Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 156

“Chứng kiến đãi ngộ của hắn, chàng không hối hận vì đã đem ngôi vị hoàng đế tới tay tặng cho hắn?” Ta nháy mắt với chàng.

Bên môi hắn nở nụ cười ôn nhu yếu ớt, nắm lấy tay ta, nói nhỏ “Cả đời này của ta, điều duy nhất hối hận chính là đã đem nàng tặng cho hắn!”

Ta nghe vậy, phi thân nhào đến trong lòng chàng. Chàng yêu thương vuốt ve mái tóc của ta “Ta cũng tin, nếu có thể, hắn cũng sẽ tình nguyện đổi chỗ với ta! Đây là hạnh phúc mà hắn vĩnh viễn sẽ không có! Nô nhi! Nàng nói thật với ta, có phải là nàng đã có…?” Chàng nói giọng khàn khàn.

Ta cười nói, “Còn quá nhỏ! Chỉ là không nghĩ rằng sẽ như vậy! Vấn Hiên! Ta vốn muốn nói với chàng! Hài tử…”

Chàng lấy tay che môi ta “Ta biết rồi! Hài tử, là của ta! Chỉ cần là hài tử nàng sinh ra thì đều của ta!”

Cả người ta chấn động, chàng biết rồi! Hoặc là, chàng biết nhưng cũng không chắc đó có phải là thật hay không. Hẳn không thể xác định. Chàng sợ một khi đứa nhỏ này là con của Đường Vấn Thiên thì ta sẽ bị hài tử làm cho dao động! Ta lắc đầu, ôm lấy thắt lưng chàng, nhỏ giọng nói “Bây giờ, ta là thê tử của chàng, cái gì cũng đều là của chàng! Hài tử, nếu chàng không thể xác định, thì phá bỏ! Ta không có việc gì!”

Vấn Thiên thoáng giật mình, vỗ về mái tóc ta, nhẹ giọng nói “Nghe người ta nói, phá thai rất tổn hại sức khoẻ!”

Nói cách khác, chàng  cũng muốn ta phá thai. Sắc môi ta thoáng tái nhợt. Đến một nam tử ấm lương [ấm áp + lương thiện] cũng để ý việc này! Vòng tay ôm lấy thắt lưng cuả hắn chầm chậm buông ra. Ta quay đầu, nói với chàng “Chờ lúc chúng ta lên bờ rồi tìm hoa hồng dược [1 loại thuốc phá thai]. Mấy ngày nay thai vị không yên. Có thể là bởi vì ta ăn quá ít! Oẹ!”

Chàng cau mày. Đem ta ôm vào trong lòng, “Thật sự không có việc gì sao? Ta sợ nàng có việc! Hài tử thật ra không sao cả!”

“Vấn Hiên, ta biết trong lòng chàng không thoải mái. Ta làm sao có thể thoái mái được. Nếu hai chúng ta không thích đứa nhỏ này thì chỉ có thể phá bỏ nó! Mặc kệ sẽ phát sinh cái gì, ta cũng không thể làm cho nó trở thành trở ngại của chúng ta, phải không?” Không biết tại sao, mặc dù thời gian hài tử ở trong bụng ta không dài nhưng ta lại ngoài ý muốn có cảm tình với hắn. Ta nghĩ vốn là vì nó được chứng kiến tình yêu giữa ta và Vấn Hiên.

Nhưng bây giờ Vấn Hiên lại không chấp nhận nó! Bàn tay bất giác xoa lên bụng nhỏ, nếu hắn thật sự không thích, như vậy, ta chỉ có thể len lén hạ sinh. Mặc kệ thế nào, ta muốn hài tử này. Nghĩ đến Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng ngày đó, ta chỉ thoáng loé lên ý niệm này trong đầu mà thôi, bây giờ nhìn thấy bọn chúng lại cảm thấy rất có lỗi.

Hài tử này, ta như thế nào cũng muốn đối xửa tốt với nó một chút. Nếu ngay cả ta cũng có ý niệm phá bỏ đó, như vậy, đứa nhỏ này thật sự rất đáng thương!

