Đảo Hải Sa rất nhỏ. Tây chu thiên hiểm vờn quanh, giống như hai tên thiếu niên đã nói, là lao ngục của thiên nhiên. ba người bọn ta bị bọn họ ném đến đây, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc thuyền của bọn họ càng đi càng xa
Ta và Vấn Hiên đã quyết định quy ẩn giang hồ, cũng không sốt ruột thoát ra ngoài nhưng Đương Vấn Thiên mặc dù không nói lời nào nhưng lại giống như một con kiến đang bò trên chảo nóng. Hoàng quốc hoàng đế mất tích một ngày thế cục sẽ gặp kinh hiểm một ngày. Điểm này, Vấn Hiên biết, Vấn Thiên biết, ta cũng biết
Con đường phía trước có bao nhiêu hung hiểm ta mặc kệ, bởi vì đã có người đi theo ta, một người thực sự hiểu ta, thương ta!
Nơi này có cây cổ thụ cao cao kỳ quái. Trên đảo có núi, liếc mắt một cái về phía sau, buồn bực đi đi lại lại, đúng là không có giới hạn. Đường Vấn Thiên đi về hướng xa xa, Vấn Hiên thì bồi ở bên người ta. Chỉ trong chốc lát sau, liền tìm được một sơn động có thể che gió đụt mưa
Sơn động không lớn, nhưng lại đủ để dung nạp ba người bọn ta. Đường Vấn Thiên nhóm lửa, mắt thấy hai người bọn ta nắm tay, thần sắc ảm đạm, liền một mình đi ra ngoài
Ta chau mày, tựa vào vai Vấn Hiên, không nói
“Lúc nào chúng ta mới có thể thoát khỏi đây a? Nơi biển rộng mịt mờ này. Nếu chỉ đem hai chúng ta vây vào chỗ này thì cũng còn dễ xử lý, không ngờ ngay cả đại ca cũng bị!” Vấn Hiên nhỏ giọng nói
“Đây cũng là chuyện ngoài ý muốn! Ngươi xem, ta cũng không muốn cùng hắn ở một chỗ đâu! Chỉ là vây giờ ba người chúng ta cùng gặp rủi ro, cũng không thể đuổi đại ca ngươi đi một mình!” Ta thở dài, ôm cổ hắn, hôn môi hắn
Trên đoạn đường này, ba người bọn ta cơ hồ có thể nói là như hình với bóng. Giới hạn lớn nhất của ta và Vấn Hiên cũng chỉ là nắm tay mà thôi. Bây giờ Đường Vấn Thiên vừa đi, đối với quả mật đào nhiều nước đáng yêu này, ta đương nhiên không thể khống chế chính mình
Vấn Hiên đầu tiên là không có ý tứ. Qua được chốc lát liền chủ động ôm lấy, đẩy hai hàm răng ta ra, chiếc lưỡi linh động cùng ta bay lượn
“Vấn Hiên! Ngươi có ở đó không! Cùng ta đi săn mồi! Ngươi để cho Nô nhi nghỉ ngơi một chút, ta thấy nàng ấy đã rất mệt rồi! Lại đây!” Đường Vấn Thiên đứng trước cửa động giương giọng nói
Hai người bọn ta thở dài. Vấn Hiên lúc này mới không tình nguyện mà buông ta ra, chậm rãi đi ra ngoài. Ta đánh cho hắn ánh mắt an tâm, lúc này mới híp mắt nhìn ngọn lửa. ba người bọn ta rơi vào cục diện hôm này, ta không hề ngờ đến. Chỉ là trải qua nhiều ngày như vậy, ta vẫn không thể xác định được trong đầu Đương Vấn Thiên đang suy nghĩ cái gì
