Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 126

Cuộc sống cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua. Từ sau khi biết thù cấp của mẫu thân nằm ở nơi Đường Vũ hiên, ta không còn hạ độc Tuyên Tuyết Nhi nữa. Đột nhiên cảm thấy không cần phải như thế. Đột nhiên cảm thấy chán chường hết thảy, cứ như thể ta đã hoàn thành tất cả sứ mạng trên đời. Không còn tha thiết gì nữa

Đúng vậy! Mấy ngày nữa, Đường Vấn Thiên sẽ mang độc dược lại đây, ta có tha thiết với thế gian này đến thế nào thì cũng là uổng công

Đường Vũ Hiên không còn xuất hiện nữa, sau ngày đó, hắn tối thiểu cũng 3 ngày không thể xuống giường được. Hắn muốn ta uống độc dược của Đường Vấn Thiên, vậy thì cũng nên co hắn uống độc dược, không phải sao?

Mặc dù chỉ là liều thuốc đau bụng nho nhỏ, nhưng cũng không dễ sống. Ta thầm buồn cười. Sao ta lại không nghĩ rằng hắn cư nhiên động tâm với ta. Một thần nhân ấy! A! Quả nhiên là buồn cười cực kỳ

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, ta ngẩn ra. Lúc này còn có người nào? Mở cửa ra, Đường Vấn Thiên vọt vào 1 cơn lốc, ta chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn. Lúc ta, ta không ngờ rằng mình còn gặp lại hắn

Lúc này trên người hắn là long bào màu đen, trước sau như 1 vẫn tuấn tú đẹp trai, đúng trước mặt ta thật đẹp trai, thật anh tư hoán phát. Nhưng, ta đã già, mái tóc tàn loạn, ta thậm chí chỉ mặc 1 kiện áo màu đỏ tươi, bộ dáng đáng thương tái nhợt, giống hệt như 1 khí phụ

A! Không phải là giống 1 khí phụ, ta vốn là 1 khí phụ a. Có thế nào thì ta cũng không muốn xuất hiện trước mặt hắn với bộ dạng đáng thương như thế này! Đáng tiếc! Ta không ngờ hắn sẽ cư nhiên xông vào đây

Hắn khiếp sợ nhìn vào ta, mà ta cũng khiếp sợ nhìn hắn. 2 người bọn ta cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy. Từ sau 3 cái tát kia, đây là lần đầu tiên 2 bọn ta chạm mặt. Bọn ta cứ đứng ngơ ngác như vậy. Như thể, cái nhìn này là cái nhìn cả đời

Hắn chậm rãi định thần lại, nói với ta “Ngươi còn đang nghiên cứu độc dược?”

Ta gật nhẹ đầu, chỉ là mấy chai thuốc độc “Nhờ hồng phúc của ngươi, bây giờ ta chắc có thể ngang hàng với Lâu Nhạc Khanh” Nếu sau 3 cái bạt tai đó, hắn lập tức tới tìm ta thì 2 người bọn ta sẽ có 1 trận đấu võ mồm, mọi chuyện bất hảo còn có thể hoá giải. Nhưng bây giờ, hắn cư nhiên xuất hiện sau 2 năm phát sinh chuyện kia, lòng tức giận của đối với hắn đã biến thành nỗi tư luyến nồng đậm

Lúc này nhìn thấy hắn, như là đã cách nhau đã đời

Lúc này chứng kiến hắn, liền như là cách rồi cả đời lâu như vậy sao!

“Thật tốt! Tất cả địa độc dược đều có giải dược sao?” Hắn nói giọng khàn khàn. Thanh âm run rẩy.

Ta xoay người, một hồi lâu mới nói: “Có có, có, không có! Ta không cho ngươi giải dược thì ngươi cũng giải được toàn bộ rồi, không phải sao?”

Hắn hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói, “Cho ta giải dược!”

Ta ngẩn ra, hắn đang nói cái gì? Ta đã thật lâu không ra tay rồi! Cái gì mà cho hắn giải dược? “Cái gì giải dược?”

“Loại giải dược mới nhất mà ngươi nghiên chế! Ta muốn đi cứu nàng!” Dứt lời, hắn liền trở nên nghẹn ngào “Ta không ngờ ngươi lại cư nhiên toàn tâm toàn ý muốn giết nàng như vậy! Ta tưởng rằng Diệp Dược Nô cũng xem như là có chút tính người, nhưng không ngờ…”

“Ngươi đang nói cái gì? Ta đã thật lâu không có hạ độc nàng rồi! Ngươi ở chỗ này nói nhăng nói cuội cái gì?” Ta lạnh lùng nói.

