vương, hay là gọi đại ca?

“Nhìn cái gì, trên mặt tôi lại không có cơm!” Bị anh em vào sinh ra tử của mình nhìn chằm chằm như vậy Lang Vương tất nhiên biết Đoan Mộc suy nghĩ cái gì. Chẳng qua anh vẫn là dùng giọng nói lúc trước kéo anh ta trở về.

“Cái kia…… Cái này…… Em về sau, chúng ta về sau còn có phải hay không……” Đoan Mộc không có nói ra vế sau có phải còn là anh em hay không?

“Muốn nói cái gì thì nhanh nhẹn, khi nào lại học lề mề như vậy! Anh em của Lãnh Dạ cũng không phải giống phụ nữ như vậy.”

“Ai giống phụ nữ, em là đang lo lắng người nào đó không muốn làm anh em với người phàm nhân.” Đoan Mộc nói.

“Từ giờ khắc này trở đi, quên tất cả chuyện ngày hôm nay, vĩnh viễn nhớ kỹ tôi là Lãnh Dạ là được, bằng không cậu sẽ không có chỗ tốt, bao gồm anh ——” Lang Vương nhìn thoáng qua Long Chu, lạnh giọng nói.
Bình Luận (0)
Comment