Lúc ta rời đi, tên thiếu niên kia đã lựa chọn cứu huynh đệ của hắn
Nếu cứu thì với tình tình của hắn, hắn đương nhiên đã không vứt bỏ võ công trên người hắn như vậy. Hút đi công lực của hắn vốn là lựa chọn tốt nhất! Chỉ là khổ cho tên bạch y thiếu niên, bị hảo huynh đệ hút đi công lực mà còn muốn cảm ơn ân cứu mạng của hắn
Nếu hắn thật sự làm theo phương pháp của ta: phế bỏ võ công của hắn đi thì tên bạch y thiếu niên liền được cứu. Hắn mất đi công lực thì cả đời chỉ là người bình thường. Hơn nữa còn là một người bình thường không thể tự quản lý cuộc sống. Vậy mà tên hắc y thiêu niên làm gì? Tiếp tục thể chất ma tính của tên bạch y thiếu niên, trở thành người thứ hai bị tẩu hoả nhập ma
Mà công lực của hai người bọn hắn hợp hai thành một đã không thể còn khống chế. Đến lúc đó, những sỉ nhục bọn chúng gây ra cho ta, ta nhất định sẽ trả lại cho bọn chúng. Không nhiều nhưng vừa đủ để hai bọn hắn sống không bằng chết, cả đời sống trong thống khổ
Đơn giản là ta không muốn bọ chết, ta muốn bọn họ sống thống khổ. Điều đáng sợ nhất vơớ con người không phải là chết, mà làm sống không bằng chết. Giống như mấy năm ta sống trong hoàng cung, thống khổ đến mức muốn chết đi! Lắc lắc đầu, không bao giờ muốn nhớ tới nữa
Chuyện giữa ta và hắn đã qua đi! Bây giờ người nên nhớ chỉ có Vấn Hiên! chỉ là Vấn Hiên mà thôi
Ầm ầm! Ầm ầm!
Ta cau mày! Trời sắp mưa rồi. Ta đứng dậy đi ra ngoài cửa động, rướn cổ mà trông ngóng, muốn nhìn 1 chút xem 2 người bọn hắn lúc nào thì trở vệ. Nhưng cái mà ta nhìn thấy chỉ là biền rộng mờ mịt
Nhìn sắc trời, mưa đột nhiên tầm tã rơi xuống. Ta trốn trong sơn động! Hai người bọn hắn bây giờ vẫn còn chưa trở lại, đi nơi nào rồi! Nếu sớm biết thế thì ta hắn đã đi theo hai người bọn họ, không ở đây bị động chờ đợi như vậy
Thời gian trôi qua, ngay lúc ta không thể ngồi chờ được nữa, Đường Vấn Thiên và Đường Vấn Hiên đã trở về. Hai người đều ướt sủng. Tay trái Đường Vấn Hiên dìu Vấn Hiên, tay phải cầm thức ăn. Vấn Hiên lúc này đang lâm vào hôn mê! Trên đùi lại đang cuồn cuộn chảy máu
“Đã xảy ra chuyện gì? Vết thương của hắn nứt ra rồi!” Ta vội vàng tiến lên dìu hắn. Vấn Hiên sắc mặt tái nhợt .
Khoé môi Đường Vấn Thiên chầm chầm buông xuống “Chân của hắn ước chừng là bị gãy!”
Đương nhiên là ta biết! Xốc quần hắn lên, không khỏi nhăn mặt hạ mày “Ngươi chiếu cố hắn như thế nào?” Ta lạnh lùng nói
Khoé môi hắn có rút “Xem xem hắn thế nào rồi! Bây giờ chúng ta không có thuốc!”
Ta trợn măt nhìn “Ngươi cố ý phải không? Rõ ràng biết hắn vừa mới bị rắn cắn bị thương chân, tại sao còn gọi hắn đi!”
