Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 167

Lúc Đường Vấn Thiên cho quân bao vây binh mã của Long Nộ, ta mới biết được, nguyên lai ta hiểu hắn quá ít

Sáu vạn binh của chúng ta đều bị vây chặt trong cốc, giống như bánh đã lên đĩa! Ta cố gắng không nói chuyện để dằn cơn tức giận! không nghĩ rằng Long Nộ sẽ làm Hàn Mai bị thương! Nếu không phải Đường Vấn Thiên ngày trước gây rối, bọn họ như thế nào có thể có cục diện như hôm nay!

Đường Vấn Thiên làm vậy cũng không sai, Long Nộ đột nhiên dẫn binh tiến vào lãnh thổ Hoàng quốc, lại còn dẫn nhiều binh mã đến thế! Gặp người không hiểu chuyện, còn cho rằng hắn đối với Hoàng quốc cố ý!

Ta từng gặp qua Long Nộ trên mặt trận một lần, hắn vẫn là vẻ mặt uy nghiêm như xưa. Khí phách ngạo nghễ mười phần  ! không để người nào vào mắt! Nhưng khi thấy bụng to ra của ta con mắt hắn muốn rớt ra ngoài.

Nghĩ đến vết thương trên đùi của Hàn Mai, lòng ta không thoải mái, cau mày liếc hắn một cái, liền đối với hắn nói: “mời Quốc chủ, lui binh đi!”

Hắn lạnh con ngươi nhìn ta, “lui binh! Ngươi đừng tưởng rằng Đường Vấn Thiên đóng quân bên ngoài là ra lệnh được với ta sao?! Binh mã của Đường Vấn Thiên, đối với ta mà nói, chỉ là việc nhỏ mà thôi!” hắn vận lực hô to hướng ta mà nói, áo choàng tung bay thể hiện ý chí cương quyết lần này của mình

Hai quân cùng giao chiến, hắn cỡi chiến mã tự than lâm trận, như vậy uy phong lẫm lẫm, ngạo thị quần hùng.

“Ngươi bắt đánh nàng, là muốn giết nàng mà thôi! Như vậy nếu ta giết nàng, như thế nào? Ngươi có thể lui binh rồi chứ!” Ta hảo ngôn khuyên hắn,

“Nói bậy! Ngươi nữ tử này! Bụng đã lớn như thế sao có thể nói ra những lời như thế! Ghê tởm! muội muội ngươi là một nữ nhân hư hỏng mà ta lần đầu thấy được! Để tránh nàng gây họa nhân gian, không thể làm gì khác hơn là mang nàng bắt về Giang quốc, nhốt tại ta bên người!”Hắn thanh âm mặc dù cây ngay không sợ chết đúng, thế nhưng mặt lại đột nhiên ửng đỏ.

Ta câu môi mà cười: “Thật sự là nam nhân ngây thơ! Ta sẽ không cho ngươi mang nàng đi! Nếu chết thì cũng phải chết được tự do! Ta tin rằng Hàn Mai sẽ hiểu cho ta!” Ta ngồi ở trên ngựa nói với hắn

Sắc mặt hắn lược lược thay đổi, lúc này, Đường Vấn Thiên cỡi hảo mã ra trận chỉ huy. Hai quân đánh tới, vốn là có chủ tướng chỉ huy lâm trận. thế nhưng vì quá nóng lòng tốc chiến tốc thắng, liền xông lên tự mình xuất mã! Đây cũng là cách làm giảm thiểu thương vong cho 2 bên đến mức thấp nhất!

Ta cũng biết công phu của Đường Vấn Thiên rất tốt, nhưng là, đụng tới Long Nộ, ta lại không có nắm chặt. Một người nam nhân như vậy ngươi sẽ không biết võ công của hắn sẽ đến mức nào

Đã khiêu chiến, đó là muốn Đường Vấn Thiên cùng Long Nộ quyết chiến sinh tử! Chủ tướng diệt, tự nhiên không chiến mà thắng! Đường Vấn Thiên,

Nếu đã khiêu chiến vậy là hắn đã nắm chắc phần thắng hay sao?

Long Nộ quay đầu ngựa lại, giục ngựa đi! Xem ra là phải đi ứng chiến với Đường Vấn Thiên!

Đem ta một người dựng phụ [phụ nữ có thai] ném ở chỗ này! Trong lòng phát hoả. Hai chân kẹp bụng ngựa, liền theo hắn chạy vội đi! có một binh lính, vốn là nhận ra ta, thấy ta đuổi theo Long Nộ, nhường đường cho ta! Ta kìm cương ngựa, Đường Vấn Thiên thấy ta một đường chạy vội qua đây, sắc mặt hơi biến, kêu to lên, “cuộc chiến hôm nay, ta và ngươi, chỉ có thể chọn ra một người thắng!”

