Tình cảnh này giống hệt như 1 đôi vợ chồng son, ôn nhu như vậy, nặng tình như vậy. Nhưng ta biết, sự ôn như của hắn cho tới bây giờ đều là giả. Sự nặng tình của hắn chỉ dành cho 1 mình Tuyên Tuyết Nhi
Khoé môi rủ xuống vài phần, lạnh lùng nói “Hoàng thường, nếu lúc này không trở về Băng Tuyết cung thì sợ là trong Băng Tuyết cung sẽ có người không được thoái mái đấy!”
Hắn chớp mi, đặt chén giáo tử lên bàn “Có phải Hoàng hậu đang ăn dấm chua với Tuyết Nhi không? Bản thân ta còn nhớ rõ, hôm nay nha đầu này đã giải vây cho ngươi trước mặt mọi người đấy! Làm hoàng hậu thì sao lại không độ lượng như vậy?”
“Có phải Hoàng thượng đã hối hận vì lập ta làm hậu hay không? chỉ là, làm sao bây giờ? Trước mặt tất cả quốc chủ 14 nước, ta đã được phong hậu rồi. Nếu hoàng hậu này bị 1 chút gì uỷ khuất, truyền tới tai 14 quốc gia khác, ngươi nói xem, những quốc chủ khác sẽ nghĩ gì đây? Trong ngày tân hôn, hoàng hậu bị ác bà bà dùng nước sôi hắt bỏng” Bên môi ta nở nụ cười xinh đẹp
Hắn bình tĩnh nhìn ta, cười nói “A! Hoàng hậu! Trong hậu cung, nếu không có 1 người như hoàng hậu thì ngươi nói xem, có phải ta sẽ thấy nhàm chán?” Dứt lời, hắn liền tháo đai lưng của chính mình
Xem ra, hắn muốn ở đây không rời đi rồi
Mới nghĩ đến đó thì trong nháy mắt, hắn liền thổi tắt long phượng hỉ chúc [nến long phượng]. Trong bóng tối, ta chỉ cảm thấy chiếc nệm bên người lún xuống. Hắn đưa tay thả hỉ trướng [màn]
Không cho ta có nhiều thời gian để lo lắng, hắn liền ôm ta vào lòng, nói bên tai ta “Ngủ đi! Đêm tân hôn, nếu ta không ở trong Xích Hoàng cung này thì ngày mai mọi người liền có đề tài đàm tiếu rồi. Hôm nay Hoàng hậu cũng đủ bộn bề rồi, ngủ no rồi thì không phải sẽ có tinh thần để tính kế với ta sao?”
Rất muốn đẩy hắn ra nhưng lại tham luyến sự ấm áp của hắn lúc này. Ta tưởng rằng, trong đêm tân hôn, hắn sẽ tìm các phi tử khác đến chọc giận ta, ta cũng tưởng rằng hắn sẽ rời khỏi Xích Hoàng cung. Một đêm thức trắng không ngủ, ta tưởng rằng hắn sẽ hành hạ ta hoặc là cưỡng bức ta, ta đã nghĩ ra trăm ngàn loại tình huống có thể có vào đêm tân hôn, nhưng lại không nghĩ đến tình cản bây giờ
Hắn ôn nhu ôm lấy ta, cẩn thận không chạm vào vết thương của ta, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi
Hôn lễ hôn nay, ta đã biết rõ nhiều chuyện. 1 câu nói lúc ấy của Tuyên Tuyết Nhi hơn hẳn 10 câu nói của nhiều người khác. Tuyên gia đã hao tốn không ít tâm sức đây. Nàng xuất thân từ nơi nào, ta không biết, ngay cả Đường Vấn Thiên cũng không biết. Lai lịch của người này không đơn giản như vậy
A! Ta lại còn thiếu nợ nàng 1 ân tình trước mặt mọi người đây! Nếu đã thi ân với ta thì ta không thể không trả ân. Mặc dù nàng có thể nói là tình địch của ta nhưng ta đã có ân thì tất phải báo, có cừu oán thì phải trả lại gấp bội
Nhưng nàng cố ý ban cái ân tình này cho ta, ta đây không trả thì liền có vẻ như là ta không làm được việc gì lớn
Trước mắt là vậy, nhưng chuyện phong phi mới là chuyện nàng muốn lúc này
Nếu Đường Vấn Thiên hắn thì cứ để nàng ta ở bên cạnh hắn, ban cái ân tình này cho 2 người bọn họ, cũng có vẻ như hoàng hậu ta hiểu người hiểu đời! Ta cắn môi dưới
Đẩy nhẹ vào lồng ngực của Đường Vấn Thiên “Hoàng thượng, ngươi ngủ chưa?”
