Lãnh Cung Hoàng Hậu

Chương 173

“Phục Linh, sao muội có thể ăn nói với đại tỷ như vậy? muội có biết, đại tỷ vì dưỡng dục chúng ta thành người mà phải chịu bao nhiêu cực khổ? Bị bao nhiêu người chỉ trích! Năm đó tỷ ấy mới bao nhiêu tuổi? Biến chính mình thành thần y tính tình cổ quái, muội cho rằng tỷ ấy vui lắm sao?” Phù Dung mắng

Phục Linh nghẹn ngào, 1 hồi lâu mới ta “Ta biết tỷ ấy không phải là cố ý! Cho nên, ta ẩn nhẫn việc này nhiều năm như vậy mới nói! Nhưng vừa mới nhắc đến, trong khoảng thời gian ngắn, ta thật sự rất thương tâm! Xin lỗi, đại tỷ!”

Ta vỗ vỗ vai nàng.”Hoàng quốc, là ai?”

“Ngày đó, ai là thái tử hoàng quốc thì đó chính là người hạ thủ! Đường Vũ Hiên cho chó ăn!” Phục Linh cắn răng nói.

“Có phải là ăn đúng thủ cấp hay không? Cả người ta bắt đầu run rẩy. Nguyên lai, không phải là hắn tím đươc thủ cấp của mẫu thân, mà là, con chó của hắn được ăn phải! Lúc này, ta mới nhó, ta đã từng gặp qua con chó đó, lúc ấy ta đã cho nó 1 chưởng vào mõm, nhưng lại bị Đường Vũ Hiên cả trở! Nguyên lai, cư nhiên là nó

Nàng gật nhẹ đầu “Đúng vậy! Chính là thủ cấp!”

Nước mắt của ta lại rơi xuống, nhỏ giọng nghèn ngào “Phải không? Phải không? Ngày đó, những người bây giờ đều là thái tử sao? Tất cả mọi người nghe được? Các muội biết thai tử năm đól à ai sao? Các muội, đều biết kẻ thù giết cha là ai sao?”

Các nàng rưng rưng gật đầu, “Biết! Thề sẽ vì phụ thân mà báo thù này!”

Ta ngửa đầu nhìn trời, nước mắt rơi xuống gương mặt “Phụ thân, nếu người có linh thiên, thì hãy để ta chính tay đâm chết tên Đường Vấn Thiên này! Bất luận như thế nào, ta nhất định phải báo thù cho người! Ta cư nhiên đã sinh ra 3 hài tử cho kẻ thù giết cha! Ông trời thật không có mắt! Anh minh cả đời của Diệp Dược Nô đều đã huỷ tẫn! Đường Vấn Thiên, Diệp Dược Nô ta ở đây thề, không giết ngươi, ta thề không làm người!”

Nói xong, ta rút đoản kiếm ra, cắt lấy ngón tay, cũng như cắt vào trái tim

Các tỷ muội thấy ta như thế, liền cũng làm theo ta, lấy máu vi thệ. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi

Nước mắt ta từng giọt từng giọt rơi xuống. Chưa bao giờ biết, cảm giác hận 1 người lại là như vậy! Ta nghĩ, hắn đã sớm biết hắn là kẻ thù giết cha ta! Chỉ giết 1 mình Tuyên Tuyết Dung thì đã quá ưu ái cho hắn rồi! Ta cắn môi, quay đầu, nói với các nàng “Vốn chúng ta định sẽ khẳng khái chịu chết, nhưng, bây giờ chúng ta không thể chết được. Điện Thanh, cẩm bản đồ đến đây! Bọn họ xem thường nữ tử, thì hãy cho bọn họ biết, kẻ xem thường nữ tử thì sẽ phải gánh chịuj hậu quả gì! 14 Phượng Hoàng loạn thiên hạ sao? Quốc sư sao?”  Ta rưng rưng cắn răng.

Điện Thanh nghe lời, đem bản đồ của Ngân Phát sơn trang lấy ra. Bọn ta nghiên cứu sấp ngửa. Cuối cùng không có kết quả. Mấy ngày sau, Quỷ Phong và Đường Vấn Hiên tới nơi này! Bọn ta ra cửa nghên đón. Bên trong trang thoáng cái liền trở nên náo nhiệt

Người thường nói, nam nhân có nhiều nử tử thì vốn là hạnh phúc, còn phụ nữ mà có nhiều nam nhân thì là bi thảm. Đường Vấn Hiên đang cầm y thư, đi theo ta ở 1 bên ghi ghi chép chép

Ngày 15 tháng 8 sắp tới, các tỷ muội ta đều có tâm nguyện chưa thực hiện được. Tâm nguyện của ta là nghiên cứu việc tự thụ thai của nữ tử. Vì vậy, liền bắt 1 đồng lớn nữ tử về. Cho các nàng uống thuốc tự hoài thai. Đầu tiên là dung máu của người sống, phát hiện ra hiệu quả cũng không lớn. Sau đó, chậm rãi, ta đã tìm được nguyên nhân mấu chốt, cuối cùng, cư nhiên trong 10 nữ tử thì đã có 9 người có thể tự hoài thai

Vì vậy, ta liền thả các nàng ra khỏi sơn trang

“Như vậy đối với các nàng ấy mà nói, có phải là không công bằng hay không? Nếu đây là những nữ tử không thể mang thai thì các nàng ấy còn có thể sẽ cảm tạ nàng. Nhưng, các nàng ấy đều là những cô gái chưa lập gia đình, bỗng nhiên lại mang thai, nàng nói xem, thế nhân này có thể chừa lại mặt mũi cho họ sao?” Vấn Hiên cau mày nói nhỏ.

