Editor: Nguyễn Yên Thương
Rốt cuộc Ức Ức và bà nội phát hiện ra được trong phòng luyện đan có loại kim đan mà Ngọc Đế dùng, quả nhiên là Ma Vương muốn khống chế Ngọc Đế, anh ta đã bị đóng băng ở trụ băng, lại còn muốn thống trị thiên hạ, dã tâm thật quá lớn.
Sau khi Ức Ức thu thập tài liệu về kim đan mà Ma Vương luyện chế cho Ngọc Đế, liền cất vào trong túi tùy thân mang theo, những thứ này có thể làm chứng cứ định tội Ma Vương, cho nên cần phải thu thập lại. diendanlequydon
Nhưng mà, điều khiến người ta khiếp sợ vẫn còn ở phía sau.
Cuối cùng Ức Ức và bà nội cũng chạy ra khỏi phòng luyện đan, hơn nữa mang theo những dược liệu này rời đi.
Lang Vương mang theo Bạch Tuyết còn có bọn nhỏ chạm mặt với Ức Ức và bà nội trước căn phòng màu đỏ kia, Ức Ức rất nhanh bổ nhào vào mẹ trong lòng, lấy những chứng cớ này giao cho mẹ, hơn nữa nói cho mẹ cậu biết là Ma Vương muốn khống chế Ngọc Đế mới để Ngọc Đế uống loại kim đan được chế tạo đặc biệt này.
Bạch Tuyết cất giữ những chứng cớ này, đôi mắt đẹp nhìn về phía căn phòng màu đỏ kia, lớn tiếng nói: "Bọn nhỏ, lúc này nên giải quyết Ma Vương, chỉ cần có Ma Vương ở đây thiên hạ sẽ rất khó thái bình, cho nên chúng ta phải thay trời hành đạo, diệt trừ Ma Vương."
"Dạ." Bọn nhỏ trả lời cùng lúc, Lang Vương nhìn Bạch Tuyết, Mẫu Đơn Tiên Tử đã trở lại, năm đó là cô đã phong ấn Ma Vương ở nơi này, hôm nay cũng lại là cô tiêu diệt Ma Vương triệt để.
Toàn bộ nhân duyên đều do cô mà có, thì cũng nên để cô kết thúc những nhân duyên này đi.
Bạch Tuyết mang theo các con đi vào, sau đó Lang Vương và mẹ anh cũng theo sát tiến vào. lequydon
Lúc này, Ma Vương vừa mới rời khỏi “phần ký ức” kia, anh ta đưa lưng về phía mấy người Bạch Tuyết.
"Xem ra các người đều đã đến đông đủ rồi."
"Ma Vương, hãy bớt nói lời vô nghĩa đi, hôm nay tôi muốn tiêu hủy nơi này, cho Thiên Ma Giới của anh vĩnh viễn biến mất." Bạch Tuyết lớn tiếng nói.
"Không ngờ sau khi trai qua nhiều chuyện thế này, cô vẫn còn vô tình với tôi như vậy!" Ma Vương vẫn không quay đầu lại như cũ, mắt sắc vẫn nhìn về phần ký ức đang chuyển động ở một bên.
Đến bây giờ anh ta mới hiểu được. Anh ta là ai? Là con trai của ai? Làm sao anh ta lại trở thành Ma Vương.
Tạo hóa trêu người!
Đạo trời không tha!
Vì sao anh ta phải biết toàn bộ chuyện này...
Thì ra sau khi Bạch Tuyết rời khỏi “phần ký ức”, lúc ấy Ma Vương không thể rời khỏi, bởi vậy mới phát hiện một chút bí mật ở sau. ddlequydon
Thì ra anh ta... Vốn không thuộc về Ma giới!
Anh ta không phải là Ma Vương, mà anh ta chân chính là...
Ma Vương thê lương cười to một tiếng, trời cao mở một ngày vui đùa anh ta, anh ta lại có thể là “thiên chi kiêu tử” (con cưng của trời), anh ta lại chính là thiên chi kiêu tử, mà Ngọc Đế...
Nghĩ tới đây, Ma Vương rơi xuống một giọt nước mắt, Ngọc Đế lại có thể là người đàn ông cho anh ta sinh mạng! (Ngọc Đế chính là ba của Ma Vương)
Trong lúc này Ma Vương không thể tiếp nhận được sự thật này, xoay người nhìn Bạch Tuyết, lại nhìn Lang Vương, thì ra hiện thực lại tàn khốc như vậy!
