Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 135

“Nhưng tựa hồ cũng không phải là 2 hài tử của Vấn Thiên. Nghe nói là  1 nam 1 nữ, lúc nào mà đã biến thành 2 nữ hài tử rồi?” Y Y che miệng cười nói

Sắc mặt Tuyệt Thế thoáng trắng bệch, như thể kẻ trộm bị bắt gặp. Tuyệt Hoàng mà vươn 2 tay che ở trước mặt Tuyệt Thế, như gà mái bảo vệ con. Đường Vấn Hiên ranh mãnh nhìn nàng, khoé môi càng ngày càng cong lên

Ta cười nói, “Y Y, bây giờ muốn gặp ngươi khó như vậy sao? Hay là, ngươi bận tiếp khách quý ở chỗ này?” Ta cố ý điều chỉnh ánh mắt nhìn Đường Vấn Hiên

Y Y cười nói “Khách quý thì thì không dám nhận, chỉ là con của ta mà thôi! Vấn Hiên! Lại đây!” Nàng ngoắc ngoắc hắn

Đường Vấn Hiên nghe lời đi qua, híp mắt nhìn ta, khoé môi mang ý cười nhưng ý cười lại rất lạnh. Tuyệt Hoàng nhảy dựng lên, kéo kéo tay Đường Vấn Hiên “Thái thượng hoàng thúc thúc! Thái thượng hoàng thúc thúc! Sao người cũng ở chỗ này? Sao người biết ta sẽ mang a di đến nơi này của tổ mẫu? Thái thượng hoàng thúc thúc thật xấu. Muốn thử xem a di có phải mẫu thân hay không, đúng không? Vậy thì Tuyệt Hoàng nói cho Thái thượng hoàng thúc thúc là được! A di chính là a di! Mẫu thân chính là mẫu thân!” Khuôn mặt của nàng vô cùng kiên định, kiên định đến mức ta cũng suýt nữa cho rằng mình chính là Dược Nhi!

Đường Vấn Hiên chuyển ánh mắt sang phía nàng, cười nói “Thật thế sao? Tuyệt Hoàng? Nhưng thái thượng hoàng thúc thúc lại biết, lúc nói dối, Tuyệt Hoàng luôn luôn rất kiên quyết!”

Tuyệt Thế cười lạnh nói “Thế này là thế nào? Dược Nhi a di! Xem ra chúng ta mang người đến nhầm chỗ rồi!” Dứt lời, hắn liền kéo tay của ta, muốn dẫn ta đi

Ta chau mày, vỗ vỗ đầu Tuyệt Thế, nhẹ giọng nói “Tuyệt Thế, đừng nháo [quậy]! A di có chuyện muốn hỏi thái thượng hoàng!”

Hắn cau mày, 1 hồi lâu mới buông tay ta ra, thối lui sang 1 bên. Y Y thấy hắn đáng yêu, liền bước đến ôm lấy hắn, liên thanh nói “Tuyệt Hoàng đáng yêu của lòng ta! Cuối cùng cũng đến thăm tổ mẫu rồi!”

Khoé môi Tuyệt Thế co quắp, nhẫn nại nói “Ta là Tuyệt Thế!”

Tuyệt Hoàng nhảy đến, ôm lấy cổ Y Y, hét lớn “Tổ mẫu. Ta mới là Tuyệt Hoàng đây! Tổ mẫu, nữ tử bên ngoài hảo đáng ghét! Tại sao còn cần nàng! Nàng ta còn muốn bắt giữ 3 người bọn ta đây! Lâu quá không đến mà mọi người đã thay đổi, cũng không nhận ra bọn ta rồi! Đáng ghét!”

Y Y cười nói “Đáng ghét thật sao? Hảo hảo hảo! Tổ mẫu mang các con đi thay quần áo, có được không? Nhận tiện để bọn họ nhận thức các con! Kẻo mai này 2 tiểu bảo bối các con tới đây, bọn họ lại đánh giết các con! Vấn Hiên đâu! Hảo hảo chiêu đãi khách nhân!”

