Hai năm trước, Bạch Tuyết đối với Lãnh Dạ tỉ mỉ chiếu cố cũng bị hắn coi là quyến rũ!
Bởi vì khi đó Bạch Tuyết chỉ tắm cho sói con liền vuốt ve thân thể hắn, nên hắn mới có thể nói Bạch Tuyết quyến rũ hắn!
Bạch Tuyết bị Lãnh Dạ nói như vậy, trong lòng rất căm tức, cô khi nào thì nghĩ muốn đi quyến rũ đàn ông? Nếu như không phải là bởi vì cha ép buộc, thì cô làm sao có thể chủ động đi tìm Lãnh Dạ, hơn nữa lại phát sinh quan hệ!
Cô chỉ mới vừa qua sinh nhật mười sáu tuổi, cái gì cũng không hiểu! Liền bị người đàn ông máu lạnh này đè lên giường, không có một tia dịu dàng cùng thương tiếc, cả người cơ hồ bị hắn xé rách!
Nhưng tất cả cô đều nhịn!
Ai kêu cô lại có người cha độc ác như vậy !
Nhưng mà tại sao tim của cô lại đau như vậy !
Bạch Tuyết rất khổ sở, người đàn ông này cũng giống những kẻ khác, liền muốn cùng cô lên giường, cho nên cô không muốn lại bị xem thường! Cô quyết định lấy ra dũng khí rời xa anh!
Lãnh Dạ biết Bạch Tuyết đang tức giận mới nói vậy.
"Không nên tùy hứng, cùng tôi rời khỏi nơi này." Lãnh Dạ lôi kéo tay Bạch Tuyết chuẩn bị rời đi, ai ngờ lại bị Bạch Tuyết dùng sức hất ra, thật ra thì, Lãnh Dạ nếu như không phải là lo lắng thương tổn đến cô, thì cô căn bản cũng không có cơ hội né ra sự kiềm chế của hắn.
"Tôi tại sao phải cùng anh rời đi? Giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc, anh mau đi đi!" Bạch Tuyết lạnh lùng nói. Đúng vậy a, quan hệ của Lãnh Dạ và cô chỉ là quan hệ giao dịch! Cô ngủ cùng Lãnh Dạ, anh trợ giúp công ty của cha cô.
Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết liều chết giãy giụa, đau lòng không dứt, vốn định dùng sức đem cô mang đi, ai ngờ lại có một bác gái đi vào .
Bà ta đầu tiên là kêu to, sau đó liền thấy Bạch Tuyết lệ rơi đầy mặt, còn có một người đàn ông đẹp trai.
"Hai người ,nơi này không phải là phòng vệ sinh sao? Tôi không phải là đi nhầm nơi chứ?" Bác gái vừa mới đi vào cà lăm hỏi.
"Bác gái à, anh ta muốn đùa giỡn cháu, cháu căn bản cũng không biết anh ta là ai!" Bạch Tuyết chợt nói, cô là không còn cách nào đối mặt với Lãnh Dạ nữa, người đàn ông như vậy, luôn làm cho cô có một loại cảm giác hít thở không thông, để cho Bạch Tuyết cảm giác mình rất hèn mọn, cho nên cô chỉ muốn nhanh lên đem Lãnh Dạ đuổi đi, mới có thể cầu cứu bác gái này.
"Là lưu manh đùa giỡn? Đừng sợ, cô bé có bác gái ở đây, đừng sợ." Bác gái này liền kéo Bạch Tuyết ra phía sau bảo vệ.
Lãnh Dạ không nghĩ tới sẽ xuất hiện một phụ nữ trung niên lúc này! Đây là thế giới con người, hắn không thể làm loạn.
"Bạch Tuyết, nói cho Bác gái biết cô biết tôi!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói.
Bạch Tuyết nói không biết hắn, làm cho hắn rất khó chịu!
"Tôi tôi không biết anh." Bạch Tuyết khóc nói, cô chỉ muốn Lãnh Dạ nhanh rời đi, cô không muốn bị Lãnh Dạ thấy cô bị cha bán đi!
"Cô thật sự không biết tôi? Chẳng lẽ cô thích ngủ cùng người đàn ông khác? Nói?" Lãnh Dạ tức giận.
Bạch Tuyết mặt mũi sám mét, người đàn ông này thật là không để ý tới bây giờ là lúc nào mà còn nói đến chuyện đó!
Cô cũng không thèm đếm xỉa gì!
"Tôi làm sao sẽ cùng anh. . . . . . Số tuổi của anh cũng xấp xỉ cha tôi rồi, tôi làm sao sẽ cùng anh. . . . . ." Bạch Tuyết thương tâm nói, không nghĩ tới người đàn ông này lại bất chấp lí lẽ như vậy, nói chuyện chưa bao giờ quan tâm đến cảm thụ của cô, chẳng lẽ anh không biết cô vẫn còn là học sinh sao? Mở mồm là nói tới chuyện ngủ, bảo cô sau này làm người như thế nào!
Bọn họ đều là đàn ông nên không quan tâm đến những thứ này, nhưng là cô còn muốn có chút mặt mũi!
Lãnh Dạ đen mặt , không khí chung quanh cấp tốc giảm xuống!
Bạch Tuyết biết những lời này sẽ tổn thương Lãnh Dạ, lần này anh sẽ phải rời đi ?
Quả nhiên, Lãnh Dạ nhìn chăm chú vào cô hồi lâu, không nói gì, liền xoay người rời đi.
Chẳng lẽ Bạch Tuyết là ghét bỏ hắn lớn tuổi sao? Đúng vậy, cô còn trẻ như vậy, chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng mà hắn đã hơn một ngàn tuổi!