“Ngươi thừa nhận, tất cả độc dược này đều không có thuốc giải?” Hắn cắn răng nói.

Ta gật đầu, “Ta dám làm thì dám nhận! Đường quốc chủ đã sớm biết thì cần gì phải nói nhiều như vậy! Thôi! Không có là không có, mời Đường quốc chủ trở về!”

Hắn thoáng giật mình, một hồi lâu mới nói, “Coi như, ta cầu xin ngươi, có được hay không! Ta thật sự tìm không được thuốc giải! Ngươi cho ta giải dược đi! Ta không thể để nàng ấy chết! Ta nên làm gì bây giờ! Nô nhi!” Hắn đi từng bước về phía trước

Ta lui về phía sau từng bước, phẫn nộ quát, “Đừng lại đây! Đừng có gọi ta bằng cái tên đó! Không có giải dược là không có giải dược! Cứ để cho nàng ta chết. Dựa vào cái gì mà từ khi sinh ra, nàng liền có được hết thảy những thứ tốt nhất? Là ta muốn nàng chết!”

“Là ta thương tổn ngươi, phải không? Cho nên ngươi mới như vậy, đúng không?” Trong đôi mắt của hắn có ánh lệ. Hắn không biết rằng bộ dáng này của hắn đã làm tổn thương ta đến cực điểm

“Trừ phi, ngươi quỳ xuống cầu xin ta! Ta còn có thể suy xét đưa giải dược cho ngươi!” Ta lãnh đạm nói. Ta muốn nhìn xem 1 người kiêu ngạo như hắn có thể vì nàng mà quỳ xuống trước mặt ta hay không! Cho dù có chết cũng phải giành được mặt mũi

Hắn ngẩn người, trong cổ họng nghẹn ngào 2 tiếng, 1 hồi lâu mới nói “Được, chỉ cần ngươi cứu nàng!” Dứt lời, liền “bùm” 1 tiếng, quý rạp xuống trước mặt ta

Cho đến giờ phút này, ta không thể không thừa nhận, ta… thật sự thất bại! Thất bại hoàn toàn. Trái tim “xoảng” 1 tiếng, rơi xuống mặt đất, vỡ tan đầy đất. Ta ngồi xổm xuống, muốn nhặt trái tim của ta lên, nhưng.. nhưng có dù có nhặt thế nào cũng không nhặt được! Làm sao vậy?.. Tại sao?… Tại sao ta không nhặt được trái tim của ta?

Hắn vươn hai tay, cầm lấy tay ta, lạnh lùng nói, “Ngươi đã nói, chỉ cần ta quỳ xuống, ngươi sẽ chữa trị cho nàng! Ngươi sẽ cứu nàng! Ngươi nói phải giữ lời!”

Ta cười lạnh, lui ra phía sau 1 bước, 2 bước, cuối cùng dừng lại bên cái bàn, nhẹ giọng nói “Nàng thật sự quan trọng với ngươi như vậy? Quan trọng đến mức ngay cả lòng kiêu ngạo của ngươi, lòng tư tôn của ngươi, ngươi cũng từ bỏ?”

Hắn nhìn ta, kiên định gật đầu. Ta 2 hay nhéo ngực, lãnh đạm nói “Nhưng, Đường Vấn Thiên, ta lại muốn nàng phải chết, làm sao bây giờ? Không phải ngươi đã nhận được thư tín của các quốc sư 14 nước rồi sao? Hạ độc ta! Hạ độc giết ta rồi thì sẽ không còn người nào uy hiếp ngươi nữa!” Ta bắt đầu không thở nổi.

Nguyên lai, 1 thời gian dài hết hi vọng, 1 thời gian dài tự mình lạnh nhạt đều là giả, chính thức nhìn thấy hắn quỳ gối trước mặt ta như vậy, ta…. thật sự phát điên mất rồi

Hắn đang vì Tuyên Tuyết Nhi mà quỳ xuống. Nam tử kiêu ngạo vì 1 người phụ nữ mà quỳ xuống! Đây là vì 2 toà thành sao? Không! Không phải! Đây là tình yêu thắm thiết của 1 nam nhân đối với 1 người phụ nữ

Ta lảo đảo ngồi xuống ghế, đưa lưng về phía hắn, lãnh đạm nói “Ngươi đi đi! Trở về đi! Giải dược, ta sẽ đưa cho nàng! Mau đi đi!”