Hắn thương tâm liếc mắt nhìn ta 1 cái, một hồi lâu mới nói “Có một số việc, không phải nàng có thể giải thích! Vốn là… Thôi! Có nói nàng cũng không tin!” Dứt lời, liền lui sang một bên
Ta tức giận trong lòng, làm gì còn nghe được nửa câu hắn nói. Băng bó lại vết thương ở chân cho Vấn Hiên
Đường Vấn Thiên không lên tiếng, một mình ngồi ăn. Ta cũng không để ý đến hắn, tự mình mạo hiểm lao ra ngoài mưa to, hắn lạnh lùng hừ một tiếng
Mặc dù trời đang đổ mưa nhưng ta không tin, trong cả 1 toà rừng rậm này, ta không thể tìm được dược liệu ta cần. Bên ngoài mưa rất to. Khí trời Trạch quốc không giống với Hoàng quốc. Thời kỳ này, Hoàng quốc quanh năm đóng băng, mà nơi này vẫn còn là ngày mùa hè! Nước mưa rơi xuống rất mạnh. Ta lấy tay che hai tròng mắt, cẩn thận nhìn con đường bên ngoài. Mưa lớn thế này căn bản không còn nhìn thấy đường đi rồi
Vấn Hiên còn đang chờ ta. Cắn răng, đi được vài bước liền thấy có dược liệu cầm máu, đưa tay hái được vài cọng, nhưng lại phát hiện nước mưa đã làm ta không còn phân rõ được phương hướng. Híp mắt, một mình đứng dưới cây đại thụ. Tiếng sấm vang từng trận. Lúc này, ta biết, ta không nên đứng ngây ngốc dưới đại thụ. Nhưng mưa bên ngoài thật sự là rất lớn
Ta ở trong mưa chẳng chắc khác gì một gã mù. Nếu như thế thì mục đích đi ra ngoài này ta đã không đạt được rồi. Vấn Hiên lúc này thế nào? Ngày đó ta đáp ứng ở bên cạnh hắn là vì không muốn bỏ lỡ hạnh phúc. Nhưng bây giờ hai người bọn ta còn chưa thoát hiểm mà hắn đã bị thương. Loại thương tích này nếu không được chữa tốt thì sẽ lan ra, hơn nữa sẽ nguy hiểm tính mạng
Chỉ là, Diệp Dược Nô ta còn sống ngày nào, ta sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện ngày ấy. Không ai quy định rằng khi nam và nữ ở cạnh nay, nhất định phải là nam nhân bảo vệ phụ nữ. Phụ nữ cũng có thể bảo vệ nam nhân
Ngửa đầu nhìn trời, sắc trời đã đen! Cơn mưa vẫn không chút thuyên giảm. Nguyên lai, Diệp gia ta không chỉ có riêng 1 mình Nhận Hỉ bị lạc đường, ta cũng bị
Ầm ầm! Cây đại thụ đằng trước đã bị sét đánh ngã rồi. Ta cả kinh ngây cả người! Nơi này, nguyên lai gần bầu trời như vậy sao? Hay là Diệp Dược Nô ta làm quá nhiều chuyện xấu nên trời phái thiên lôi đánh xuống
Ta gian nan bước đi từng bước trong bùn. một bước chân giẫm vào trong bùn, lúc rút ra, lại nặng hơn vài cân. Uổng ta tự xưng khinh công giỏi, nguyên lai,trong hoàn cảnh ác liệt này, khinh công của ta chẳng khác nào 1 trò hài
Không thể dừng! Không thể dừng! Dừng lại, ta liền bại bởi trời! Dừng lại, Vấn Hiên sẽ không đợi được ta! Dừng lại, ta sẽ thất bại trong tay hai tên thiếu niên. Ta không nên ở lúc này – ngay lúc vừa mới đồng ý ở bên cạnh Vấn Hiên – mà chết đi. Ta còn chưa thành thân với Vấn Hiên, ta còn chưa sinh tiểu hài tử cho hắn. Còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm
A! Thật sự là châm chọc! Lúc này, ta cư nhiên nghĩ rằng Đường Vấn Thiên sẽ đến cứu ta! Vừa lúc nãy, chính ta đã mắng chửi, gạt hắn sang một bên. Hắn chắc chắn sẽ hận ta, lúc này như thế nào có thể đến cứu ta?
