Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 140

Khóe môi hắn co quắp. Ta thấy hắn lúc này ảo não cực kỳ. Thua trong  tay 1 người cho tới bây giờ cũng không được cho là biết dụng độc thì thật uất ức

“Như thế nào? Đường Vấn Thiên? Cảm giác tốt không?” Ta cười lạnh. cầm mái tóc đen của hắn, ta nhớ tới mái tóc bạc của mình, trong lòng hận đến muốn xuất huyết

Hắn cười lạnh, “Không có cảm giác gì có được không?”

“Vì sao ngươi xác định tỷ tỷ của ta vẫn chưa chết? Những năm gần đây, ta vẫn không có chút tin tức của nàng, hay là ngươi có?”

Hắn hướng tầm mắt ra xa “Là thủ cấp! Trước đây, ta vẫn tưởng rằng nàng ấy đã chết, nhưng vẫn không hề tìm được hài cốt của nàng, qua 1 năm, Tuyết Hiên qua đời, phụ hoàng muốn ta an táng hắn vào trong hoàng lăng, ta liền mở hoàng lăng ra, đem Tuyết Hiên để vào hoàng lăng, nhưng không ngờ, mở quan tài, ta nhìn thấy 2 khối thủ cấp vô danh! Trong đó có 1 cái thủ cấp có hàn băng ngọc ngàn năm bên trong. Ta nhớ rõ, năm đó lúc ta cầm được thủ cấp trên Xích sơn, 2 thủ cấp trên tay có độ ấm bất đồng [không giống nhau]. Lúc ấy, không hề suy nghĩ, liền đốt lửa lên nhìn, phát hiện ra 1 chữ “cổ”. Ta vẫn  không nghĩ ra, tại sao lại là chữ “cổ”, rõ ràng chính là chữ “Diệp”! Nếu nàng chết thì ai đặt 2 khối thủ cấp vào trong hoàng lăng? Hơn nữa, theo tư thế của nàng lúc ngã xuống, 2 khối thủ cấp đó hẳn là phải bị đè nát bấy mới đúng, không có lý do gì mà vẫn hoàn hảo không bị tổn hao gì. Vì vậy, chỉ có 1 giải thích, nàng, không chết! Vì vậy, ta liền phái rất nhiều thám tử tìm kiếm tung tích của nàng khắp 14 nước. Chỉ là, vẫn cùng nàng thất chi giao tí [không có duyên gặp nhau]! Lãng phí thời gian 4 năm. Nhìn thấy ngươi, ta nghĩ ngươi chính là nàng ấy, nhưng, tay ngươi vẫn là hoàn hảo! Tóc của ngươi lại trắng không còn chút sắc. Nếu ta không tìm được nàng, thì chỉ có 1 cách, là làm cho nàng đến tìm ta!”

“Cho nên, ngươi sai  binh vây quanh rồi nơi này?” Ta cả người run rẩy.”Ai là Tuyết Hiên?”

“Tuyết Hiên, là nữ nhi của phụ hoàng ta và Y Y. Chỉ là, chỉ sống được vài tuổi!” Hắn nói đến chỗ này, hốc mắt liền đỏ “Lúc này, tất cả mọi người bọn ta rất thương tâm, nàng còn nhỏ như vậy!”

Mấy năm trước, ta vì thủ cấp của mẫu thân nên mới ở lại trong cung, sau nhiều năm như vậy, lại cũng vì thủ cấp của bọn họ bị Đường Vấn Thiên phát hiện mà ta không có tin tức về thân tử [câu nỳ ta cũm ko hỉu lắm ==]

Phụ thân và mẫu thân đang trách ta sao? Trách ta bức phụ thân ra khỏi gia môn, gián tiếp hại chết hắn, trách ta mang thủ cấp của mẫu thân đến Hoàng quốc, kết quả khiến cho đầu lìa khỏi thân, đên bây giồ, chỉ còn lại thủ cấp, không còn thân thể

Đúng vậy! Bọn họ đang trách ta. Mũi ta cay cay. Dụi dụi đôi mắt đỏ, quay lưng đi, không nói lời nào

Ta rút trường kiếm bên hông ra, gác ở trên cổ hắn “Ngươi làm gì thủ cấp của bọn họ rồi? Đường Vấn Thiên? Nếu như ngươi đem thủ cấp của bọn họ vứt đi, ta liền 1 kiếm giết chết ngươi!”