Ta quay đầu lại. Tự tiếu phi tiếu nhìn hắn “Ngươi thương hại các nàng? Vậy thì thu nhận tất cả các nàng đi! Đến lúc đó, tất cả hài tử trong bụng các nàng đều là hài tử của ngươi rồi!” Ta nháy mắt với hắn

Hắn cứng lại, bỗng dưng rống to lên, “Nàng biết là ta không có ý tứ này! Ta  như thế nào có thể!” Sắc mặt hắn ửng hồng

Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nếu ngay từ đầu, người ta yêu là hắn thì tốt biết bao nhiêu. Nếu vậy, thì hết thảy những thống khổ sẽ không xảy ra. Nếu thật là như thế, ta sẽ dung mọi thủ đoạn để làm cho hắn khuất phục [ý chị ý là sa vào lưới tình của chỵ ý ==]. Cho dù hắn có là thái thượng hoàng, ta cũng không quan tâm

Hắn phát hiện ta cứ nhìn váo mắt hắn, 1 hồi lâu, đỏ mặt “Nàng! Nàng!”

Ta dùng tay nâng cằm hắn lên “Vấn Hiên! Đã từng có người nói với ngươi rằng, ngươi thật sự rất đẹp hay chưa? Mặc dù ta biết, dung từ này cho nam nhân là không đúng! Nhưng, ta không nhịn được! Nếu là nữ tử, thì ngươi sẽ rất xinh đẹp!” Nói xong, ta liền khoá trụ lấy môi hắn

Hắn kinh ngạc, cũng không lui về phía sau, để yên cho ta ma sát qua lại trên môi hắn. Một hồi lâu sau, ta đẩy hắn ra “Đi đi, rời khỏi Ngân Phát sơn trang!”

Sắc môi hắn trắng không còn chút máu “Tại sao!”

Ta không nhìn hắn, lạnh nhạt nói, “Trở lại Phượng Hoàng cốc đi! Sau này, Phượng Hoàng cốc, liền giao cho ngươi rồi! Có thể không?”

Hắn lắc đầu, “Ta biết ngày 15 tháng 8 mà các nàng nói còn chưa đến, nhưng, bọn họ không nhất định sẽ giết hết tất cả các nàng! Cho dù có chết thì ta cũng muốn cùng nàng chết cùng 1 chỗ!”

“Chết cùng một chỗ? Ngươi nói nghe thật dễ dàng! Ngươi chết rồi thì vị trí thần y của ta sẽ giao cho người nào? Ngươi muốn thần y gia của ta diệt môn? Đường Vấn Hiên, sao dụng tâm của ngươi có thể ác độc như thế?” Ta lạnh giọng trách mắng.

Hắn cả kinh, một hồi lâu mới nói, “Như vậy,Nnô nhi! Nô nhi! Lúc này, đừng để ta rời đi 1 mình!”

Bên môi ta nở nụ cười ôn tồn “Vấn hiên! Nếu ngay lúc đầu, người ta thích là người thì tốt biết bao nhiêu! Sẽ không cần phải dính dáng đến ca ca của ngươi như thế này! Sẽ, cả đời sẽ hạnh phúc, phải không? Phải không?”

Hắn thoáng giật mình, giữa đôi đồng tử phát sáng là hình ảnh ta 1 thần hồng y tóc bạc, vô cùng tuyệt mĩ, nhưng cũng vô cùng thê lương! Hắn nhìn vào mắt ta, kiên định gật đầu

Trong mắt ta có lệ, 1 hồi lâu sa, phi thân nhào vào trong lòng hắn”Gả cho ngươi, được không?”

Hắn gật đầu. Dịu dàng nâng cằm ta lên, ta ngậm vành tai của hắn! Cả người hắn đại chấn

“Đến phòng ta, được không?” Ta nhẹ nhàng thì thầm vào tai hắn! Hắn chấn động, nói giọng khan khan “Nàng thật tâm sao? Thật sự sẽ gả cho ta? Thật sự muốn ta? Thật sự, sẽ không hối hận, phái không? sẽ không giận ta sao?”

Ta lấy tay che môi hắn “Buổi tối, đến phòng ta, ta sẽ nói cho ngươi!” Ta mị hoặc nhìn váo mắt hắn, 1 hồi lâu, tránh khỏi vòng ôm của hắn, chậm rãi tiêu sái trở về phòng!

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Bình Luận (0)
Comment