Hắn nói nhỏ, “Uh?”
“Ngày mai, liền phong Tuyết Nhi làm phi đi!” Ta phải nói cho hắn một tiếng.
Hắn cứng đờ cả người, không lên tiếng, nửa ngày sau, giọng nói như là ác quỷ vừa mới bò lên từ địa ngục, thô lỗ nói “Tuỳ Hoàng hậu”
Hắn đang tức giận sao? Ta cảm giác được thân thể hắn thoáng run rẩy. Hắn đang tức giận cái gì? Ta thầm nghĩ? Không phải là hắn nên cao hứng sao? A! Trong tân phòng, thê tử của chính mình cư nhiên lại nói sẽ nạp thiếp, hắn tất nhiên là bị tổn thương lòng tự tôn rồi!
Lúc này, có vẻ như nam nhân này yêu ta đến cỡ nào. chỉ tiếc, ta biết, tất cả đều là mưu kế của hắn. Tên Đường Vấn Thiên nà, cả đời hắn dùng biết bao mưu kế với ta, ta đã quen rồi. Nhưng điều có thể xác định chính là cho tới bây giờ hắn vẫn đang dùng kế với ta
Loại tình cảnh này, đêm tân hôn của 2 người bọn ta. Vốn nên nặng tình mật ý, nhưng lại hết lần này đến lần khác tính kế với đối phương
Mặc dù thương hắn nhưng điều ta muốn không phải là ở lại bên cạnh hắn. Mà là đoạt lại thủ cấp của mẫu thân từ trong tay hắn, từ nay về sau sẽ rời khỏi hoàng cung của hắn. Các muội muội đã không cần ta bảo vệ. Bây giờ trong hoàng cung này, cũng chỉ có hắn là làm ta ghi nhớ
Cho tới bây giờ, ta vẫn không nghĩ ra, tại sao lại có người đi đào trộm mộ phần của mẫu thân. Một nữ tử giang hồ, thậm chí có thể nói là vô danh vô tính, nhắc nàng mọi người chỉ biết nàng là thê tử của Diệp thần y – Diệp phu nhân. Tại sao lại có người đào trộm mộ phần của mẫu thân
Hàng trăm tâm tư vẫn chưa được giải đáp. Biết đâu người đó chính là Đường Vấn Thiên? Tên Đường Vấn Thiên này mặc dù ác cực nhưng cũng sẽ không đến mức đi đùa giỡn với người chết. Nhưng việc thủ cấp mẫu thân nằm trong tay hắn thì phải giải thích như thế nào đây?
Nhẹ khẽ đẩy đẩy hắn, ta nói nhỏ, “Hoàng thượng! Hoàng thượng!”