Hắn cười khổ, “Biết là thủ cấp của nhạc phụ nhạc mẫu, ta sao có thể tuỳ ý xử trí đây? Tỷ tỷ của ngươi đem bọn họ vào hoàng lăng là muốn Hoàng quốc hoàng đế mọi thời đại đều phải quỳ trước bọn họ, vậy thì làm thoả mãn ý nguyện của nàng đi, tiếp tục để bọn họ ở hoàng lăng?

Ta lạnh lùng nói “ngươi mà tốt bụng như vậy sao?”

Hắn cười khổ “Nàng ấy vốn là quốc mẫu, như vậy, cha mẹ nàng cũng chính là cha mẹ của ta, tương lai, Tuyệt Thế kế vị ngôi hoàng đế, quỳ lạy ông ngoại bà ngoại thì có gì không đúng?”

Ta híp mắt “Không nên xảo ngôn! Đường Vấn Thiên! Ngươi là ai, tất cả chúng ta đều biết! Ngươi vô duyên vô cớ vây ta ở chỗ này, nói cho cùng là vì tỷ tỷ, khiến cho nàng trở lại bên cạnh ngươi, ngươi là muốn báo thù cho Tuyên Tuyết Dung, có phải không?Ngươi làm ra nhiều chuyện như vậy cũng là vì muốn dồn nàng vào chỗ chết, bây giờ ngươi hà tất gì phải bày ra bộ mặt này với ta!”

Hắn cười khổ, “Đúng vậy! Nếu như không phải vì nàng, ta với tỷ tỷ ngươi thật đúng là 1 đôi trời sinh đây! Chỉ là, có vài chuyện, thật sự chúng ta không thể khống chế!”

“Vốn là Tuyên thành sao? Nếu là vì Tuyên thành, ta đây liền huyết tẩy Tuyên phủ [ý là dìm Tuyên phủ vào 1 bể máu]! Ngươi chờ xem, Đường Vấn Thiên! Ta – Diệp Dược Nhi, vì tỷ tỷ báo thù. Huyết tẩy Tuyên thành!” Ta ha ha địa cười rộ lên.

“Không nên xằng bậy! Ngươi bây giờ căn bổn không có võ công, ngươi muốn huyết tẩy Tuyên thành, ngươi điên rồi sao?” Hắn rống to lên.

Ta cười lạnh, “Việc này, ngươi không cần phải xen vào! Chỉ cần ta không có huyết tẩy hoàng cung của ngươi là được, ta là nể mặt Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng! Như thế nào? Ngươi cho rằng là vì ngươi sao? Chê cười!”

Sắc mặt hắn tới nhợt. Một hồi lâu nói không ra lời. Những năm gần đây, hắn cũng thay đổi rất nhiều. Nếu vẫn là Đường Vấn Thiên ngày trước, hắn sẽ bỏ qua cho ta như vậy sao? [nguyên văn là “niết viên dìm biển”: thảy hòn đá xuống biển, ý là làm cho chuyện to hoá nhỏ]. Sao có thể? Chỉ là, sự thật xảy ra trước mắt.

“Huyết tẩy Tuyên thành sao? Tại sao ngươi hận Tuyên thành như vậy? Là vì Tuyên Tuyết Dung, hay là vì Tuyên Tuyết Nhi? Nếu ngươi là Diệp Dược Nô thì còn dễ hiểu, nhưng ngươi lại là Diệp Dược Nhi! Ngươi đột nhiên lỗ mãng nói như vậy, ta sẽ nghĩ rằng ngươi chính là Diệp Dược Nô! A! Ta thật sự rất choáng váng, nếu ngươi là nàng ấy thì tay ngươi sao lại còn nguyên vẹn? Cái tay kia rõ ràng còn đang ở chỗ của ta! Ta là đích thân chôn cái tay kia, sao ta có thể quên!” Hắn nói giọng khàn khàn

Nguyên lai, không phải Đường Vấn Thiên trở nên ngu dốt, mà là hắn đích thân chôn bàn tay của ta, khắc sâu trong trí nhớ như vậy, hắn sao có thể quên! Nguyên lai, người chính thức biến đổi cho tới bây giờ  vốn không phải là hắn, mà là ta!”