Bỗng nhiên anh ta cảm thấy được việc tồn tại chẳng có gì ý nghĩa cả, hóa ra anh mới chính là đứa ngốc bị người ta chơi đùa, hóa ra toàn bộ chuyện này đều là vì mẹ anh và người đàn ông cao cao tại thượng kia làm chuyện hoang đường, hóa ra anh lại là nghiệt chủng sau câu chuyện hoang đường kia!
Anh sống còn có ý nghĩa gì!
Chết có lẽ là cách giải thoát tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Ma Vương vươn người nhảy vào trong “phần ký ức”, hơn nữa một chưởng đóng kín lại “phần ký ức” kia, “phần ký ức” và Ma Vương đồng thời biến mất trong không gian, Ma Vương biến mất, thần y ốc sên nhỏ cũng vèo một tiếng biến trở về thế giới con người. diendnlequydon
Cô hưng phấn không thôi, tất nhiên về sau là đi theo Mẫu Đơn Tiên Tử tu luyện rồi.
Bạch Tuyết kéo Lang Vương, mang theo bọn nhỏ, phía sau là mẹ chồng và thần y nhỏ cũng đi theo về Yêu giới.
Hiện tại mọi người rốt cục đã hiểu rõ, sau cùng người nào mới đúng là đáng ghê tởm, khó trách trời cao muốn chọn Bạch Tuyết, hơn nữa khảo nghiệm thế gian tới cùng có chân tình hay không.
Sự thực chứng minh nhân gian đều có chân tình - -
Một ngàn năm gian khổ, ngay bây giờ đã thoát khỏi.
Vượt qua luân hồi mấy đời mấy kiếp, một khúc sao thổi bay giấc mộng ngàn năm.
Đã được bảo vệ rồi.
Để cho lương tâm của hoa mẫu đơn xinh đẹp đang ngủ say mà thức tỉnh.
Để cho hứa hẹn vĩnh viễn hóa thành một pho tượng thánh Phật mãi mãi tồn tại trong trái tim.
Để cho đoạn chuyện xưa truyền kỳ này tồn tại vĩnh viễn trong trái tim.
Để cho đoạn tình yêu này lan tràn đến mãi mãi.
*
Đúng là quá ít chuyện hoàn mỹ trong đời người, chúng ta không thể cái gì cũng muốn.
Thật ra, không có tình cảm nào đáng ca ngợi.
Một ngàn năm yêu say đắm, không phải là lâu dài; tình cảm một ngàn năm, không phải là thắm thiết; một ngàn năm, không phải là sang năm tóc anh và em đều trắng xoá.
Đúng vậy, thật sự không tính là gì cả, thật sự cũng không coi là gì cả.
Điều kiện tiên quyết là ở nhân gian còn có chân tình, dù cho có bị người khác tới phá hoại đi chăng nữa!
Hơn nữa, Bạch Tuyết vẫn còn muốn nói to với Lang Vương cũng như là nói cho chính mình: Trong một ngàn năm yêu anh(Lang Vương) này, không có có một ngày nào là ngày mà em thật sự không vui vẻ. ddllqqdd
Có lẽ chúng ta có tranh cãi, có lẽ không có cùng quan điểm, có lẽ đối với tương lai đến ngày mai em và anh đều đã can đảm ôm lấy toàn bộ tín niệm, có lẽ với hiện thực lớn mạnh trước mặt, chúng ta còn chưa bước ra bước đầu tiên mà đã bắt đầu cảm thấy được những khó khăn, có lẽ cuộc đời chính là một cuộc khảo nghiệm nghiêm túc của chúng ta.
Người em yêu, xin anh hãy nghe em nói.
Em muốn cùng anh mạo hiểm.
May mắn hiện tại đây là tâm nguyện tốt nhất của em.
May mắn đây là hiện tại của em, có gánh chịu nguy hiểm.
Cùng nhau ở bên cạnh vô số ngày ngày đêm đêm, gió ngừng rồi lại thổi. Dưới ánh chiều tà em và anh vai kề vai cùng nhau bước lên mà đi qua, tia nắng ban mai chiếu xuống, em và anh bước đi thong thả vui cười nhẹ nhàng.
