Sau khi ăn tối xong.
Mẹ kế cùng Bạch Lan cuối cùng cũng rời đi, Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm, một bữa cơm sợ đến nỗi cũng không dám thở mạnh, chỉ lo Lãnh Dạ sẽ trách cứ cô, ghét mẹ kế cùng Bạch Lan, thật ra thì, cô còn ghét họ hơn, nhưng không có cách nào khác, dù sao ở chung một chỗ sinh sống nhiều năm , sẽ có rất nhiều chuyện cô phải nhịn không it!
Bạch Tuyết ngoan ngoãn dọn dẹp chén đũa, Lãnh Dạ vẫn ngồi ở trong phòng khách xem ti vi.
Bạch Tuyết len lén liếc Lãnh Dạ một cái ,thấy không lộ vẻ gì, thật không biết trong lòng Lãnh Dạ hiện có tâm tình gì?
Thế là."Xin lỗi!" Bạch Tuyết nhỏ giọng nói.
Lãnh Dêm quay đầu lại, nhìn Bạch Tuyết, hắn nhớ cô không có làm sai chuyện gì, tại sao lại nói xin lỗi?
"Em không có bảo họ tới, là do họ tự mình tới!" Bạch Tuyết thấy Lãnh Dạ nhìn chăm chú vào mình không nói lời nào, vì vậy cuống quít giải thích, thật ra thì, những gì cô nói đều là sự thật, cô không có bảo họ tới!
"Ừ." Lãnh Dạ ừ một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục xem ti vi.
Bạch Tuyết biết Lãnh Dạ nói rất ít, trong lòng cũng biết Lãnh Dạ đã nhận lời xin lỗi của mình ! Vì vậy, cầm lên túi sách ở một bên bắt đầu làm bài tập.
Lãnh Dạ như cũ đang nhìn TV, hiện tại trên TV đang báo tin A Ly chết, xung quanh lại có rất nhiều người vây xem , có người cho là tự sát, có người cho là bị giết, bởi vì vật đó đã không còn , ký giả phỏng đoán là bởi vì hắn ta đối với tình yêu không chung tình, sau đó bị bạn gái cắt mất vật đó, vì vậy mới bỏ mạng.
Vậy mà cảnh sát lại không cho là như vậy, bởi vì mấy năm gần đây không ngừng có nhiều người mất đi vật đó, cho nên cho đây là do sát thủ BT làm.
Cảnh sát hiện tại đã có thêm một bước điều tra, mục tiêu đặt ra với ba người bị tình nghi , có hai người bị tình nghi là bởi vì chồng vứt bỏ, sau đó bị kích thích, hiện tại cảnh sát đang theo dõi điều tra, còn có một người bị tình nghi nữa, cũng là điểm đáng ngờ số một, cô ta tên là Tuyết Hoa, không có ai biết tên thật là gì, cô ta là người nơi khác, nghe nói lúc còn trẻ bị một người người đàn ông lừa gạt, hơn nữa sinh ra một đứa con gái, về sau còn bị người đàn ông kia bán với giá cao!
Thế nhưng, Tuyết Hoa kia trong một đêm biến mất vô tung vô ảnh, từ đó về sau thì có người bị cắt đi vật đó, cho nên hiện tại cảnh sát đã bắt đầu truy lùng người tên Tuyết Hoa này.
Lãnh Dạ xem tin tức trên ti vi , hắn không cho là A Ly tự sát hoặc là bị giết?
Xem song tin tức, Lãnh Dạ vẫn không có biểu tình gì.
Tắt ti vi, mở máy vi tính, lục tìm những vụ án này, ngoài ý muốn phát hiện bên trong có rất nhiều người bị cắt đi vật đó mà chết, hơn nữa người chết không hề có biểu hiện gì, không đau khổ, đã nói lên hung thủ không phải người bình thường, giả như là con người làm chỉ cần tới gần người chết, nhất định sẽ bị phát hiện, người chết sẽ rất sợ hãi, hoặc là giãy giụa, bởi vậy suy nghĩ trên, tên hung thủ này rất có thể chính là con yêu bỏ trốn.
Lãnh Dạ cảm thấy áy náy, đây cũng là thất trách của chính mình !
Chính người Lang tộc của hắn, ở nhân loại gây hại, hắn nhất định sẽ tìm ra hung thủ, sau đó giết hắn, để cho mọi người một công đạo.