Hắn hô hấp đều đều, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ. Người tập võ, ngay cả lúc ngủ cũng sẽ điều chỉnh hô hấp của chính mình. Cho nên, tuyệt không thể phát ra tiếng ngày, mà bây giờ hắn lại đang phát ra tiếng ngáy rất nhỏ như vậy! Đó là nói cho ta biết, hắn sẽ thật sự ngủ rồi
Ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đứng lên, khoác thêm quần áo. Rất nhanh đứng dậy, che mặt, vấn tóc lên thành 1 kiểu đơn giản! Tháo tất cả phụ kiện trên người xuống, chỉ để lại trên cổ 1 viên dạ mình châu
Hôm nay, lần đầu tiên ta tắm rửa trong ôn tuyền, sai Tiểu Thanh rắc 1 lượng lớn cánh hoa vào nước, mà ta biết, trong Xích Hoàng cung của ta, loại hoa bây giờ có thể sử dụng chỉ có hoa lan Tử La. Một khi dùng loại hoa này, ta phối hợp thêm 1 ít hương liệu, qua khoảng thời gian dài, mùi hương này sẽ trở thành loại thuốc mê tốt nhất
Ta vốn tưởng rằng hôm nay Đường Vấn Thiên tất hẳn sẽ không bỏ qua cho ta, nên sớm điều chế thuốc mê. Ai ngờ hắn lại đột nhiên ôn nhu ôm lấy ta như vậy, cái gì cũng không làm. Bởi vì ở gần bên cạnh nên hằn khó tránh khỏi việc vô tình hít phải mê hương trên người ta. Vì vậy mới có tiếng ngáy này
Nhẹ mở cửa sổ, ta nhảy ra khỏi Xích hoàng cung
Có thế nào Đường Vấn Thiên cũng sẽ không nghĩ rằng ta sẽ đột nhập vào Băng Tuyết cung của hắn. Tối nay, bởi vì Đường Vấn Thiên không có ở trong Băng Tuyết cung nên nơi này liền có vẻ thanh lãnh
Ta từ mái ngói nhảy vào phòng Đường Vấn Thiên. Căn phòng của Đường Vấn Thiên vẫn giống hệt như lần hắn bị ta cắn bị thương, không giống như trong tưởng tượng của ta là sẽ chứa 1 người phụ nữ nào đó
Hắn thường cất đồ ở nơi nào đây? Ta ở trong phòng hắn tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc là hắn giấu thủ cấp của mẫu thân ở nơi nào rồi? Lòng ta phát hoả. Hận không thể đào tung nơi này của hắn lên. Xốc chăn gối lên, ta không ôm hi vọng tìm kiếm bên dưới gối đầu của hắn. Mặc dù biết rằng sẽ không có khả năng nào hắn cất 1 cái thủ cấp trên giường của chính mình, nhưng lúc này ta dã thật sự rối loạn
Cửa phòng giật giật, có người ở mở cửa. Ta cả kinh, sửa sang lại chăn gồi trên giường, xoay người trốn xuống gầm giường của hắn
Có người bước vào phòng
Cung nữ bên ngoài nói
Bên ngoài địa cung nữ nói: “Có cái gì?”
“Oh, không có! Ta nghe lầm rồi!” cung nữ đó đóng cửa rồi rời đi
Ta đang định đi chuyển gì tay đụng đến 1 thứ, trong lòng vui vẻ, dịch chuyển cái thứ đó, bên trong cư nhiên có 1 ám thât
Bên trong ám thất có rất nhiều giấy tờ. Những giấy tờ đó, có mấy trang giấy đã rất cũ, à, còn có 1 bức tranh mới được vẽ gần đây. Ta lấy viên dạ minh châu ra, ngậm trước miệng, lật mấy tờ giấy lên. Bởi vì có chút tối nên không nhìn rõ người bên trong bức tranh là ai. Chỉ thấy bóng lưng của 1 người phụ nữ. Nữ nhân đó mặc y phục màu đỏ tươi, dáng ngươi xinh đẹp
Lật thêm 1 tờ giấy nữa, lại là 1 nữ tử mặc hồng y, nữ tử này đang đứng cười trong trời tuyết. Mặc dù có lụa mỏng che mặt nhưng ta lại biết rõ, người này chính là ta.
Khẽ cau mày, xem lại thật kỹ 2 bức hoạ, trái tim trong ngực nhảy thình thịch. Đường Vấn Thiên rốt cuộc đang làm gì? Tại sao lại cất giấu bức hoạ của ta? Sao lại vẽ tranh ta? Mà lại vẽ cẩn thận như vậy
Lật thêm vài tấm, hai tròng mắt của ta càng ngày càng mở lớn. Bức hoạ lần này có nhiều hơn 1 người, người này đang luyện kiếm trong Mai lâm, anh tuấn như vậy; mà ta thì đang đứng bên cạnh gốc mai, trên đùi rõ ràng đang bị thương!