Có cơ hội hành hạ ta, hắn cao hứng hơn bất kỳ ai khác. Trời cao rốt cuộc thấy bất mãn khi người xấu như ta tồn tại nên đem ta thu hồi. Dưới chân bị trặc, mắt cá chân đau đến mức không chống đỡ nổi thân thế. Chết tiệt! Diệp Dược Nô ta, ngay cả ác quỷ địa ngục cũng đều phải sợ ta! Sao có thể chết tại trên ngọn núi vô danh này đây? Cho dù có chết thì cũng phải chết một cách oanh oanh liệt liệt, nếu không thể lưu danh muôn đời thì ít nhất cũng phải để lại tiếng xấu đồn xa. Như thế nào có thể chết tại nơi thâm sơn này như vậy! Ta hận đến cắn răng! Cả người chìm vào trong vũng bùn, chậm rãi dùng hai tay bò về phía trước
Ta sẽ không chết! Nếu như ta chết thì 1 đời anh minh của ta tẫn tang. Ta còn chưa phá huỷ Tuyên thành! Ta còn chưa chứng kiến Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng thanh thân! Ta như thế nào có thể chết
“Đường Vấn Thiên! Tên Vương bát đản nhà ngươi! Tên hỗn đản nhà ngươi!” Nguyên lai, hận thù cũng có thể chống đỡ năng lực sống sót của một người
Ta ở trong mưa gió mà mắng chửi Đường Vấn Thiên. Cho đến lúc hai tay vô lực, nhưng vẫn sờ sờ vài cọng dược thảo vừa hái được ở trên lưng. Đường Vấn Thiên đáng chết! Nếu ta không kịp chạy tới cứu Vấn Hiên, nếu ta không trông nom Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng, ta cũng muốn giết chết hắn
Phía trước xuất hiện một đôi giày nam nhân, ta nhanh chóng ngẩng đầu. Đón mưa gió, không tin vào điều mình nhìn thấy! Hay là ban ngày nghĩ tới người nào thì ban đêm nằm mộng thấy người đó sao? Lúc này, người không có khả năng xuất hiện nhất cư nhiên đang xuất hiện trước mặt ta
Một tay hắn ôm lấy thắt lưng ta, trước lúc ta chưa kịp có phản ứng đã phi thân lên. Lúc này hắn cư nhiên còn có thể dùng khinh công sao? A! Đây đúng là điểm khác nhau giữa nam nhân và phụ nữ
“Ta bị thương!” Ta nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói.
“Ta biết! Mau trở về chữa!” Hắn cau mày.
“Ta biết! Vết thương của ta không nặng! Việc mấu chốt bây giờ là thương thế của Vấn Hiên! Chết tiệt! Như thế nào có thể ngày ngày sống trong cái địa phương này! Thời tiết quái quỷ này! Nói mưa là liền mưa!” Ta không nhịn được mà mắng chửi
Hắn không nói, rất nhanh, ta hai người đã tới trước cửa sơn động, nhưng hắn lại đứng đó mà không vào, ta cả kinh, đang định kêu lên thì hắn đã kéo ta tới 1 sơn động khác, ngọn núi này không những rộng mà còn sâu, nơi này chỉ cách sơn động nơi Vấn hiên chỉ một dặm đường đi
“Ngươi làm gì! Ta phải đi về xem Vấn Hiên!” Ta trợn mắt nhìn hắn
Hắn nâng cằm ta lên “Thật vất vả, chân của hai người đều bị thương, nàng cho rằng ta sẽ để cho hai người các nàng gặp lại sao? Nô nhi, trên đoạn đường này, hai người tình chàng ý thiếp thì cũng nên có giới hạn. Ngoan ngoãn ở chỗ này! Không nên nghĩ đến việc ra ngoài! Đợi ta mang thức ăn đến!” Dứt lời, liền hôn lên môi ta
Ta kinh sợ, vung tay cho hắn một chưởng nhưng lại bị hắn bắt lấy “Không nên giở trò với ta! Nàng đã bị thương, hơn nữa, vết thương này không phải do tay gây ra! Trước khi trị khỏi vết thương, không nên nghĩ đến việc nhìn thấy Vấn Hiên!”