Khi Lãnh Dạ trở về phòng ngủ , Bạch Tuyết đã ở trong phòng tắm, đây cũng là quy định của của Lãnh Dạ , trước khi lên giường nhất định phải tắm, cho nên Bạch Tuyết ghi nhớ việc này, ngoan ngoãn đi tắm.
.
Ngoài ý liệu là, Lãnh Dạ không có xông vào phòng tắm, đem Bạch Tuyết chêu đùa, mà rót hai ly rượu vang đỏ, chờ Bạch Tuyết cùng nhau hưởng thụ, nhưng hắn lại không biết , tửu lượng của Bạch Tuyết không tốt, cho dù là rượu vang đỏ cũng sẽ say.
Không lâu sau, Bạch Tuyết từ trong phòng tắm đi ra ngoài, chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, tóc rối bù, mặc dù tóc đã lau qua, nhưng vẫn còn nước ẩm.
Lãnh Dạ lấy ra máy sấy.
"Tới đây."
Bạch Tuyết ngoan ngoãn đi qua, định cầm lấy máy sấy, ai ngờ?
"Ngồi xuống."
Bạch Tuyết sợ hãi, người đàn ông này làm gì vậy? Cư nhiên lại chủ động sấy tóc cho mình. Bạch Tuyết lấy làm lạ!
Động tác của Lãnh Dạ rất dịu dàng, nhưng vẻ mặt lại không có một tia dịu dàng , sau khi tóc được sấy khô, liền đem máy sấy cất đi.
"Cám ơn."
"Tới đây, theo tôi uống một ly."
"Vâng." Bạch Tuyết ngoan ngoãn đáp ứng, thấy là rượu vang đỏ, trong lòng yên tâm không ít, bởi vì cô biết mình không thể uống rượu, vừa uống liền say!
Lãnh Dạ cầm ly lên, đưa cho Bạch Tuyết một ly, hai người đụng ly một cái.
Bạch Tuyết ngửi thấy được nhàn nhạt hương vị ngọt ngào, xem ra rượu này nhất định rất quý, bởi Lãnh Dạ rất có tiền, uống rượu nhất định là rượu tốt, kỳ thực, Bạch Tuyết đoán rất đúng, rượu này xác thực rất trân quý.
Bạch Tuyết học bộ dạng Lãnh Dạ uống một ngụm, bởi vì khi uống rượu vang đỏ phải rất chú ý , cho nên lo lắng mình bị cười nhạo, thế là học theo, trước hết nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó thưởng thức một ngụm nhỏ, vẫn không thể sốt ruột nuốt xuống, mà ngậm ở trong miệng một lát sau đó từ từ nuốt xuống. Bạch Tuyết cảm giác được mùi vị rất ngon a.
Bất tri bất giác Bạch Tuyết uống liền ba ly, dĩ nhiên không phải đầy lắm, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã bắt đầu đỏ lên. Bởi vì rượu , cử chỉ có chút mất khống chế, đầu cũng bắt đầu choáng váng , nói chuyện cũng bắt đầu lớn mật .
"Uống ngon thật, còn muốn uống nữa ? Dạ , có thể hay không?" Bạch Tuyết điềm đạm kêu Lãnh Dạ, không nghĩ tới một tiếng ‘ Dạ ’này, đã khiến cho Lãnh Dạ trong nháy mắt bùng cháy, nhưng hắn lại không có biểu hiện ra, như cũ bình tĩnh ngồi ở đó, nhìn Bạch Tuyết ở trước mắt.
Lúc này, dáng vẻ Bạch Tuyết rất xinh đẹp, bởi vì rượu đã tác quái, tay nhỏ bé cũng bắt đầu đung đưa lung tung. Đến cái miệng nhỏ nhắn cũng trở nên hồng hồng , giống như là trái anh đào vậy.
"Dạ. . . . . . Có được hay không ? . . . . . Em còn muốn. . . . . . Uống một chén. . . . . . Uống ngon thật. . . . . ." Bạch Tuyết nói chuyện cũng bắt đầu không khống chế, nhìn Lãnh Dạ không cho mình rót rượu, vì vậy, tự mình đứng dậy, chuẩn bị đi rót rượu.