Còn có bức tranh vẽ lại cảnh ta và hắn bên trong giếng nước ở Phong quốc. Còn có bức ta và hắn trong Xuất Vân điện
Lúc hắn dùng đàn trâu phá kỳ môn trận của ta, lúc 2 người ta bên trong ôn tuyền, hắn giết chết cự xà, Mỗi bức hoạ như ghi chép lại toàn bộ quá trình 2 người bọn ta quen biết!
Trừ 1 bức tranh, đó chính là bóng lưng kia. Hình như đã thuộc về niên đại rất xưa. Bởi vì chỉ vẽ có 1 bóng lưng nên không thể biết người này rốt cuộc là ai
Ta tưởng rằng hắn sẽ cất giấu bức tranh của Tuyên Tuyết Nhi, không ngờ rằng, lại là của ta. Hay là, hắn biết là ta tất hẳn sẽ tìm cơ hội tới nơi này lục soát phòng ốc của hắn nên đã bày ra mấy bức tranh này? Ta đột nhiên cảm thấy đầu óc bấn loạn. Căn bản không hiểu rõ hắn rốt cuộc đang làm cái gì! Lúc thì hắn có vẻ âm độc, hận người. Lúc thì hắn có vẻ ôn nhu, yêu người
Hạ độc muội muội của ta, đoạt lấy thủ cấp của mẫu thân ta, xếp đặt ta yêu Tuyên Tuyết Tán, nghĩ thế nào cũng không thấy hắn có chút nào yêu thương ta. Tại Viêm qốc, hắn đã như vậy, bây giờ bên người hắn lại xuất hiện 1 nữ tử giống hệt Tuyên Tuyết Nhi
Những bức tranh này, hết thảy chỉ có thể giải thích là yêu thôi! Sao có thể! Sao có thể là yêu! Ta ôm đầu rên rĩ. Muốn bổ đầu hắn ra xem 1 chút xem bên trong rốt cuộc là chứa cái gì
Nếu lúc ở Tuyên thành hắn đã động tâm với ta thì những chuyện sau đó, kể cả chuyện thành thân với ta ở Tuyên thành cũng là thật tâm sao? Đầu thật đau. Cảm giác như chính mình sắp bị gắn 1 kỳ danh “mê người” vậy. Hơn nữa, hắn rốt cuộc là động lòng với ta từ khi nào? Ôm đầu, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình
Hay là, đó chính là mưu kế của hắn! Đường Vấn Thiên động tâm với ta? Điều này sao nghe thật hoang đường chẳng khác nào thấy heo bay trên trời
Có người đến. Ta cười lạnh, xếp tất cả các bức tranh lại cùng 1 chỗ, cầm trong tay. Giơ chân đá về phía long chẩm [giường]
Cái giường vang lên thanh âm đinh tai nhức óc, cũng làm đau chân ta! Đáng chết! Ta ôm chân chui lên từ dưới sàn nhà, vừa lúc va vào 1 cung nữ và Tuyên Tuyết Nhi
“Có thích khách” cung nữ bên người Tuyết Nhi quát to 1 tiếng
Ta chớp mắt, khinh thân lên nóc nhà, nhanh chóng đào tẩu.
Bọn thị vệ cầm mấy cây đuốc để lần theo ta. Ta không lên tiếng, khẩn cấp chạy về phía Long Dược cung
Bọn họ đuổi theo ta vào Long Dược cung. Ta cười thầm trong lòng, nhảy vào ôn tuyền. Ôn tuyền ở đây thông với ôn tuyền trong Xích Hoàng cung. Ta ngậm viên dạ minh châu trước miệng, trong suốt đoạn đường không hề gặp trở ngại, bọn họ có thế nào cũng không nghĩ ra, đông tẩm phía đông lại có chỗ thông với cung tẩm phía tây
Ngoi lên mặt nước, ta thở phì phò từng ngụm, từng ngụm. Mở cửa phòng ra, thay quần áp, nằm vào bên cạnh Đường Vấn Thiên như trước
Làm 1 phen mạo hiểm này là muốn Tuyên Tuyết Nhi nhìn thấy những bức tranh kia
Ta tin, ngày mai sẽ xảy ra chuyện
Ta cười thầm trong lòng.