Hắn thoáng giật mình, trầm mặc rồi một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, lảo đảo rời đi!

Đặt lòng tự tôn của mình dưới chân 1 người phụ nữ, trong lòng hắn chắc cũng không dễ chịu Ta làm sao không nếm phải đây? Ta thừa nhận, ta thất bại! Diệp Dược Nô ta, thất bại! Giết Tuyên Tuyết Dung thì sao? Vạch trần ra nàng tự mình tìm cái chết thì sao? Cuối cùng cũng không chiếm được nửa phần thương tiếc của hắn!

Sắc chưa suy, ái đã trì [nhan sắc chưa tàn mà tình đã hết]. Vốn tự cho là hắn đối với ta có tình, nhưng không ngờ tất cả đều là do 1 mình ta suy diễn mà thôi! Không có! Không có chtú tình ý nào!

Ta ngửa đầu nhìn nóc nhà. Cho đến hắn đã đi được xa, trong miệng lúc này mới chậm rãi phun ra mau tươi. Ta lấy tay lau đi vết máu bên môi, gào lên 1 tiếng nát tim

Ta, thất bại!

Diệp Dược Nô ta, bại dưới tay Đường Vấn Thiên! Bại dưới tay Tuyên Tuyết Nhi Dung! Bại dưới tay Tuyên thành! Bại dưới tay Tuyên Tuyết Nhi

Cả đời ta luôn tìm kiếm cảm giác thắng lợi, nhưng bây giờ hắn thật sự quỳ gối trước mặt ta, nhưng lại lại chính thức cảm thấy, ta thất bại. 1 người phụ nữ không phải đấu thắng nam nhân của nàng mới được coi như thắng, nếu nam nhân của người phụ nữ đó vì nữ nhân khác mà quỳ xuống trước mặt nàng, vậy thì sẽ phải thế nào đây?

Chiến thắng nam nhân này nhưng lại thất bại chính mình! A! Diệp Dược Nô cuối cùng bại bởi chính mình

Ta nhỏ giọng nức nở, giống như một cô lang mất đi người yêu. Ta tưởng rằng sau 3 cái bạt tai kia, ta đã chết tâm với hắn rồi, nhưng hoá ra, cho tới lúc này, ta vẫn cư nhiên bị thương tâm gần chết!

A! Hắn thật sự yêu Tuyên Tuyết Nhi như vậy sao? Thôi! Thôi!

Thánh chỉ được ban đến vào lúc nửa đêm

Vẫn là cung nhân truyền thánh chỉ phong phi lúc trước, lúc này sắc mặt và bộ dáng  của hắn hoàn toàn khác hẳn với lúc phong phi cho ta trong Xuất Vân điện. Hắn hếch mũi, 1 hồi lâu mới mở cuộn thánh chỉ màu vàng ra “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nay, Hoàng quốc Dược Nô hoàng hậu tàn nhẫn thủ độc, nhiều lần độc sát hoàng tự, để tránh sau này có nhiều tình huống không hay phát sinh, phế trừ thân phận hoàng hậu. Vĩnh viễn giam vào lãnh cung! Khâm thử!”

Hắn lạnh lùng nhìn ta, ta cũng lạnh lùng nhìn hắn. Khoé môi hắn rủ xuống, làm động tác mời ta tiếp chỉ, ta bất động, không lên tiếng

Hắn vung tay, lãnh đạm nói “Không tạ ơn hoàng ân, không tiếp chỉ, ngươi muốn chết sao?”

Ta lạnh lùng nói “Ngươi cho rằng, tiếp chỉ rồi thì ta sẽ không chết sao?” Bên trong đôi mắt đỏ hoạch của ta như có thể nhỏ ra máu. Hắn thấy ta như thế, cũng giật mình kinh ngạc, liền đóng thánh chỉ lại, đặt xuống trên bàn “Nhiệm vụ của bọn ta đã hoàn thành! Phải đi rồi!” Dứt lời, liền muốn rời đi

Hắn đã sợ rồi sao? Sợ mấy bình thuốc nhỏ trong phòng ta! Ta cười lạnh, lắc mình tóm lấy tay hắn, nói với hắn “Công công, ta có lời muốn nhờ công công nói với quý phi!”

