Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Điện Thanh bên môi chậm rãi nổi lên 1 nụ cười, nói với ta “Nguyên lai đại tỷ thích hoa mai sao? Vậy thì năm nay nhất định phải đi xem!” Nàng nháy mắt nói với ta
Nhuận Hồng cười nói “Đúng vậy! Nếu không xem thì sẽ nuối tiếc rất lớn!”
Hàn Mai cười nói “Thôi! Vốn cũng là tên của ta, ta sao có thể không đi đây! Có phải không? Đại tỷ?”
Hàn Tuyết vỗ vỗ đầu vai Hàn Mai, cười to nói “Cái này là đương nhiên! Cái này là đương nhiên! Hay là mọi người đi xem Hàn Tuyết này trèo cây mai đây! Ha ha ha ha!”
“Vậy thì tất cả mọi người đều đi! Phục Linh, muội thế nào?”
Nàng lắc đầu “Mọi không có ý kiến! Đã lâu không đi ra ngoài chơi, đương nhiên là muốn ra ngoài đi qua đi lại 1 chút”
Phù Dung cười nói “Nghe người ta nói, trong Tuyên Thành, bên cạnh Mai Lâm có một toà âm đường tân kiến [mới xây], trong am đường có 1 lão cô tử, nghe người ta nói, lão cô tử đó đem ra vào tương [thậc tình ta cũng ko biết dịch cái cụm này như thýa nào T.T], không biết có phải có quan hệ sâu xa gì với đại tỷ không đây!”
Ta thoáng giật mình. Sẽ không phải là người ta đang nghĩ đến đấy chứ. Nếu là như thế này, vậy thì hảo thích thú
Vì vậy, các tỷ muội bọn ta liền nhất trí thông qua quyết định đi Tuyên thành
Lúc đoàn người, bạch y tóc đen, hạo hạo đãng đãng [phiêu đãng] hướng đến Tuyên thành, gió lạnh cắt mặt, ta nhớ tới năm đó khi ta mới vào Tuyên thành, lúc một mình đối mặt với chuyện này, bây giờ nghĩ lại, đúng là thật chua xót trong lòng
Tuyên thành, cái địa phương này, có ký ức bất diệt của ta, có mối tình đầu của ta. Chỉ là, cũng là cái địa phương này, làm cho ta đau đớn đến gần chết
Nghĩ đến Tuyên Tuyết Tán, trái tim của ta, cư nhiên còn có thể đau đớn. Ta biết, ta là vì hắn mà đau lòng. Tới Mai Lâm, mấy người bọn ta phi ngựa thưởng hoa, đoạn đường sướng thông vô trở [ko có gì trở ngại]. Lúc này, Mai Lâm trong Tuyên Thành đã được tuyết phủ trắng xoá
Giữa bầu không khí giá lạnh, mùi hoa mai xông vào mũi, ta hít sâu 1 hơi. Nhìn thấy Đường Vấn Hiên cũng đang hít sâu. Ta nghĩ, nơi này hẳn cũng là nơi hoài niệm của hắn đi
Xoay người xuống ngựa, các muội muội cũng liền theo xuống. Ta ngẩng đầu nhìn cây mai cổ thụ. Trước mắt ta liền xuất hiện lần đầu nhìn thấy Tuyên Tuyết Tán, thân ảnh của hắn, múa kiếm trước mặt ta. Đó là dưới cây đại thụ này. Ta tưởng rằng, ngày đó hắn nói với lão thành chủ, ta là người hắn định ra [kiểu như là đấng chân mệnh ý], nhưng nguyên lai, nơi này, lại chính là nơi chôn của hắn
Từ lúc bắt đầu đã là 1 âm mưu. Khoé môi ta chậm rãi nổi lên nụ cười hoài niệm. Thân thủ tiếp được 1 bông hoa mai đang bay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Hết thảy, cứ như mới hôm qua. Người nào biết, hết thảy, đã qua nhiều năm như vậy rồi? Mặc dù diện mạo chưa biến, nhưng là, tâm cảnh lại khác xưa rất nhiều. Ngày đó, là còn là vân anh chưa gả thân, nhưng là, bây giờ cũng đã là mẫu thân của 3 hài tử. Hơn nữa, đang nghĩ tới chuyện thành thân với 1 nam tử 10 năm trước. Người ta nói vi bác mĩ nhân cười, chuyện ta làm bây giờ lại hoàn toàn trái ngược
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng múa kiếm. Ta thoáng giật mình, không rõ rốt cuộc mình đang tới nơi nào. Quay đầu, nhìn thấy Tuyên Tuyết Tán 1 thân bạch y, cầm trường kiếm trong tay, đang ở trong tuyết rơi, dùng dáng vẻ đẹp nhất mà múa kiếm
Bọn tỷ muội đang muốn vây lại, thì bị Dược Nhi ra tay ngăn cản
Ta cứ như vậy chằm chằm nhìn hắn. Trong lòng đau đớn, vẫn là rõ ràng như vậy! Vấn Hiên, chàng để ý sao?