Trên thực tế, ta căn bổn không có đợi được đến hừng đông! Chuyện Băng Tuyết cung có thích khách, các cung nhân sớm đã thông tri ra bên ngoài rồi. Ta nghe thấy tiếng huyên náo hò hét bên ngoài, liền biết, chuyện đã tới
Mà lúc này Đường Vấn Thiên vẫn còn đang ngủ rất say! Chích cho hắn 1 cái là hắn liền có thể tỉnh
Nhưng lại lại không muốn hắn tỉnh. Ta lặng lẽ đứng dậy, mở cửa ra, lạnh lùng nói “Có chuyện gì mà ồn ào không ngớt như vậy?”.
Thái giám đang bị người của ta ngăn cản bên ngoài vội vàng tiến đến, quỳ xuống hành lễ, nói “Hoàng hậu nương nương! Nô tài đặc biệt đến đây mời Hoàng thượng quay về Băng Tuyết cung 1 chuyến! Chỉ là, những cung nhân canh gác không cho tiến vào
Ta cười nói “Chuyện gì mà nửa đêm canh ba đến đây gọi người? Như thế nào? Công công không biết đêm nay là đêm tân hôn cua bổn cung và Hoàng thượng sao? Sao lại không biết quy củ như vậy?”
Hắn cũng không kinh hoảng, cười nói, “Nương nương! Sự tình trọng đại, hay là xin nương nương nói với Hoàng thượng 1 tiếng cho thoả đáng!”
“Oh? Nói cái gì? Có chuyện gì? Có thể quan trọng hơn giấc ngủ của Hoàng thượng sao?” Ta lãnh đạm nói.
Khoé môi hắn rủ xuống, nửa ngày mới nào “Là chuyện của Tuyên Tuyết Nhi”
Hắn nói cứ như thể là chuyện của Tuyên Tuyết Nhi la chuyện đại sự quan trọng nhất trên đồi này! Ta cười lạnh trong lòng! Mới vậy đã nháo lên rồi? Là chuyện gì? Khóc lóc, quậy phá hay bị thương?
Ta lạnh lùng nói “Công công cho rằng chuyện của Tuyên cô nương trọng yếu hơn chuyện của Hoàng hậu sao?”
Khoé môi hắn lại buông xuống vài phần nữa, lãnh đạm nói “Xin Hoàng hậu vào thông truyền 1 tiếng!”
Ta nói “Nếu công công cảm thấy như vậy thì hoàng hậu ta cũng chỉ có thể làm theo rồi”
Ta bước đến, điểm vào huyệt đạo của hắn “Hoàng thượng, tỉnh, tỉnh. Băng Tuyết cung xảy ra chuyện rồi!”
Hắn bị ta đẩy như vậy, liền thật sự tỉnh giấc, ngồi dậy nói “Xảy ra chuyện gì, Tiểu Đức tử?”
Cung nhân đó nghe thấy hắn lên tiếng, liền ở ngoài cửa giương giọng nói “Hoàng thượng! Băng Tuyết cung có thích khách. Tuyên cô nương bị kinh động, đang rất thương tâm! Hoàng thượng, hay là đi xem nàng 1 chút đi”
Tên này ở trước mặt ta cũng không dám nói đến chuyện Tuyên Tuyết Nhi phát hiện ra mấy bức tranh trong phòng của Đường Vấn Thiên, mà chỉ nói là bị kinh hãi
Nếu Đường Vấn Thiên thật sự không yêu ta, hôm nay là đêm tân hôn của bọn ta, thì hắn sẽ không rời đi! Hơn nữa, là rời đi vì 1 người phụ nữ khác! Nếu chuyện này chỉ là mưu kế của hắn thì tất hẳn là hắn sẽ đi theo công công. Nếu như nam nhân này, ngay cả mặt mũi cũng không thèm giữ cho ngươi thì ngươi có thể trông cây rằng hắn yêu ngươi sao?