Đường Vấn Hiên gật đầu với nàng, nàng được hắn cho phép, lúc này mới mang hài tử ra ngoài

Ta cũng không nói nhiều với hắn, tự đi vào trong phòng, thấy nơi này có 2 cái chén, 1 cây cổ cầm, cũng không nói nhiều, liền tự ngồi xuống

Đường Vấn Hiên ngồi xuống đối diện ta, híp mặt nhìn ta 1 hồi lâu, lúc này mới nói “Rốt cuộc ngươi là Diệp Dược Nhi hay Diệp Dược Nô?”

Ta nhìn hắn 1 hồi lâu, cau mày, lạnh lùng nói “ta đã trả lời rõ ràng rồi! Chỉ có mỗi ngươi là không tin! Lần sau phải đánh ký hiệu lên trên mặt mới được! Để cho khỏi có người nhận nhầm!”

Đường Vấn Hiên hoài nghi nhìn ta 1 hồi lâu, nói giọng khàn khàn “Đưa cổ tay cho ta xem 1 chút!”

Ta chau mày, cười lạnh sao “Tại sao phải xem? Ta không thấy có cái gì đẹp mắt!” Ta tức giận nói

Hắn xoa tay cười nói “Mặc dù ta đã thấy cổ tay của người nhưng ta lại biết, Diệp Dược Nô rất am hiểu thuật che mắt! Một người có thể biến gương mặt mình thành 1 nữ tử khác thì sao 1 vết thương trên cổ tay lại không thể dùng gì đó để che khuất? Cho nên, ta muốn xem!”

Ta cười lạnh, “Muốn xem, có thể! Nhưng trước hết mời thái thượng hoàng trả lời ta mấy vấn đề!”

Hắn thoáng giật mình, thủ thế “mời”, “Mời nói!”

Ta đi lên vài bước, lời nói ra đầy hung ý, 2 mắt trợn tròn “Diệp Dược Nô! Đã chết như thế nào? Nói!”

Hắn ngẩn ra! cứ như thể ta hỏi vấn đề này làm hắn bất ngờ! hồi lâu, ánh sáng  nóng rực bên trong đôi mắt mới chậm rãi tản đi, cúi đầu nói “Nhảy vực!”

“Còn nữa! Tại sao các ngươi cứ muốn xem tay trái của ta! Nói, có phải nàng đã thủ tàn [đứt tay] rồi?” Ta hét lớn

Hắn nhỏ giọng nói, “trước khi nhảy vực, đã chặt tay!”

“Ngươi nói cái gì!” Trong mắt ta có mới, nước mắt có thể vỡ đê chảy ra. Một tay đẩy hắn ra, ta ngồi vào trên ghế, thở hỗn hển “Sao có thể? Là ai chặt?” Đường Vấn Thiên?”

Hắn lắc đầu, trong mắt chậm rãi hiện ra lệ quang tuyệt vọng “Chính là nàng ấy!”

Lúc này hắn vô lực ngồi dựa vào ghế, ta biết, màn biểu diễn của ta đã thành công hơn phân nửa. Ít nhất mà nói, đã tránh khỏi nguy cơ trước mắt

Ta thì thào nói “Người khác thì có thể nhưng tỷ ấy thì không có khả năng! Có phải có người bức ép không? Có phải là Đường Vấn Thiên hay không? Hả? Sao tỷ ấy có thể đi nhảy vực? Ngươi nói cho ta biết! Ngày đó ở bên trong Xuất Vân điện, ta thấy ngươi rất quan tâm tỷ tỷ, chuyện của  tỷ tỷ, chắc hẳn ngươi có biết 1 ít, có phải không? Ngươi hiểu rõ sao? Nói cho ta biết!”