Chờ hắn thu kiếm trở về, sắc mặt ửng đỏ đứng trước mặt ta, nhiệt tình trông mong nhìn chằm chằm ta “Thế nào? Có hay không?” Dứt lời, hắn liền ho nhẹ
Khoé môi ta khẽ chuyển động, 1 bả túm lấy tay hắn, tinh tế xem mạch cho hắn “Thân thể bất hảo, không nên cậy mạnh! Chàng tưởng mình là Đường Vấn Hiên mình đầy công phu trước kia sao? Chàng xem xem, ở đây múa kiếm, chắc lạnh lắm rồi!”
Khoé môi hắn nổi lên một nụ cười bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói “Vi bác mỹ nhân cười! Đáng giá!”
Ta thoáng giật mình. Trong lòng đột nhiên trở nên đau đớn “Vấn Hiên! Vấn Hiên! Ta không đáng để chàng phải làm như vậy!” Nói xong, ta liền vùi vao lòng hắn. Cái nam tử này, luôn luôn làm cho chuyện làm cho ta cảm động. Một nữ tử được một nam tử đốt xử như vậy! Quả nhiên tốt lắm a! Ta chậm rãi nhận ra, khoảng cách giữa ta và hắn đã càng ngày càng ngắn. Thậm chí, đã hoàn toàn biến mất
Theo hắn ở cùng 1 chỗ, chậm rãi, đã làm cho thương vong của Đường Vấn Hiên như lành hết
“Đại tỷ, tại sao các người còn chưa thành thân? Không cần chờ đợi bọn ta nữa, các người nhanh đi bẩm báo cha mẹ hắn đi!” Dược Nhi đứng trong tuyết mỉm cười
Tâm tư của ta 1 trận hoàng hốt, nhìn thấy Dược Nhi thì liền nghĩ đến bản thân ta ngày đó. Trong lòng ta, rốt cuộc đang nghĩ cái gì đây?
“Nô Nhi, nàng có muốn đi thăm bọn nhỏ không? Đã lâu không thấy bọn nó rồi! Có phải rất nhớ hay không?” Hắn cười nháy mắt với ta
Ta thoáng giật mình, nửa ngày sau mới nói “Đúng vậy! Ta rất muốn bọn nhỏ, nhưng là, nếu như có thể, ta có thể sinh cho chàng thật nhiều hài tử! Vấn Hiên! Chàng nói xem, có được không?” Bên môi ta phiếm nụ cười nhợt nhạt
Hắn thoáng giật mình, nửa ngày mới nói, “Ta biết! Ta cũng vẫn rất muốn nàng sinh hài tử của ta! Hơn nữa, ta nghĩ, cũng đã đến lúc rồi, không phải sao? Ta thật sự rất cao hứng
Khoé môi ta nở nụ cười hạnh phúc, Vấn Hiên, chàng cũng biết, đó là bởi vì chàng, ta mới có thể như vậy! Một tay ôm lấy hắn, môi ta gắn vào môi hắn. Ta cần hành động, khắc cốt ghi tâm tất cả ký ức về nơi này. Từ nay về sau, chỉ có ta và hắn
Bọn tỷ muội không biết từ khi nào, toàn bộ tán đi rồi. Dưới gốc mai cổ thụ chỉ còn lại ta và hắn. Bọn ta lúc này đều là bạch y tóc đen, dưới gốc hoa mai, đúng là có vẻ thật tuyệt phối [hoà hợp]. Năm đó, nếu không có hắn, ta đã sớm chết ở trong nữ lao, năm đó, nế không có hắn lúc nào cũng đi theo bên ta, chiếu cố an ủi ta, ta đã sớm mất mạng
Phụ nữ luôn là như thế. Nếu bị 1 nam nhân nào đó làm tổn thương thì liền trông cậy vào 1 nam nhân khác đến giải thoát. Vì vậy, Vấn Hiên đã trở thành nam nhân kia. Vẫn là tới nay, ta cũng không thể không nhận ra, ta vẫn là đang lợi dụng tình cảm hắn dành cho ta. Nếu không có hắn, ta như thế nào có thể chống giữ qua 1 thời gian dài như vậy đây? Cho nên, ta phải gả cho Vấn Hiên. Nhất định phải gả
“Xoá đi ký ức trước đi, Nô nhi, từ đây về sau, chỉ có ta và nàng, được không?” Ánh mắt hắn ôn nhu như nước, mở ra một mặt lưới thật lớn, đem ta vây kín vào trong chiếc lưới đó
Ta mở không ra, chạy không thoát. Nhưng lai cam tâm tình nguyện
“Tin tức lúc trước Lãnh Môn điều tra được đều là giả! Vấn Hiên, chàng nói, mộ của Tuyên Tuyết Dung ở nơi nào?” Ta ôn tồn cười
Hắn thoáng giật mình, “Nàng tìm mộ của cô ta? Tại sao? Cô ta vốn được an táng ở Tuyên thành không sai. Nhưng là, ở nơi nào thì chưa có ai biết!”