Đường Vấn Thiên trầm mặc nửa ngày, trở mình, nói, “Ngươi trở vê đi! Hôm nay là đêm tân hôn của ta và Hoàng hậu! Sao có thể không có chừng mực như thế! Lúc đầu ta để ngươi ở bên người là vì thấy ngươi làm việc cơ trí, người đừng để cho ta nghĩ là mình đã nhìn lầm người rồi!”
Cung nhân đó ứng tiếng, liền lui ra ngoài
Hắn không rời đi! Tim ta đập thình thịch. Cảm thấy mình đang động tâm. Sau này, ta cảm thấy rằng có chết vì hắn cũng là đáng
Hắn vươn hai tay về phía ta, miễn cưỡng nói “Hoàng hậu, sao còn không đến đây?”
Ta thở dài, ngã vào trong lòng hắn. Cảm thấy cõi lòng mình đang dao động. Hắn đúng là đã yêu ta lâu như vậy, là thật sao? Là thật sao?
Hắn xoay người lại, ta có thể cảm giác được tâm tình xúc động của hắn
“Hoàng thượng muốn đi Băng Tuyết cung thì cứ đi đi! Ta ở nơi này, đừng lo!” Ta cắn răng nói
Hắn thoáng giật mình, lạnh lùng nói “Hoàng hậu còn chưa ngủ?”
Ta cười “Hoàng thượng cứ cựa quậy như vậy thì sao ta ngủ được? Băng Tuyết cung phát sinh chuyện lớn như vậy, Hoàng thượng, hay là đi xem 1 chút cho thoả đáng”
Vừa dứt câu, hắn liền đứng dậy, mặc quần áo rồi đi ra ngoài
A! ta cười thầm chính mình tự đa tình
Tên nam nhân này! Lúc này mà hắn vẫn còn nghĩ đến nữ tử khác thì sao lại yêu thương ta được? Cuối cùng, giữa 2 người bọn ta vẫn tồn tại khúc mắc! Nếu có thể yêu đến mức vứt bỏ cừu hận thì cũng được rồi, nhưng bởi vì đấu đá với đối phương càng lâu, có thế nào cũng không đạt được cái trình độ kia
Yêu vốn là yêu! Ta biết! Nhưng tình yêu không phải là nhất! Hắn cho dù có yêu ta nhưng cũng không yêu đến mức có thể vứt bỏ cừu hận!
Mà ta, cho dù thương hắn nhưng cũng không quên được chuyện hắn hạ độc muội muội ta, đoạt đi thủ cấp của mẫu thân ta!
Yêu sao? Ta đúng là yêu hắn. Trải qua ngày hôm nay, ta tin rằng hắn đã yêu ta. Chỉ là, tình yêu này còn quá bạc nhược yếu kém, còn không thể vượt qua mối hận hắn dành cho ta! Trên đời này có bao nhiêu nữ tử sinh tình, vì tình yêu có thể vứt bỏ hết thảy; cũng có bao nhiêu nam tử vì mỹ nhân mà vứt bỏ giang sơn! Những gì nam nhân muốn, không giống với những gì phụ nữ muốn; phụ nữ có thể vì tình yêu mà sống, nhưng nam nhân lại không như thế! Trong thế giới của nam nhân, tình yêu tuyệt đối không phải là tất cả
Ta tin rằng hắn cũng đang bị giày vò như vậy! Cùng 1 lúc vừa yêu ta, vừa thấy có lỗi với Tuyên Tuyết Nhi; cho đến khi Tuyên Tuyết Nhi xuất hiện, tình yêu hắn dành cho ta liền bị vứt sang 1 bên!
Ta để ý, tất cả các bức hoạ của hắn từ sau khi Tuyên Tuyết Nhi xuất hiện liền không còn được vẽ nữa
Như thế cũng được! Thông minh như hắn sao lại không biết mưu kế của Tuyên Tuyết Nhi đây! chỉ là, có vài thứ, cho dù có biết rõ, ngươi cũng không thể làm gì được; biết rõ là thiên la địa võng, ngươi cũng không thể thoát khỏi
Nếu như hy sinh 1 Diệp Dược Nô mà có thể đổi lấy sự an bình cho Tuyên thành thì 1 Diệp Dược Nô đó có là gì?
Người Tuyên thành đưa Tuyên Tuyết Nhi đến trước mặt hắn; thứ nhất là để đọc thấu tâm tư của hắn; thứ hai, hắn cũng không thể không đợi nàng! Hơn nữa, bây giờ ta ngồi ở cái ngôi vị hoàng hậu này, cũng là vì chuẩn bị cho nàng. Giang sơn của nam nhân vình viễn quan trọng hơn giang sơn của nữ nhân
Lần này, nếu không phải phát hiện ra các muội muội của ta có mặt ở hoàng cung Viêm quốc, ta tin, hắn cũng sẽ không đơn giản như vậy mà phong hậu cho ta! Một nữ tử giang hồ! Một nữ tử giang hồ mà thôi
Điểm này, Sa Hận Thiên so với hắn thì tốt hơn nhiều! Ta có thề tin, cho dù hắn không biết chuyện của tỷ muội ta thì hắn vẫn phong Tiểu Hạ làm đại phi
Ta cảm thấy trái tim của mình băng giá. Dã tâm của nam nhân này lớn thế nào, ta đương nhiên là biết, trong hậu cung hắn cho tới bây giờ cũng có không biết bao nhiêu hạng người vô danh; 1 hoàng đế, có thể lấy nhiều thê thiếp là vì cơ hồ đem tất cả những nữ tử có lợi cho mình vào cung. Cảm giác này giống như là cảm giác làm công chúa hoà thân!
Chỉ là, công chúa chỉ có thể bị gả cho người được định trước mà không thể lựa chọn; nhưng hắn lại có thể lựa chọn ra người mà mình yêu thích trong đám nữ tử chốn hậu cung
Ít nhất mà nói thì điều đó có thể thấy ngay trước mặt! Đó chính là chức trách của hoàng đế rồi! Mà hoàng hậu ta, nếu không phải nhờ cái muội muội muội thì có thế nào cũng không đủ tư cách ngồi vào vị trí hoàng hậu này! Cho dù làm hoàng hậu nhưng cũng không có ý nghĩa của 1 hoàng hậu thực sự
Nghĩ thông suốt điểm này, tâm ý của ta liền càng thêm kiên định Nếu không phải toàn tâm toàn ý yêu thì đối với ta mà nói, nói chẳng có bất cứ ý nghĩa gì. Những thứ ta muốn không nhiều lắm, chỉ là từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của mẫu thân, chỉ yêu cầu nam nhân đó chung thuỷ với mình tuyệt đối mà thôi! Mà điểm này, Đường Vấn Thiên có thế nào cũng không làm được
Một nam nhân bình thường thấy 1 nữ từ như ta, hơn nữa lại là thê tử của mình, động tâm với thê tử của mình thì được cho là gì?
Lúc này, có phải hắn đang an ủi Tuyên Tuyết Nhi hay không? Chỉ là, nếu hắn càng coi trọng Tuyên Tuyết Nhi như vậy thì ta càng muốn nàng thương tâm! Bản thân ta muốn nhìn xem, Tuyên thành thế lực lớn hay là Diệp Dược Nô ta thủ đoạn cao
“Hoàng hậu nương nương! Việc lớn không tốt rồi!” Tiểu Thanh ở ngoài cửa giương giọng nói.
“Chuyện gì?” Ta cách cánh cửa, hỏi.