Hiện tại cả người Bạch Tuyết đã không còn thăng bằng, lảo đảo một cái không có đứng vững, lắc lư nhiều lần , hắc hắc. . . . . . cười ngây ngô mấy tiếng, hướng trai rượu đi đến, ai ngờ thân thể nghiêng một cái, mất đi trọng tâm, té ở trên người Lãnh Dạ. Lãnh Dạ thì vẫn ngồi như vậy, hắn vốn tính toán đỡ cô, ai ngờ cô từ trên người Lãnh Dạ một đường trượt xuống, cuối cùng ngồi ở trên thảm.
"A?" Bạch Tuyết tựa hồ là phát hiện cái gì? A một tiếng, sau đó cúi đầu nghiêm túc bắt đầu quan sát.
Vốn chuẩn bị đi ngủ , Lãnh Dạ mặc rất ít, chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, bên trong cái gì cũng không có mặc, đồ ngủ lại còn có dây lưng lại bị Bạch Tuyết làm tuột mất , cho nên đã tự mở rộng.
Lãnh Dạ đương nhiên biết Bạch Tuyết đang nhìn cái gì, chỉ là, hắn không có ngăn cản cô.
"Thật kỳ quái... Bình rượu... Em muốn uống... Rượu..." Bạch Tuyết tựa hồ rất vui vẻ, bởi vì cô rốt cuộc đã tìm được bình rượu .
Lãnh Dạ cảm giác được, một cái tay nhỏ bé nắm chặt vật đó của hắn , sau đó bắt đầu kéo lên.
Lãnh Dạ là ai? Hắn chính là Lang Vương tu luyện ngàn năm , nên Bạch Tuyết không gây được thương tổn cho hắn , nên khi Bạch Tuyết nắm vật đó rút ra, giống như thế nào cũng không ra được!
"A? Vì sao lấy không được? Cái bình này thật nặng!" Bạch Tuyết ngẩng đầu lên nhìn nhìn Lãnh Dạ, Lãnh Dạ kêu lên một tiếng đau đớn, bởi vì Bạch Tuyết dấy lên dục vọng, làm toàn thân hắn bị một cỗ điện lưu cường liệt kích thích thẳng đến hạ thân!
"Buông tay, cầm không được thì bỏ đi! Ngày mai uống nữa có được hay không?" Lãnh Dạ giọng nói dịu dàng đi, dáng vẻ giống như là dụ dỗ đứa bé vậy.
"Không —— Em muốn uống. . . . . . Em muốn uống. . . . . . Em sẽ phải. . . . . . Uống, Anh? Không muốn. . . . . . Để cho em uống? Có phải hay không? Có đúng hay không? Bởi vì anh. . . . . . Không thích. . . . . . Em. . . . . ." Bạch Tuyết ủy khuất muốn khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng là, tay vẫn không có buông Bình rượu ra.
"Được rồi ! Em uống đi!" Lãnh Dạ không nghĩ tới Bạch Tuyết uống rượu say sẽ như vậy, khi cô thanh tĩnh hoàn toàn khác nhau, khi thanh tĩnh cô chỉ biết phục tùng, sẽ không phản kháng. Vậy mà, uống rượu say cô lại phản kháng.
"Anh nói nha? Em muốn uống. . . . . . . . . . ." Không nghĩ tới chính là, Bạch Tuyết cúi đầu dùng miệng uống rượu trong bình , chẳng qua là cô không biết thứ mình nắm chính là rượu gì ? Cũng không biết mình lúc này đang đùa với lửa, còn là lửa rất lớn , sợ rằng một đêm cũng khó khăn dập tắt hết!
Bộ vị nhạy cảm của Lãnh Dạ bị cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tuyết hút, làm hắn phát ra từng trận ngâm, rất thoải mái.
"A? Không có rượu? Đều bị anh... Uống hêt!" Bạch Tuyết ủy khuất nhìn Lãnh Dạ, hình như là chỉ trích hắn không có cho cô chút ít!
"Đến đây, tôi cho em uống!" Lãnh Dạ đã không chịu nổi, một phen đem Bạch Tuyết ôm đến trên giường, sau đó hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn không an phận này, đem áo ngủ của cô xé ra, Bạch Tuyết trong nháy mắt loã thể ở dưới thân hắn.
"Ừm!"
Bị Lãnh Dạ hôn Bạch Tuyết thở hỗn hển ừm một tiếng, thanh âm kia tựa hồ như hạnh phúc, cũng giống như là thỏa mãn.