Hắn thoáng giật mình, muốn giằng tay ta ra, rồi lại không dám. Cả người phát lạnh đến run rẩy. Ta cười nói “Ngươi giúp ta nói, chúc hoàng thượng và hoàng hậu vĩnh viễn kết đồng tâm, Diệp Dược Nô ta.. thất bại! từ nay về sau, hậu cung chính là thiên hạ của ngươi! Nhớ kỹ, 1 chữ cũng không được truyền sai!”

Tay hắn run rẩy, lúc này mới nói “Nô tài, nhớ kỹ!” Dứt lời, liền tránh tay ra ra, chạy như bay ra ngoài

Làm cho như vậy một nam nhân kiêu ngạo như vậy quỳ xuống trước mặt ta thì có gì tự hào? Với tính tình của hắn, hắn sẽ giết chết ta, phải không? A! Ngôi vị hoàng hậu này, ta thật sự đã làm đủ rồi! Độc sát hoàng tự. Quả nhiên là muốn gia tăng thêm tội

Nhìn bầu trời. Ta cười lạnh. Những bậc thang lên Xuất Vân điện đã bị xây tường vây lại. Vấn Hiên đang ở bên trong bức tường vây đó. Ta muốn đi thăm Vấn Hiên 1 chút. Ta biết, đại hạn của ta đã đến. Mặc dù không biết tại sao Đường Vũ Hiến nhất định phải bắt ta lên đỉnh ngọn Xích sơn, nhưng, hắn có lý do của hắn, ta có mục đích của ta

Ta không thể chờ! Xoay người ra cửa sổ, chạy vội về hướng Xuất Vân điện! Trong bóng tối, ta đứng trước mặt 2 thị vệ, 2 người bọn hắn tỉnh táo nhìn ta, cứ như thể họ đã sớm biết rằng ta sẽ tới

“Mở cửa, cho ta qua!” Ta lãnh đạm nói.

“Hoàng thượng có lệnh, không có lý do chính đáng thì không thể bước qua cánh cửa này!” 2 người họ cùng nói

Ta cười lạnh, móc từ trong lòng ra 1 lọ thuốc, cười lạnh nói “Đây là loại độc độc nhất mà ta chỉ mới nghiên chế gần đây thôi, không có giải dược đâu! Vừa lúc có 2 người các ngươi ở đây, để cho ta thử thuốc cũng được!”

2 người hắn nhìn nhau, 1 hồi lâu mới nói “Nửa canh giờ! Hoàng hậu chỉ có thể đi nửa canh giờ! Quá nửa canh giờ, bọn ta sẽ đi bẩm với Hoàng thượng để hoàng thượng dời cung tẩm của Thái thượng hoàng sang nơi khác”

Được lắm, Đường Vấn Thiên thật thấu hiểu lòng ta. Chì là, hết thảy đã không còn quan trọng nữa rồi!

Ta nhanh chóng gật đầu. Lướt qua 2 người hắn, chạy vội trên đoạn đường hướng tới Xuất Vân điện. Vân Hiên! Ta muốn thấy mặt ngươi 1 lần cuối cùng. Ta tĩnh lặng chờ ngày đại hạn của chính mình rốt cuộc là vì cái gì? Ta ở trong cung này mất đi tất cả, tất cả mọi chuyện, tất cả mọi người đề đã xa lánh ta. Ngay cả Vấn Hiên cũng bởi vì ta mà bị Đường Vấn Thiên ngăn cách ở ngoài cung

Hết thảy đều là bởi vì ta! Ta là người như thế nào vậy! A! Hạ hết, sẽ có tuyết rơi, phải không? Mai cảnh [cảnh hoa mai] của Hoàng quốc là đẹp nhất. Chỉ là bây giờ, rốt cuộc ta cũng không còn nhìn thấy rồi!

Từ xa, nhìn thấy Vấn Hiên đứng dưới gốc cây mai, một mình nhìn ra phương xa

“Vấn Hiên!” Ta nhẹ gọi.

Hắn thoáng giật mình. Như thể không được điều mình vừa nghe. Một hồi lâu mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy ta, lập tức phóng lại, ôm ta vào lòng “Sao nàng lại tới đây? Sao nàng lại tới đây!”