Nhớ không rõ ngày trời đổ mưa xuống, nhớ không rõ ngày trời có tuyết rơi, nhớ không rõ những ngày đêm đều có anh xuất hiện...
Kết quả là, chúng ta đi trong cơn mưa lạnh mát, mưa lạnh lùng rơi xuống mặt đất, vang lên tiếng mưa rời dày đặc, những đám người xô xô đẩy đẩy trong con đường ăn vặt chật hẹp, vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn hưởng thụ bữa ăn từ lúc chạng vạng. Em muốn, hoặc có lẽ bây giờ mà nói, muốn ngày nào đó là thời gian gắn liền cả đời thì còn quá sớm, đúng là, em không thể không thừa nhận, đó thật là một loại hạnh phúc trên thế gian. ddlequydonn
Em muốn mỗi người đều giống nhau, đang tồn tại trong cuộc đời buồn chán, rồi có một khoảnh khắc nào đó trong ngày làm cho người ta dễ dàng lơ đãng, lại ở một ngày nào đó gặp được một người, cho dù không phải là lập tức, nhưng lại khiến anh nhớ tới, cũng có thể dễ dàng cảm động đến rơi rơi mắt.
Cho nên nói về đời người, quá ít chuyện hoàn mỹ, chúng ta không thể cái gì cũng đều muốn.
Sau khi gặp anh, em đã có thể hiểu rõ chuyện này không tính là quá muộn, mà là trước đó em còn chưa có nhiều thứ quan trọng. Em dần dần hiểu rõ đây có lẽ không chỉ là ảnh hưởng của anh đối với em... mà còn là bản thân em đang dần lớn lên như ánh mặt trời, nó để cho em càng hiểu rõ cũng càng nguyện ý tiếp nhận bản thân có lúc không vui.
Nhưng đối với người em yêu, em sẽ không hỏi, anh còn nhớ rõ không?
Em cảm nhận được, so với em, trí nhớ của anh sẽ không bị thiếu đi.
Một ngàn năm yêu say đắm, đúng lúc này vung lên trong nháy mắt.
Một ngàn năm yêu say đắm, thời gian đi được quá nhanh quá sớm.
Lại còn hoảng hốt tự mình ấm đun nước ngày tận thế, tuy nhiên ngay lúc đó Bạch Tuyết và rất nhiều người lấy ra vấn đề này cùng nhau bàn luận giải trí. Đúng là, anh (Lang Vương) không biết rồi, em buồn cười hi vọng đó là thật sự. Bởi vì như vậy anh sẽ đưa hai tay đến gần em, sau đó cùng nhau đi đến bình minh. (đoạn này mình chịu thua TT) lequydonnn
Như vậy chắc chắn để giấc mơ cho trong lòng em bắt đầu quấn lấy đôi cánh của anh, anh thuận tiện tự do phát triển như vậy, mở ra một cánh cửa sổ làm em rơi xuống đất ở chân trời.
Như anh chứng kiến, em cũng không phải là người đi thẳng về thẳng, nhưng mà em là một người có tính tình sảng khoái, tất cả vui mừng giận dữ đau thương của em đều viết ở trên mặt, chân tình như vậy, có lẽ em sẽ không nói ra ngoài.
Em dễ dàng tức giận, tức giận đúng lúc là chiến tranh lạnh, tự trách, rơi thật sâu vào gian nan khổ cực, sau cùng hoàn toàn tỉnh ngộ. Đến một lúc mới thôi, tất cả giải thích cũng không nhất định, có lẽ chỉ có bản thân em tự nghĩ thông suốt, ngay cả trời có sập xuống, em cũng là vui mừng.
Em muốn nguồn gốc tố chất thần kinh chính là thói quen tính trời sinh mẫn cảm như vậy. Em từng một lần muốn mình là người hư vinh, sau đó lại phát hiện ra mình không phải. Có lẽ là bởi vì em yêu cầu mọi việc quá nghiêm khắc, nguyên tắc của em không thể hiện được uy phong nhưng lại hi vọng toàn bộ đều được làm tốt.
Em cẩn thận nghĩ rằng có phải loại trực giác rất mẫn cảm đối với người với chuyện này là một loại suy nghĩ sai lệch hay không, loại suy nghĩ này có phải thần kinh của em bị sụp đổ hay không.