Đêm nay, Bạch Tuyết vừa bị Lãnh Dạ lôi chân làm sống, bởi vì say không còn biết gì nên Bạch Tuyết căn bản sẽ không phối hợp, cũng không có khí lực phối hợp, , một trận mê man quá đi, một trận lại bị Lãnh Dạ hung hăng lăn qua lăn lại thanh tỉnh!
Bạch Tuyết cứ như vậy ở trên giường bị Lãnh Dạ kéo tới túm đi, giống như là chơi trò chơi, hoặc như là chơi kỹ năng đặc biệt, vậy mà Bạch Tuyết thân thể không có xương càng thêm dễ dàng cho hắn, chẳng qua cô đều bị động ! Khi Bạch Tuyết vừa mới bắt đầu còn có chút phản ứng, sau đó tất cả đều là Lãnh Dạ tự mình ứng phó, Bạch Tuyết căn bản là không làm gì được!
Cả quá trình, Bạch Tuyết đã khóc, Bạch Tuyết cũng đã cười qua.
Còn Lãnh Dạ không biết cô vì sao khóc, là hạ thân bị hắn hung hăng đụng khiến cho cô khóc, hiện tại hắn cái gì cũng bất chấp, hắn nhất định phải dập lửa, thân thể phát hỏa bị cô đốt lên, thì hắn muốn hung hăng đụng cô, mới có thể dập tắt! truyện được lấy từ Doc Truyen . o r g
Sau khi Lãnh Dạ hoàn toàn thoả mãn đã là ba giờ sáng, Bạch Tuyết mềm nhũn nằm lỳ ở trên giường, không nhúc nhích, vậy mà, Lãnh Dạ vẫn đi vào phòng tắm, gột rửa toàn thân, bởi vì cả người ra rất nhiều mồ hôi, tắm một cái sẽ thoải mái hết, về phần Bạch Tuyết , không thể làm gì khác hơn là giúp cô lau một chút , bởi hắn không muốn đánh thức cô, nên sẽ để cho cô nghỉ ngơi .
Chờ Lãnh Dạ sau khi rời đi, Bạch Tuyết ngủ rất say sưa.
"Cha thật là xấu! Ngươi xem mẹ phải chịu đến mệt mỏi rồi !" Một thanh âm tức giận từ trong bụng Bạch Tuyết truyền tới.
"Cha cũng làm như vậy để đem chúng ta tạo nên hay sao?" Lại một đứa bé lại hỏi.
"Hừ —— nhỏ giọng một chút, đừng dọa đến mẹ, mẹ còn nhỏ a! Thanh âm bé gái nói.
"Hừ! Mẹ mà còn nhỏ, vậy chúng ta chính là đứa trẻ nho nhỏ à !"
"Chúng ta cùng mẹ không giống nha, chúng ta có pháp lực, chúng ta tương lai chính là vương tử, chúng ta sau này phải bảo vệ mẹ có biết hay không?"
"Nhưng mà mẹ còn không biết chúng ta tồn tại!"
"Vậy chúng ta có phải hay không nên làm chút gì đây? Đề mẹ có thể phát hiện."
"Ok." Sói con cư nhiên lại còn dùng tiếng Anh nói ra, nếu như Bạch Tuyết nghe thấy, nhất định sẽ hôn mê!
"Hì hì..."
"Ha ha ha. . . . . ."
Ba người ở trong bụng Bạch Tuyết vui vẻ ha ha ha nở nụ cười, nhưng khi Lãnh Dạ sắp từ trong phòng tắm đi ra, trong phòng ngủ nháy mắt an tĩnh như lúc ban đầu.
Lãnh Dạ mặc dù là Lang Vương, hắn cũng không có nghĩ đến hạt giống của chính mình đã ở trong bụng Bạch Tuyết nảy mầm, càng không nghĩ đến ba đứa nhỏ này pháp lực tương lai sẽ ở trên hắn , hơn nữa còn dùng pháp thuật che mắt, cũng là bởi vì như vậy, Lãnh Dạ mỗi lần nằm bò ở trên người Bạch Tuyết cái gì cũng nhìn không thấy nguyên nhân!
Ba tiểu gia hỏa, ở trong bụng Bạch Tuyết liền chế ra một phòng nhỏ để ở, bọn họ không hi vọng người ngoài quấy rầy, cho nên mới phải lặng lẽ trốn đi. Tới khi thời cơ cơ đến, bọn họ tự nhiên sẽ cùng mẹ chào hỏi.