Sắc môi Vấn Hiên tái nhợt, hồi lâu mới lại đây đỡ ta “Hài tử của nàng thì cũng là hài tử của ta! Thân thể nàng rất yếu, hơn nữa, phá thai rất nguy hiểm, hay là cứ để sinh đi!”

Bên môi ta lúc này mới nở nụ cười, nằm ở trong ngực hắn, nhỏ giọng nói “Vấn Hiên, hài tử nào cũng đều là lễ vật trời cao cho ta, ta muốn nhận món lễ vật này! Ta chỉ có Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng, mà chúng nó lại bị Đường Vấn Thiên giữ ở trong cung. Như vậy, y bát thần y thế gia của ta còn ai thừa kế đây?”

Ta ôn nhu xoa bụng nhỏ “Chỉ có thể là hắn rồi!”

Chàng thoáng giật mình, một hồi lâu mới nói, “Hảo! Hảo! Chúng ta sinh ra! Hài tử nàng mang trong bụng chính là người thừa kế thần y gia đây! Nếu hôm nay chúng ta nói cho nó biết rồi, nó sẽ rất tức giận! Nếu tức giận đến nỗi không thèm nhận hai chúng ta làm cha mẹ, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?”

Ta cười thành tiếng, nói nhỏ “Tính tình của hắn sẽ không ngỗ ngịch như thế!”

Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, “Giống như ai đó!”

Ta thoáng sợ hãi, cau mày. Yên lặng đầy chàng ra, tự mình nằm xuống. Vấn Hiên, chàng chung quy vẫn không bỏ qua. Điều “chỉ là” này đã trở thành sự thật, hay là, ta thật sự phải phá bỏ hài tử sao? Hài tử này khi sinh ra, Đường Vấn Thiên sẽ không thương yêu bọn chúng, bởi vì hắn đã có Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng. Đường Vấn Hiên sẽ cũng không thương chúng, bởi vì bọn chúng vốn là hài tử của Đường Vấn Thiên. Ta cũng chỉ có thể bảo trì trung lập, bởi vì, nếu ta thương yêu 2 hài tử này thì Vấn Hiên sẽ không thoải mái. Bây giờ hắn là phu quân của ta, ta phải quan tâm đến cảm nhận của hắn

Phức tạp! hai hài tử này nhất định không được ai trông mong. Hài tử người khác thì là bảo khố [=bảo bối] trong lòng, còn hài tử của ta lại là cái gai trong thịt. Một lần nhìn thấy thì sẽ làm cho người ta nhớ tới cái quá khứ không vui

Đành uống hoa hồng phấn vậy! Uống xong thì mọi chuyện sẽ không còn phức tạp như vậy! Vấn Hiên sẽ vui vẻ, ta sẽ vui vẻ, Đường Vấn Thiên có thể cũng sẽ vui vẻ.

Nhưng ta không thể cướp đoạt tính mạng của hài tữ. Đây dù sao cũng là hai tiểu sinh mạng trong bụng ta! Cho dù Vấn Hiên có không thích thì ta cũng không thể phá bỏ bọn chúng! Không có hài tử nào trời sinh là bị người khác chán ghét. Hai đứa con này, không ai thương chúng, thì để cho mình Diệp Dược Nô này thương yêu! Hạ quyết tâm, ta nhắm hai mắt lại. Nếu Vấn Hiên phản đối, ta sẽ rời khỏi chàng, sinh hài tử ra.

“Nô nhi! Hay là cứ sinh ra đi! Hài tử, dù sao cũng là một tính mạng. Tương lai mặc kệ thế nào, chúng ta cũng không thể cướp đoạt cơ hội sinh tồn của nó! Phải không? Là ta quá ích kỷ rồi!” Vấn Hiên nhỏ giọng nói.

Ta xoay lưng về phía chàng, không để ý tới tới. Vì chàng từng ích kỷ. Người làm mẫu thân luôn như thế.

Chàng híp mắt, từ phía sau ôm lấy ta, bàn tay xoa xoa ta tiểu phúc [bụng nhỏ] của ta, “Đừng tức giận, có được hay không? Vừa rồi, ta chỉ nhất thời hồ đồ!”