Gây rối tích tụ đến bây giờ, ở chung với anh mấy trăm ngày tới nay, em may mắn em còn là em. Sở dĩ em cảm thấy được hạnh phúc, là vì sự lắng nghe và an ủi của anh làm cho nỗi lòng không chỗ chưa chấp của em bắt đầu tiêu tan. diendanllqqd
Những thứ không chỗ tiêu hóa gì đó, anh cứ như vậy nói cho em biết: Việc này, những người khác thì anh không biết, chỉ cần là em, anh sẽ thích.
Đối với thời gian qua đi:
Hỏi em có tiếc nuối không? Có.
Hỏi em có hối hận không? Có.
Vậy, em muốn thay đổi cái gì không?
Đúng vậy, em muốn thay đổi cái gì đây.
Mỗi một lần hít thở, thứ không là gì cũng đều đang thay đổi, em cũng giống như vậy.
Thế giới này vĩnh viễn không biến đổi, mà là toàn bộ đều đã thay đổi trong nháy mắt.
Cứ nhiều lần hít thở như vậy, em nhìn thấy nghe thấy nhưng cảm nhận, em không có thất bại cũng không có thành công, không có tốt như vậy cũng không có hư hỏng như thế. Em mang theo bản thân như vậy đi tới trước mặt anh, em nói với anh, em nói với anh rằng, người em yêu, em vẫn luôn thật sự tồn tại trên thế giới này.
Không biết có ai đã từng nhìn thấy em quá mức tích cực như vậy chưa, ở một thế giới nhiều kỳ diệu. lequydonnn
Có lẽ, em có thể cảm thấy được anh sẽ tới.
Diện tích thảo nguyên và biển rộng lớn, vùng lầy mùi hoa bươm bướm màu sắc, liếc mắt nhìn dáng vẻ hai cầu vồng, hươu đang kéo xe chạy tới. Khe nước dập dờn, thác nước như dải lụa, mây mù bao phủ sương khói. Gió nhẹ nhàng lắc lư, dáng vẻ nghiễm nhiên như thiếu nữ ôm ấp tình cảm. Mưa chậm rãi rơi, sóng nước trong veo nhảy động, gần như là thấy được anh em mối tình đầu; tức giận nhảy lên bước đi thong thả như ngôi sao, bảo em nói ra lời trong lòng, có phải anh cũng có thể đến thế giới này hay không, có phải anh cũng có thể nhìn thấy hay không, nơi này có chờ mong và bất đắc dĩ. Bầu trời ban đêm bắt đầu thì thào với đất đai, toàn bộ đều đã có vẻ đáng yêu như thế. Em nằm rạp xuống trên mặt cỏ, vô ý ngẩng đầu mới phát hiện đám mây xa xôi, hai cánh tay giơ lên vươn ra đầu ngón tay lại không thể với tới thế giới mơ hồ bên kia.
Sinh thời. (Chỉ thời gian tồn tại của con người)
Chỉ mong ở cùng anh.
Sinh thời.
Chỉ mong ở cùng anh. lleeqqdd
- - - - - - - - - -
Đây là tâm tình Bạch Tuyết vô cùng hiểu được đời người lúc này...
Kỷ niệm tình yêu vĩnh viễn tồn tại, không thể phá vở kỷ niệm tình yêu của Lang Vương và Bạch Tuyết...
Cũng hi vọng bên mỗi một người tìm thấy tình yêu đích hực của đời mình, hơn nữa hãy nắm thật chặt, quý trọng đối phương, thương yêu đối phương.
***
Tới đây cũng là đoạn kết của câu chuyện (chương cuối này thật sự tốn rất nhiều chất xám của mình a TT), từ lúc bắt đầu edit truyện này mình rất hâm mộ tình yêu của Bạch Tuyết và Lang Vương, một ngàn năm trôi qua, đó không chỉ là tình yêu nữa mà đó còn là sự tín nhiệm, lòng tin vào một người. Dù có chuyện gì xãy ra, dù có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu người ngăn cản thì họ vẫn đến bên nhau.
Đây là lần đầu tiên mình edit truyện (mặc dù là không edit từ đầu đến cuối) nên có những thiếu sót trong quá trình edit, hy vọng mọi người có thể thông cảm cho mình.
Cuối cùng, cảm ơn mn đã theo dõi bộ truyện này và không bỏ bê nó sau bao lần đổi Edtior. Hy vọng mn sẽ ủng hộ mình cho những truyện mình edit sau này!