Ban đầu Bạch Hàn đưa Bạch Tuyết tới biệt thự của Lãnh Dạ , trong lòng cũng suy nghĩ về chuyện này, lo lắng Bạch Tuyết mang thai, dù sao cô mới mười sáu tuổi!
Thế nhưng lại vừa nghĩ, Lãnh Dạ nhất định không thiếu phụ nữ, càng nên biết tránh thai mới đúng, cho nên ông mới không có nói với Bạch Tuyết chuyện tránh thai ,bởi vì xấu hổ, dù sao cũng là con gái của mình!
Nhưng mà, Lãnh Dạ cũng không thể hại chết con của chính mình , bởi nhiệm vụ của hắn chính là tạo ra người nối dõi, đem lang tộc phát đại, như thế nào có thể tránh thai ,bởi việc này là đại nghịch bất đạo !
Bạch Tuyết không hiểu, Lãnh Dạ cũng không có hỏi, duy nhất quan tâm Bạch Tuyết có phải mang thai hay không chính là Lâm Giang, hắn lần lượt dùng pháp thuật nghiên cứu bụng của Bạch Tuyết , nhưng là cái gì cũng không thấy!
Bọn họ thường ở chung một chỗ, làm sao sẽ không có?
Nếu như Bạch Tuyết vạn nhất mang thai. . . . . .
Giết ——
Chẳng biết rằng, tương lai đối mặt với sói con trong bụng Bạch Tuyết , còn không biết là ai bị giết đây! Bọn họ cũng không phải là sói con bình thường , bọn họ cũng không phải là thai nhi nhu nhược, bọn họ cũng không giống như tiểu mẹ mềm yếu như vậy ! Mà bọn họ rất đáng sợ. . . . . .
Lâm Giang thầm nghĩ: hi vọng Bạch Tuyết đừng trách hắn lòng dạ ác độc, vì đánh ngã Lãnh Dạ, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào, tương lai hắn làm Lang Vương, hắn nhất định sẽ hảo hảo đối bạch tuyết, bởi vì Bạch Tuyết quả thật làm nhịp tim của hắn dao động, nên người phụ nữ dịu dàng như vậy, nhất là người Lang Vương thích , nếu như bị hắn cướp được, đó chính là một loại vinh dự, vì là con mồi của Lang Vương hắn phải bắt buộc!
Ngày hôm sau, Bạch Tuyết ngủ dậy đánh răng, rửa mặt, bởi vì cô muốn chuẩn bị bữa sáng cho Lãnh Dạ , kỳ quái chính là, vừa mới bước xuống sàn lại ngã xuống giường, bởi chân không đứng nổi!
Lãnh Dạ bị Bạch Tuyết đánh thức, mở ra con ngươi, nhìn Bạch Tuyết bằng ánh mắt lạnh lùng, kỳ thực, đây là ánh mắt thích hợp của Lang Vương, nó là khí thế, đã từ thân mà sinh ra, chung quy không khác được.
"Thật xin lỗi, đã đánh thức anh, chân của em run rẩy rất lợi hại, có thể là bị lạnh !" Bạch Tuyết xoa xoa chân vô lực nói, trong lòng cũng không khỏi khốn hoặc, ngoài chân không ngừng run rẩy, ngay cả chỗ đó cũng rất khó chịu.
Lãnh đêm nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, hắn thật là bị Bạch Tuyết đánh bại, bị làm vô số lần cũng không biết! Xem ra sau này không có hắn, không thể để cho Bạch Tuyết uống rượu! Nếu không bị người khác ăn mất cô cũng không biết!
Bạch Tuyết cẩn thận xuống giường, lo lắng đánh thức Lãnh Dạ.
Đi tới phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa ăn sáng cho hai người.
Trong lòng còn cố gắng hồi tưởng tối ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô nhớ mình tắm xong, Lãnh Dạ vì cô mà sấy tóc, sau đó bảo cô uống rượu vang đỏ, cô còn nhớ rõ rượu kia rất ngon, chẳng qua là chuyện sau đó rất mơ hồ, cô không nhớ rõ mình lên giường như thế nào , cũng không nhớ giữa bọn họ có làm gì hay không?
Nhưng những cảm giác trên người đã cho cô biết mình lần nữa lại bị Lãnh Dạ hung hăng muốn quá.