Ta nghe chàng nhỏ giọng xin lỗi, không khỏi mềm lòng “Chưa người nào là không được phép ra đời. Bọn chúng tốt xấu gì cũng là hai tính mạng. Bọn chúng ở trong bụng của ta thì chính là hài tử của ta! Ta tình nguyện đau đớn một lần, sinh hạ chúng ra, ít nhất có thể đi, có thể nhảy, cũng không muốn phá bỏ hài tử. Đây chính là trái tim của một người làm mẫu thân!”

“Ta biết. Năm đó, nàng vì Tuyệt Hoàng mà để bàn tay của mình lại trong tay Vấn Thiên. Ta năm đó lại oán nàng, hận nàng. Chỉ là, sau này ngẫm lại, đây chỉ là trái tim toàn tâm toàn ý vì hài tử của người làm mẹ! Phải không? Xin lỗi!” Chàng chôn mặt trên vai ta, nhỏ giọng nói.

Ta gật nhẹ đầu, lạnh lùng nói “Thôi! Thôi! Không phài là của chàng, chung quy thì trong lòng cũng không thoải mái! Vấn Hiên, ý nghĩ của chàng, một chút cũng không sai! Đổi lại là ta, ta cũng sẽ không thoải mái! Ta cũng sẽ như vậy!”

Chàng trầm mặc, một hồi lâu mới nói, “Nàng có thể nói rõ với ta, thật sự là tốt quá!”

Ta cau mày. Không lên tiếng, trầm lắng tiến vào giấc ngủ. Trong mộng rất tối. Mênh mông. Một mình ta chậm rãi độc hành. Hai tiểu nam sinh đối với ta đôi mắt đẫm lệ, gọi ta là mụ mụ. Ta vươn tay muốn nắm bắt nhưng có thế nào cũng không bắt được. Kinh hãi, dưới chân động đậy, liền tỉnh lại, cả người toàn là mồ hôi!

Ta từng ngụm từng ngụm  thở, Vấn Hiên vỗ vai ta, nhẹ giọng nói “Làm sao vậy? Nàng thế nào? Gặp ác mộng sao?”

Ta lắc đầu, rồi lại lắc đầu. Một hồi lâu mới nói “Vấn Hiên! Ta muốn hài tử này!” Thanh âm của ta vô cùng kiên định, vô cùng quyết nhiên. Một khi đã hạ quyết tâm, liền không bao giờ sửa đổi nữa.

Vấn Hiên cả người đại chấn, hồi lâu mới nói “Nàng muốn, thì sinh đi! Ta đã quyết định cho nàng sinh hạ rồi! Chỉ cần là hài tử của nàng, ta cũng có thể coi như là hài tử của mình! Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng còn như thế. Càng huống chi là hài tử bây giờ trong bụng nàng!”

Không phải! Không giống! Tình huống của Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng hoàn toàn bất đồng với hai đứa con này. Bọn chúng được sinh ra là điều đương nhiên, mà hai đứa con này lại khác. Chỉ cần hắn một ngày nhớ tới cuộc sống bị Đường Vấn Thiên bắt nhốt trên đảo thì sẽ không còn giống.

Khoé môi ta chầm chậm buông xuống tiếp 10 độ. Vấn Hiên, chàng ngay cả nói dối cũng không thèm. Nói với ta lời nói dối thì khó như vậy sao? Nói dối ta đương nhiên là không khó. Nhưng hắn cũng không hề muốn dối ta! Vấn Hiên, từ lúc nào cư nhiên đã trở nên như vậy rồi?

Là bởi vì đã đến lúc sao? Bởi vì thứ vốn không thể chiếm được, nay đột nhiên lại có trong tay, liền không còn biết quý trọng sao? Lại cũng sẽ giống như Đường Vấn Thiên, kiềm hãm tư tưởng của ta sao?

Nguyên lai, nam nhân sau khi kết hôn thì sẽ nóng lòng muốn làm người chủ đạo hôn nhân? Trong lòng đột nhiên có điểm lạnh giá.

Một hồi lâu mới nói, “Thôi! Chàng không thích, ta phá bỏ cũng được. Ta không muốn trong lòng chàng tồn tại điều gì khó chịu!”

Hắn trầm mặc một hồi lâu mới nói, “Ngủ đi!”