Long Nộ lạnh giọng cười nói, “Ta cũng đang có ý này!”

Ta nghe vậy cười ha ha lên, “Nguyên lai, phượng hoàng loạn thiên hạ đều bởi như thế này mà nên! Hai người các ngươi đấu một trận, bất luận ai sống ai chết, ngươi nghĩ xem, Sa Hận Thiên có thể vì vậy mà ngồi yên được sao? Sẽ không! Như vậy. Lãnh quốc thì sao đây? Cũng không! Viêm quốc vốn mạnh, lại càng không chịu ngồi yên. Đến lúc đó, mười bốn quốc cùng nhau chiến loạn, ha ha! Diệp gia tỷ muội ta, liền thành yêu nghiệt gây họa rồi! Cho nên, các ngươi muốn đấu thì kệ các ngươi! Nhưng là, không được  ở phượng hoàng cốc đấu! cũng không được lấy cái danh nghĩa là vì tỷ muội chúng ta mà gây chiến!”

Ta nói xong, liền muốn quay đầu ngựa rời đi. Đường Vấn Thiên cùng Long Nộ đột nhiên cười lớn! Ta cau mày. Lúc này, bọn họ dĩ nhiên còn có tâm tình vui đùa sao!

“Các ngươi cười cái gì!” Ta quay đầu lại cả giận nói.

“Như thế nào có thể không đánh! Hai quân đã giáp trận, chủ tướng cũng đã ra mặt, ngươi bảo chúng ta dừng tay? vốn là không có khả năng! Diệp Dược Nô, cho dù bụng của ngươi lại lớn thêm cũng không thể ngăn bọn ta giao chiến!” Long Nộ lạnh lùng nói.

Đường Vấn Thiên nói thêm vào, “bụng nàng lớn như thế thì lui vào đi! Nơi này giao cho ta là được! Ngươi muốn đầu của hắn thì ta sẽ lấy cho nàng!”

Long Nộ hừ lạnh, “Này cũng phải xem ngươi có bản lãnh hay không! Đường Vấn Thiên! Nữ tử này,nên bị độc chết từ năm năm trước, như thế nào lúc này còn có thể cố gắng  mang bụng to đi ứng chiến, làm trở ngại ta và ngươi hai người giao chiến? Ngươi như thế nào cùng người trong thiên hạ giao phó?”

Đường Vấn Thiên buồn cười nói, “Độc giết Diệp Dược Nô? Ngươi đùa phải không! Độc người nào, cũng không thể độc chết được thần y đâu! Ai lại có thể nảy sinh chủ ý tồi tệ như thế co chứ!”

Long Nộ cứng người lại, tóc mai cuồng loạn, bị gió thổi vũ điệu. làm lộ rõ vẻ cuồng vọng khí phách của hắn

Đường Vấn Thiên thì đầu đội cửu quan, một thân màu đen long bào, cùng Long Nộ vốn là hai người điển hình bất đồng, một người, vốn là nam tử bá chủ tuyệt đối một phương, một người, vốn là có quang diện như ngọc khí phách hoàng đế chí tôn của Hoàng Quốc, hai người bọn họ trong lúc đó, nếu ra tay, ta tương tất hẳn sẽ là một hồi kinh thiên địa, quỷ thần khiếp đại chiến!

“Mặc kệ là chủ ý của ai, ban thưởng chết cho hoàng hậu, liền chỉ có hai con đường có thể đi! Một đó là ban thưởng bạch lăng, hai là ban thưởng độc rượu! Vốn là chính ngươi chọn ban thưởng độc rượu! Nếu mười bốn quốc quốc sư, Diệp Dược Nô còn tại nhân gian, ngươi nói, việc này, nên làm thế nào mới tốt đây?” Long Nộ lạnh lùng nói.

Đường Vấn Thiên ha ha cười, “Các ngươi muốn ta ban chết cho nàng, cũng không  có nói nàng nhất định phải chết ở nơi nào! Ha ha!”

Trong lòng ta rung mình, không ngờ rằng hắn ban thưởng độc rượu cư nhiên bị áp lực lớn như vậy! Ta tưởng rằng hắn là muốn dồn ta vào chỗ chết, nhưng hắn lại làm nhiều việc bảo vệ ta như thế!

“Nói tóm lại, Diệp Dược Nô một ngày không chết, ngươi liền một ngày không thể đối với thế nhân giao phó! Ta không ngại cho ngươi vào đại lao!” Long Nộ cười lạnh rút ra bên hông trường kiếm!

“Ngươi dám! Long Nộ! Ngươi có thể thử xem xem!” Quỷ Phong không biết lúc nào đứng ở ta phía sau, rút ra bên hông trường kiếm đến, kiếm dưới ánh mặt trời, phiếm ra lãnh liệt hàn quang, ta không biết nhìn kiếm, nhưng cũng biết kiếm này nhất định là tuyệt đại thần khí!