Bên môi ta chậm rãi nở nụ cười, xoay mặt hắn về phía mình, nhìn chằm chằm vào mắt hắn “Vấn Hiên! Chàng không nên ghen, được không? Mọi cực khổ của ta lúc trước đều là do Tuyên Tuyết Dung mà ra, ả chết thì cũng chết rồi, nhưng lại còn hại ta như vậy! Chàng nói xem, Vấn Hiên! Ta nên làm gì bây giờ? Nếu như ngay cả mộ của ả mà cũng tìm không được, chàng nói, trong lòng ta sao có thể sung sướng đây?”
Hắn thoáng giật mình nhìn chằm chằm váo mắt ta “Nàng, nàng muốn làm gì! Ta muốn biết!”
Bên môi ta chậm rãi nổi lên 1 nụ cười “Ta muốn, móc xác ả ra, biểu diễn cho khắp thế nhân xem, lòng của ả phụ nữ này đen, ngay cả hài tốt cũng đen. Thuận tiện, roi thi 3 ngày! Đem đầu người chết của ả nấu lên, cuối cùng đem thủ cấp của vứt ra hoang mạc. Mặc dù đối với 1 người chết mà nói, có thể có chút bi thảm, bất quá, ả cũng chỉ là 1 người chết, đem 1 cuộc đời của người sống là ta, thậm chí của các tỷ muội ta, mà phá huỷ. Cháng nói, ta có phải đã đáp lễ ả quá nhân từ rồi hay không?
Sắc mặt hắn thoáng cái trở nên trắng bệch. Nửa ngày sau mới ta “Ta không biết, nàng đúng là hận Tuyên Tuyết Dung như vậy. Cư nhiên 1 mực truy ra chỗ mộ của cô ta. Mộ của Tuyên Tuyết Dung vốn là bí mật bất truyền của Tuyên thành. Năm đó, chỉ có 1 mình Tuyên Tuyết Tán và đại ca biết. Nhiều năm trôi qua như vậy, ngay cả người Tuyên phủ cũng không biết chỗ mộ ấy. Cho nên, chỗ mộ của cô ta vẫn còn mơ hồ. Xin lỗi, không giúp được nàng! Nô nhi!”
Ta hừ lạnh một tiếng, “Ta nói vì sao người trong Tuyên phủ không biết, cũng không ngờ là vì như thế. Lúc Đường Vấn Thiên an tang ả thì đã sợ sẽ có ngày hôm nay rồi. Được hắn bảo vệ nhiều năm như vậy, Tuyên Tuyết Dung, đúng là có chết cũng không oán!” Ta hận đến cắn răng
Kết quả của nhiều năm cố gắng liền đối lấy 1 câu không biết. Ả Tuyên Tuyết Dung này, vì Tuyên thành mà cống hiến lớn như vậy, ta nghĩ, mộ phần của ả tất hắn phải ở trong Tuyên thành
Đáng tiếc không phải! Trong Tuyên phủ cư nhiên không có người nào biết chỗ mộ của ả. Lúc ấy ta lại không chịu hiện thân, cứ kéo dài đến tận bây giờ. Chỉ là ngẫm lại, nếu như không phải vì chịu khổ quá nhiều, ta có thể nào cũng không nghĩ đến chuyện đào mộ của ả
Mơ hồ a! Ta cười khổ. Uổng Diệp Dược Nô ta 1 đời anh danh, cư nhiên vẫn đấu không lại 1 kẻ đã chết nhiều năm như vậy! Như vậy cũng có nghĩa, nếu muốn biết chỗ mộ của Tuyên Tuyết Dung thì tất hẳn phải tìm Đường Vấn Thiên. Mà Đường Vấn Thiên đối với Tuyên Tuyết Dung coi trọng như vậy, ta đi hỏi hắn, hắn tất hẳn sẽ nghĩ rằng ta muốn hạ độc thủ với ả, nhiều năm trước, hắn đã nghĩ đến chuyện che giấu phần mộ như vậy, làm sao có thể khinh địch mà nói cho ta biết đây?