“Ta đã không còn là hoàng hậu của hoàng huynh ngươi rồi!” Ta bình tĩnh địa nói.

Hắn ngẩn ra, một hồi lâu mới  buông ra ta, “Chuyện khi nào? Sao ta không nghe tin?”

Ta cười, “Mới vừa rồi! Nói là ta độc sát hoàng tự! A! Ta chỉ hạ độc mỗi mình Tuyên Tuyết Nhi mà thôi! Sao có thể nói là ta độc sát hoàng tự đây?” Ta nghiêng đầu, ngây thơ nói

Hắn cứng lại, một hồi lâu mới nói, “Nàng độc sát hoàng tự. Nàng có biết là Tuyên Tuyết Nhi đã mang thai, bởi vì nàng nên mới mất hài tử không? Cho nên, đây không phải là gia tăng thêm tội!”

Mang thai rồi? Trong lòng ta khiếp sợ “ta tưởng rằng hài nhi của ta sẽ là hài tử duy nhất của đại ca ngươi! Là do ta quá đa tâm, phải không? Đại ca của ngươi cho tới bây giờ đâu có thiếu phụ nữ giúp hắn sinh hài tử, phải không? Chì là, không ngờ là Tuyên Tuyết Nhi! Ta tưởng rằng Tuyên Tuyết Nhi không mang thai được!” Ta nhỏ giọng nức nở

Hắn cả kinh, một hồi lâu mới nói, “Vốn là không thể hoài thai nhưng cũng không phải là không có cách”

Hôm nay Đường Vấn Thiên quỳ gối trước mặt ta, làm cho ta khiếp sợ; hắn truyền thánh chỉ đến, làm cho ta thương tâm; còn lúc này thì làm ta đau lòng. Hoá thành 1 bụm máu, từ trong miệng ta bắn ra. Nhiễm đỏ cánh hoa mai

“Nô nhi! Nàng làm sao vậy?” Hắn kêu lên sợ hãi, lại đây đỡ ta!

“Xin lỗi, Vấn Hiên!”

Hắn cả kinh. Lãnh đạm nói, “Như thế nào?”

“Xin lỗi! Vấn Hiên! Xin lỗi!” Ta yếu ớt nói

“Tại sao nàng lại nói như vậy? A! Nàng đang hộc máu! Nô Nhi! Không phải nàng là thân y sao? Sao lại làm cho bản thân mình bi thảm như vậy? Nô Nhi! Nói cho ta biết! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?” Hắn vuốt tóc ta, liên tục nói

Ta vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, co mình lại 1 hồi lâu, lúc này mới “oa” 1 tiếng khóc ra “Vấn Hiên, xin lỗi! Kiếp này vô duyên! Xin lỗi! Xin lỗi!”

“Nàng đang xin lỗi cái gì? Đừng nhắc tới chuyện này nữa. Bây giờ nàng đã không còn là hoàng hậu của đại ca, không bằng, chúng ta xuất cung đây, từ nay về sau, chung ta lưu lạc góc bể chân trời. Được không?” Hắn vuốt tóc ta

“Ta chỉ có nửa canh giờ! Vấn Hiên! Đừng nói nữa! ta chỉ có nửa canh giờ mà thôi!” Ta chôn mặt ờ trước ngực hắn, ô ô khóc như 1 tiểu hài tử

Hắn vỗ đầu ta, móc từ trong lòng ra 1 món đồ “Nàng xem, có phải con chim nhỏ này rất đang yêu không? Lúc đầu, ta tặng nó cho nàng là muốn làm cho nàng vui vẻ! Nàng xem, Nó bây giờ đang cười đây! Nô nhi, tại sao nàng khóc thành như vậy? Không giống như người lớn chút nào, cứ như 1 tiểu hài tử vậy!”

Ta thoáng giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy con chim nhỏ, bộ dàng đáng yêu của con chim nhỏ thật sự làm cho người ta đau lòng. Ở nơi nào cũng không được hoan nghênh! Lúc đầu Tuyên Tuyết Nhi tống khứ nó cho ta. Mà ta lại tống trả lại cho Vấn Hiên, lúc này, Vấn Hiên lại đưa nó đến trước mặt ta!

Ta cầm lấy nó, đặt ở trong lòng bàn tay “Không ai thương, không ai yêu! Thôi! Để ta nhận nó là được rồi!” Dứt lời, cảm thấy ngón tay lại bị nó cắn 1 cái. Cái vật nhỏ này, thật đúng là một ma vật

Ta không lên tiếng, cuộn người trong ngực hắn. Vấn Hiên nói nhỏ “Ta biết nàng thích vật nhỏ này nhất nên vẫn luôn mang theo bên người, nghĩ rằng hôm nào gặp lại thì sẽ đưa trả lại cho nàng. Hôm nay, ta thật sự được như ý nguyện rồi! Mà nàng cũng không còn là hoàng hậu của hoàng huynh! Nàng nói xem, có chuyện nào đáng để cho ta cao hứng hơn chuyện này sao?” Đôi mắt hắn phát ra ánh sáng sáng quắc, nhiệt liệt nhìn ta. Cứ như thể hắn là 1 ngươi tràn ngập hi vọng về tương lai!

Chỉ là, Vấn Hiên, ta đến không phải để nói cho người rằng ta với ngươi dã chờ đợi được rồi. Mà là, ta với ngươi sắp phải chia lìa! Kiếp này… vô duyên

Hắn nhìn ta, cảm thấy ta không ổn “Sao vậy? Sao vậy? Không phải nàng là thần y sao? Hoàng huynh đưa giải dược cho nàng thì nàng sẽ không có việc gì, phải không?”

Chậm rãi ngẩng đầu lên, bên môi nở nụ cười “Đúng vậy! Trên đời này không có 1 căn bệnh nào mà Diệp Dược Nô ta không chữa được, không có loại độc nào mà Diệp Dược Nô ta không giải được! Hạ độc ta chính là để cho ta sống, phải không?”

Hắn nhanh chóng gật đầu. Vỗ về mặt của ta, xem xét nói, “Nàng sẽ sống! Nàng sẽ không chết!”

Không biết từ khi nào, nước mắt ta đã rơi đầy mặt, nhìn vào đôi mắt nhiệt liệt của hắn, một hồi lâu mới gật đầu nói “Ta sẽ không chết! Diệp Dược Nô sẽ không chết! Đại ca ngươi ban thưởng rượu độc cho ta là để giết chết hoàng hậu của đại ca ngươi. Mà Diệp Dược Nô lại còn sống! Từ nay về sau, Dược Nô sẽ vì Vấn Hiên mà sống!”

Bên trong đôi mắt hắn loé lên tia sáng kinh hỉ. Kéo lấy ta, cả người run rẩy “ta tưởng rằng, cả đời này, ta sẽ không đợi được! Từ 1 khắc lúc đem nàng ra để cá cược với đại ca, ta liền không có 1 ngày nào sống yên ổn! Đôi khi, thậm chí còn hận nàng, tại sao nàng lại đem đến cho ta 1 thân thể tốt. Cứ làm cho ta chết đi thì có phải tốt hơn không? Chết đi thì không phải nhìn thấy nàng ngày ngày chịu khổ bên cạnh đại ca của ta! Nô nhi! Từ nay về sau, nàng không cần nghĩ tới hắn nữa. Nàng chỉ cần nghĩ tới 1 mình ta là đã đủ rồi!”

Ta không lên tiếng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Ta còn có thể có 1 ngày như vậy sao? Đã không có! Đường Vấn Thiên muốn ta chết, Đường Vũ Hiên làm sao mà bỏ qua đây? Ngày ấy ta cự tuyệt đã chọc giận hắn. Hắn muốn ta lên đỉnh núi Xích sơn để lấy thủ cấp của mẫu thân và phụ thân là muốn ta chết. Một người bị trúng độc thì không đáng sợ, cái đáng sợ chính là sau lúc trúng độc mà còn vận động kịch liệt! Xích sơn! A!

Làm sao ta còn có thể còn mạng để sống đây? Mặc dù như vậy, ta vẫn muốn làm. Cho dù có chết thì 3 người bọn ta cũng chết cùng 1 chỗ. A! Vấn Hiên, kiếp này, chỉ có thể nợ ngươi

Vạt áo của Vấn Hiên đã bị thấm ướt. Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trước lúc chết còn có thể nhìn mặt Vấn Hiên 1 lần cuối đã là niềm an ủi lớn nhất của ta rồi!

“Vấn Hiên! Ta có một chuyện muốn nhờ!” Ta yếu ớt nghẹn ngào, nhẹ gióng nói

Hắn nghe thấy. Nói nhỏ, “Cái gì?”

Ta nhìn bầu trời, hít sâu mấy hơi, “Nếu ngươi không tìm được ta thì hãy phái người lên Xích sơn”

Hắn ngẩn người, một hồi lâu mới nói, “Tại sao phải lên Xích sơn?”

Ta há mồm, một hồi lâu mới nói, “Muội muội của ta  đi qua Xích sơn! Trong hoàng cung, ngươi không tìm được ta, biết đâu ta lại lên Xích sơn để tìm muội muội! Vấn Hiên, đừng hỏi ta tại sao, cứ đáp ứng ta, được không?”

Hắn nhìn ta  một hồi lâu, nói nhỏ, “Hảo!” Đôi mắt hắn rõ ràng loé lên tia nghi hoặc. Trong mắt có lệ, là nước mắt của niềm vui sướng. Là nước mắt của sự thư thái. Chỉ là, Vấn Hiên, từ nay về sau, 2 người chúng ta không còn cơ hội gặp lại rồi!

“Còn hạ tuyết không? Ngày cuối cùng của mùa hè năm nay có thể có hạ tuyết không?” ta nhẹ giọng nói. Không biết ta có thể còn được nhìn thấy hay không?

Hắn vuốt tóc ta, nhẹ giọng nói “Mấy ngày ta ta xem chiêm tinh, thiên hậu [khí trời] biến hoá. Năm nay, sáng sớm của ngày cuối cùng trong mùa hè sẽ có hạ tuyết. A! Chính là ngay mai! Ngày mai là hạ tuyết rồi! Ngày mai, đi sang Dược Nô cung thăm nàng, được không? Hai người chúng ta cùng nhau ngắm tuyết, thưởng mai, được không?”

Ta cười nhìn hắn, ngày mai sao?

Lắc đầu, ta nói nhỏ, “Ngày mai, ngươi ở Xuất Vân điện thổi sáo, tiếng sáo vốn vang xa, ta có có thể nghe được. Ta ở tại Dược Nô cung tấu cầm. Được không?” Bên môi ta nở nụ cười

Hắn nhìn ta, khẽ cười nói, “Bây giờ sức khoẻ của ta đã tốt rồi! Nàng cũng nhất định phải như vậy!”

Ta ngắt lời hắn, nói “Để qua được ngày mai đi! Hơn nữa, bên người ta còn có nó bầu bạn!” Ta móc từ trong lòng ra con chim nhỏ đáng yêu, đưa đến trước mặt hắn. Ta đang lừa gạt hắn. Cho hắn 1 giấc mộng cuối cùng. Ta không nên cùng hắn thương tâm, không nên cùng đối mặt với nỗi tuyệt vọng!

“Ngày mai, hoàng huynh hẳn sẽ ban rượu độc cho nàng! Ta sợ 1 mình nàng sẽ không ứng phó được! Nói thế nào thì cũng là rượu độc đấy!” Hắn cau mày nói.

Ta lắc đầu, “Không có việc gì địa, Vấn Hiên, không có việc gì! Lúc ngươi thổi sáo thì lắng tai nghe 1 chút xem ta có tấu đàn cùng ngươi hay không. Nếu có tấu cầm thì liền biết, ta đã không có việc gì! Ngươi biết không? Ngày mai đại ca người đã ban độc Xích hoàng cho ta, trước đó ta đã biết rồi!”

Hắn thoáng giật mình, “Sao nàng biết? Nàng cư nhiên biết!” Hắn cả kinh kêu lên, nét mặt đầy kinh hỉ “Vậy là, loại độc này, nàng đã có thuốc giải rồi, phải không?”

Ta cười khẽ. Gật đầu.”Đúng vậy! Ta đã có biện pháp!” Chỉ là, ngày mai, lúc ban rượu độc cũng là lúc ta xuất cung. Trên đỉnh Xích sơn có thứ ta muốn. Lầy được thủ cấp rồi thì ta sẽ cùng Đường Vấn Thiên và Đường gia, nhất đao lưỡng đoạn

A! Chưa biết chừng là âm dương ngăn cách. Ngăn cách tất cả. Từ ngày mai về sau, ta sẽ biến mất trong giang hồ. Biến mất trước mặt mọi người trên đời. Mấu chốt nằm ở chỗ, ta không còn bao giờ muốn dinh dáng tới Đường Vấn Thiên nữa. Cũng không để ta mọi người biết, Diệp Dược Nô nguyên lại chỉ là 1 kẻ thất bại

“Nàng có biện pháp thì tốt rồi! Có biện pháp thì tốt rồi” Vấn Hiên nhẹ giọng nói, thân mật hôn lên môi ta. Cho đến lúc này, ta mới biết rõ cái mình muốn là gì!