Thanh âm của tay càng lúc càng gấp gáp, gấp gáp đến mức ngay cả ta cũng cảm giác rằng bản thân mình chính là Diệp Dược Nhi đến báo thù cho tỷ tỷ

Sắc mặt hằn tái nhợt, một hồi lâu, bên môi mới nở 1 nụ cười, nhẹ giọng nói “Ta không biết! Cho tới bây giờ ta cũng không biết tại sao nàng lại muốn đi lên bờ vực đó! Lại còn dứt khoác tìm cái chết như vậy! ta còn nhớ rõ, ngày đó nàng ấy và ta ước hẹn sẽ cùng nhau ngắm trận tuyệt cuối cùng trong ngày hè. Ta thổi sáo, nàng tấu cầm đề chứng tỏ, sau khi uống độc dược, nàng không có chuyện gì. Ai ngờ, ta thổi sáo, nàng cũng tấu cầm rồi. Ta ngủ 1 đêm ngon giấc, ngày thứ 2 tỉnh lại, nghe tin nàng ấy…. đã chết! cho tới bây giờ nhớ lại, ta vẫn nhớ rõ tâm tình ngày ấy, tuyệt vọng, mê võng, rõ ràng là còn rất tốt, rõ ràng là đã không có việc gì, tại sao trong 1 đem, tất cả mọi chuyện đều thay đổi? Rốt cuộc khúc mắc nằm ở nơi nào? rốt cuộc, ta đã làm gì sai?” Hắn vừa nói vừa bắt đầu ho khan

Ta kêu to lên, “Ngươi nói! Nàng uống độc rượu! Sao nàng lại uống rượu độc? Là ai ban rượu độc cho nàng? Là Đường Vấn Thiên sao? Tại sao lại ban rượu độc cho nàng? Nàng đã phạm tội gì trong hoàng cung?”

Hắn lắc đầu rồi lại lắc đầu “Ta không biết! Nàng chưa bao giờ nói với ta về việc này! Ta cứ tưởng rằng ngươi chính là nàng ấy, ta cứ tưởng rằng…” Dứt lời, hắn bắt đầu nghẹn ngào

“Nam tử hán đại trượng phu sao có thể tuỳ tiện khóc! Nam nhi vốn không có nước mắt! Nam nhân nên có khí khái anh hùng! Ngươi như thế thì ra thể thống gì!” Ta trách mắng, trong tâm đã bắt đầu chậm rãi nhũn ra

Hắn lau đi nước mắt “Câu hỏi của ngươi, ta đã trả lời xong hết rồi, ngươi cũng có thể đưa tay cho ta xem rồi chứ?”

Ta chau mày, Đường Vấn Hiên ngươi! Ta đã diễn nhiều trò như vậy, ngươi đã tin, căn bản là không cần xem tay của ta nữa! Ai ngờ hắn cư nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định

Ta vén tay áo lên, lắc lắc cánh tay trắng trước mặt hắn. Hắn thoáng giật mình. Chằm chằm nhìn, tham lam nhìn! 1 hồi lâu mới nói, “Ta không tin!”

Dứt lời, liền muốn cầm lấy. Ta cũng đã ra tay trước hắn 1 bước, dùng tay áo che lại! Hắn cả giận nói “Rõ ràng là đâu có cho ta xem! Thuật dịch dung của Diệp Dược Nô rất tốt, ta không tin trên tay người không có vết thương!

Ta cười nói, “Ngươi nói cái gì? Thái thượng hoàng! Ta chỉ đáp ứng cho ngươi xem, cũng không đáp ứng là sẽ đưa tay cho người sờ!” Dừng lại 1 chút “hơn nữa, thái thượng hoàng cũng nói, thuật dịch dung của Diệp Dược Nô rất tốt, vậy thì tại sao lại không dịch dung gương mặt của mình mà lại phiền toái đeo khăn che mặt như vậy để khiến cho thái thượng hoàng hoài nghi? Đáp án của có 1, thuật dịch dung của ta không tốt! Y thuật cũng kém xa tỷ tỷ. Nếu không, căn bệnh của Tam vương phi cũng không phải là không chữa được rồi, không phải sao? Thái thượng hoàng!”

Sắc mặt hắn biến đổi, 1 hồi lâu không lên tiếng! Ta không biết lời ta nói, hắn nghe  vào được bao nhiêu. Nhưng nam nhân này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài

Hắn nói giọng khàn khàn, “Đúng vậy! Lời nói thật có đạo lý! Ta thật sự nên vỗ tay cho ngươi! Nếu ta còn không khiên trì nghĩ ngươi là Diệp Dược Nô thì cũng đã không thể nghe những lời này rồi, phải không? Phải không?”

