Chỉ chốc lát sau, Bạch Tuyết cầm túi chườm nóng đưa cho Lâm Giang.
"Nhanh lên đi, đặt nó lên trên bụng cảm thấy ấm áp sẽ tốt ngay thôi , mỗi lần tôi đau bụng, đều phải dùng biện pháp này đấy." Kỳ thực, Bạch Tuyết mỗi lần đau bụng, đều là khi đại di mụ tới, Cô nghĩ rằng chỉ cần là đau bụng khẳng định sẽ dùng được cách này, cho nên cô mới có thể gấp gáp như vậy đi mua túi chườm nóng.
Lâm Giang ngẩng đầu, nhìn Bạch Tuyết, không ngờ cô gấp gáp như thế, là vì giúp hắn ấm bụng, áy náy! Rất áy náy!
"Cậu? Cậu? Là chuẩn bị cho tôi sao?" Lâm Giang xấu hổ hỏi.
"Đúng vậy, tôi lại không đau bụng, nhưng dùng biện pháp này rất hiệu quả ." Bạch Tuyết ngây thơ nói.
Kỳ thực, trong lòng Bạch Tuyết rất đau, mặc dù hiện tại toàn thân đều là vết thương, nhưng cũng vẫn như cũ không thể che giấu được nỗi đau trong lòng.
Lâm Giang nhìn khuôn mặt sưng phù của Bạch Tuyết , còn có bên ngoài cánh tay lộ ra những vết bầm tím, tóc mặc dù đã bị cô sửa lại, thế nhưng bộ dáng vẫn vô cùng chật vật không chịu nổi, tim của hắn lại đau xót, hắn vì sao lại muốn gạt người phụ nữ thiện lương như vậy chứ? cô đã không thèm để ý đến chính mình, mà lại còn giúp hắn khỏi đau bụng,người phụ nữ như cô hiện nay thật sự là rất ít.
"Tôi có chút đói rồi?" Lâm Giang cố ý nói như vậy, chẳng qua là hắn muốn mời Bạch Tuyết một bữa ăn, thế nhưng, lo sợ cô sẽ cự tuyệt, cho nên mới nói chính mình đói.
"Cậu chờ đi, để tôi vào phòng bếp nhà cậu xem có cái gì ăn được không ?" Bạch Tuyết đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng bếp.
"Không cần phiền phức như vậy đâu , tôi gọi điện thoại là có thể mang đồ ăn đến rồi, cô muốn ăn gì không? Tôi giúp cô gọi." Lâm Giang nói xong liền cầm lên điện thoại, ai ngờ Bạch Tuyết đã đi vào trong phòng bếp.
"Cậu không nên ăn đồ bên ngoài , rất không vệ sinh , nếu không sao lại có thể đau bụng chứ?" Bạch Tuyết mở tủ lạnh ra, nhìn vào liền hoảng sợ, trong tủ lạnh tất cả đều là thịt, hơn nữa tất cả đều là thịt sống , xem ra Lâm Giang bình thường rất thích ăn thịt, hơn nữa còn muốn chính mình làm, nếu không sao tất cả đều là thịt sống chứ?
Bất đắc dĩ, tiện tay cầm một miếng thịt, trong lòng suy nghĩ làm như thế nào để thích hợp cho cậu ta ăn đây? Vốn định làm cho cậu ta vài món , bởi vì hiện tại bụng cậu ta không thoải mái, nên thích hợp ăn chút đồ dễ tiêu hóa. Đáng tiếc trong tủ lạnh không có cái khác !
Lại đi tìm ở mấy cái tủ bên cạnh, thật may là có mì, thế là, liền tính làm một bát mỳ thịt băm.
Lâm Giang ở trong phòng khách nghe thấy tiếng Bạch Tuyết thái thịt, trong lòng liền ấm áp , mặc dù hắn càng hy vọng Bạch Tuyết có thể ngồi ở chỗ này cùng hắn trò chuyện, thế nhưng vừa nghĩ lại, Bạch Tuyết là đang nấu cơm cho hắn, trong lòng lại rất chờ mong, kế hoạch hẳn đã có chuyển biến, tối thiểu cô không còn ghét hắn nữa.
Nhưng vào lúc này, có người lại nhấn chuông cửa.
Lâm Giang đi ra mở cửa, hắn không biết là ai lại đến nhà của hắn, thế nhưng hắn đã cảm giác được ở ngoài cửa có luồng không khí áp thấp đang đến. Chẳng lẽ là hắn?
Mở cửa, quả nhiên là hắn.
Hai người không nói lời nào, chuẩn xác mà nói là 2 con sói không nói lời nào.
Người tới chính là Lãnh Dạ, hắn hiện tại cảm thấy Bạch Tuyết đang ở trong này, không ngờ tên Pháp Vương này thực sự là đê tiện, cư nhiên dám dùng thủ đoạn hèn hạ để lừa con mồi của hắn đến, hắn lạnh lùng đến đây để dành lại con mồi của mình .
không khí càng ngày càng xuống thấp!
Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn Lâm Giang, trong tròng mắt để lộ ra một tia sắc bén.
Lâm Giang cũng vậy cũng trở nên sắc bén, vừa đối sự ôn nhu đối với Bạch Tuyết đã biến mất giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng khi hắn đối mặt với địch nhân là rất mạnh mẽ.
"Chúng ta lại gặp mặt." Lãnh Dạ nói.
"Lần này ta sẽ không thua đâu." Lâm Giang nói.
"Chớ quên nơi này là thế giới con người, có phải ngươi đang muốn phá hoại quy luật ở đây không, tốt nhất ngươi không nên mang nguy hiểm đến cho người khác, nếu không bản vương sẽ đem ngươi đánh đến hiện nguyên hình." Lãnh Dạ nghiêm nghị nói.