Bên trong lều có người, người sống sờ sờ.
Tông Thận quay đầu, không nhìn về phía đống lửa nữa mà đi về chỗ mấy lều vải đơn sơ.
Ngồi trên lưng nữa, hắn dùng đan thủ kiếm mở lều vải ra.
Bên trong lều vải đầu tiên có một số thứ lộn xộn, không biết đám giặc cỏ này lấy từ đâu về hay là cướp đoạt tới.
Tông Thận vung tay lên một cái, thu sạch mọi thứ vào rương chứa đồ ** trong người mình.
“Thu được vật liệu gỗ ×23”
“Thu được vật liệu đá ×15”
“Dây gai ×3”
“Thu được dây đay ×15”
“Thu được sắt ×10”
“Thu được đồng ×3”
“Tiền ×380”
“Nguyên tố thủy tinh sơ cấp ×1”
“Thịt sấy chưa rõ ×23”
Một nhóm vật tư đã tới tay.
Ô chứa đồ tùy thân lãnh chúa ban đầu có hai mươi ngăn, vì lúc trước Tông Thận được tăng thêm một điểm quản lý vật phẩm ** nên có thêm sáu ngăn, bây giờ hộp trữ vật của hắn có tổng cộng hai mươi sáu ngăn.
Có thêm hai mươi bốn ngăn ba lô da thú codo ** giúp cho Tông Thận có thể mang theo nhiều tài nguyên hơn.
Bên trong đống vật tư này còn có thịt khô chưa rõ, Tông Thận không thể đoán được đây là thịt gì.
Nhưng mà thịt đó rất thích hợp để làm đồ ăn cho báo đen và sói.
Sau đó, Tông Thận lại đi về phía một cái lều vải khác.
Cái lều vải này cũng là cái lều vải lớn nhất.
Lúc hắn chuẩn bị dùng mũi kiếm mở lều vải ra.
Đột nhiên thấy lều vải hơi động.
“Có người?”
Tông Thận chần chừ.
“Hu hu!”
Đột nhiên trong lều vải truyền ra âm thanh nghẹn ngào rất rõ.
Tông Thận lấy lá chắn ra đặt trước người mình.
Che lại đại bộ phận trên người mình.
Hắn đưa kiếm lên vẩy một cái mở cái đinh có dây gai buộc cố định trên lều vải ra.
Tấm vải trắng chống nước lập tức rơi xuống đất.
Khiến cho tình cảnh bên trong hoàn toàn lộ ra.
Tông Thận từ lá chắn hình cái điều đưa mắt nhìn sáng, trong nháy mắt hắn ngây ngẩn cả người.
Có nam, có nữ, có khoảng bảy, tám người, họ đều bị dây thừng trói chặt chân tay, bị bịt miệng bằng vải.
Ánh mắt của những người này đều không đơ dại như bọn giặc, sự sợ hãi được ẩn chứa trong ánh mắt linh động của bọn họ.
Tông Thận hơi ngơ ra, nhắc nhở công lược màu vàng đến như dự kiến.
(Dân cư gốc đáng thương bị bọn giặc bắt đến, nếu ngươi đồng ý cứu bọn họ và cung cấp thực phẩm, vậy thì bọn họ sẽ trung thành với ngươi.”
Thì ra là những người dân cư gốc ở đây, lai lịch cũng khá giống với ba người nông dân ngốc kia.
Tông Thận thở phào một hơi rồi bỏ khiên diều xuống.
Lúc này, Luna đã ném thi thể đó vào đống lửa rồi, để nó hóa thành khói bụi, không bao giờ phải chịu sự ức hiếp và đau khổ nữa.
Nàng cũng đã nhìn thấy những người đáng thương vừa bị bắt cóc đó nên chủ động nói: “Lãnh chúa đại nhân, lãnh địa của chúng ta cần thêm người.”
“Giải cứu bọn họ, để bọn họ bị thu phục bởi sự nhân từ của ngài, xây dựng lãnh địa cho ngài.”
Tông Thận gật đầu, tỏ ý đồng thuận. Hắn thu chiếc khiên diều lại rồi nhảy xuống ngựa.
Hắn lần lượt chém hết những sợi dây thừng đang trói lấy tay bọn họ.
Những cư dân đó lại có được sự tự do, họ lập tức bỏ miếng vải bịt miệng mình ra.
“Ta là một vị lãnh chúa ở gần đây, đây đều là binh sĩ của ta.”