Long Nộ nhìn hắn trong tay kiếm, sắc mặt đổi đổi, “Nguyên lai, Đồ Long kiếm dĩ nhiên ở trong tay ngươi! Hảo! Thật tốt! Xem ra, Quỹ Nguyệt đã chết! Thật sự là nghĩ không ra! Vì trợ giúp nàng, hắn dĩ nhiên nguyện ý đi tìm chết!”

Quỷ Phong đỏ ngầu con ngươi, âm thanh lạnh lùng nói, “cừu của Quỷ Nguyệt, ta sẽ tính toán tại lại trên đầu của ngươi, Long Nộ, bản thân ta muốn nhìn, ngươi là như thế nào bất khả chiến bại! Xem kiếm!”

Hắn dứt lời, kiếm, liền hướng Long Nộ ra chiêu! Hai người hắn thoáng chốc quấn thành một đoàn!

Ta cuống quít đến một bên. Nhớ tới trước kia Quỷ Phong sử dụng là đao, chỉ là bây giờ quỷ đao đã không thấy, nhưng lại chỉ thấy một thanh Đồ Long kiếm.

Long Nộ nhưng cũng không kém. Hai quân tướng sĩ đều nhìn rõ trận chiến của cả 2. Đường Vấn Thiên, chắc đã đoán được Quỹ Phong nhất định sẽ ra tay giúp hắn! Ta vứt   đầu, bây giờ mới đoán được, hay là không nghĩ ra, vì sao hắn lại xuất binh chứ!

Khó khăn chính là vì ta trong bụng mang hài tử! Ta vỗ về phần bụng bị trướng. Bất luận như thế nào tính, đứa nhỏ này, đích thực là con hắn! Hắn đã có Tuyệt Thế cùng Tuyệt Hoàng rồi, hắn còn muốn hài tử này làm gì!

Ta thấy Long Nộ cùng Quỹ Phong hai người, mặc kệ người nào bị thương, đều đã trở thành vết thương trong lòng Hàn Mai! Nhưng mà hai người hắn lại ai cũng không nhường ai!

Trong mắt hai người đều thể hiện rõ cừu hận, làm cho một trận chiến này, cơ hồ có thể nói vốn là kinh thiên địa, quỷ thần khiếp! Chưa người nào dám lên trước! Hai người nam nhân bán mạng mà đấu, cuối cùng, nhưng lại là vì giành được nụ cười của Hàn Mai!

Chỉ là Hàn Mai nhưng vẫn không có lộ diện! Ta biết nàng tất nhiên tại trong quân, chỉ là chưa từng lộ diện thôi! Hai người nam nhân mà nàng quan tâm đang vì nàng tử chiến, nàng như thế nào có thể ngồi yên không nghĩ đến?

Hai kiếm tương giao, hoa lửa bắn thẳng đến. Ta vốn tưởng rằng Đồ Long kiếm đã vốn là trên đời tốt nhất kiếm rồi! Cũng không ngờ, kiếm trên tay Long Nộ, cũng không kém bao nhiêu! Trong khoảng thời gian ngắn, đúng là khó phân thắng bại!

Ta hí mắt nhìn kỹ, đã thấy Đường Vấn Thiên xuyên thấu qua hai người hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt của ta! Ta lược ngăn khóe môi, đem đầu chuyển hướng bên kia.

Hắn sắc mặt ảm đạm, cũng không dám tiến lên.

Mắt thấy, kiếm của Quỹ Phong đã muốn chém đến yết hầu của Long Nộ! Không biết từ nơi nào lại bắn đến một mũi tên! đưa kiếm hắn đánh trật nhưng lại trúng ngực hắn! xuyên ngực mà qua!

Khoé môi hắn chậm rãi chảy ra huyết, hai tay bắt lấy mũi kiếm của Quỹ Phong, cả người phát ra run rẩy, không cho Quỹ Phong rút kiếm!

Đã chết? Đã chết? Long Nộ, liền như vậy mà chết? Ta hơi giật mình nhìn hắn. Tên Quỹ Phong này, ta tưởng rằng chỉ là người tầm thường, cũng không liệu đến, lại có thể đem Long Nộ đả bại! Như thế nào có thể!

Quỹ Phong nghĩ muốn rút kiếm, nhưng Long Nộ lại gắt gao nắm chặt mũi kiếm, “Không được rút, hãy để ta nhìn nàng lần cuối!”

Quỷ Phong buông chuôi kiếm ra, lạnh lùng nói, “Nàng không muốn thấy ngươi!”

Long Nộ lập tức ngã xuống, môi tràn ra huyết, từng giọt từng giọt rơi xuống! tay, duỗi ra không trung, không cam lòng xem ta, “Hãy để ta được nhìn nàng một cái!”