Nước mắt ta thoáng cái liền rơi xuống, chàng nói ngủ đi! Ta vốn tưởng rằng chàng sẽ an ủi ta một chút, nhưng kết quả lại không có. Oán hận lau đi nước mắt, ta cau mày nằm xuống. Ngươi bên cạnh này đã không còn là Vấn Hiên mà ta quen biết nữa rồi!

Nguyên lai, quan hệ giữa người với người lại mỏng manh như thế này. Có thể chỉ vì một chuyện nhỏ mà trong lòng lại hình thành bức tường dày. Xem ra, Diệp Dược Nô ta không có duyên với chuyện thành thân. Ta chỉ có thể làm độc hành hiệp.

Rất nhanh, thuyền đã lại gần bờ, bọn ta đi tới hoàng cung Giang quốc, Đường Vấn Thiên thì một mình trở về Hoàng quốc.

Long Nộ rất muốn làm cho hai bọn ta rời đi nhưng ta lại kiên quyết muốn gặp Hàn Mai.

Lửa giận của hắn rất lớn, cho đến khi ta nói, chứng bệnh của Hàn Mai không ai có thề trị khỏi, hắn mới co quắp khoé môi nói “Đi theo ta!”

Ta không biết sau khi chia biệt với ta, cuộc sống của Hàn Mai là như thế nào, cho đến khi ta lại nhìn thấy nàng

Căn phòng nàng ở, có cảm giác không tốt. Ta cau mày. Không khí lạnh lẽo thanh tĩnh này, hay là, đây là lãnh cung trong truyền thuyết? Sắc mặt ta biến rồi biến. Ngạo mạn chậm rãi tiêu sái vào trong thì thấy Hàn Mai sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên cẩm giường

“Hàn Mai! Ngươi không có việc gì, thật tốt quá!” Ta cười đi vào

Trong tích tắc nhìn thấy ta, Hàn Mai như nhớ tới cái gì, nghiêng đầu, hơi giật mình nhìn ta

“Rốt cuộc Long Nộ đã làm gì muội?” Ta run rẩy xoa xoa gò má nàng.

Một hồi lâu, con ngươi của nàng như tìm được tiêu cự, nhẹ giọng nói “Đại tỷ, đại tỷ sao?”

Ta cười nói, “Hàn Mai! Muội đưa tay cho ta.”

Nàng chết lạnh, sắc mặt không chút thay đổi, đưa tay cho ta. Trên cổ tay trắng muốt có chút vết thương. Ta cau mày.

Tinh tế xem mạch cho nàng “Hàn Mai, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?  Ta nghe khẩu khí của Đường Vấn Thiên thì Long Nộ như là rất yêu muội, nhưng tại sao nàng lại ở nơi này, hơn nữa lại trở thành như vậy? Hai gã trợ thủ của muội đâu? Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra!” Tâm lý của ta rất loạn, cơ hồ mất một tấc vuông!

“Diệp tiểu thư, ngươi chỉ là đại phu đến xem bệnh, không nên hỏi nhiều như vậy thì tốt hơn!” Cung nữ bên người xuất hiện giống như quỷ mỵ. Ta cau mày.

Cung nữ này lúc nào ở chỗ này? Tại sao ta không biết gì?

Trong tích tắc cung nữ này xuất hiện, mạch đập của nàng nhảy nhanh hơn một ít. Ta cau mày. Cung nữ này là giám thị của nàng sao?

Ta ổn định mạch cho nàng, cười nói với người cung nữ đó “Bệnh của Hàn Mai đã vào trong cơ thể, nhưng cũng không phải là không có cách chữa. Ngươi gọi Long Nộ tới đây! Ta có lời hỏi hắn!”

Cung nữ đó  trầm mặc một hồi lâu mới nói, “Chức trách của ta là hầu hạ nương nương!”

“Đi gọi Hoàng thượng cũng thuộc về việc hầu hạ nương nương! Nhanh đi!” Ta chau mày lạnh nhạt nói.

Nàng ta  lúc này mới lên tiếng rời đi.

Nàng ta vừa đi, ta liền vém chăn của nàng lên xem. Đã thấy đôi chân của nàng đúng là một bộ khoá xích bằng sắt. Ta nói nàng bất lương vu hành, cũng không ngờ là loại tình huống này!
Bình Luận (0)
Comment