“Ta đã giải cứu các ngươi.”
“Bây giờ, các ngươi có muốn làm việc cho ta không, có muốn xây dựng một lãnh địa vĩ đại cùng ta không?”
Tông Thận cầm kiếm bằng một tay, nói một cách rất trang trọng. Những cư dân này quay ra nhìn nhau, rồi lại nhìn khắp nơi, họ không biết mình đang ở đâu.
Những tên giặc cỏ đáng ghét, hung tàn kia đã bị tiêu diệt hết rồi.
Sau một hồi do dự, họ đều lần lượt cúi người xuống, hành lễ với Tông Thận, nói: “Lãnh chúa vĩ đại, được làm việc cho ngài là niềm vinh hạnh của bọn ta.”
“Mong ngài đối xử tốt với bọn ta, cung cấp chỗ ở và lương thực cho bọn ta.”
Tông Thận gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Tốt lắm, quyết định của các ngươi rất chính xác.”
Đám cư dân này tổng cộng có tám người, năm người nam và ba người nữ. Họ mặc loại quần áo làm từ vải thô, làn da ngăm đen, thô ráp, nhìn rất chất phác. Tông Thận nhìn, đánh giá ước chừng.
“Nông dân: Nhị Hoa”
“Tư chất: Bình thường”
“Đẳng cấp: Level 3”
“Thuộc tính: (Nhấn để xem thêm)”
“Độ chăm chỉ: 33”
“Độ trung thành: 60”
“Nông dân: Tam Bàn”
“Tư chất: Ưu tú”
“Đẳng cấp: Level 5”
“Thuộc tính: (Nhấn để xem thêm)”
“Độ chăm chỉ: 36”
“Độ trung thành: 60”
“Nông dân: Tráng Tráng”
“Tư chất: Bình thường”
“Đẳng cấp: Level 5”
“Thuộc tính: (Nhấn để xem thêm)”
“Độ chăm chỉ: 31”
“Độ trung thành: 60”
…
Tông Thận nhìn qua một lượt, hắn rất hài lòng với những nông dân này. Trong họ không có ai tư chất quá kém, kém nhất cũng là bình thường thôi. Thậm chí người nông dân tên Tam Bàn kia còn có tư chất ưu tú.
Đám nông dân này chất lượng cao đấy. Tốt hơn ba tên nông dân ngốc ban đầu kia nhiều.
Tuy độ trung thành có hơi thấp, thế nhưng dạy dỗ chút thì sẽ phát triển nhanh thôi.
Có tám người nông dân này gia nhập vào thì hiệu suất phát triển lãnh địa sẽ tăng lên rất nhiều. Đó gọi là nông dân là lực lượng sản xuất. Lực lượng sản xuất là thực lực, thực lực là chính nghĩa, đạo lý đơn giản vậy thôi.
“Tốt lắm, Luna, đưa bọn họ về lãnh địa của chúng ta đi.”
Tống Thận quay đầu lại dặn dò, quãng đường hơn ba mươi ki-lô-mét, đi bộ qua đó, ít nhất cũng phải mất hai tiếng rưỡi, ba tiếng để đến nơi.
Bây giờ xuất phát thì có lẽ sẽ có thể quay về lãnh địa trước khi mặt trời lặn. Thế nhưng mấy người nông dân này đang đói đến mức mặt mày cau có.
“Lãnh chúa đại nhân, bọn ta đã không có cơm ăn, nước uống mấy ngày nay rồi. Ngài có thể cho bọn ta chút đồ ăn trước không?”
“Nếu không, ta nghĩ bọn ta chắc không đến nổi lãnh địa của ngài đâu.”
Người nông dân tên Tam Bàn chủ động nói. Hắn là người nông dân có tư chất ưu tú nhất, bây giờ có lẽ cũng là người đứng đầu trong tám người nông dân.
“Các ngươi nói có lý lắm.”
Tông Thận gật đầu, vừa hay, trên người hắn còn thịt sấy khô chưa biết tìm thấy được trong lều của bọn giặc cỏ. Số lượng cũng không ít, có hẳn hơn hai mươi ba phần.
Vậy nên hắn chia cho bọn họ mỗi người một ít.
Còn về nước thì cũng dễ giải quyết thôi. Mấy tên giặc cỏ này có mang theo túi nước làm bằng da theo người.
Tông Thận chê bẩn nên không lấy, vừa hay, có thể dùng cho mấy người nông dân này giải khát.