Ta cười nói, “Thái thượng hoàng coi như là 1 mỹ nam ưu chất, 1 nam tử xinh đẹp, cùng với tỷ tỷ của ta đã đến mức nào? Ngày đó, nàng bị giám vào lãnh cung là bởi vì Thái thượng hoàng, phải không?” Ngạo mạn chậm rãi khuynh thân về phía hắn

Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt ta, một hồi lâu hình như đã tiếp nhận lời ta nói “Năm đó, trước lúc phong phi, nàng ấy từng ở bên trong Xuất Vân điện của ta, thị tẩm!” Hắn cẩn thận nhìn ta

Tên nam nhân này! Ta đứng bật dậy. Mặc dù hắn không nói dối nhưng lại vô ý hữu ý chọc cho ta tức giận. Hắn biết rõ, ta để ý nhất là cái nhìn của người nhà, chuyện năm đó cũng không ai nói ra, nhưng hắn lại vẫn nói ra chuyện này!”

Ta lạnh nhạt nói, “Nguyên lai, vốn là nam nhân của nàng! Như vậy, 2 hài tử bên ngoài rốt cuộc là của ai? Của ngươi, hay của Đường Vấn Thiên?”

Hắn híp mắt nhìn ta, 1 hồi lâu mới cúi đầu nở nụ cười “Thôi, thôi! Hôm nay xem ra  không được kết quả gì rồi! Đã chết thì là đã chết! Một mực cưỡng cầu cũng là uổng công! Nhưng, ta phát hiện, bộ dáng của ngươi và nàng ấy quả thực như  được đúc ra 1 khuông!”

Ta cười nói, “hai người bọn ta vốn là tỷ muội song sinh, song sinh thì phải giống nhau. Ta đã quen bị nhận nhầm rồi! 1 thần y hàng đầu, rất mệt! Thật sự rất không muốn giống với nàng ấy!”

Khoé môi hắn động đậy. Hừ lạnh một tiếng.

Ta cảm thấy không thú vị, định đứng lên nhưng lại phát hiện chính mình đã không còn động đây được. Trong lòng ta không khỏi cảm thấy kinh hãi “ngươi đã làm gì ta? Đáng chết! Ta đã nói ta không phải là Diệp Dược Nô rồi!”

Hắn cười lạnh đi tới. Một bả tóm lấy cằm ta “ngươi không phải là nàng ấy, nhưng ngươi lại rất giống nàng ấy! Từ giờ khắc này, ngươi chính là nàng ấy! Ta không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn ngươi theo ta quay về Xuất Vân điện mà thôi!”

“Xuất Vân điện! Ngươi muốn ta tới đó làm gì! Đường Vấn Hiên, ngươi không sợ ta 1 kiếm chém chết ngươi sao?” Ta giận dữ hét.Hài tử đâu? Bọn nhỏ đâu? Ta hướng ánh mắt ra phía cửa

Hắn nói giọng khàn khàn, “Bọn nhỏ đã bị ta đuổi về cung rồi! Ta không có ý đồ gì khác, chỉ muốn ngươi làm mẫu cho ta vẽ vài bức tranh mà thôi! Tỷ tỷ của ngươi đã mất! Mà ta mỗi ngày đều nghĩ tới nàng, rồi sau đó lại phát hiện ra, ta cư nhiên đã không còn nhớ rõ gương mặt của nàng nữa rồi! Ngươi nói xem, đáng châm chọc biết bao. Ta sợ thời gian trôi qua càng lâu, ta cũng sẽ không còn nhớ nổi bộ dáng của nàng. Có gặp, cũng không còn nhận ra nàng nữa. Ta nghe nói 1 loại tranh có thể hoạ [vẽ] được thần hình [thần thái + hình dáng] của người khác. Ta đã sai người đi tìm rồi. Chỉ là viện phí tu khi [ta chịu câu nỳ T.T]. Không thể làm gì khác hơn là mời ngươi quay về Xuất Vân điện rồi!”