Vết thương trên mặt hắn còn đang cuồn cuộn chảy máu. Tóc tán [xoả dài và bay bay =))] làm cho gương mặt của hắn thêm vài phần nguy hiểm hấp dẫn. Nếu không coi hắn là cừu nhân của ta, chỉ con hắn là 1 nam nhân, thì hắn sẽ phải là 1 nam nhân rất hấp nhân

Như vậy một người, làm cho ta vẫn thống hận   địa nam nhân, đột nhiên nhân tiện như vậy băng bó thỏa đáng rồi, đưa tới ta địa trước mặt, làm cho ta như thế nào có thể khống chế chính mình!

Ta im lặng không lên tiếng, lấy bút mực ra. Sau khi bỏ thâm trước trà vào mới chậm rãi mà. Hàng lông mày hắn vẫn nhíu. Ánh mắt càng ngày càng mê hoặc, càng ngày càng khó hiểu

Sau 1 thời gian, hương thơm của mực tràn đầy gian phòng. Nhấc bút lên, ta cười bất đắc dĩ với hắn. Hắn cau mày, “Ngươi muốn làm gì?”

Ta cười lạnh, lông tơ tằm trên đầu bút không chút do dự chạm vào vết thương trên mặt hắn. Hắn híp mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm ta

“Ta chỉ vốn là muốn nhìn một chút, nếu tẩm mực vào vết thương thì sẽ có hiệu quả gì? Có thể lưu lại vài vệt đen trên gương mặt tuấn tú của ngươi hay không! Không thể không nói, mặt của ngươi thật sự rất đẹp. Ngươi phải cảm tạ người đã cho ngươi khuôn mặt này. Chỉ là, khuôn mặt này cũng chỉ có thể đi cùng ngươi cho đến bây giờ thôi! Bất đầu từ bây giờ, trên mặt người sẽ bị nhiễm đen!” Ta cười, tại trên mặt hắn mà tạo phản

Hắn cau mày, cũng không nói. Chỉ là bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mặt ta.

Lúc này, hắn cư nhiên còn dùng nam sắc mà mị hoặc ta. Lòng ta phát hoả, dưới cơn xúc động, đem tất cả mực trên bày đổ vào mặt hắn. Trong nháy mắt, khuôn mặt của hắn đã bị mực nhiễm thành đen nhánh!

Cư nhiên đã không còn thấy rõ vẻ mặt hắn

Đôi mắt sáng quắc của hắn vẫn nhìn chằm chằm ta, không lên tiếng, cho dù ta làm như vậy

Bây giờ khuôn mặt này đã không còn thấy rõ ngũ quan, nhưng 2 tròng mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm ta đầy mị hoặc. Trong lòng ta phát hoả. Thậm chí bắt đầu hoài nghi jhắn đã biết ta là Diệp Dược Nô! Không khỏi buông bút xuống, chau mày nhìn hắn, vô thanh vô thức cởi long bào của hắn xuống

“Diệp Dược Nhi! Ngươi làm cái gì! Ta đã nói rồi, ngươi chung quy không phải là nàng ấy!” Thanh âm của hắn khàn khàn

Ta không lên tiếng, mặc dù lúc này biến hắn thành như vậy, ta cũng biết là rất ngây thơ, nhưng, bây giờ hạ nhục hắn cho qua cơn xúc động đã

Ta tìm hồng sa của mình ra, đôi mắt nguy hiểm của hắn mị lên

Ta cười với hắn, mặc hồng sa vào cho hắn, mặc dù hơi nhỏ nhưng ta dùng áo choàng màu đỏ tươi che lại. Khoé môi đen nhánh của hắn vẫn co quắp, nặng nề nói “Ngươi tốt nhất hãy thả ta ra! Tốt nhất là không nên làm ra chuyện này, nếu không, ta khó đảm bảo sẽ nể mặt tỷ tỷ của ngươi mà bỏ qua ngươi ngươi! Diệp Dược Nhi, có muốn cũng không được làm!”

Ta không lên tiếng, nhưng động tác trong tay vẫn không ngừng. Nam nhân này thì biết cái gì? Tâm tình của ta bây giờ rất vui sướng. Biến 1 nam nhân cường thế như hắn thành như vậy trong tay mình, trong lòng thống khoái đến cùng cực, thậm chí còn bắt đầu phát run

Vấn tóc cho hắn rồi gài 1 cây trâm lên, ta hài lòng ngắm nhìn kiệt tác của chính mình

“Đường Vấn Thiên, nguyên lai ngươi giả nữ trang cũng rất đẹp. Mặc dù mặt hơi đen 1 chút, vóc dáng có hơi cao 1 chút, bất quá, ta chung quy vẫn có biện pháp cứu vãn!” Nói xong, ta liền đỡ thân thể của hắn đến bên giường, để hắn ngồi lên cẩm giường hoa lên [giường gỗ hoa lê], dùng chăn mền bao lấy nửa người hắn “Như vậy thoạt nhìn giống nữ tử rồi!”