Hắn thanh âm rất nhẹ, nhưng lại không thể nghi ngờ. Trong 2 quân, dĩ nhiên có người lên tiếng khóc lớn! mũi ta không khỏi đau xót, nam nhân này lại yêu Hàn Mai như vậy, bây giờ, liền muốn chết! trước khi chết, muốn gặp Hàn Mai liếc mắt một cái! Cứu hắn!

“Tại sao? Ngươi không phải muốn nàng chết sao?” Ta cau mày nói.

Hắn bên môi nổi lên tươi cười bất đắc dĩ, “Đế vương thì có nỗi khổ của đế vương! Ta không muốn nàng chết! Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới! ta chỉ muốn nhìn thấy nàng mà thôi!” Hắn con ngươi đỏ đậm, khóe mắt dần dần chảy ra huyết lệ! Chậm rãi bò đến ngựa của ta, thân thủ muốn bắt lấy chân ta, ta cỡi ngựa hí vang một tiếng, hai vó lược nâng, đẩy hắn đá té ngã một bên!

Hắn một tay cầm  kiếm, chậm rãi đứng dậy, đi tới ta bên người, “hãy cho ta, nhìn thấy nàng một lần cuối!”

Sự cố chấp của hắn đã làm lay động ta và kể cả hài nhi chưa ra đời của ta! Cú nhảy ngựa lúc nãy đã động đến thai nhi, giữa hai chân ta bắt đầu chảy ra một ít nước! Dương thủy, chết rồi!

Sắc mặt của ta thoáng cái trướng đỏ bừng! Tiếng thét chói tai, cắt ngang bầu trời Phượng Hoàng cốc.

Ta lập tức bị ngã xuống ngựa, đang muốn đầu đập xuống đất lại bị một người nam nhân ôm vào trong ngực! là Quỹ Phong! Đường Vấn Thiên chạy nhanh lại, đứng ở trước mặt ta, nghĩ muốn tới đón ta! Cũng không ngờ ta lại được Quỹ Phong đón được!

Ta nhớ, lần sinh nở trước, cũng là huynh đệ bọn hắn đến cứu ta! Bọn họ cùng hài nhi của ta thật có duyên

Lúc này đem ta mang đi, đã không còn kịp rồi! Ta cắn môi. Bụng kịch liệt co rút lại  ! Hàn Mai nói hài tử sắp sinh, đó là ám chỉ lúc này sao? Nhưng là, ta không muốn sinh con ở chỗ này!

Nơi này, có mùi vị của cái chết!

Long Nộ nhẹ thở phì phò, lạnh giọng ra lệnh nói, “Mau đưa nàng đuổi về phượng hoàng cốc đi! Cho dù bản thân có là thần y thì cũng phải có người tiếp sinh [đỡ đẻ]! Nơi này đều là nam nhân!”

Hắn nói chuyện này dĩ nhiên là sự thật. Cứu hắn! Ta đối với hắn nói, “Ngươi cũng đi theo ta trở về! Thương thế của ngươi, ta muốn chữa!”

Hắn bên môi phiếm nụ cười bất đắc dĩ, “Ta biết chuyện chính mình, hay là thôi! Ngươi chuyên tâm sinh con đi!”

Ta căm tức  hắn, “Ta nói đến là đến! Ngươi nói chuyện ma quỷ gì vậy! Sinh một hài tử mà thôi, cũng không phải không sinh qua! Hả!”

Nhưng là, chúng ta cũng đã không qua được rồi! Hàn Mai, cùng người của Long Nộ, đã khai chiến! Long Nộ trong mắt có lệ, một hồi lâu một tay lấy thanh kiếm đang đâm trước ngực mình nhổ ra “Nàng vốn là nhất định phải cho ta chết mà!” Dứt lời, trong miệng máu tươi điên cuồng phun, ngực nhiễm đầy máu,, hai mắt không cam lòng mở to.

Đã chết sao? Ta hai tay run rẩy, muốn Quỷ Phong mang ta đi nhìn hắn. Người này, nếu là thật sự đã chết,

Mười bốn quốc, sẽ gặp loạn thành bộ dáng gì nữa đây?

“Nàng sinh hài tử của nàng đi! Không cần lo nhiều như vậy!” Đường Vấn Thiên xòay người xuống ngựa, trước hai quân, bắt lấy mạch tay của Long Nộ, tinh tế vì hắn chẩn trị. Quay đầu đối với ta nói, “Can hoả của hắn rất vượng! Hơn nữa, bị thương cũng rất nặng! May là một kiếm đâm vào khi nãy lệch đi 1 chút! Nếu không, hắn liền chết chắc rồi!”

Edit: Cổ Dao

Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Bình Luận (0)
Comment