Ta muốn rời khỏi hoàng cung. Rời bỏ hết thảy mọi nhân hoà sự tình với Đường Vấn Thiên. Cho dù có chết cũng không tiếc

Đẩy nhẹ Vấn Hiên ra, ta nhỏ giọng nói “Ta trở về, Vấn Hiên, bảo trọng!” Dứt lời, liền xoay người rời đi

Vấn Hiên đuổi theo từ phía sau, cầm lấy tay ta, đứng sóng vai với ta “Chúng ta cùng đi! Ta đi cùng nàng tới cửa!”

Ta ồn tồn nhìn hắn, cảm giác chình mình đau lòng! A! Đúng vậy! Nam nhân này cùng ta đi hết đoạn đường này là không thể còn gặp lại rồi! Gật nhẹ đầu, 2 người bọn ta cùng đi xuống cầu thang

Sở dĩ nói với hắn về Xích sơn là muốn nếu ta chết ta chết đi thì còn có 1 người nhặt xác cho ta, bản thân ta hoá thành thạch cốt ở Xích sơn thì không sao; mấu chốt nằm ở chỗ, ta không thể để cho thủ cấp của mẫu thân và phụ thân cùng thiên táng với ta.

Nếu thấy ta ôm lấy 2 thủ cấp kia thì hắn sẽ biết ta rất trân trọng 2 thủ cấp đó. Vì vậy sẽ đem ta là 2 thủ cấp kia hợp táng tại 1 chỗ. Vậy thì tốt rồi! Nhưng vậy thì tốt rồi! A! Diệp gia thần y, từ nay về sau, diệt tuyệt!

Không có! Không có! Ta còn có Tuyệt Hoàng! Tuyệt Hoàng! A! Chỉ là, sinh tử của ta, ta còn chưa biết; sao ta có thể mang theo nàng đây?

Nếu ta mang theo Tuyệt Hoàng cùng đi thì ta sẽ đẩy nàng vào tuyệt lộ, phải không? Phải không?

Ta nhìn bầu trời, không nói lời nào, 2 người bọn ta yên lặng bước đi trên suốt đoạn đường. Tay hắn ôn nhu mà kiên định, như thể có thể cho ta tất cả; nhưng ta chỉ là 1 nữ tử không còn ngày mai! Lời từ biệt hôm nay chính là vĩnh viễn

Bọn ta đi con đường này như mất hết cả ngàn năm. Tới bên ngoài bức tường vây, ta quay đầu lại nhìn hắn. Một hồi lâu mới nói bằng giọng khàn khàn “Chớ quên ước hẹn ngày mai!”

Hắn gật đầu.

“Ngươi đi trước đi!” Ta nhìn hắn, cười.

Hắn cúi đầu nhìn ta. Một hồi lâu mới nói, “Ta muốn nhìn nàng đi!”

Ta lắc đầu, nói giọng khàn khàn, “Hảo!” Dứt lời, liền xoay người, nước mắt đã rơi đầy mặt

Trở lại Dược Nô cung, ta tái nhợt nghiêm mặt, thu thập tất cả mọi thứ. Cuộn thánh chỉ màu vàng vẫn ở trên bàn. Ta không có dũng khí mở ra xem kỹ. Nghĩ đến việc Tuyên Tuyết Nhi có thai, trong tâm nổi lên 1 trận chua xót. Thôi! Thôi! Nữ nhân giang hồ mà lại ở đây trường tình, đã rất không giống ta rồi

Ta lấy tất cả tín vật của muội muội ra. Tỉ mỉ mà xem. Nguyên lai, ta đơn thân đến hoàng cung, cuối cùng, những thứ có thể mang đi chỉ là mấy thứ đồ vật này mà thôi!

A! Còn có 1 thân thể đầy thương tích! Còn có con chim nhỏ mà Vấn Hiên đưa cho ta
Bình Luận (0)
Comment