Cả người hắn run rẩy, trong đôi mắt có thể phun ra lửa. Loại nam nhân như hắn đương nhiên rất coi trọng mặt mũi, mặc dù bên ngoài có rất nhiều nhân mã nhưng hắn tuyệt đối sẽ không gọi bọn họ tiến vào cứu hắn

Nâng cằm hắn lên, ta hài lòng gật đầu “Hiểu quả này, ta rất hài lòng. Ta chưa bao giờ đem mặt người nhuộm đen, nhưng vì ngươi, ta phá lệ! Vốn ta định vẽ lên trên mặt ngươi 1 đoá hoa mai xinh đẹp, bởi vì trong Hoàng quốc, hoa mai có rất nhiều, có phải không? Chỉ là, tay nghề của ta không tốt cho lắm. Nhìn thấy mặt người là thấy chán ghét. Cho nên liền không thể làm gì khác hơn là đem mặt ngươi nhuộm thành màu đen! Ngươi nói xem, có phải rất đẹp không?” Ta cười đứng dậy.

Cố sức đem gương cầm lại đây cho hắn nhìn. Hắn quay đầu sang 1 bên, không nhìn. Ta đi lên vài bước, lấy tay xoay mặt hắn lại cho hắn nhìn bộ dáng của mình 1 chút. Gương mặt tối như mực đau đớn đáng thương ngồi ở bên trong chăn mền

Hắn không lên tiếng, nhắm mắt lại! Trong lòng ta phát hoả, ghé vào lỗi tai hắn, nói “Tỷ phu, nếu như ngươi không mở mắt ra, ta đã đi vào Ngàn Hoa lâu đối diện, tìm mười mấy nữ tử thanh lâu để cho các nàng hành hạ ngươi. Hơn nữa, ta sẽ chuyên chọn những lão bà có bệnh. Mặc dù trên mặt ngươi đã bị nhiễm đen, nhưng thân thể của ngươi vẫn còn đẹp lắm. Ta không ngại đứng ở 1 bên thưởng thức. Đợi đến ngày mai, ta sẽ vứt ngươi ra ngoài đường 3 ngày 3 đêm, mọi người nhất định sẽ tò mò xem ngươi rốt cuộc là ai! Chờ đến khi lòng hiếu kỳ của mọi người trong Hoàng thành đạt đến đỉnh điểm, ta sẽ xoá đi vết đen trên mặt ngươi! Đến lúc đó, cũng sẽ có một hai người nhận ra ngươi là hoàng đế, có phải không? Ngươi nói xem, đến lúc đó, đại chúng Hoàng quốc có thể rất hưng phấn hay không?”

Ta nói mỗi câu, khoé miệng hắn liền co quắp 1 chút

“Không nên quá trớn! Nếu không, ngươi sẽ hối hận!” Hắn cắn răng nói.

Ta biết, dựa vào sự kiêu ngạo của hắn, phương pháp này, chỉ nói cho hắn nghe như vậy là đã hạ nhục hắn đến cực hắn rồi

Hai ngón tay mang theo vài sợi tóc của hắn, ta cười lạnh, “Ta có cái gì hối hận! Chuyện người đời phải hối hận còn nhiều hơn. Nếu hôm nay không chỉnh ngươi, ta mới sẽ hối hận!”

Dứt lời, liền đeo hồng  sam lên mặt hắn, ta thấy hắn nhắm hai mắt lại, thật sự rất buồn cười. Mặc long bào của hắn lên người, đi tới trước người hắn, nắm lấy cằm hắn

Hắn cau mày, mở mắt ta. Ta cười mị hoặc với hắn. Cầm tay hắn lên, đưa vào trong vạt áo của ta, khi chạm vào vết thương trước ngực, ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng hắn cau mày

Ta cởi phân nửa quần áo ra, để hắn nhìn vết thương thật nhỏ chỗ bả vai, ghé vào lỗ tai hắn, nói “Kỳ thật, ta là Diệp Dược Nô!”
Bình Luận (0)
Comment