“Ngươi muốn thế nào! Đường Vấn Thiên! Ta đã nói là giữa ta với ngươi không còn gì rồi! chết tiệt!” Ta hận đến mức nghiến răng
“Ai nói giữa chúng ta không còn gì! Nàng còn đang là thê tử của ta! Mặc dù không phải là hoàng hậu nhưng cũng đã là người phụ nữ của Đường Vấn Thiên ta! Mẫu thân của Đường Tuyệt Thế và Đường Tuyệt Hoàng! Nàng đừng hi vọng sẽ ở bên Vấn Hiên!” Dứt lời, hắn liền đứng lên “Hơn nữa, vốn là chính nàng cho ta cơ hội này! Nếu không phải hai người đều bị thương, nàng nói xem, ta cuối cùng cũng không thể đánh gãy chân của hai người!”
“Đường Vấn Thiên, ta hận ngươi!” Ta cắn răng nói.
Xoay lưng về phía ta, đứng thẳng người, một hồi lâu mới nói, “Ta biết!” Dứt lời, liền đi ra ngoài.
Ta là đồ đần! Ta là đứa ngu! Cư nhiên nghĩ rằng hắn hảo tâm cứu ta! Nhưng nguyên lai, hết thay đều là âm mưu! Chưa biết chừng, chân của Vấn Hiên cũng là hắn tính kế để làm gãy
Hắn không đến thì ta sẽ không đi sao? Ta dùng tay bò đi vài bước nhưng lại nghe thấy thanh âm ầm ầm, cửa động đã bị chặn! Chết tiệt! Hắn có chủ tâm
Lúc này, Vấn Hiên nhất định hi vọng ta ở bên cạnh hắn. Chì là, ta lại mắc mưu Đường Vấn Thiên. Ta tưởng rằng hắn trầm mặc trên suốt đoạn đường là bởi vì đã chấp nhận chuyện ta và Vấn Hiên ở bên nhau. Nhưng không ngờ, hắn chỉ là đang đợi cơ hội. Bây giờ nghĩ lại, hai người bọn ta mặc dù đang ở cùng nhau nhưng hắn lại luôn ở bên cạnh bọn ta
Ngay cả lúc bọn ta trao đổi ánh mắt cũng cảm thấy được sự đố kỵ của hắn
Hơn nữa lại còn có hai tên thiếu niên kia. Thời gian ta ở riêng với Vấn Hiên đúng là ít lại càng ít. Chết tiệt! Bây giờ tại lúc hắn cần ta nhất, cư nhiên ta lại bị bắt nhốt
Hai tên thiếu niên kia còn có thể xuất hiện hay không? Nếu không xuất hiện, bốn phía đều là nơi nguy hiểm, ba người bọn ta sao có thể thoát ra ngoài! A! Ta rốt cuộc đã biết rõ rồi! Đường Vấn Thiên muốn nhốt ta lại trên đảo. Hắn định sẽ rời đi với Vấn Hiên! Thật tốt! Hắn rốt cuộc cũng có thể hoàn toàn giết chết Diệp Dược Nô rồi
Mà ta, cư nhiên bởi vì giọt lệ cá sấu của hắn mà tín nhiệm hắn. Sự thật chứng minh, tin tưởng người nào cũng không thể tin tưởng hắn
Edit: Du Phong Lãnh Huyết
Beta: Cổ Dao