Nàng nói, “Trong Băng Tuyết cung truyền đến tin tức, nói là thích khách đã cướp Tuyên Tuyết Nhi cô nương đi rồi! Hoàng thượng lúc này đang đuổi theo thích khách”
Hả? Ra cung rồi sao? Chạy ra khỏi cung rồi! Nữ tử này cư nhiên là người trong giang hồ sao? Được rồi! trước kia Đường Vấn Thiên cũng không có gặp qua nàng, đó là nguyên nhân trước đây nàng có thể học võ công
Trong 1 thời gian dài như vậy, cư nhiên không có 1 tin tức cho thấy nàng vốn là 1 ngươờ có võ! Thích khách! Thích khách chính là ta, sao ta lại không biết? Như vậ, chỉ có 1 cách giải thích, đó là nàng thấy được bức hoạ của ta, không chịu được nên lao ra khỏi cung. Mà Đường Vấn Thiên lại còn đuổi theo
Ta nhớ đến cung nhân lúc nãy mạo hiểm việc có thể bị ta giết chết mà cũng muốn bẩm báo với Đường Vân Thiên. Trong lòng đột nhiên sáng tỏ
“Sao Hoàng thượng lại đuổi theo? Mau phái người đi theo! Chuyện của Tuyên cô nương, các ngươi có thể không cần phải xem vào, nhưng Hoàng thượng thì các ngươi nhất định phải trông nom! Nếu Hoàng thượng thật sự xảy ra chuyện không hay thì không xong rồi!” Ta giương giọng nói. Nếu nói là thích khách cướp nàng ra ngaòi thì không bằng, liền an bài 1 ít thích khách, như thế nào?
“Đã có thám tử truy đi ra ngoài! Hoàng hậu yên tâm, là người của chúng ta!” Tiểu Thanh hạ giọng nói.
Ta cười lạnh trong lòng “Quốc sư làm việc thì bổn cung yên tâm” 1 cung nữ nho nhỏ mà lại liên quan đến nhiều người trong cung như vậy, nói ra thì ai tin? Nếu không phải chuyện này có lợi cho ta thì sao ta phải lợi dụng nàng?
“Nương nương, ngài biết rồi?” Tiểu Thanh ứng tiếng nói.
“Ta biết là trong Xích Hoàng cung này có mấy người là làm việc cho ta” Ta cười lạnh nói
“Hoàng hậu yên tâm, cung nữ nơi này đều là thủ hạ của quốc sư đại nhân. Chúng ta biết rằng không thể lừa gạt nương nương! tối nay nương nương ra cung hành động, àm Băng Tuyết cung lại có thích khác, nếu không phải nương nương nói ra thì Tiểu Thanh còn không biết là nương nương đã biết thân phận của bọn ta rồi” Nàng ở bên ngoài cười nói
Ta cười lạnh, “Muốn biết thân phận của ngươi cũng không khó. Chỉ cần thoáng chú ý là được. Có cung nữ nào biết rõ là hàng đêm ta đều xuất động mà lại ngậm miệng không nói? Mà các ngươi cũng không phải là người của Đường Vấn Thiên, lại càng không phải là người của Đường Vấn Hiên! Như vậy, người nào mà lại cử ngươi đến bên cạnh ta, âm thầm giúp đỡ ta đây? Đáp án chỉ có 1! Như vậy, ta vào trong Xích Hoàng cung, tiếp tục lưu dùng các ngươi cũng là đúng đắn! Phải không?”
Tiểu Thanh cười nói, “Hoàng hậu thật sự là hảo thông minh! Cư nhiên ngay cả cái này cũng nhìn ra! Trong Băng Tuyết cung cũng có người của chúng ta. Có thể nói, người của chúng ta trải rộng khắp cả hoàng cung! Trong đám phi tử cũng có người của Hoàng hậu, chỉ là phải xem xem Hoàng hậu có thể nhận ra hay không! Quốc sư làm việc không đơn giản như vậy! Có phải không, hoàng hậu?”
Ta cười nói, “Ta đoán được. Sợ rằng, trước đây đã chết nhiều phi tử như vậy cũng là do quốc sư hạ thủ đi! Một nữ tử đồng thời được 2 chủ cung yêu thích như vậy, rất là hữu dụng”
Tiểu Thanh cười nói, “Hoàng hậu thật thông minh! À! Tin tức truyền đến rồi! Hoàng hậu, người mau ra đây xem! Người nói 2 người bọn hắn đang ở nơi nào? Hảo thú vị!”
Ta chớp mi, không nhận vi nơi nào thú vị. Mở cửa ra, chứng kiến ngoài cung đầu có mấy cột khói, làm trên bầu trời sáng ngời lên 1 chữ “thanh”
Thanh lâu sao? Đích xác thú vị!