Ta tức giận nói, “Quay về Xuất Vân điện! Không nên nói giỡn nữa! Đường Vấn Hiên, có phải ngươi muốn ta đốt trụi Xuất Vân điện của ngươi hay không? muốn vẽ tranh thì cứ nói! Không cần phải hạ độc ta! Ghe tởm!” Chỉ là, ta tin tưởng hắn sẽ không loàm tổn thương ta! Cố ý nói như vậy là muốn hắn biết, ta không phải là Diệp Dược Nô! Bởi vì Diệp Dược Nô sẽ không khinh địch mà nói hắn như vậy!

Hắn đau khổ cười “Cũng không có biện pháp nào? Nếu ta cứ thế mời ngươi đến Xuất Vân điện, ngươi sẽ đồng ý sao?”

Ta kiên định lắc đầu.

“Cho nên, ta không thể làm gì khác là hạ độc ngươi! Không có việc gì đâu! chỉ là làm công phu của ngươi tản mát mà thôi! Tỉnh dưỡng trong hoàng cung thì tốt hơn những nơi khác nhiều. Chung quy là sống khá giả hơn, ngươi sẽ không bị những người trên giang hồ đuổi giết!”  Hắn cúi đầu nói.

Ta cau mày. Không thể nhận thức đồng quan điểm của hắn. Chỉ là vì chứng minh ta không phải là Diệp Dược Nô, ta đã nỗ lực hết sức như vậy. Thoạt nhìn, trong khoảng thời gian ngắn, hắn sẽ không buông tha cho ta rời đi!

“Ta tưởng rằng Đường Vấn Hiên vốn là 1 quân tử tao nhã như nước, không ngờ, sau lớp mặt nạ tao nhã cư nhiên là 1 trái tim ác độc. Thật sự làm cho ta thất vọng!” Ta lạnh lùng nói

Hắn cười khổ, “Đôi khi, làm quân tử thật sự không bằng làm ác ma. Nếu như có thể lựa chọn, ngày đó, ta tình nguyện làm ác ma, tình nguyện làm người xấu, cũng không muốn làm cái quân từ. Nếu ngày đó chuyện thị tẩm là có thật thì nàng ấy đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy! Cũng đã không chết bi thảm như vậy. Quân tử tao nhã như ngọc thật là vô dụng. Nếu như thật sự muốn làm thì nhất định phải làm người xấu! Nhất định phải làm kẻ mạnh!”

Ta cau mày. Trong lòng mơ hồ đau đớn. Nam nhân này vốn là nam nhân làm đau lòng người. Bởi vì ta mà 1 nam từ tao nhã như ngọc cư nhiên nói ra loại chuyên này, cư nhiên lấy chuyện làm 1 người xấu là quang vinh!

Nhìn tay hắn, ta nhớ tới những lao nữ bị hắn độc chết bên trong nữ lao. Nam nhân này đã làm nhiều chuyện cho ta như vậy, bây giờ nhìn thấy hắn như vậy, trái tim của ta, sao có thể không đau đớn đây?

Chỉ là a! Con người của ta. Cho tới bây giờ chính là hận ô và ốc [hận ốc hận luôn cả vỏ], không nói đến lý trí. Nhìn thấy hắn liền nghĩ đến cái nam nhân ghê tởm đáng chất kia, cho nên là nguyên nhân mà ta không muốn nhận thức hắn

Ta không ngờ, nhận thức hắn rồi, sau khi ở cùng 1 chỗ với hắn,  mỗi ngày nhìn thấy hắn thì sẽ nhớ đến Đường Vấn Thiên. Nhớ tới Đường Vấn Thiên thì sẽ không khỏi thấy đau xót

Cho nên, ta lựa chọn không nghĩ, không thấy, cũng không nghe!

Mặc dù biết, chuyện này đối với hắn mà nói thật sự rất không công bình. Chỉ là, người nào lại băn khoăn tới tâm tình của ta?

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Bình Luận (0)
Comment