Đang ôm đầu, đột nhiên rống giận lên tiếng “Đường Vấn Thiên! Đáng chết!”
Vấn Hiên ôm lấy ta, nhỏ giọng nói “Không nên thương tâm! Không nên thương tâm! Nô nhi! Đem cừu hận buông đi! Hai người chúng ta bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu 1 tương lai mới! Được không?”
Ta mất khống chế hét lớn.”Ta như thế nào có thể tỉnh táo! Chàng có biết ta đã tìm chỗ mộ của ả bao nhiêu năm? Tên Đường Vấn Thiên này! Ngay cả khi ta làm chuyện gì, nhiều năm trước như vậy, mà hắn cũng đoán được. Chàng nói, ta như thế nào có thể cam tâm? Vấn Hiên! Vấn Hiên! Tại sao người ta gặp lúc đầu không phải là chàng! Đường Vấn Thiên! Ngươi chờ đó. Ngay cả chuyện này ngươi cũng tính kế ta, ngươi cứ xem ta đốt sạch hoàng cung của ngươi!” Dứt lời, liền muốn lao đi
Lại bị hắn ôm lấy từ phía sau, hắn tại đầu vai ta nhỏ giọng nói “Xin lỗi! Nô nhi, làm ta vô dụng! Không thể bảo vệ cho nàng! Ta không nghĩ rằng nàng còn quá để ý chuyện này như vậy!”
Ta lạnh lùng cười “Vấn Hiên, thông minh như chàng, sao cư nhiên cũng không biết chuyện này? A! Vấn Hiên! Chính là có 1 chút ngu ngốc thì mới là con người! Đường Vấn Thiên! Hắn có phải là người hay không? Cư nhiên hơn chục năm trước đều tính tới mọi độc tác nhỏ của ta hôm nay rồi? Chàng nói ta phải tỉnh táo thế nào? Một đối thủ như vậy! Làm cho ta muốn giết chết hắn” Ta cảm thấy toàn thân rúng động
Hắn sợ run nửa ngày mới nói, “Nàng, còn muốn đấu với hắn, phải không?”
Ta hừ lạnh một tiếng, “Bà ngoại Diệp Dược Nô vốn không phải là người tầm thường. Khắp nơi đều thích cùng người ta tranh đấu! Nhưng là, Vấn Hiên, ta cư nhiên thua trong tay hắn nhiều lần như vậy! Ta hảo hận! Ta sợ mối hắn này sớm muộn cũng làm cho ta chết không tử tế. Vấn Hiên, ít nhất, để cho ta thắng hắn 1 lần! Ít nhất, để cho ta tìm ra mộ phần của Tuyên Tuyết Dung! Ta! Ta! Ta!” Ta đang nói, đột nhiên phun ra 1 ngụm máu tươi
“Nàng làm sao vậy? Nguyên lai, việc này vẫn là nút thắt trong lòng nàng, phải không? Nguyên lai, nàng vẫn không từ bỏ được, là vì việc này mới có thể nhiều lần trở lại hoàng cung, phải không? Có phải chỉ cần tìm được mộ phần của cô ta, nàng đã hoàn toàn từ bỏ đại ca? Nút thắt năm đó, các người cứ tự mình tháo!” Hắn cười khổ
Khoé môi ta thoáng rủ xuống, vỗ vỗ lên mặt hắn, nói nhỏ “Xin lỗi, Vấn Hiên! Ta lừa chàng! Gả cho chàng là tâm nguyện cuối cùng của ta, phá huỷ mộ phần của Tuyên Tuyết Dung là tâm nguyện thứ 2 của ta! Vấn Hiên, chàng sẽ giúp ta đạt được, phải không? Vấn Hiên! Chàng mau giúp ta xem mạch!”
Hắn thoáng giật mình, lúc này mới vươn tay, nửa ngày sau, trên mặt đầy sợ hãi!”Nguyên lai! Nguyên lai! Hảo! Nô nhi! Nàng muốn đánh bại bọn họ, ta cùng đi với nàng!”
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết